Chương 427: Thế Giới Này Có Đẹp Không? (1)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Dù cái nhìn của người khác về huyện Lam Điền có ra sao, Vân Chiêu vẫn rất hài lòng với sự phát triển của huyện Lam Điền hiện nay, theo ước tính của y trạng thái kinh tế huyện Lam Điền vượt qua nơi khác của Đại Minh phải tới 50 năm.
Đó là tâm huyết mười năm của y.
Nhưng nghĩ tới mất mười năm mới đuổi theo được 50 năm, Vân Chiêu lại ỉu xìu, vì vẫn còn 400 năm dài đằng đẵng nữa mới tới được thế giới y quen thuộc.
Hơn nữa cứ không phải thêm 10 năm lại rút ngắn được 50 năm, mô hình phát triển mới luôn phát triển một cách dã man lúc khởi đầu, một khi qua thời đó, tốc độ sẽ giảm xuống, xã hội sẽ phát triển theo hướng tinh tế hơn, có phân công sâu hơn chứ không phải là theo hướng tốc độ nữa.
Vì thế Vân Chiêu muốn quay về thời đại quen thuộc ở kiếp này là vô vọng.
Ai ai cũng cho rằng Vân Chiêu một lòng một dạ, dốc hết tâm huyết phát triển huyện Lam Điền là vì y có mang thiện tâm bao la vì người cùng khổ trên thế giới, duy bản thân Vân Chiêu là biết, y muốn tìm về cái thế giới quen thuộc y.
Mọi chuyện y làm là để phục hồi cái thế giới đó, dù chỉ là một chút cũng an ủi tâm linh y rất nhiều.
Ống khói lớn ở huyện Lam Điền ngày càng nhiều, trước kia dưới chân Ngọc Sơn chỉ có một hai cái, giờ khác rồi, số lượng ống khói lớn ở huyện Lam Điền đã gần một trăm.
Mỗi cái ống khói ngày đêm phun khói mù mịt, làm không khí huyện Lam Điền chẳng quá tốt, nhưng có trời biết, thi thoảng Vân Chiêu nhìn cảnh này cười lệch mồm.
Có điều luôn có gió ngược ở Tần Lĩnh, mang theo khói đặc nơi này đi chỗ khác.
Vân Chiêu chưa từng nghĩ tới việc bảo vệ môi trường ở đây, khi cái bụng chưa no mà đã nghĩ tới thứ này nhất định là đồ ngốc.
Trong cái thế giới này, thứ uy hiếp lớn nhất với sinh mạng con người không phải khói bụi công nghiệp, mà là cái đói.
Vậy nên tham lam đòi hỏi đất đai sinh nhiều sản phẩm hơn là việc Vân Chiêu đang làm, khi người khác còn chưa giác ngộ, điên cuồng bóc lột đất đai chiếm lấy ưu thế đi đầu.
Ở ngoài thành Lam Điền, Vân Chiêu có thu hoạch cực lớn mà bản thân cũng không ngờ tới, đó là đã nhìn ra bản chất Kiến Nô là ngoài mạnh trong yếu, cường đại như Đa Nhĩ Cổn vậy mà khi đối diện với chiến tranh thực sự, hắn vẫn phải lựa chọn thỏa hiệp.
Huyện Lam Điền bị đánh bại một vài lần không sao, thậm chí thành Lam Điền bị hủy cũng chưa phải là thảm họa như y lo lắng trước kia, chỉ cần còn Quan Trung, y vẫn còn có thể phát động chiến chiến tranh lần thứ hai, thứ ba, thậm chí thứ mười.
Cho dù y có thất bại toàn bộ thì Kiến Nô cũng tiêu hao hết sạch, lúc đó Vân Chiêu có thể ung dung bố trí một đòn trí mạng cuối cùng.
Chiến thắng cuối cùng chắc chắn là của y rồi.
Vân Chiêu từ lâu học thói quen không dùng lịch sử nhìn nhận vấn đề, mà nhìn vấn đề từ thực tế, một quốc gia hơn trăm triệu nhân khẩu, vì sao để dân tộc chỉ có hai triệu nhân khẩu chinh phục?
Là vấn đề cơ sở chính trị, vấn đề sĩ đại phu hay là bách tính bình dân? Là tất cả, mặt đất đóng băng không có bông tuyết nào vô tội.
Nguyên nhân sụp đổ của Đại Minh không phải do ai đó phản bội, hay nữ nhân đáng thương nào, mà là tội của toàn bộ người Đại Minh, và tất cả bọn họ phải trả giá bằng mấy trăm năm nô dịch.
Mỗi lần lên đỉnh Ngọc Sơn, tâm tình Vân Chiêu cứ lên xuống vô chừng như vậy, trước mắt y chỉ có biển mây mênh mông, nhưng ánh mắt y lại có thể xuyên qua biển mây nhìn cả thế giới.
Hiện đang có vô số người ở vùng núi hoang sơ khai khoáng cho huyện Lam Điền, có vô số người trồng lương thực cho huyện Lam Điền, càng có vô số thương đội bôn ba đem vật tư cần thiết toàn thiên hạ vận chuyện tới huyện Lam Điền.
Tiền ư?
Đây là thứ vô dụng nhất ở huyện Lam Điền, chỉ cần nơi này chất đống sắt thép, vô vàn đồ đồng, biển than đá, lương thực thành núi, vải vóc chở bằng xe thì muốn bao tiền cũng không thành vấn đề.
Cố Viêm Vũ và Hoàng Tôn Hi ngồi trong chòi nghỉ uống trà, yên tĩnh nhìn người trẻ tuổi chắp tay sau lưng đứng sát vách đá, chẳng phải người ta đang làm bộ làm tịch, không khó nhận ra y hoàn toàn chìm đắm vào khung cảnh trước mắt, thi thoảng có làn mây mỏng bay qua y, khiến y như hòa vào cùng mảnh trời đất này.
Chỉ khổ đám hộ vệ toát mồ hôi lạnh, chỉ hận không thể xông tới kéo y về chỗ an toàn, còn ai rõ hơn họ huyện tôn hay thất thần, đôi khi đi giữa đường phố tấp nập cũng gửi hồn vía đi tận đâu, nhưng mà đây là vách núi, xảy chân một bước hậu quả khôn lường.
Cũng may lần Vân Chiêu không thất thần lâu, giang rộng tay quay người lại nở nụ cười rạng rỡ:” Thế giới này có đẹp không?”
Cố Viêm Vũ đâu có được tâm trạng tốt như của người sắp làm tân lang, hắn còn nặng lòng vì nạn châu chấu ngoài kia, chắp tay trả lời rất thẳng:” Sơn hà đẹp, người không đẹp.”
Hoàng Tông Hi cũng nói:” Thế giới đẹp ở người chứ không ở sơn hà, ngươi nếu đẹp, tuy chốn man hoang cũng thấy vẻ hùng tráng, người không đẹp, dù lầu quỳnh ngói ngọc, cũng chỉ bốc mùi cá muối thôi.”
“ Bất kể thế giới này đẹp hay xấu, vẫn là do tổ tông để lại cho chúng ta, người xấu đẹp thế nào, giang sơn nghìn năm chẳng đổi, chúng ta phải chung sức giữ gìn nó, các ngươi thấy sao?” Vân Chiêu lại hỏi:
Cố Viêm Vũ nghe vậy, sương giá trên mặt tan đi phần nào:” Tất nhiên rồi, thế giới này cũng có một phần tổ tiên tại hạ gây dựng lên.”
Vân Chiêu gật gù hài lòng:” Ngươi nghĩ thế là tốt, có thể đi Sơn Tây chẩn tai rồi đấy.”
Cố Viêm Vũ bật cười: “ Tại hạ còn chưa quy thuận huyện Lam Điền, huyện tôn lấy gì để ra lệnh cho ta chứ?”
Vân Chiêu chẳng trả lời mà nói thẳng:” Tiền một vạn sáu ngàn lượng, lương thực hai vạn một nghìn gánh, cứu nạn dân hai huyện Hầu Mã, Văn Hỉ, sửa sang lại kênh mương của hai huyện, năm sau thu hoạch hai vụ lương thực là giải quyết được nạn đói gần. Tòng lại đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi, giờ tới huyện nha nhận lệnh đi đi.”
Cố Viêm Vũ kiêu ngạo không thèm đáp.
“ Không thích sao? Vậy ngươi muốn gì? Phe phẩy quạt giấy làm bài văn thơ thương cảm nhân gian, hay là tới thuyền hoa Nam Kinh than chí lớn không gặp thời? Hai huyện ta nói là nơi thiên tai trọng điểm, nơi khác chỉ tổn thất lương thực mới mọc mùa thu, nơi đó tổn thất lương thực đã chín mùa hạ, bách tính nơi đó khóc lóc trong đói khát, bán con kiếm cái ăn.” Vân Chiêu giọng điệu vô cùng cay nghiệt:” Nếu ngươi ngay cả lòng cứu tế nạn dân cũng không có, cho rằng làm thế là sỉ nhục đại tài tử như ngươi, vậy thì ngay lập tức, lập tức cút xéo khỏi huyện Lam Điền, đời này chớ xuất hiện mười dặm quanh ta, vì ta ngửi thấy múi hôi thối trên người ngươi là buồn nôn.”
Cố Viêm Vũ chỉ là không chịu nổi thái độ hiệu lệnh thiên hạ của Vân Chiêu, ai ngờ bị y chụp ngay cho cái mũ lớn như thế, giận dữ chỉ tay vào mặt Vân Chiêu, không nói nổi một lời.
Vân Chiêu lại quay sang Hoàng Tông Hi:” Còn tiên sinh thấy sao, huyện Lâm Phần thế nào, tuy nơi đó khá một chút, nhưng bách tính khốn khổ đã lâu, không có tích góp để chịu nổi thiên tai này, cùng số tiền và lương thực như thế, tiên sinh có thể thay Vân Chiêu đi một chuyến không?”
“ Nào dám không tuân.” Hoàng Tông Hi kéo tay Cố Viêm Vũ đang địch chen ngang, nói thêm:” Tại hạ sẽ mang đặc sản Sơn Tây về.”
Vân Chiêu ngạc nhiên:” Nơi đó dù có thổ sản cũng bị châu chấu ăn hết rồi.”
Hoàng Tông Hi cười lớn:” Trời xanh sẽ không tuyệt đường người, thế nào cũng giữ lại một con đường sống, Hoàng mỗ sẽ tích trữ một phần.”
“ Tùy tiên sinh thi triển đại tài, đi mau, đi mau, xuất phát sớm ngày nào có thể ngăn cản chuyện bi thảm xảy ra sớm ngày ấy.”
“ Sao huyện tôn không hỏi thổ sản gì?”
Vân Chiêu xua tay:” Có hay không cũng phải cứu bách tính, đi nhanh, ngày về ta nhất định bày tiệc mừng công cho tiên sinh.”
Đó là tâm huyết mười năm của y.
Nhưng nghĩ tới mất mười năm mới đuổi theo được 50 năm, Vân Chiêu lại ỉu xìu, vì vẫn còn 400 năm dài đằng đẵng nữa mới tới được thế giới y quen thuộc.
Hơn nữa cứ không phải thêm 10 năm lại rút ngắn được 50 năm, mô hình phát triển mới luôn phát triển một cách dã man lúc khởi đầu, một khi qua thời đó, tốc độ sẽ giảm xuống, xã hội sẽ phát triển theo hướng tinh tế hơn, có phân công sâu hơn chứ không phải là theo hướng tốc độ nữa.
Vì thế Vân Chiêu muốn quay về thời đại quen thuộc ở kiếp này là vô vọng.
Ai ai cũng cho rằng Vân Chiêu một lòng một dạ, dốc hết tâm huyết phát triển huyện Lam Điền là vì y có mang thiện tâm bao la vì người cùng khổ trên thế giới, duy bản thân Vân Chiêu là biết, y muốn tìm về cái thế giới quen thuộc y.
Mọi chuyện y làm là để phục hồi cái thế giới đó, dù chỉ là một chút cũng an ủi tâm linh y rất nhiều.
Ống khói lớn ở huyện Lam Điền ngày càng nhiều, trước kia dưới chân Ngọc Sơn chỉ có một hai cái, giờ khác rồi, số lượng ống khói lớn ở huyện Lam Điền đã gần một trăm.
Mỗi cái ống khói ngày đêm phun khói mù mịt, làm không khí huyện Lam Điền chẳng quá tốt, nhưng có trời biết, thi thoảng Vân Chiêu nhìn cảnh này cười lệch mồm.
Có điều luôn có gió ngược ở Tần Lĩnh, mang theo khói đặc nơi này đi chỗ khác.
Vân Chiêu chưa từng nghĩ tới việc bảo vệ môi trường ở đây, khi cái bụng chưa no mà đã nghĩ tới thứ này nhất định là đồ ngốc.
Trong cái thế giới này, thứ uy hiếp lớn nhất với sinh mạng con người không phải khói bụi công nghiệp, mà là cái đói.
Vậy nên tham lam đòi hỏi đất đai sinh nhiều sản phẩm hơn là việc Vân Chiêu đang làm, khi người khác còn chưa giác ngộ, điên cuồng bóc lột đất đai chiếm lấy ưu thế đi đầu.
Ở ngoài thành Lam Điền, Vân Chiêu có thu hoạch cực lớn mà bản thân cũng không ngờ tới, đó là đã nhìn ra bản chất Kiến Nô là ngoài mạnh trong yếu, cường đại như Đa Nhĩ Cổn vậy mà khi đối diện với chiến tranh thực sự, hắn vẫn phải lựa chọn thỏa hiệp.
Huyện Lam Điền bị đánh bại một vài lần không sao, thậm chí thành Lam Điền bị hủy cũng chưa phải là thảm họa như y lo lắng trước kia, chỉ cần còn Quan Trung, y vẫn còn có thể phát động chiến chiến tranh lần thứ hai, thứ ba, thậm chí thứ mười.
Cho dù y có thất bại toàn bộ thì Kiến Nô cũng tiêu hao hết sạch, lúc đó Vân Chiêu có thể ung dung bố trí một đòn trí mạng cuối cùng.
Chiến thắng cuối cùng chắc chắn là của y rồi.
Vân Chiêu từ lâu học thói quen không dùng lịch sử nhìn nhận vấn đề, mà nhìn vấn đề từ thực tế, một quốc gia hơn trăm triệu nhân khẩu, vì sao để dân tộc chỉ có hai triệu nhân khẩu chinh phục?
Là vấn đề cơ sở chính trị, vấn đề sĩ đại phu hay là bách tính bình dân? Là tất cả, mặt đất đóng băng không có bông tuyết nào vô tội.
Nguyên nhân sụp đổ của Đại Minh không phải do ai đó phản bội, hay nữ nhân đáng thương nào, mà là tội của toàn bộ người Đại Minh, và tất cả bọn họ phải trả giá bằng mấy trăm năm nô dịch.
Mỗi lần lên đỉnh Ngọc Sơn, tâm tình Vân Chiêu cứ lên xuống vô chừng như vậy, trước mắt y chỉ có biển mây mênh mông, nhưng ánh mắt y lại có thể xuyên qua biển mây nhìn cả thế giới.
Hiện đang có vô số người ở vùng núi hoang sơ khai khoáng cho huyện Lam Điền, có vô số người trồng lương thực cho huyện Lam Điền, càng có vô số thương đội bôn ba đem vật tư cần thiết toàn thiên hạ vận chuyện tới huyện Lam Điền.
Tiền ư?
Đây là thứ vô dụng nhất ở huyện Lam Điền, chỉ cần nơi này chất đống sắt thép, vô vàn đồ đồng, biển than đá, lương thực thành núi, vải vóc chở bằng xe thì muốn bao tiền cũng không thành vấn đề.
Cố Viêm Vũ và Hoàng Tôn Hi ngồi trong chòi nghỉ uống trà, yên tĩnh nhìn người trẻ tuổi chắp tay sau lưng đứng sát vách đá, chẳng phải người ta đang làm bộ làm tịch, không khó nhận ra y hoàn toàn chìm đắm vào khung cảnh trước mắt, thi thoảng có làn mây mỏng bay qua y, khiến y như hòa vào cùng mảnh trời đất này.
Chỉ khổ đám hộ vệ toát mồ hôi lạnh, chỉ hận không thể xông tới kéo y về chỗ an toàn, còn ai rõ hơn họ huyện tôn hay thất thần, đôi khi đi giữa đường phố tấp nập cũng gửi hồn vía đi tận đâu, nhưng mà đây là vách núi, xảy chân một bước hậu quả khôn lường.
Cũng may lần Vân Chiêu không thất thần lâu, giang rộng tay quay người lại nở nụ cười rạng rỡ:” Thế giới này có đẹp không?”
Cố Viêm Vũ đâu có được tâm trạng tốt như của người sắp làm tân lang, hắn còn nặng lòng vì nạn châu chấu ngoài kia, chắp tay trả lời rất thẳng:” Sơn hà đẹp, người không đẹp.”
Hoàng Tông Hi cũng nói:” Thế giới đẹp ở người chứ không ở sơn hà, ngươi nếu đẹp, tuy chốn man hoang cũng thấy vẻ hùng tráng, người không đẹp, dù lầu quỳnh ngói ngọc, cũng chỉ bốc mùi cá muối thôi.”
“ Bất kể thế giới này đẹp hay xấu, vẫn là do tổ tông để lại cho chúng ta, người xấu đẹp thế nào, giang sơn nghìn năm chẳng đổi, chúng ta phải chung sức giữ gìn nó, các ngươi thấy sao?” Vân Chiêu lại hỏi:
Cố Viêm Vũ nghe vậy, sương giá trên mặt tan đi phần nào:” Tất nhiên rồi, thế giới này cũng có một phần tổ tiên tại hạ gây dựng lên.”
Vân Chiêu gật gù hài lòng:” Ngươi nghĩ thế là tốt, có thể đi Sơn Tây chẩn tai rồi đấy.”
Cố Viêm Vũ bật cười: “ Tại hạ còn chưa quy thuận huyện Lam Điền, huyện tôn lấy gì để ra lệnh cho ta chứ?”
Vân Chiêu chẳng trả lời mà nói thẳng:” Tiền một vạn sáu ngàn lượng, lương thực hai vạn một nghìn gánh, cứu nạn dân hai huyện Hầu Mã, Văn Hỉ, sửa sang lại kênh mương của hai huyện, năm sau thu hoạch hai vụ lương thực là giải quyết được nạn đói gần. Tòng lại đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi, giờ tới huyện nha nhận lệnh đi đi.”
Cố Viêm Vũ kiêu ngạo không thèm đáp.
“ Không thích sao? Vậy ngươi muốn gì? Phe phẩy quạt giấy làm bài văn thơ thương cảm nhân gian, hay là tới thuyền hoa Nam Kinh than chí lớn không gặp thời? Hai huyện ta nói là nơi thiên tai trọng điểm, nơi khác chỉ tổn thất lương thực mới mọc mùa thu, nơi đó tổn thất lương thực đã chín mùa hạ, bách tính nơi đó khóc lóc trong đói khát, bán con kiếm cái ăn.” Vân Chiêu giọng điệu vô cùng cay nghiệt:” Nếu ngươi ngay cả lòng cứu tế nạn dân cũng không có, cho rằng làm thế là sỉ nhục đại tài tử như ngươi, vậy thì ngay lập tức, lập tức cút xéo khỏi huyện Lam Điền, đời này chớ xuất hiện mười dặm quanh ta, vì ta ngửi thấy múi hôi thối trên người ngươi là buồn nôn.”
Cố Viêm Vũ chỉ là không chịu nổi thái độ hiệu lệnh thiên hạ của Vân Chiêu, ai ngờ bị y chụp ngay cho cái mũ lớn như thế, giận dữ chỉ tay vào mặt Vân Chiêu, không nói nổi một lời.
Vân Chiêu lại quay sang Hoàng Tông Hi:” Còn tiên sinh thấy sao, huyện Lâm Phần thế nào, tuy nơi đó khá một chút, nhưng bách tính khốn khổ đã lâu, không có tích góp để chịu nổi thiên tai này, cùng số tiền và lương thực như thế, tiên sinh có thể thay Vân Chiêu đi một chuyến không?”
“ Nào dám không tuân.” Hoàng Tông Hi kéo tay Cố Viêm Vũ đang địch chen ngang, nói thêm:” Tại hạ sẽ mang đặc sản Sơn Tây về.”
Vân Chiêu ngạc nhiên:” Nơi đó dù có thổ sản cũng bị châu chấu ăn hết rồi.”
Hoàng Tông Hi cười lớn:” Trời xanh sẽ không tuyệt đường người, thế nào cũng giữ lại một con đường sống, Hoàng mỗ sẽ tích trữ một phần.”
“ Tùy tiên sinh thi triển đại tài, đi mau, đi mau, xuất phát sớm ngày nào có thể ngăn cản chuyện bi thảm xảy ra sớm ngày ấy.”
“ Sao huyện tôn không hỏi thổ sản gì?”
Vân Chiêu xua tay:” Có hay không cũng phải cứu bách tính, đi nhanh, ngày về ta nhất định bày tiệc mừng công cho tiên sinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.