Chương 210: Ở Nơi Này Phải Làm Kẻ Ác. (1)
Kiết Dữ 2
17/11/2022
Vân Chiêu lúc này nằm trong đống da thú dầy, ôm một bức tượng phật ánh vàng rực rỡ, nghiên cứu hết sức tỉ mỉ, như đứa trẻ con vừa có được món đồ chơi mới.
Cách đó không xa là bồn lửa tỏa mùi khoai lang nướng thơm phức, Vân Dương đầu trọc lóc khó coi đợi khoai lang chín với ánh mắt cố chấp nhiệt liệt.
Tiền Thiểu Thiểu ngồi sau một cái bàn cầm bút viên luôn tay, thi thoảng dừng lại, xoa bàn tay lạnh cóng, sau đó lại viết tiếp, nhìn xa xa tưởng mỹ nữ.
Vân Quyển cuộn mình như chó con nằm dưới chân Vân Chiêu, hắn rất muốn đoạt bức tượng vàng trong tay Vân Chiêu về nghiên cứu, nhưng cướp không thành công, đành nhìn chằm chằm đợi Vân Chiêu chơi chán sẽ lấy.
| Gia súc của Khắc Lỗ bộ bị chúng ta giết trên nghìn con, đều nhắm vào những loại gia súc sản xuất sữa để ra tay, đoán chừng năm nay Khắc Lỗ bộ sẽ chết rất nhiều người.” Tiền Thiểu Thiểu cuối cùng cũng viết xong, sán tới bên Vân Dương lấy khoai nướng sưởi tay hí hửng tổng kết thành tích cuộc chiến vừa rồi với Vân Dương:
Vân Dương lười nhác nói :” Không giết người, chỉ giết mỗi gia súc, loại trận đánh như thế về sau đừng gọi ta, thật mất mặt. Ngươi có biết giờ người ta gọi ta là gì không? Hắc sài lang đấy, hiểu không, vì ta chỉ giết gia súc.”
Vân Chiêu lướt ngón tay trên mặt Phật hung tợn, chẳng để ý mấy chuyện âm độc Tiền Thiểu Thiểu thích làm, chỉ hỏi: “ Tính toán xong cả chưa, tài phú của chúng ta có tăng lên không?”
Tiền Thiểu Thiểu hớn hở khoe:” Thiếu gia, tăng hơn hai lần, Đóa Nhan bộ nay là bộ tộc giàu nhất trong mùa đông.”
“ Việc thu nhận mục dân lưu lạc trên thảo nguyên làm ra sao rồi? “ Vân Chiêu đưa tượng vàng cho Vân Quyển chơi, bật người đứng lên: “ Biết bắn tên chứ?”
“ Có hơn ba trăm hộ rồi ạ, cưỡi ngựa bắn tên là bản lĩnh tất yếu của họ, không có hai bản lĩnh này bọn họ không thể sống ở thảo nguyên ... “ Tiền Thiểu Thiểu nhớ ra một việc: “ Ngoài ra tiểu nhân nghe nói An phủ sứ của Kiến nô sắp tới chỗ chúng ta.”
Sắc mặt Vân Chiêu trở nên nghiêm túc hơn hắn:” Ngươi có biết tên an phủ sứ này là ai không?”
Tiền Thiểu Thiểu vội chạy về bàn đưa cho Vân Chiêu một tờ giấy, đợi thiếu gia xem qua mới nói thêm:” Bảo Thừa Tiên phó tướng của Sát Cáp Nhĩ, trước kia là tướng quân Đại Minh, người Ứng Huyện Sơn Tây, về sau bị Ninh Hoàn Ngã thuyết phục đầu hàng Kiến nô, lần này truân điền ở một dải Quy Hóa thành do kẻ này cầm đầu, bản tính tham lam, nhát gan, có thể giết.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Không được, nếu là người như thế, ta thấy Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm nên đầu hàng hắn mới đúng. Thiểu Thiểu, cố lên đi, ta thấy ngươi làm được.”
“ Tiểu nhân nhất định không phụ lòng thiếu gia.”
Chuyến đi thảo nguyên này người chủ sự kỳ thực là Tiền Thiểu Thiểu, Vân Chiêu chỉ đảm bảo hắn không chệch khỏi mục tiêu mình đặt ra, còn chi tiết thao tác ra sao, đều do Tiền Thiểu Thiểu xử lý, nói cách khác chuyến đi này khảo sát cuối cùng trước khi tốt nghiệp của Tiền Thiểu Thiểu.
Hắn làm tốt hơn cả kỳ vọng của Vân Chiêu.
Vân Chiêu rất muốn xây dựng một tòa bảo lũy dưới Âm Sơn.
Trong chuyện này có một tiền đề, đó là phải đánh bại bộ tộc xung quanh, có thế mới khiến chúng sợ hãi, mới có thể đứng vững ở thành Quý Hóa.
Nhưng mà, thảo nguyên rất rộng lớn, lại chẳng có người.
Trên thảo nguyên Mông Cổ bao la, đi suốt một ngày mấy chục dặm đường, chưa chắc gặp được ai, Vân Chiêu dùng danh nghĩa Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm vất vả rất lâu mới chiêu một được 3000 người.
Có thế thôi mà Đóa Nhan bộ nay đã tính là bộ lạc rất lớn rồi.
Còn về phần chiêu mộ bách tính Đại Minh tới thảo nguyên ... Vân Chiêu sau khi đích thân tới nơi này, phát hiện ra, bách tính Đại Minh tới thảo nguyên ngoại trừ bị người ta nô dịch ra thì không có lối thoát nào khác.
Trừ khi Vân Chiêu có thể mở ra một vùng trời riêng, mới có khả năng thu hút bách tính Đại Minh tới nơi này sống.
“ Ý thiếu gia nói là chúng ta mượn cái vỏ của Bảo Thừa Tiên để lập căn cơ cho chúng ta?”
“ Đúng là thế.”
“ Nhưng mà làm vậy thì bộ tộc ở đây phải sống thế nào? Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm vì người dân Mông cổ mới sinh ra mà.”
“ Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm từ khi thành vương công của Đóa Nhan bộ thì đã không phải là anh hùng một lòng vì bách tính thảo nguyên nữa rồi. Điều này hẳn ngươi phải nhìn ra từ những người Mông Cổ chiêu lãm được, những người đó không có quyết tâm đánh thiên hạ vì người Mông Cổ, bọn họ chỉ vì muốn sống tốt hơn một chút, hoặc không còn đường nào khác với quy thuận chúng ta, về bản chất là một đám mã tặc.” Vân Chiêu phân tích cho Tiền Thiểu Thiểu:” Chỉ có đại anh hùng thảo nguyên cũng đầu hàng Kiến Nô, Bảo Thừa Tiên mới có thể ở lại thành Quý Hóa lâu dài, thăng quan phát tài.”
“ Hắn ở lại thành Quy Hóa muốn kiến thiết, tiền kỳ phải đầu tư, không có dăm ba năm không thể thu được lợi ích. Thành Quy Hóa đã bị kiến nô hủy, vậy hãy để Kiến nô xây dựng lại, đợi nhân thủ, quân đội của chúng ta tới nơi, thay thế cũng chưa muộn.”
Tiền Thiểu Thiểu trầm mặc một hồi nói:” Thiếu gia suy nghĩ quá đương nhiên rồi.”
“ Không phải đương nhiên, mà là tất nhiên phải thế! Bảo Thừa Tiên tới thành Quy Hóa, không chỉ vỗ về, e còn có ý đàn áp các bộ lạc Mông Cổ trong đó. Liên lạc với lực lượng thiểu số để đả kích đại bộ phận sẽ là lựa chọn tốt.” Vân Chiêu khẳng định:
“ Thiếu gia, vì sao không phải là liên lạc số nhiều để đánh số ít?” Tiền Thiểu Thiểu phát hiện vấn đề:
Vân Chiêu vỗ vỗ vai hắn:” Bộ phận nhỏ luôn là đối tượng bị chèn ép, đó là bản tính của nhân loại, Kiến nô muốn lập uy, đồng thời lấy được đủ lợi ích, sao có thể liên lạc với bộ phận lớn chứ? Vì làm thế phải đảm bảo lợi ích của bộ phận lớn, thế là ngươi phải nghĩ cho lợi ích của đại bộ phận người Mông Cổ, ngươi còn lợi ích gì trong đó?”
“ Phàm là thế lực lớn muốn phân chia rẽ bóc lột thế lực khác, chúng sẽ không chiếu cố tới lợi ích của đại bộ phận, mà chỉ lợi dụng số ít bất mãn đã phá vỡ kết cấu vốn có, lập nên cấu tạo quyền lực mới của chúng. Đó là điều chắc chắn, ngươi nhớ kỹ điều này.”
“ Kiến nô nhất định vừa lôi kéo vừa đả kích người Mông Cổ, để có được lợi ích lớn nhất, chúng không thèm lấy chút phần thừa.”
“ Bây giờ đám vương công Mông Cổ bị chúng ta uy hiếp nên đoàn kết với nhau, sự đoàn kết của người Mông Có lợi cho chúng. Dưới tình thế như vậy, chúng liên kết với chúng ta, đả kích những bộ tộc là lựa chọn duy nhất của Bảo Thừa Tiên, đương nhiên nếu Bảo Thừa Tiên là một quan viên hợp cách hắn sẽ làm thế, nếu hắn là kẻ ngu xuẩn thì ta chịu, rất khó đoán kẻ ngu xuẩn sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn gì.”
Tiền Thiểu Thiểu lại lần nữa viết như bay, ghi lại hết những lời Vân Chiêu nói ra, sau này từ từ nghiền ngẫm.
Vân Chiêu nói xong nhìn Vân Dương đang tham lam cắn khoai lang nướng, Vân Quyển đang cắn tượng vàng, rõ ràng không tên nào nghe lọt nửa lời y nói, chỉ biết thở dài, lấy áo choàng mặc vào bước ra ngoài lều một chút cho thoáng khí ...
Gió của thảo nguyên thường thổi sát mặt đất, loại gió này rất dễ chui qua ống quần, vạt áo vào người, sau đó thì làm toàn thân người ta lạnh cóng.
Khi tuyết rơi là ngày yêu tĩnh nhất trên thảo nguyên.
Lớp tuyết mỏng phủ lên cỏ đã khô vàng, đàn gia súc chống lại gió tuyết tranh thủ gặm cỏ, cả thứ có cứng mùa hè mùa thu không thèm ăn giờ cũng thành món ngon rồi.
Dù sao cần phải nỗ lực ủi băng tuyết ra mới có cỏ ăn nên cổ đó đương nhiên ngon ngọt khác thường.
Chăn thả gia súc đều là phụ nhân, bọn họ bọc người trong lớp áo da dày, lớn tiếng quát tháo, không ngừng dùng đá ném xa, đuổi những con gia súc sắp lạc đàn chạy về.
Đứa bé trong lòng vừa gào lên, bọn họ xoay lưng lại với gió, mở lớp áo da dày, lấy ít thịt cừu lạnh cứng cho vào miệng nhai, đợi thịt cừu ấm mềm hơn, đút từng chút một cho con mình.
Một con cho ngao đứng trên sườn đồi, như con sư tử nhìn phương xa, ở chân trời có số chấm đen đi lững thững trong tuyết, thi thoảng sủa một tiếng, âm thanh thê lương mà vang vọng.
Cách đó không xa là bồn lửa tỏa mùi khoai lang nướng thơm phức, Vân Dương đầu trọc lóc khó coi đợi khoai lang chín với ánh mắt cố chấp nhiệt liệt.
Tiền Thiểu Thiểu ngồi sau một cái bàn cầm bút viên luôn tay, thi thoảng dừng lại, xoa bàn tay lạnh cóng, sau đó lại viết tiếp, nhìn xa xa tưởng mỹ nữ.
Vân Quyển cuộn mình như chó con nằm dưới chân Vân Chiêu, hắn rất muốn đoạt bức tượng vàng trong tay Vân Chiêu về nghiên cứu, nhưng cướp không thành công, đành nhìn chằm chằm đợi Vân Chiêu chơi chán sẽ lấy.
| Gia súc của Khắc Lỗ bộ bị chúng ta giết trên nghìn con, đều nhắm vào những loại gia súc sản xuất sữa để ra tay, đoán chừng năm nay Khắc Lỗ bộ sẽ chết rất nhiều người.” Tiền Thiểu Thiểu cuối cùng cũng viết xong, sán tới bên Vân Dương lấy khoai nướng sưởi tay hí hửng tổng kết thành tích cuộc chiến vừa rồi với Vân Dương:
Vân Dương lười nhác nói :” Không giết người, chỉ giết mỗi gia súc, loại trận đánh như thế về sau đừng gọi ta, thật mất mặt. Ngươi có biết giờ người ta gọi ta là gì không? Hắc sài lang đấy, hiểu không, vì ta chỉ giết gia súc.”
Vân Chiêu lướt ngón tay trên mặt Phật hung tợn, chẳng để ý mấy chuyện âm độc Tiền Thiểu Thiểu thích làm, chỉ hỏi: “ Tính toán xong cả chưa, tài phú của chúng ta có tăng lên không?”
Tiền Thiểu Thiểu hớn hở khoe:” Thiếu gia, tăng hơn hai lần, Đóa Nhan bộ nay là bộ tộc giàu nhất trong mùa đông.”
“ Việc thu nhận mục dân lưu lạc trên thảo nguyên làm ra sao rồi? “ Vân Chiêu đưa tượng vàng cho Vân Quyển chơi, bật người đứng lên: “ Biết bắn tên chứ?”
“ Có hơn ba trăm hộ rồi ạ, cưỡi ngựa bắn tên là bản lĩnh tất yếu của họ, không có hai bản lĩnh này bọn họ không thể sống ở thảo nguyên ... “ Tiền Thiểu Thiểu nhớ ra một việc: “ Ngoài ra tiểu nhân nghe nói An phủ sứ của Kiến nô sắp tới chỗ chúng ta.”
Sắc mặt Vân Chiêu trở nên nghiêm túc hơn hắn:” Ngươi có biết tên an phủ sứ này là ai không?”
Tiền Thiểu Thiểu vội chạy về bàn đưa cho Vân Chiêu một tờ giấy, đợi thiếu gia xem qua mới nói thêm:” Bảo Thừa Tiên phó tướng của Sát Cáp Nhĩ, trước kia là tướng quân Đại Minh, người Ứng Huyện Sơn Tây, về sau bị Ninh Hoàn Ngã thuyết phục đầu hàng Kiến nô, lần này truân điền ở một dải Quy Hóa thành do kẻ này cầm đầu, bản tính tham lam, nhát gan, có thể giết.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Không được, nếu là người như thế, ta thấy Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm nên đầu hàng hắn mới đúng. Thiểu Thiểu, cố lên đi, ta thấy ngươi làm được.”
“ Tiểu nhân nhất định không phụ lòng thiếu gia.”
Chuyến đi thảo nguyên này người chủ sự kỳ thực là Tiền Thiểu Thiểu, Vân Chiêu chỉ đảm bảo hắn không chệch khỏi mục tiêu mình đặt ra, còn chi tiết thao tác ra sao, đều do Tiền Thiểu Thiểu xử lý, nói cách khác chuyến đi này khảo sát cuối cùng trước khi tốt nghiệp của Tiền Thiểu Thiểu.
Hắn làm tốt hơn cả kỳ vọng của Vân Chiêu.
Vân Chiêu rất muốn xây dựng một tòa bảo lũy dưới Âm Sơn.
Trong chuyện này có một tiền đề, đó là phải đánh bại bộ tộc xung quanh, có thế mới khiến chúng sợ hãi, mới có thể đứng vững ở thành Quý Hóa.
Nhưng mà, thảo nguyên rất rộng lớn, lại chẳng có người.
Trên thảo nguyên Mông Cổ bao la, đi suốt một ngày mấy chục dặm đường, chưa chắc gặp được ai, Vân Chiêu dùng danh nghĩa Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm vất vả rất lâu mới chiêu một được 3000 người.
Có thế thôi mà Đóa Nhan bộ nay đã tính là bộ lạc rất lớn rồi.
Còn về phần chiêu mộ bách tính Đại Minh tới thảo nguyên ... Vân Chiêu sau khi đích thân tới nơi này, phát hiện ra, bách tính Đại Minh tới thảo nguyên ngoại trừ bị người ta nô dịch ra thì không có lối thoát nào khác.
Trừ khi Vân Chiêu có thể mở ra một vùng trời riêng, mới có khả năng thu hút bách tính Đại Minh tới nơi này sống.
“ Ý thiếu gia nói là chúng ta mượn cái vỏ của Bảo Thừa Tiên để lập căn cơ cho chúng ta?”
“ Đúng là thế.”
“ Nhưng mà làm vậy thì bộ tộc ở đây phải sống thế nào? Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm vì người dân Mông cổ mới sinh ra mà.”
“ Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm từ khi thành vương công của Đóa Nhan bộ thì đã không phải là anh hùng một lòng vì bách tính thảo nguyên nữa rồi. Điều này hẳn ngươi phải nhìn ra từ những người Mông Cổ chiêu lãm được, những người đó không có quyết tâm đánh thiên hạ vì người Mông Cổ, bọn họ chỉ vì muốn sống tốt hơn một chút, hoặc không còn đường nào khác với quy thuận chúng ta, về bản chất là một đám mã tặc.” Vân Chiêu phân tích cho Tiền Thiểu Thiểu:” Chỉ có đại anh hùng thảo nguyên cũng đầu hàng Kiến Nô, Bảo Thừa Tiên mới có thể ở lại thành Quý Hóa lâu dài, thăng quan phát tài.”
“ Hắn ở lại thành Quy Hóa muốn kiến thiết, tiền kỳ phải đầu tư, không có dăm ba năm không thể thu được lợi ích. Thành Quy Hóa đã bị kiến nô hủy, vậy hãy để Kiến nô xây dựng lại, đợi nhân thủ, quân đội của chúng ta tới nơi, thay thế cũng chưa muộn.”
Tiền Thiểu Thiểu trầm mặc một hồi nói:” Thiếu gia suy nghĩ quá đương nhiên rồi.”
“ Không phải đương nhiên, mà là tất nhiên phải thế! Bảo Thừa Tiên tới thành Quy Hóa, không chỉ vỗ về, e còn có ý đàn áp các bộ lạc Mông Cổ trong đó. Liên lạc với lực lượng thiểu số để đả kích đại bộ phận sẽ là lựa chọn tốt.” Vân Chiêu khẳng định:
“ Thiếu gia, vì sao không phải là liên lạc số nhiều để đánh số ít?” Tiền Thiểu Thiểu phát hiện vấn đề:
Vân Chiêu vỗ vỗ vai hắn:” Bộ phận nhỏ luôn là đối tượng bị chèn ép, đó là bản tính của nhân loại, Kiến nô muốn lập uy, đồng thời lấy được đủ lợi ích, sao có thể liên lạc với bộ phận lớn chứ? Vì làm thế phải đảm bảo lợi ích của bộ phận lớn, thế là ngươi phải nghĩ cho lợi ích của đại bộ phận người Mông Cổ, ngươi còn lợi ích gì trong đó?”
“ Phàm là thế lực lớn muốn phân chia rẽ bóc lột thế lực khác, chúng sẽ không chiếu cố tới lợi ích của đại bộ phận, mà chỉ lợi dụng số ít bất mãn đã phá vỡ kết cấu vốn có, lập nên cấu tạo quyền lực mới của chúng. Đó là điều chắc chắn, ngươi nhớ kỹ điều này.”
“ Kiến nô nhất định vừa lôi kéo vừa đả kích người Mông Cổ, để có được lợi ích lớn nhất, chúng không thèm lấy chút phần thừa.”
“ Bây giờ đám vương công Mông Cổ bị chúng ta uy hiếp nên đoàn kết với nhau, sự đoàn kết của người Mông Có lợi cho chúng. Dưới tình thế như vậy, chúng liên kết với chúng ta, đả kích những bộ tộc là lựa chọn duy nhất của Bảo Thừa Tiên, đương nhiên nếu Bảo Thừa Tiên là một quan viên hợp cách hắn sẽ làm thế, nếu hắn là kẻ ngu xuẩn thì ta chịu, rất khó đoán kẻ ngu xuẩn sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn gì.”
Tiền Thiểu Thiểu lại lần nữa viết như bay, ghi lại hết những lời Vân Chiêu nói ra, sau này từ từ nghiền ngẫm.
Vân Chiêu nói xong nhìn Vân Dương đang tham lam cắn khoai lang nướng, Vân Quyển đang cắn tượng vàng, rõ ràng không tên nào nghe lọt nửa lời y nói, chỉ biết thở dài, lấy áo choàng mặc vào bước ra ngoài lều một chút cho thoáng khí ...
Gió của thảo nguyên thường thổi sát mặt đất, loại gió này rất dễ chui qua ống quần, vạt áo vào người, sau đó thì làm toàn thân người ta lạnh cóng.
Khi tuyết rơi là ngày yêu tĩnh nhất trên thảo nguyên.
Lớp tuyết mỏng phủ lên cỏ đã khô vàng, đàn gia súc chống lại gió tuyết tranh thủ gặm cỏ, cả thứ có cứng mùa hè mùa thu không thèm ăn giờ cũng thành món ngon rồi.
Dù sao cần phải nỗ lực ủi băng tuyết ra mới có cỏ ăn nên cổ đó đương nhiên ngon ngọt khác thường.
Chăn thả gia súc đều là phụ nhân, bọn họ bọc người trong lớp áo da dày, lớn tiếng quát tháo, không ngừng dùng đá ném xa, đuổi những con gia súc sắp lạc đàn chạy về.
Đứa bé trong lòng vừa gào lên, bọn họ xoay lưng lại với gió, mở lớp áo da dày, lấy ít thịt cừu lạnh cứng cho vào miệng nhai, đợi thịt cừu ấm mềm hơn, đút từng chút một cho con mình.
Một con cho ngao đứng trên sườn đồi, như con sư tử nhìn phương xa, ở chân trời có số chấm đen đi lững thững trong tuyết, thi thoảng sủa một tiếng, âm thanh thê lương mà vang vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.