Chương 426: Nhân Gian Hiếm Có Một Ngày Yên Bình. (3)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Giờ giá lương thực ở huyện Lam Điền đang thay đổi từng ngày, thứ này Vân Chiêu không khống chế được, nó do thiên tai gây ra.
Nhiều năm qua huyện Lam Điền đã thành nơi tập trung lương thực có hạng của vùng tây bắc, thậm chí là Đại Minh.
Vân thị mở kho lương, đưa lượng lớn lương thực vào thị trường, vậy mà chớp mắt biến mất sạch, trừ lương thực bình ổn giá cung ứng cho bách tính, còn lại, bất kể có bao nhiêu đều bị người ta mua sạch.
Hai vạn gánh lương thực đưa vào huyện thành Lam Điền, không tạo ra chút gợn sóng nào, đừng nói là bình ổn giá.
Khi chủ bạ huyện Lam Điền phát hiện ra vấn đề này, lập tức ngừng hành vi đưa lương thực vào thị trường, chỉ cho phép bách tính huyện Lam Điền cầm hộ tịch đi mua lương thực bình ổn giá.
Cố Viêm Vũ đứng ở chợ lương thực đứng ở khu chợ lương thực lớn nhất huyện Lam Điền, trước mắt là những bao lương thực chất như núi, phu khuân vác mang từng bao lương thực lên xe ngựa, xe trâu, một đám thương nhân mặt nung núc cười toét miệng:” Thái Xung huynh, đây có phải là cảnh tận thế không?”
Hoàng Thông Hi lắc đầu:” Trung Thanh hiền đệ, đây không phải cảnh tận thế, mà là thịnh thế.”
Cố Viêm Vũ phẫn nộ chỉ thương n hân lương thực: “ Bằng vào đám gian thương tích trữ lương thực mà gọi là thịnh thế sao?”
Hoàng Tôn Hỉ sắc mặt nghiêm túc:” Đệ nên mừng đi, vì còn có người muốn mang lương thực tới Sơn Tây bán.”
Cố Viêm Vũ lớn tiếng:” Không thể như thế được, mai chúng ta gặp huyện tôn Lam Điền, nhất định phải nói rõ chuyện xảy ra ở đây, nếu y không khống chế giá từ đầu nguồn, tới Sơn Tây giá sẽ đắt như vàng.”
Hoàng Tông Hi lạnh lùng nhìn Cố Viêm Vũ nói:” Đệ bằng vào cái gì mà yêu cầu huyện Lam Điền phải từ bỏ lợi ích của huyện Lam Điền, vì cái gì phải hi sinh lợi ích bách tính dưới sự quản lý của mình vì nơi khác. Cho dù người Lam Điền thương người, đem số lương thực này tặng không, đệ cho rằng giá lương thực ở Sơn Tây sẽ giảm đi sao?”
“ Cái này ....” Cố Viêm Vũ nhất thời không trả lời được:
Hoàng Tông Hi thở hắt ra, vốn hắn nghe nói Vân Chiêu định ra thuế phí, điền tô thấp ở huyện Lam Điền, định vài năm nữa mới tới xem, căn cứ vào quan sát của hắn, địa phương giảm tô thuế chỉ là hiện tượng nhất thời, cùng với thời gian trôi đi nó sẽ tăng dần lên.
Nhưng ở huyện Lam Điền lại khác, càng ngày tô thuế càng thấp, khiến hắn kinh ngạc, vội vàng tới nơi này mới hiểu ra.
Có thể nhìn ra, huyện Lam Điền có cao nhân, chuyện nơi này không phải là hai tên thư sinh có thể quản nổi, càng không đến lượt họ tới trước mặt Vân Chiêu lớn lối.
Cố Viêm Vũ nhìn tên thương nhân béo như lớn chỉ huy đội xe hơn trăm cái xuất phát, đau lòng nói:” Vậy nạn dân Sơn Tây thì sao, huyện Lam Điền có nhiều lương thực như thế cơ mà.”
“ Ta đã nói rồi, đây là lương thực của bách tính Lam Điền, không ai có quyền bắt họ bán rẻ nó.”
Hai người tranh luận rời chợ lương thực, ngay kế sát đó là chợ vải mộc lớn nhất huyện Lam Điền.
Hoàng Tông Hi ngước mắt nhìn từng cái lán lớn chất vải đầy tận nóc, người mua kẻ bán tính bằng xe, trêu Cố Viêm Vũ:” Người trong thiên hạ không đủ áo mặc nhiều lắm, chẳng lẽ đệ cũng muốn lấy vải ở đây cho họ miễn phí?”
Cố Viêm Vũ lẩm bẩm:” Thiên đạo bất công.”
Hoàng Tông Hi bật cười:” Ta thấy đệ nên đi làm quân sư cho Lý Hồng Cơ, hai người có suy nghĩ giống nhau lắm.”
Câu này chọc giận Cố Viêm Vũ:” Nếu Lý Hồng Cơ thông minh hơn một chút, trí tuệ hơn một chút, rộng lượng hơn một chút, nhân từ hơn một chút, làm quân sư của hắn có sao.”
Hoàng Tông Hi cười lớn:” Đó là chỗ thiên đạo khó giải quyết được, thiên đạo là lấy chỗ dư thừa để bổ sung cho chỗ thiếu thốn; nhưng cách làm của con người trong thế tục lại là người nghèo khổ túng thiếu lại phải cung phụng người phú quý dư thừa. Ai có thể mang phần dư thừa của mình để cung phụng cho thiên hạ? Chỉ cần là con người ai chẳng ra sức tiến về phía trước, sinh mệnh là không ngừng tiến lên, chỉ cần có chút lơi lỏng sẽ bị thiên đạo, nhân đạo vứt bỏ.”
“ Nhìn khắp Đại Minh, chính là bị thiên đạo trừng phạt, nhân đạo ngáng chân, thế đi xuống đã lộ rõ, nếu mà không toàn lực tiến lên, Đại Minh hỏng rồi ...”
Thế là lại một màn tranh cãi xuyên phố chợ, đột nhiên đường xá rộng rãi hẳn, thấy vì cuộn vải vuông vức xếp san sát giờ toàn món đò ngọc, đồ đồng, đồ bạc đủ kiểu dáng xuất hiện trong cửa hiệu, cột cao cửa thoáng, đường phố không còn phu phen tẩu tốt, yên tĩnh hơn nhiều.
Hai người tới một trà lâu, ngồi ở chỗ sát đường, Hoàng Tông Hi phe phẩy nhìn tiểu thư phú quý mặt che rèm dẫn nha hoàn gia nhân vào hiệu, thiếu gia công tử thong thả đi phố áo gấm lụa đeo vàng ngọc thể hiện xa hoa:” Đệ có thể nói họ sai sao?”
Cố Viêm Vũ sắc mặt ảm đạm, cầm chén trà chẳng uống: “ Đại Minh điêu tàn, mỗi Lam Điền hưng thịnh, nói lên điều gì, người giàu xa hoa, người nghèo chết đói, huynh nói ta phải làm sao?”
“ Đệ nên hoan hỉ!”
“ Hoan hỉ cái gì? Hoan hỉ thứ công tử ca phóng đãng kia vì thể hiện khí độ bất pháp mà đeo tới ba cái ngọc bội à? Hay mỹ nhân kia đeo khuyên tai minh nguyệt bằng vàng càng thêm quốc sắc thiên hương.”
“ Dương cực sinh âm, âm cực sinh dương chính là thế, giờ là lúc Đại Minh âm cực, còn huyện Lam Điền dương sinh, chúng ta cứ thong thả vượt qua quá trình âm sinh dương dài ngày này đi, chỉ cần huyện Lam Điền không thể tiếp tục bừng bừng phạt triển, ắt tới lúc dương cực sinh âm, thiên đạo luân hồi.” Hoàng Tông Hi thủa nhỏ ham đọc sách, say mê nghiên cứu bách gia chư tử, song không hứng thú theo sĩ đồ chỉ nghiên cứu học vấn, tham ngộ thiên đạo, cái nhìn khoáng đạt hơn nhiều:
Cố Viêm Vũ yên tĩnh lại, nghiền ngẫm điều Hoàng Tông Hi nói.
Trà lâu này xây tới ba tầng, dù nơi xa hoa như huyện Lam Điền cũng thuộc loại hiếm có, hai người ở trên tầng thượng, phóng mắt nhìn ra xa chỉ thấy nhà cửa nhấp nhô, dân cư đông đúc, không hề thấy thành quách cao lớn.
Đây là huyện thành đầu tiên không có tường thành mà bọn họ thấy, chẳng lẽ người Lam Điền lại tự tin tới không cần thành quách để bảo vệ tài phú?
Kỳ thục huyện Lam Điền có tường thành, nhưng cái thành đất thấp lè tè chẳng ai buồn tu sửa bị ngôi nhà cao lớn xây che đi, khu dân cư thậm chí mở rộng tận ngoài thành, vì thuận tiện đi lại, buôn bán, tường thành nhiều nơi "sụp đổ" do thiếu tu sửa, nên không nhìn kỹ khó nhận ra.
Cố Viêm Vũ lẩm bẩm:” Giờ cả thiên hạ đều lo người Lam Điền vượt khỏi Đồng Quan chiếm địa bàn của mình, hiển nhiên là họ không sợ ai nhăm nhe rồi. Thái Xung huynh, vì sao quân Lam Điền không cứu vớt thiên hạ, mà xuất binh tái ngoại, thế chẳng phải không phân trong ngoài à, dù sao muốn trừ giặc ngoài thì phải vỗ yên bên trong chứ.”
Hoàng Hi Tôn mân mê chén trà:” Giờ cục diện đã rõ ràng, Vân Chiêu không tham dự phân tranh trong nước, mà một lòng chặn địch ngoài biên cương, y thực sự là người kiêu ngạo hết mức, ta đang rất tò mò muốn đối diện xem y là người thế nào đây.”
Cố Viêm Vũ lấy trong lòng ra một cuốn sách in ấn đẹp đẽ, đóng chỉ đáng hoàng, giọng điệu khinh bỉ:” Xem sách này không phải rõ à, ngay cả phương thức hành phòng cũng viết.”
Hoàng Tông Hi nhận lấy cuốn Mãnh nữ anh hùng truyện:” Người đời chỉ nhìn thấy dâm uế trong này, hoặc là nhìn thấy thứ mới lạ, mấy ai thấy một phen khổ tâm của Vân Chiêu, ai thấy bố cục to lớn của Vân Chiêu. Ta thấy, y đang ra sức hạ thấp Kiến Nô, để người Đại Minh không còn sợ Kiến Nô như sợ hổ nữa, cuốn sách này về cố cục lớn vượt xa Kim Bình Mai của Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh rồi, rất đáng thu giữ.”
“ Huynh nói, sách này do Vân Chiêu cố ý sai người viết?”
“ Đương nhiên là vậy rồi, nếu không phải y cho phép, ai dám lưu hành sách này, y không ngại bôi nhọ thanh danh, càng khiến người có chí thiên hạ kính trọng vài phần, y không sợ bị người ta coi thường, không được người người sùng bái ... Người như vậy, rốt cuộc sẽ sáng tạo ra quốc gia thế nào đây?”
Thấy Hoàng Tông Hy mở sách ra nhàn nhã đọc sách, Cố Viêm Vũ không muốn ở chỗ này, kéo tay hắn rời đi.
Cả huyện thành Lam Điền giống như cái bánh bột nở đang không ngừng phình ra.
Nơi này gần như đã không hợp cho con người sinh sống nữa, nhìn đâu cũng chỉ thấy cửa hiệu quán xá, đâu đâu cũng thấy thương nhân phu phen, tiếng chào hàng vang vọng khắp thành thị.
Đi qua chợ gia súc, Hoàng Tông Hy rốt cuộc bị kéo khỏi cuốn sách vì mùi phân cùng nước tiểu nơi này, ngẩng đầu thấy toàn gia súc mà bịt mũi.
Cố Viêm Vũ ngược lại không hề phản cảm với mùi này, nhìn từng đàn trâu đông nghịt trong chuồng nói:” Đây mới là gốc của giàu có thực sự, nếu là trâu cày thì ...”
Hoàng Tông Hy cắt lời:” Trâu này chỉ để giết thịt thôi, chứ không làm trâu cày được đâu.”
“ Ăn thịt cũng không tệ, ta muốn mua một con về giết thịt để khoe khoang với đám Tín Trung, Tỳ Quy.”
“ Ồ, đệ muốn kéo hết người Phục Xã tới đây à?”
Cố Viêm Vũ chắp tay sau lưng:” Nơi này có cái hào khí của tây bắc, ta luôn ghét Giang Nam mùi son phấn quá đậm, người Phục Xã chúng ta tuy có được thanh danh lớn từ thuyền hoa thanh lâu, song chưa làm được việc gì thực sự lợi dân lợi nước, đó là sỉ nhục. Nếu bọn họ không thể vứt bỏ phồn hoa Dương Châu, ta nguyện từ nay cắt đứt tình nghĩa.”
Nhiều năm qua huyện Lam Điền đã thành nơi tập trung lương thực có hạng của vùng tây bắc, thậm chí là Đại Minh.
Vân thị mở kho lương, đưa lượng lớn lương thực vào thị trường, vậy mà chớp mắt biến mất sạch, trừ lương thực bình ổn giá cung ứng cho bách tính, còn lại, bất kể có bao nhiêu đều bị người ta mua sạch.
Hai vạn gánh lương thực đưa vào huyện thành Lam Điền, không tạo ra chút gợn sóng nào, đừng nói là bình ổn giá.
Khi chủ bạ huyện Lam Điền phát hiện ra vấn đề này, lập tức ngừng hành vi đưa lương thực vào thị trường, chỉ cho phép bách tính huyện Lam Điền cầm hộ tịch đi mua lương thực bình ổn giá.
Cố Viêm Vũ đứng ở chợ lương thực đứng ở khu chợ lương thực lớn nhất huyện Lam Điền, trước mắt là những bao lương thực chất như núi, phu khuân vác mang từng bao lương thực lên xe ngựa, xe trâu, một đám thương nhân mặt nung núc cười toét miệng:” Thái Xung huynh, đây có phải là cảnh tận thế không?”
Hoàng Thông Hi lắc đầu:” Trung Thanh hiền đệ, đây không phải cảnh tận thế, mà là thịnh thế.”
Cố Viêm Vũ phẫn nộ chỉ thương n hân lương thực: “ Bằng vào đám gian thương tích trữ lương thực mà gọi là thịnh thế sao?”
Hoàng Tôn Hỉ sắc mặt nghiêm túc:” Đệ nên mừng đi, vì còn có người muốn mang lương thực tới Sơn Tây bán.”
Cố Viêm Vũ lớn tiếng:” Không thể như thế được, mai chúng ta gặp huyện tôn Lam Điền, nhất định phải nói rõ chuyện xảy ra ở đây, nếu y không khống chế giá từ đầu nguồn, tới Sơn Tây giá sẽ đắt như vàng.”
Hoàng Tông Hi lạnh lùng nhìn Cố Viêm Vũ nói:” Đệ bằng vào cái gì mà yêu cầu huyện Lam Điền phải từ bỏ lợi ích của huyện Lam Điền, vì cái gì phải hi sinh lợi ích bách tính dưới sự quản lý của mình vì nơi khác. Cho dù người Lam Điền thương người, đem số lương thực này tặng không, đệ cho rằng giá lương thực ở Sơn Tây sẽ giảm đi sao?”
“ Cái này ....” Cố Viêm Vũ nhất thời không trả lời được:
Hoàng Tông Hi thở hắt ra, vốn hắn nghe nói Vân Chiêu định ra thuế phí, điền tô thấp ở huyện Lam Điền, định vài năm nữa mới tới xem, căn cứ vào quan sát của hắn, địa phương giảm tô thuế chỉ là hiện tượng nhất thời, cùng với thời gian trôi đi nó sẽ tăng dần lên.
Nhưng ở huyện Lam Điền lại khác, càng ngày tô thuế càng thấp, khiến hắn kinh ngạc, vội vàng tới nơi này mới hiểu ra.
Có thể nhìn ra, huyện Lam Điền có cao nhân, chuyện nơi này không phải là hai tên thư sinh có thể quản nổi, càng không đến lượt họ tới trước mặt Vân Chiêu lớn lối.
Cố Viêm Vũ nhìn tên thương nhân béo như lớn chỉ huy đội xe hơn trăm cái xuất phát, đau lòng nói:” Vậy nạn dân Sơn Tây thì sao, huyện Lam Điền có nhiều lương thực như thế cơ mà.”
“ Ta đã nói rồi, đây là lương thực của bách tính Lam Điền, không ai có quyền bắt họ bán rẻ nó.”
Hai người tranh luận rời chợ lương thực, ngay kế sát đó là chợ vải mộc lớn nhất huyện Lam Điền.
Hoàng Tông Hi ngước mắt nhìn từng cái lán lớn chất vải đầy tận nóc, người mua kẻ bán tính bằng xe, trêu Cố Viêm Vũ:” Người trong thiên hạ không đủ áo mặc nhiều lắm, chẳng lẽ đệ cũng muốn lấy vải ở đây cho họ miễn phí?”
Cố Viêm Vũ lẩm bẩm:” Thiên đạo bất công.”
Hoàng Tông Hi bật cười:” Ta thấy đệ nên đi làm quân sư cho Lý Hồng Cơ, hai người có suy nghĩ giống nhau lắm.”
Câu này chọc giận Cố Viêm Vũ:” Nếu Lý Hồng Cơ thông minh hơn một chút, trí tuệ hơn một chút, rộng lượng hơn một chút, nhân từ hơn một chút, làm quân sư của hắn có sao.”
Hoàng Tông Hi cười lớn:” Đó là chỗ thiên đạo khó giải quyết được, thiên đạo là lấy chỗ dư thừa để bổ sung cho chỗ thiếu thốn; nhưng cách làm của con người trong thế tục lại là người nghèo khổ túng thiếu lại phải cung phụng người phú quý dư thừa. Ai có thể mang phần dư thừa của mình để cung phụng cho thiên hạ? Chỉ cần là con người ai chẳng ra sức tiến về phía trước, sinh mệnh là không ngừng tiến lên, chỉ cần có chút lơi lỏng sẽ bị thiên đạo, nhân đạo vứt bỏ.”
“ Nhìn khắp Đại Minh, chính là bị thiên đạo trừng phạt, nhân đạo ngáng chân, thế đi xuống đã lộ rõ, nếu mà không toàn lực tiến lên, Đại Minh hỏng rồi ...”
Thế là lại một màn tranh cãi xuyên phố chợ, đột nhiên đường xá rộng rãi hẳn, thấy vì cuộn vải vuông vức xếp san sát giờ toàn món đò ngọc, đồ đồng, đồ bạc đủ kiểu dáng xuất hiện trong cửa hiệu, cột cao cửa thoáng, đường phố không còn phu phen tẩu tốt, yên tĩnh hơn nhiều.
Hai người tới một trà lâu, ngồi ở chỗ sát đường, Hoàng Tông Hi phe phẩy nhìn tiểu thư phú quý mặt che rèm dẫn nha hoàn gia nhân vào hiệu, thiếu gia công tử thong thả đi phố áo gấm lụa đeo vàng ngọc thể hiện xa hoa:” Đệ có thể nói họ sai sao?”
Cố Viêm Vũ sắc mặt ảm đạm, cầm chén trà chẳng uống: “ Đại Minh điêu tàn, mỗi Lam Điền hưng thịnh, nói lên điều gì, người giàu xa hoa, người nghèo chết đói, huynh nói ta phải làm sao?”
“ Đệ nên hoan hỉ!”
“ Hoan hỉ cái gì? Hoan hỉ thứ công tử ca phóng đãng kia vì thể hiện khí độ bất pháp mà đeo tới ba cái ngọc bội à? Hay mỹ nhân kia đeo khuyên tai minh nguyệt bằng vàng càng thêm quốc sắc thiên hương.”
“ Dương cực sinh âm, âm cực sinh dương chính là thế, giờ là lúc Đại Minh âm cực, còn huyện Lam Điền dương sinh, chúng ta cứ thong thả vượt qua quá trình âm sinh dương dài ngày này đi, chỉ cần huyện Lam Điền không thể tiếp tục bừng bừng phạt triển, ắt tới lúc dương cực sinh âm, thiên đạo luân hồi.” Hoàng Tông Hi thủa nhỏ ham đọc sách, say mê nghiên cứu bách gia chư tử, song không hứng thú theo sĩ đồ chỉ nghiên cứu học vấn, tham ngộ thiên đạo, cái nhìn khoáng đạt hơn nhiều:
Cố Viêm Vũ yên tĩnh lại, nghiền ngẫm điều Hoàng Tông Hi nói.
Trà lâu này xây tới ba tầng, dù nơi xa hoa như huyện Lam Điền cũng thuộc loại hiếm có, hai người ở trên tầng thượng, phóng mắt nhìn ra xa chỉ thấy nhà cửa nhấp nhô, dân cư đông đúc, không hề thấy thành quách cao lớn.
Đây là huyện thành đầu tiên không có tường thành mà bọn họ thấy, chẳng lẽ người Lam Điền lại tự tin tới không cần thành quách để bảo vệ tài phú?
Kỳ thục huyện Lam Điền có tường thành, nhưng cái thành đất thấp lè tè chẳng ai buồn tu sửa bị ngôi nhà cao lớn xây che đi, khu dân cư thậm chí mở rộng tận ngoài thành, vì thuận tiện đi lại, buôn bán, tường thành nhiều nơi "sụp đổ" do thiếu tu sửa, nên không nhìn kỹ khó nhận ra.
Cố Viêm Vũ lẩm bẩm:” Giờ cả thiên hạ đều lo người Lam Điền vượt khỏi Đồng Quan chiếm địa bàn của mình, hiển nhiên là họ không sợ ai nhăm nhe rồi. Thái Xung huynh, vì sao quân Lam Điền không cứu vớt thiên hạ, mà xuất binh tái ngoại, thế chẳng phải không phân trong ngoài à, dù sao muốn trừ giặc ngoài thì phải vỗ yên bên trong chứ.”
Hoàng Hi Tôn mân mê chén trà:” Giờ cục diện đã rõ ràng, Vân Chiêu không tham dự phân tranh trong nước, mà một lòng chặn địch ngoài biên cương, y thực sự là người kiêu ngạo hết mức, ta đang rất tò mò muốn đối diện xem y là người thế nào đây.”
Cố Viêm Vũ lấy trong lòng ra một cuốn sách in ấn đẹp đẽ, đóng chỉ đáng hoàng, giọng điệu khinh bỉ:” Xem sách này không phải rõ à, ngay cả phương thức hành phòng cũng viết.”
Hoàng Tông Hi nhận lấy cuốn Mãnh nữ anh hùng truyện:” Người đời chỉ nhìn thấy dâm uế trong này, hoặc là nhìn thấy thứ mới lạ, mấy ai thấy một phen khổ tâm của Vân Chiêu, ai thấy bố cục to lớn của Vân Chiêu. Ta thấy, y đang ra sức hạ thấp Kiến Nô, để người Đại Minh không còn sợ Kiến Nô như sợ hổ nữa, cuốn sách này về cố cục lớn vượt xa Kim Bình Mai của Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh rồi, rất đáng thu giữ.”
“ Huynh nói, sách này do Vân Chiêu cố ý sai người viết?”
“ Đương nhiên là vậy rồi, nếu không phải y cho phép, ai dám lưu hành sách này, y không ngại bôi nhọ thanh danh, càng khiến người có chí thiên hạ kính trọng vài phần, y không sợ bị người ta coi thường, không được người người sùng bái ... Người như vậy, rốt cuộc sẽ sáng tạo ra quốc gia thế nào đây?”
Thấy Hoàng Tông Hy mở sách ra nhàn nhã đọc sách, Cố Viêm Vũ không muốn ở chỗ này, kéo tay hắn rời đi.
Cả huyện thành Lam Điền giống như cái bánh bột nở đang không ngừng phình ra.
Nơi này gần như đã không hợp cho con người sinh sống nữa, nhìn đâu cũng chỉ thấy cửa hiệu quán xá, đâu đâu cũng thấy thương nhân phu phen, tiếng chào hàng vang vọng khắp thành thị.
Đi qua chợ gia súc, Hoàng Tông Hy rốt cuộc bị kéo khỏi cuốn sách vì mùi phân cùng nước tiểu nơi này, ngẩng đầu thấy toàn gia súc mà bịt mũi.
Cố Viêm Vũ ngược lại không hề phản cảm với mùi này, nhìn từng đàn trâu đông nghịt trong chuồng nói:” Đây mới là gốc của giàu có thực sự, nếu là trâu cày thì ...”
Hoàng Tông Hy cắt lời:” Trâu này chỉ để giết thịt thôi, chứ không làm trâu cày được đâu.”
“ Ăn thịt cũng không tệ, ta muốn mua một con về giết thịt để khoe khoang với đám Tín Trung, Tỳ Quy.”
“ Ồ, đệ muốn kéo hết người Phục Xã tới đây à?”
Cố Viêm Vũ chắp tay sau lưng:” Nơi này có cái hào khí của tây bắc, ta luôn ghét Giang Nam mùi son phấn quá đậm, người Phục Xã chúng ta tuy có được thanh danh lớn từ thuyền hoa thanh lâu, song chưa làm được việc gì thực sự lợi dân lợi nước, đó là sỉ nhục. Nếu bọn họ không thể vứt bỏ phồn hoa Dương Châu, ta nguyện từ nay cắt đứt tình nghĩa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.