Minh Thiên Hạ

Chương 771: Quân Vương Thích Trung Thần. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

“ Ta quyết định tới kinh thành tham gia thi hội. “ Mộc Thiên Đào tuyên bố tin tức lớn, nhưng tay vẫn gắp nửa cái móng giò vào khay thức ăn của Chu Mỹ Sác, sau đó múc canh thịt rưới lên cơm trắng, hôm nay là đầu tháng có cơm trắng và thịt ăn:

Lương Anh rất muốn lấy quả lê của Mộc Thiên Đào, nhưng nó cũng thuộc về Chu Mỹ Sác nốt làm nàng ỉu xìu.

Chu Mỹ Sác nói nhỏ: “ Huynh không phải cống sinh, sao thi được? Nếu huynh thực sự muốn đi, ta sẽ mời ngoại công giúp đỡ.”

Mộc Thiên Đào lắc đầum ý chí kiên quyết:” Không cần, học tử thượng viện thư viện vốn có thân phận cống sinh, chuyện này đã nói rõ trên bảng vàng rồi.”

“ Thế chẳng phải ta và Mỹ Sác cũng có tư cách tới kinh thành khảo thí à? Ha ha ha, nếu ta lấy được trạng nguyên thì vui lắm ... “ Lương Anh ngạc nhiên, nổi hứng hát: “ Vì cứu Lý lang rời quê hương, ai ngờ bảng vàng đỗ trạng nguyên, trạng nguyên mặc ảo đỏ, gài cung hoa, thật mới mẻ. Ta thi trạng nguyên không phải vì danh tiếng, ta thi trạng nguyên không phải làm quan cao, vì Lý công tử đa tình ....”

Mộc Thiên Đào và Chu Mỹ Sác nhìn Lương Anh hát kịch như nhìn kẻ ngốc, những đồng song khác đang ăn cơm ở nhà ăn nghe thấy cũng ném tới ánh mắt tương tự, còn có người chỉ trỏ cười đùa.

Lương Anh không hát nổi nữa, tiu nghỉu cắm đầu ăn cơm.

“ Trạng nguyên Đại Minh không dễ có được thế đâu. “ Mộc Thiên Đào khẽ thở dài, là con cháu thế gia lâu đời, hắn biết vài điều:

Chu Mỹ Sác suy nghĩ đơn thuần hiểu sang hướng khác: “ Đúng vậy, thứ chúng ta học quá khác biệt, Quan Trung đã mười mấy năm không dạy văn bát cổ, nếu phụ hoàng ta tổ chức khoa khảo vẫn là thi văn bát cổ, người thư viện Ngọc Sơn khó nổi bật được.”

“ Còn ta thì chưa từng bỏ văn bát cổ, hẳn có thể thử.”

“ Huynh là người của Mộc vương phủ, không cần tham gia khoa khảo, phụ hoàng ta cũng sẽ phong quan cho huynh mà.”

Mộc Thiên Đào lắc đầu: “ Nay Đại Minh đã mưa gió bấp bênh từ bề lọt gió rồi, ta không muốn trục lợi, ta muốn làm quan, nhưng quan chức phải do ta tranh thủ mới được, nếu không khó làm người ta phục.”

Chu Mỹ Sác trầm ngâm: “ Ta sẽ về cùng huynh, có ta, Vân Chiêu sẽ không dám truy sát huynh đâu.”

Mộc Thiên Đào cười thoải mái:” Muội coi thường huyện tôn rồi, ngài ấy sẽ không làm thế, nếu ngài ấy là loại người xấu xa như vậy, hai năm qua muội sao có thể tiêu diêu tự tại như thế? Lòng tôn kính của huyện tôn với bệ hạ, có ai mà không biết. Muội yên tâm, nếu ta tới kinh thành tham gia thi hội, Lam Điền sẽ phái xe đưa chúng ta tiến kinh.”

Chu Mỹ Sác không muốn tranh cãi với hắn, rầu rĩ: “ Còn học tử thư viện khác chịu đi sao, muội thấy họ đứng trước bảng vàng cười đùa.”

“ Sĩ tử Giang Nam, đông nam các nơi khác tới thư viện cầu học thế nào cũng sẽ đi, dù sao đây là cơ hội tốt đem thân phận học tử thư viện Ngọc Sơn thành cử nhân mà. “ Mộc Thiên Đào tự tin nói: “ Ta nghĩ đại điển luận tài của triều đình vẫn rất được coi trọng.”



Chu Mỹ Sắc nghe vậy thì gật mạnh đầu, có thêm chút hi vọng:” Thế thì ta càng nên theo mọi người về kinh thành, vì ta về kinh, Vân Chiêu nhất định phái binh mã bảo vệ, đồng thời cũng có thể bảo vệ mọi người.”

Mộc Thiên Đào bừng bừng ý chí nói: “ Ta chuẩn bị một thớt ngựa, mang theo một thanh trường thương, một thanh trường đao, một cây cung, một ống tên lên kinh thành. Dọc đường đi gặp tặc giết tặc, gặp phỉ tiễu phỉ, như vậy mới không uổng công rèn luyện bao năm.”

Chu Mỹ Sác nhìn Mộc Thiên Đào mà mắt đỏ hoe, cố nén nước mắt chạy đi: “ Ta đi một lúc rồi quay lại.”

Lương Anh đợi Chu Mỹ Sác rời nhà ăn mới nhìn Mộc Thiên Đào chằm chằm, dáng vẻ ngốc nghếch vô tâm bình thường biến mất, ánh mắt trở nên sắc bén: “ Ngươi muốn làm phò mã chứ gì?”

Mộc Thiên Đào thản nhiên gật đầu, mắt quắc lên uy nghiêm hỏi lại:” Mỹ Sác rất tốt, làm phò mã không thiệt, còn ngươi là người của Mật điệp ti phải không?”

Lương Anh cũng không che giấu: “ Ta chuyên môn được phái tới bảo vệ Mỹ Sác, đừng nói với cô ấy, cô ấy rất đơn thuần, không chịu nổi đâu.”

“ Ta nhìn ra từ lâu rồi, cô ngầm hại ta không ít lần.”

“ Chúng ta không phải người cùng đường, Mỹ Sác là cô gái tốt như thế, nếu như gả cho người ngoài Lam Điền chẳng phải quá thiệt thòi à?”

“ Bồi thường cho ta. “ Mộc Thiên Đào đẩy khay ăn sang bên, yêu cầu rõ ràng dứt khoát:

Lương Anh hừ một tiếng: “ Ta có một quả thủ lôi, tích góp rất lâu mới có, tặng ngươi.”

“ Chưa đủ, ta muốn một cây đoản súng nữa.”

“ Vậy ngươi phải trả tiền.”

Là vương tử Mộc vương gia, tiền bạc với Mộc Thiên Đào không là gì, lấy trong người ra hai đồng kim tệ vỗ lên bàn đẩy tới: “ Được thôi, cứ đưa súng cho ta.”

“ Không được, đợi ngươi rời Quan Trung mới giao cho ngươi, chẳng may ngươi nảy sinh ý đồ xấu, muốn ám sát huyện tôn thì sao? “ Lương Anh bề ngoài ngốc nghếch đơn giản, nhưng làm mật điệp sao thiếu cẩn thận được:

Mộc Thiên Đào nói hết sức kiên quyết: “ Ta sẽ không ám sát huyện tôn, tuyệt đối không bao giờ làm thế.”

“ Vì sao, nếu ngươi đi quy thuận hoàng đế, huyện tôn sẽ thành kẻ địch của ngươi.”

“ Ta tới kinh thành là muốn trả lại ơn tri ngộ của hoàng gia với Mộc gia ta, còn hại huyện tôn thì ta không làm, ta cũng khâm phục ngài, hơn nữa chuyện chống trời ta không làm được, nếu ta chiến tử, sẽ có anh hùng khác cứu vạn dân khỏi nước lửa.”



Lương Anh nghi ngờ: “ Ngươi đã biết thất bại mà vẫn đi à, ngươi biết ở lại Lam Điền ngươi sẽ có tiền đồ gì chứ, các tiên sinh đều đánh giá ngươi rất cao đấy.”

Mộc Thiên Đào đặt hai tay lên bàn, nói rõ từng từ một: “ Đại Minh trải qua mấy trăm năm, thế nào cũng cần có trung thần hiểu tử tuẫn táng vì nó, Mộc Thiên Đào ta là người như vậy.”

Thấy Chu Mỹ Sác quay về, Lương Anh không nói nữa, nàng biết, những lời vừa rồi Mộc Thiên Đào không phải nói cho nàng, mà là nói với Mật điệp ti và huyện tôn.

“ Chúng ta tới bái kiến sơn trưởng, nói ra tâm nguyện của chúng ta, sau đó cáo từ đi kinh thành thôi.”

Mộc Thiên Đào không còn gì để nói với Lương Anh nữa, hắn thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi, giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời thư viện Ngọc Sơn, đơn thương độc mã bước vào loạn thế.

Đến chập tối trong tay Vân Chiêu đã có một danh sách, người muốn tới kinh thành tham dự khảo thí không ít, tổng cộng 17 người, trên cùng là tên Mộc Thiên Đào.

“ Đáng tiếc. “ Vân Chiêu khẽ thở dài, y rất thích thiếu niên có tính cách như Mộc Thiên Đào, nhớ năm xưa y cũng thế, nay đại đa số người địa vị cao ở Lam Điền cũng là loại người này.

“ Nếu tương lai Mộc Thiên Đào thất bại, ta vẫn hi vọng hắn có thể quay đầu, ta sẽ trọng dụng hắn. “ Trước khi đi ngủ, Vân Chiêu tâm sự với Tiền Đa Đa:

“ Quân vương thích trung thần, đó là điều hiển nhiên thôi.”

“ Ta chưa phải là quân vương.”

Tiền Đa Đa búi gọn lại mái tóc dài, gối đầu lên cánh tay Vân Chiêu, có búi tóc đỡ một phần trọng lượng, nàng có thể nằm trong vòng tay Vân Chiêu rất lâu mà không sợ y tê tay: “ Chàng đã là quân vương rồi, ở chỗ thiếp không cần rụt rè nữa, trong lòng đã như hoa nở rồi chứ gì?”

Vân Chiêu véo mũi nàng: “ Ừ thì có một chút.”

“ Hồng Thừa Trù đã thoát chưa?”

“ Không biết, tới giờ vẫn chưa có tin tức gì, xem ra họ gặp phải vấn đề rất lớn, cả người của mật điệp ti ở lại Thịnh Kinh cũng không nghe ngóng được tung tích của ông ấy.”

Tiền Đa Đa quay sang bĩu môi: “ Sao thiếp thấy thứ vô lương tâm Mộc Thiên Đào còn tốt hơn Hồng Thừa Trù.”

“ Nàng vừa nói rồi đấy thôi, quân vương thích trung thần ...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook