Minh Thiên Hạ

Chương 209: Ai Mới Là Sâu Hại.

Kiết Dữ 2

17/11/2022

Nếu là năm năm trước, có đánh chết Lưu Tham cũng không dám nói những lời này với một vị tuần phủ.

Bây giờ ông ta chẳng bận tâm, thậm chí có chút khinh bỉ nhìn Tôn Truyền Đình ngồi trên công đường huyện nha, chỗ đó là vị trí của huyện tôn nhà mình, kẻ khác không xứng.

Trong huyện nha có rất nhiều tiểu lại, thị nữ, bà tử, nhưng ông ta không cho phép ai chạm vào chỗ ngồi đó, cái bàn đó.

Mỗi ngày dù công vụ bận rộn đến mấy, ông ta vẫn đích thân dùng nước ấm vải sạch, lau bàn ghế, thậm chí là cả đại ấn treo trên xà nhà một lượt, không cho chúng dính bụi.

Huyện tôn nhà mình ngồi đó phá án cũng được, làm việc cũng được, cho dù gác cả hai chân lên bàn tán gẫu với người ta, hay nhảy cả lên bàn chửi mắng ai đó, gõ đường mộc vô cớ đều oai hùng khí phách.

Hiện giờ nhìn vị đông hồng tiên sinh kia ngồi chễm trệ ở đó, hai tay đặt hờ trên bàn, làm vẻ mặt giả dối bắt chuyện với người ta, lửa giận trong lòng ông ta càng lúc càng cháy mạnh, hận không thể đá một phát kẻ đó ngã lăn xuống, sau đó rửa mười lần cả bàn lẫn ghế.

Tránh cho huyện tôn trở về ngửi thấy mùi thối.

Ông ta đã tận mắt chứng kiến huyện Lam Điền ngày một đổ nát, khi ông ta không còn hi vọng gì nữa thì huyện tôn xuất hiện, sau đó liền có cảnh thịnh thế ngày hôm nay, ông ta không sao quên ngày đầu tiên huyện tôn thăng đường xử án, sau đó còn khen ngợi thưởng cho ông ta ít thịt khô ... Đó là lần đầu tiên trong đời Lưu Tham thấy được giá trị làm người.

Thế nên ông ta thấy mình có trách nhiệm phải duy trì sự phồn vinh thịnh thế này, nhất là khi huyện tôn không có nhà, ông ta tự mình đặt bản thân vào vị trí chó trông nhà.

Bất kể là ai, nếu dám phá hoại hiện trạng ở Lam Điền, con chó già này sẽ nhảy vào cắn xé, dù bị người ta đánh chết cũng không lùi bước.

Tôn Truyền Đình rõ ràng cảm thụ được khí thế một đi không về của Lưu Tham, khí thế đó trước kia ông ta cũng có, khi xử trí đạo phỉ Trường An, khi chửi mắng đám hoạn quan Ngụy Trung Hiền họa nước, khi từ quan hai tay trắng về nhà làm ruộng.

Nhưng ông ta là môn đồ Thánh nhân, đọc sách Thánh hiền, nghe theo Thánh huấn.

Bây giờ khí thế đó xuất hiện ở tên tiểu lại nho nhỏ, lại còn nhắm vào ông ta tựa như khi ông ta nhìn đám quan lại sâu mọt, làm ông ta chua xót không nói ra thành lời.

"Cái Vân thị này còn đáng sợ hơn cả Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung" Tôn Truyền Đình thầm nói với bản thân.



“ Huyện Lam Điền không được phép mở rộng không ngơi nghỉ như thế, làm vậy là hỏng quy củ.” Đối diện với ánh mắt chỉ hận không thể kéo mình khỏi ghế, Tôn Truyền Đình đứng dậy, lạnh nhạt nói với Vân Mãnh:

Vân Mãnh vòng tay ôm quyền cười khổ:” 113 bia địa giới của huyện Lam Điền nay đã không tìm thấy được cái nào, chỉ khi nào thu thuế, người ta mang tiền lương tới nộp mới chỉ bia địa giới cho thuế lại xem, sau đó đi tìm lại biến mất.”

“ Vậy thì làm cái mới, dựng nguyên chỗ cũ.” Tôn Truyền Đình giọng lạnh như nước:

Lưu Tham cười nhạt:” Thế thì phải làm phiền tuần phủ đại nhân rồi, đều là bà con chòm xóm, người ta chỉ muốn giữ lại một miếng ăn để nuôi con nuôi cái, chẳng qua vì sống sót mà thôi, chuyện địa giới này huyện Lam Điền không làm được gì nữa rồi.”

“ Hừ, chẳng lẽ huyện Lam Điền thu thuế thì còn lại miếng ăn cho họ hay sao?”Tôn Truyền Đình chất vấn:

Lưu Tham chắp tay giọng nói già nua vang khắp đại đường:” Chính thế, bách tính dưới quản hạt của huyện Lam Điền chỉ nạp thuế triều đình quy định, thuế này vốn không nặng, bách tính gánh được, trồng ruộng nộp lương là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bách tính không có gì dị nghị, còn các loại thuế phí khác, huyện nha sẽ gánh thay người dân.”

“ Hơn nữa huyện nha Lam Điền thu thuế xong sẽ tới đương địa xây dựng thủy lợi, đào ao, đào kênh, cung cấp hạt giống cho bách tính, còn có nông quan quanh năm đi giám sát hoa màu, đề phòng sâu hại, nếu gặp phải tai họa không tránh nổi, có các loại bổ trợ.”

“ Sau vụ thu hoạch, có lương quan chuyên môn xuống thôn làng, lấy quan ngân thu mua lương thực dư của bách tính, không cho thương cổ tham lam làm hại.”

“ Càng không nói huyện tôn nhà mỗ xây dựng lại thư viện Ngọc Sơn trên đỉnh Ngọc Sơn, mời tiên sinh cao minh, chỉ cần con cái bách tính trong huyện, không phân sang hèn, không hỏi xuất thân, đều có thể lên núi cầu học, từ vỡ lòng tới huyện học.”

“ Như thế bách tính vùng ngoài có ai không muốn tới huyện Lam Điền chứ?”

“ Đại nhân, huyện Lam Điền không có lòng khác, đại nhân sở dĩ nhìn thấy bách tính hướng về Vân thị là chuyện hiển nhiên, cán cân tự có trong lòng người, ai tốt với mình, bách tính biết, không có gì lạ.”

“ Toàn bộ luật pháp, chính sách huyện Lam Điền thi hành đều lấy trong Đại Minh luật mà ra, có thể nói đại nhân nhà mỗ là người tôn trọng luật lệ triều đình nhất thiên hạ này. Mỗ không hiểu, một nơi nghiêm ngặt chấp hành theo luật pháp, vì sao lại khiến đại nhân bất an, chỉ muốn chia rẽ?”

Tôn Truyền Đình càng nghe miệng càng đắng.

Điều Lưu Tham nói không sai, chính sách huyện Lam Điền thi hành là Đại Minh luật chuẩn mực nhất, việc Vân thị làm ở nơi này không có gì lạ, ngoại trừ quan viên nói là giữ lời, phát huy triệt để tác dụng nông quan, thuế quan, thủy lợi quan, lương quan mà thôi.



Lại dùng thương thuế đã trả các loại thuế hỗn tạp của triều đình tăng thêm.

Năm nay Liêu thuế chỉ thu được có 300 vạn lượng, đó là Liêu thuế của toàn bộ bách tính Đại Minh, cả phủ Tây An chỉ thu được chưa tới 2 vạn lượng, trong đó huyện Lam Điền nộp tới một vạn.

Nói ra thì coi như tận tâm với vương sự, kỳ thực với thương cổ nườm nượp qua lại huyện Lam Điền mà nói, số tiền thuế này chỉ là một sợi lông trên chín con trâu thôi.

Tôn Truyền Đình là người hai lần làm huyện lệnh, làm sao ông ta chẳng hiểu, một cái nha môn có thể chống cả bầu trời, bảo vệ tuyệt đối cho bách tính, một nha môn có thể khiến bách tính yên tâm làm ruộng, tuần tự nhi tiến cưới vợ sinh con, luật pháp nghiêm khắc mà rõ ràng, có địa vị thế nào trong lòng bách tính.

Cái gọi là quan phụ mẫu, chính là như thế.

Nghiêm khắc như phụ thân, chăm chút như mẫu thân.

“ Cứ xem đã rồi luận sau.” Tôn Truyền Đình bất đắc dĩ phải thoái nhường:

“ Vậy xin đại nhân ở lại dịch quán, mai để mỗ dẫn đường cho đại nhân, đi xem lời nói của mỗ có phải giả dối không?” Lưu Tham khinh thường:

“ Chính có ý đó. “ Nói rồi Tôn Truyền Đình phất tay áo định đi, qua chỗ treo ấn, chướng mắt nói: “ Thu lại đi, để thế này còn ra thể thống gì.”

Lưu Tham cương quyết lắc đầu: “ Đại nhân có điều chưa biết, bách tính mỗi ngày đều đi qua nhìn trộm xem cái ấn này có còn không, nếu không thấy ấn nữa, khó tránh khỏi lòng người bất an. Đại nhân cái ấn này nên phải ở đây, cho thấy huyện tôn vẫn còn là huyện lệnh của Lam Điền.”

Tôn Truyền Đình nhớ ra rồi, đúng là khi ở ngoài, ông ta nhìn thấy bách tính đi qua huyện nha lại thò đầu vào nhìn, ông ta vốn tưởng có gì khuất tất, té ra ý nghĩa là như thế, thầm thở dài, đường đường tuần phủ tới cái huyện thôi mà chuyện nhỏ nhặt nhất cũng không làm nổi, cảm giác thất vọng ngày càng lớn.

Vân Mãnh dẫn Tôn Truyền Đình tới dịch quán, không thể đến đây rồi cứ thế mà đi, Tôn Truyền Đình đi quanh huyện nha thì sát một vòng trước, còn chưa đi ra khỏi cửa đã thấy Lưu Tham bê một chậu nước chạy về, sau đó hất hẳn lên cái bàn ở đại đường, làm bút giấy nghiên mực nghiêng ngả hết cả.

Sau đó quát tháo tiểu lại trong huyện nha, mau mau quét dọn đại đường, vứt hết những thứ này vào đống rác, đừng làm thứ ô uế làm bẩn chỗ của huyện tôn ...

Tôn Truyền Đình lấy tay áo che mặt, đi cho nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook