Minh Thiên Hạ

Chương 770: Quân Vương Thích Trung Thần. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Tới khi mục dân tập trung xung quanh thành Lam Điền được an bài bảy tám phần, Lý Định Quốc rốt cuộc cũng có thể yên tâm ngủ một giấc trong doanh trướng.

Trương Quốc Phượng khi trở về cũng vô cùng mệt mỏi, dù là ai chạy khắp thảo nguyên liền hai tháng trời cũng sức cùng lực kiệt, chỉ là nghĩ tới đại hội sắp tới, toàn thân lại bừng bừng.

“ Định Quốc, quan an dân và quan dân chính phải hoàn toàn tách ra, đây là điều ta chuẩn bị đề nghị trên đại hội, ngươi thấy thế nào?”

Lý Định Quốc lười chả buồn mở mắt, làu bàu: “ Ngươi xem lấy mà làm, nói với ta làm gì?”

Trương Quốc Phượng lại hỏi:” Không phải ngươi có rất nhiều ý tưởng về việc kiến thiết quân đội à? Không định nói nữa sao?”

Lý Định Quốc rốt cuộc cũng phải mở mắt: “ Ta không tin Vân Chiêu sẽ buông quyền tới mức độ đó.”

“ Cho tới bây giờ huyện tôn chưa từng nuốt lời.” Trương Quốc Phượng khẳng định chắc nịch:

Lý Định Quốc ngồi dậy vỗ vỗ cái đầu trọc, từ khi cạo tóc hắn có thêm động tác vô thức này :” Ta cảm thấy Vân Chiêu đúng là lắm chuyện, một khi y buông quyền, sau này chúng ta làm việc sẽ rất phiền hà, phải hiệp thương với nhiều người, rồi cần đạt được tỉ lệ nhất định mới thông qua. Chẳng thà Vân Chiêu một mình quyết định cho nhanh gọn.”

Trương Quốc Phượng bật cười: “ Huyện Lam Điền lớn như thế, một mình huyện tôn đã làm không xuể rồi, mà chấp chính không phải chỉ nhìn phương hướng lớn, còn phải kiêm cố cả chi tiết nhỏ, nếu không chẳng thấy vấn đề. Chuyện lớn chuyện nhỏ càng nhiều, cứ thương lượng nhiều chút thì hơn.”

“ Ta có nói chuyện với Giải Trại, ông ấy nói làm như thế có một cái bất cập, đó là phải thiết lập lượng lớn cơ cấu quan phủ trung ương, rồi lại cũng phải thiết lập tương ứng ở cấp tỉnh, e là cấp châu phủ thậm chí đến huyện cũng phải có, để tiện cho quản lý trục dọc gì đó, chả hiểu nữa.” Lý Định Quốc cũng rất chú tâm tới chuyện này, hắn có tâm tư rất kin kẽ chứ không phải loại phổi bò như Vân Dương, chỉ là kiến thức hắn có hạn mà thành kiến lại lắm: “ Người ăn cơm quan nhiều sẽ bất lợi cho bách tính, tăng thêm gánh nặng cho họ, nhưng nếu tinh giản cơ cấu thì mặt ổn thỏa sẽ xảy ra vấn đề. Tóm lại là đại hội lần này sẽ rất có thể thành thứ qua quít lấy lệ thôi, ngươi đừng phí tinh thần vào đấy làm gì.”

Trương Quốc Phượng lắc đầu, thấy Lý Định Quốc nằm xuống ngủ tiếp thì rời khỏi quân trướng.

Quân tốt trong quân doanh lúc nào cũng bận rộn, tìm thấy mục trường rồi quân đội còn phải giúp mục dân chuẩn bị cỏ khó. Nhìn đống cỏ khô được buộc thành từng bó lớn, chất lên xe trâu vận chuyển khỏi quân doanh, nụ cười của Trương Quốc Phượng chưa từng tắt trên môi.

Vì hắn thích nhìn cảnh này, đó là cảnh thịnh thế, là cuộc sống, quân đội đang giúp đỡ bách tính chứ không phải là làm hại bách tính, chưa bao giờ tự hào là một quân nhân hơn thế.

Hắn khác với Lý Định Quốc, Lý Định Quốc từ nhỏ lớn lên trong ổ cường đạo, lại không được dẫn dắt tốt, hắn luôn chẳng hề keo kiệt nghĩ nhân tính xấu nhất có thể, một chuyện chỉ cần có chút gì hông hay là hắn nhận định toàn bộ đều xấu.



Mấy năm qua Trương Quốc Phượng luôn giúp Lý Định Quốc sửa cái thói này, đáng tiếc tác dụng không lớn, hoàn cảnh sống từ nhỏ không tốt, khiến hắn không dễ tin tưởng người khác.

“ Lý tướng quân quá tùy tiện. “ Tiền Tùng khó lắm mới đợi được Trương Quốc Phượng trở về, vội tới bẩm báo hành vi của Lý Định Quốc trong quân doanh:

Trương Quốc Phượng ngăn hắn nói tiếp: “ Đừng quá giáo điều, một số người sinh ra đã không chịu được ước thúc, gần đây có vài điều nghĩ không thông mới dùng cách đó phát tiết.”

“ Mạt tướng không có ý định nói xấu Lý tướng quân, nhưng lần này mở đại hội quốc dân, Lam Điền sẽ xác định tính chất quân đội. Mạt tướng nghe đồng song gửi thư nói, chế độ quân đội của chúng ta sẽ khác với quân đội trước kia, có cải biến lớn. “ Tiền Tùng nghiêm túc nói: “Lần này huyện tôn xuất tuần, đích thân kiểm nghiệm quân đoàn Vân Phúc, Vân Dương, Lôi Hằng, chỉ có quân đoàn của chúng ta là không tới. Cho nên mạt tướng rất lo.”

“ Lý tướng quân là người đứng đầu, nếu bị phân biệt đối xử sẽ ảnh hưởng lớn tới quân ta.”

Trương Quốc Phượng cau mày: “ Ngươi biết huyện tôn ghét nhất loại người nào không?”

Tiền Tùng khom người: “ Xin tướng quân chỉ giáo.”

Trương Quốc Phượng nhẹ giọng nói: “ Đó là người thích chơi đùa quyền mưu, ngươi đã có dấu hiệu đó rồi, bỏ ngay đi nếu không tương lai không có lợi cho ngươi đâu, làm chuyện trong chức phận của ngươi là đủ.”

Từ biển cả tới thảo nguyên, tin tức Vân Chiêu muốn mở cái đại hội đại biểu gì đó đã thực sự lan truyền đi khắp nơi rồi.

Trước kia tin mới chỉ đăng trên báo, giống chuyện thuận miệng mà nói thôi, nghe như truyền thuyết vậy, nhưng giờ huyện Lam Điền đã thực hiện những bước chuẩn bị nghiêm túc, thế là bùng nổ trong giới sĩ đại phu.

Sùng Trinh biết tin này thì đã khuya lắm rồi, sau khi xem qua công báo của Vân Chiêu thì rơi vào trầm mặc rất lâu.

Sáng hôm sau tảo triều, đối diện với đám quan viên im lặng, Sùng Trinh cố lấy tinh thần phê duyệt đại điển luận tài năm Sùng Trinh thứ 16. Đồng thời đưa đại điển này lên tới tầm cao chưa từng có.

Miễn trừ giới hạn quan chính của tân khoa tiến sĩ, nếu như thực sự có thài, có thể nhậm chức ngay lập tức.



Đại điển kén tài lần này do đích thân hoàng đế làm chủ khảo, toàn bộ sĩ tử tiến kinh sẽ thành môn sinh hoàng đế, đây là vinh dự mà trước kia chỉ cử tử tham gia thi điện mới có.

Không chỉ thế, phàm là cử tử được lên bảng vàng tam giáp đều có tư cách tham gia Giang Sơn yến, được diện thánh, mặc áo đỏ cưỡi ngựa dạo phố.

Chuyện tào triều mới quyết định, tới trưa đã dán khắp kinh thành, tốc độ truyền bá cực nhanh.

Ba ngày sau trên bàn của Vân Chiêu có một bản công báo hiếm có, yêu cầu Quan Trung chuẩn bị khoa khảo, phàm là sĩ tử chuẩn bị vào kinh tham dự khoa khảo, không ai được phép ngăn cản.

Do Quan Trung đã nhiều năm rồi không tổ chức thi hương, thi viện, không cách nào phân biệt thân phận sĩ tử, cho nên triều đình chuyên môn cho phép học tử hạ viện thư viện Ngọc Sơn thân phận sinh viên, học tử thượng viện có thân phận cống sinh, mà cống sinh thì có thể trực tiếp lên kinh thi hội.

“ Phát cái này ra, dán ở thư viện Ngọc Sơn cùng với cửa nha môn các nơi cho mọi người cùng biết.” Vân Chiêu cười khẽ hạ lệnh:

Bùi Trọng nhỏ giọng nói:” Huyện tôn, học tử thư viện Ngọc Sơn bây giờ không đơn thuần như thời chúng ta đi học, thế nào cũng có người tới kinh thành tham gia thi hội.”

Vân Chiêu cắt lời hắn:” Muốn tham gia thì tham gia, dựa theo thông lệ các tỉnh, cần cấp lộ phí thì cấp lộ phí, cần phái xe thì phái xe, đưa họ an toàn tới kinh thành. Chúng ta phải thông cảm cho nỗi khổ tâm của bệ hạ, hơn mười năm qua bệ hạ cần cù lo cho dân chính, quên ăn quên ngủ muốn Đại Minh tốt lên. Chuyện tới mức này đừng làm khó bệ hạ nữa, ít nhiều an ủi không phải chuyện xấu.”

Bùi Trọng gật đầu, ai còn lạ gì chuyện huyện tôn luôn có tôn trọng giành cho hoàng đế:” Vâng ti chức hiểu, không ngăn cản, không bức hại, cung cấp phương tiện lộ phí để hoàn thành mộng đẹp của bệ hạ.”

Vân Chiêu bùi ngùi xua tay: “ Đúng thế, đi làm đi.”

Khi bảng vàng xuất hiện ở thư viện Ngọc Sơn chẳng khiến bao người hứng thú, chỉ có số ít đứng lại chốc lát, sau đó cười đùa bỏ đi.

Chỉ Mộc Thiên Đào là đứng xem rất lâu, đọc rất kỹ, chập tối tới nhà ăn gặp được Chu Mỹ Sác và Lương Anh.

Chu Mỹ Sác từ sau khi tới Lam Điền có lẽ do lượng hoạt động tăng lên, lượng ăn cũng tăng lên rất nhiều, thêm vào bản thân Lương Anh vốn tham ăn. Lúc này Chu Mỹ Sác đã thoát khỏi bộ dạng của một tiểu cô nương gầy gò, phong vận đáng phải có của thiếu nữ đã dần thể hiện ra.

Thời gian này Chu Mỹ Sác và Mộc Thiên Đào rất thân thiết, Lương Anh thấy, hai người này đã nảy sinh tình cảm, chỉ là rất giữ lễ giáo, chứ không điên cuồng như đôi tình lữ khác của thư viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook