Chương 409: Rút Lui! Rút Lui! (1)
Kiết Dữ 2
23/04/2023
Đại quân của Ba Đặc Nhĩ còn chưa tới được doanh trại của Nhạc Thác thì binh mã của người ta đã nhảy ra nghênh chiến, cũng là kỵ binh, cũng lấy cứng chọi cứng, hai bên va chạm, mạnh yếu thể hiện rõ ngay, kỵ binh Kiến Nô như cái đục đâm vào đại đội kỵ binh Mông Cổ.
Nhìn Kiến Nô tay múa trường đao trong quân trận với khí thế không gì cản nổi, Tiền Thiểu Thiểu vỗ trán lớn tiếng quát tháo.
Cũng may trong quân có có người biết chỉ huy tác chiến, ném ra đoản mâu, đồng thời rút súng bắn bất kể địch ta mới ngăn được thế tiến công của Kiến Nô.
Vậy là cuộc đột kích ngay từ đầu đã hỏng rồi.
Hỏa thương dày đặc đối phó với kỵ binh Kiến Nô rất hiệu quả, nhất là khi Kiến Nô ngu xuẩn cũng phía hỏa thương thủ ra bắn nhau với kỵ binh Mông Cổ, chênh lệch vũ khí lộ rõ.
Trên chiến trường khói súng mịt mù, tiếng súng nối nhau vang lên, hai bức tường người, hỏa thương thủ tha hồ thưởng thức lạc thú bắn phát nào trúng phát đó.
Đội ngũ dài dằng dặc liên tục có người quỵ xuống, không phải trúng đạn, đó là kiểu xạ kích ba hàng của hỏa thương thủ Lam Điền, hàng đứng thì bắn, đợi thay đổi thì quỳ, bắn xong nằm xuống thay đạn, vì thế tiếng súng một phía không lúc nào ngơi nghỉ, phía kia rõ ràng lác đác hơn nhiều.
Hỏa thương thủ bên kia với tinh thần anh dũng đứng thành ba hàng, mỗi hàng bắn xong, hàng sau đi lên bắn tiếp, cực kỳ có trật tự, chỉ là người ngã xuống ngày càng nhiều.
Nơi này là trọng tâm chiến trường, hai bên hỏa thương thủ là kỵ binh quyết chiến, tình hình rơi vào thế giằng co.
Kỵ binh Kiến Nô rõ ràng có tổ chức kỷ luật hơn, trận hình chặt chẽ hơn, song kỵ binh Mông Cổ thể hiện bản năng xạ kỵ vô song tổ tiên truyền lại, luận tới xạ kỵ, chủng tộc nửa nông canh, nửa săn bắn như Mãn Thanh không sao bì được, sau thất thế ban đầu kỵ binh Mông Cổ tản ra, trút tên vào địch.
Nhưng sự hung dữ ngoan cường của Kiến Nô cũng không thể đùa, dù bị bắn rơi xuống ngựa, chỉ cần chưa chết là sẽ ôm lấy chân ngựa đối thủ, để đồng bạn giết địch báo thù.
Hỏa thương thủ bắn nhau đã phân thắng bại, khi đạn phía Kiến Châu bắn ra không còn đủ dày đặc, càng không nối tiếp một cách hữu hiệu, Ba Đặc Nhĩ suất lĩnh kỵ binh trung quân vượt qua hỏa thương thủ, đánh thẳng vào trung quân yếu ớt của địch.
Kỵ binh hai cánh thấy đại đội ở trung ương đã đã bắt đầu tấn công, tiếng reo hò vang dội, sĩ khí tức thì dâng lên đỉnh điểm.
Đại đội kỵ binh do đích thân Ba Đặc Nhĩ chỉ huy là những người dũng mãnh nhất kinh nghiệm nhất, như thủy triều cuốn phăng hỏa thương thủ suy yếu của đối phương không chút nhân từ, đánh tới thành trại.
Phía sau đội hỏa thương thủ đông đảo lên tới 2000 người do Tiền Thiểu Thiểu chỉ huy cũng rời trận địa, đội ngũ chỉnh tề tiến về phía trước.
Thống lĩnh tiền quân Bát Xích thấy hai cánh mãi không phá được địch mà trung quân của Mông Cổ đã kéo tới, hạ lệnh cho hai cánh rút lui.
Mấy mũi tên lệnh chói tai bắn lên trời, kỵ binh Kiến Châu bị kỵ binh Mông Cổ quấn lấy không thể thoát thân, người sau thấy người trước lún sâu vào trận địa địch, không lui mà tiến, đánh chặn kỵ binh Mông Cổ.
Bác Xích tức giận vô cùng, đấm lên tường bao thành trại mà không giúp được gì, trơ mắt nhìn độc nhân chủ động nghênh địch yểm hộ đồng tộc rút lui dần bị kỵ binh Mông Cổ nhấn chìm.
Nhạc Thác và Phạm Văn Trình lên tường thành, Bát Xích hổ thẹn quỳ một chân, không nói không rằng.
Nhạc Thác xua tay:” Ngươi không làm gì sai, không cần áy náy, tiếp tục chỉ huy tác chiến đi, ta tới xem sức chiến đấu của người huyện Lam Điền như thế nào.”
Bát Xích càng xấu hổ không để đâu cho hết, chắp tay nói: “ Đại soái, cho mạt tướng dẫn quân xung trận.”
Nhạc Thác vỗ vai hắn: “ Giờ chúng ta không còn là cái thời khởi binh bằng ba bộ giáp nữa, không cần phái đại tướng đích thân ra trận, cứ làm cho tốt việc của ngươi là được rồi. “ Nói xong ánh mắt nhìn về phía chiến trường mấy vạn người đang chém giết rung trời, chỉ cần là nơi mắt nhìn tới được thì không đâu yên tĩnh.
“ Chúng ta tác chiến ở Sơn Đông, quân Minh phải dựa vào sự liều mạng của Lô Tượng Thăng, đa mưu của Hồng Thừa Trù và vững vàng của Tôn Truyền Đình mới giữ chân được chúng ta, vậy mà ở vùng tái ngoại này lại có một đội quân đánh dã chiến ngang chúng ta, thật hiếm có, đánh trận này đáng lắm.”
Phạm Văn Trình không hổ trí giá hàng đầu của Mãn Thanh, ánh mắt nhìn xa hơn một trận chiến, chắp tay nói:” Quân Minh sở dĩ yếu ớt vì đó là quân triều đình, chiến đấu không có mục đích, nếu là tư binh, bọn họ nhanh chóng từ chó lợn biến thành hổ lang. Đại Thanh ta cho tới nay vẫn kẹt ở đông bắc chính là vì bị tư binh Liêu Đông cản trở, bọn họ đánh trận không phải vì hoàng đế Đại Minh, mà vì chủ tướng vì quê hương của mình, đằng sau họ là gia viên, nên họ liều chết mà chiến. Lão hủ cho rằng, bối lặc sau này dùng binh ở Liêu Đông, nên lấy mềm dẻo làm đầu.”
“ Chỉ cần thỏa mãn lòng riêng của đám đại tướng, chúng sẽ nghe lời chúng ta, bất kể chúng muốn điều kiện gì cũng đồng ý, cái giá lớn tới mấy cũng nhỏ hơn phải dùng quân đánh trận.”
“ Đợi khi Đại Thanh ta an định thiên hạ quay lại xử lý đám hàng tướng này rất dễ dàng, chỉ cần phái một tên ngục lại là khiến chúng phải bó tay chịu trói rồi, tài phú chúng tích lũy được cũng quay về thôi, coi như nhờ chúng giữ vài năm là được.”
Nhạc Thác nhìn kỵ binh Mông Cổ quần thảo đằng xa, liên tục phô diễn kỹ thuật xạ kỵ đánh ngang với thiết kỵ dũng mãnh của Mãn Thanh, không khỏi thắc mắc: “ Không biết huyện Lam Điền cho chúng cái gì mà chúng chiến đấu quên mình như thế, trước kia đám người Mông Cổ đánh nhau với Đa Nhĩ Cổn, chúng chỉ biết chạy, đâu ra gan đó, chẳng lẽ Nhạc Thác ta dễ bắt nạt hay sao?”
“ Văn Trình công, nay chúng ta ở Trương Gia Khẩu, ông lại nói chuyện Liêu Đông là sao? Sao không nói với ta cách đối phó với Vân Chiêu?”
Phạm Văn Trình lắc đầu:” Loại kiêu hùng chí lớn như Vân Chiêu không thể chiêu hàng, giết đi là được, bối lặc đang làm chuyện giết Vân Chiêu, cần gì lão hủ nhiều lời nữa ...”
Ông ta nói thế là vì vẫn rất tự tin vào tương lai Đại Thanh, thắng thua một hai trận không quá để tâm, giờ đối phương để bại lộ thực lực rồi, từ trong tối bước ra ngoài sáng, thong thả tiêu diệt là được.
Một loạt tiếng nổ trên chiến trường hỗn loạn cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, tiếng nổ rất gần rồi, Phạm Văn Trình và Nhạc Thác vừa ngẩng đầu lên đã hít một hơi khí lạnh.
Bọn họ đều tác chiến từ thủa thiếu thời, chưa bao giờ gặp đội quân Mông Cổ đáng sợ như vậy, bọn chúng dùng roi dài quấn bọc thuốc nổ, xoay mấy vòng rồi ném đi, từng bọc thuốc nổ bắt lửa rơi vào hàng rào quân Mãn Thanh bố trí, sau loạt tiến nố, mảnh đất trống đã dọn đường cho kỵ binh.
“ Rút quân đi.” Nhạc Thác quyết đoán ra lệnh:
Bát Xích nhanh chóng ra lệnh, khắp chiến trường vang lên tiếng chiêng la, cung tiễn thủ nấp trong thành lần lượt rời thành, đi về phía trước 50 trượng, bảo vệ đội ngũ sắp rút lui.
Ba Đặc Nhĩ đang quyết chiến với Cố Sơn ngạch chân nghe thấy tiếng chiêng la, lòng mừng rỡ quát hộ vệ:” Truyền lệnh, toàn quân tấn công.”
Rồi thúc ngựa đi đầu, bám sát tên ngạch chân bỏ chạy, hắn muốn làm loạn đội ngũ Kiến Châu rút lui này, để có thể xông thẳng vào thành.
Chỉ tiếc rằng mưa tên đầy trời ngăn cản vó ngựa của hắn, sau ba đợt tên, hắn đành trơ mắt nhìn đại quân Kiến Châu trật tự rút về doanh trại.
Ba Đặc Nhĩ ảo não phát cuồng, hôm nay chỉ cần đánh bại đám người Kiến Châu này là về sau trời cao biển rộng, mình có thể dẫn tâm phúc sống khoái hoạt ở dưới Âm Sơn.
Tránh xa nam nhân như con rắn độc kia.
Đó là nỗi sợ hãi lớn nhất của hắn, chỉ cần nhìn thấy nam tử đó, toàn thân hắn sẽ run rẩy, chỉ muốn bỏ chạy, dù bên cạnh có bao nhiêu người, hắn cũng không thấy an toàn.
Nhìn Kiến Nô tay múa trường đao trong quân trận với khí thế không gì cản nổi, Tiền Thiểu Thiểu vỗ trán lớn tiếng quát tháo.
Cũng may trong quân có có người biết chỉ huy tác chiến, ném ra đoản mâu, đồng thời rút súng bắn bất kể địch ta mới ngăn được thế tiến công của Kiến Nô.
Vậy là cuộc đột kích ngay từ đầu đã hỏng rồi.
Hỏa thương dày đặc đối phó với kỵ binh Kiến Nô rất hiệu quả, nhất là khi Kiến Nô ngu xuẩn cũng phía hỏa thương thủ ra bắn nhau với kỵ binh Mông Cổ, chênh lệch vũ khí lộ rõ.
Trên chiến trường khói súng mịt mù, tiếng súng nối nhau vang lên, hai bức tường người, hỏa thương thủ tha hồ thưởng thức lạc thú bắn phát nào trúng phát đó.
Đội ngũ dài dằng dặc liên tục có người quỵ xuống, không phải trúng đạn, đó là kiểu xạ kích ba hàng của hỏa thương thủ Lam Điền, hàng đứng thì bắn, đợi thay đổi thì quỳ, bắn xong nằm xuống thay đạn, vì thế tiếng súng một phía không lúc nào ngơi nghỉ, phía kia rõ ràng lác đác hơn nhiều.
Hỏa thương thủ bên kia với tinh thần anh dũng đứng thành ba hàng, mỗi hàng bắn xong, hàng sau đi lên bắn tiếp, cực kỳ có trật tự, chỉ là người ngã xuống ngày càng nhiều.
Nơi này là trọng tâm chiến trường, hai bên hỏa thương thủ là kỵ binh quyết chiến, tình hình rơi vào thế giằng co.
Kỵ binh Kiến Nô rõ ràng có tổ chức kỷ luật hơn, trận hình chặt chẽ hơn, song kỵ binh Mông Cổ thể hiện bản năng xạ kỵ vô song tổ tiên truyền lại, luận tới xạ kỵ, chủng tộc nửa nông canh, nửa săn bắn như Mãn Thanh không sao bì được, sau thất thế ban đầu kỵ binh Mông Cổ tản ra, trút tên vào địch.
Nhưng sự hung dữ ngoan cường của Kiến Nô cũng không thể đùa, dù bị bắn rơi xuống ngựa, chỉ cần chưa chết là sẽ ôm lấy chân ngựa đối thủ, để đồng bạn giết địch báo thù.
Hỏa thương thủ bắn nhau đã phân thắng bại, khi đạn phía Kiến Châu bắn ra không còn đủ dày đặc, càng không nối tiếp một cách hữu hiệu, Ba Đặc Nhĩ suất lĩnh kỵ binh trung quân vượt qua hỏa thương thủ, đánh thẳng vào trung quân yếu ớt của địch.
Kỵ binh hai cánh thấy đại đội ở trung ương đã đã bắt đầu tấn công, tiếng reo hò vang dội, sĩ khí tức thì dâng lên đỉnh điểm.
Đại đội kỵ binh do đích thân Ba Đặc Nhĩ chỉ huy là những người dũng mãnh nhất kinh nghiệm nhất, như thủy triều cuốn phăng hỏa thương thủ suy yếu của đối phương không chút nhân từ, đánh tới thành trại.
Phía sau đội hỏa thương thủ đông đảo lên tới 2000 người do Tiền Thiểu Thiểu chỉ huy cũng rời trận địa, đội ngũ chỉnh tề tiến về phía trước.
Thống lĩnh tiền quân Bát Xích thấy hai cánh mãi không phá được địch mà trung quân của Mông Cổ đã kéo tới, hạ lệnh cho hai cánh rút lui.
Mấy mũi tên lệnh chói tai bắn lên trời, kỵ binh Kiến Châu bị kỵ binh Mông Cổ quấn lấy không thể thoát thân, người sau thấy người trước lún sâu vào trận địa địch, không lui mà tiến, đánh chặn kỵ binh Mông Cổ.
Bác Xích tức giận vô cùng, đấm lên tường bao thành trại mà không giúp được gì, trơ mắt nhìn độc nhân chủ động nghênh địch yểm hộ đồng tộc rút lui dần bị kỵ binh Mông Cổ nhấn chìm.
Nhạc Thác và Phạm Văn Trình lên tường thành, Bát Xích hổ thẹn quỳ một chân, không nói không rằng.
Nhạc Thác xua tay:” Ngươi không làm gì sai, không cần áy náy, tiếp tục chỉ huy tác chiến đi, ta tới xem sức chiến đấu của người huyện Lam Điền như thế nào.”
Bát Xích càng xấu hổ không để đâu cho hết, chắp tay nói: “ Đại soái, cho mạt tướng dẫn quân xung trận.”
Nhạc Thác vỗ vai hắn: “ Giờ chúng ta không còn là cái thời khởi binh bằng ba bộ giáp nữa, không cần phái đại tướng đích thân ra trận, cứ làm cho tốt việc của ngươi là được rồi. “ Nói xong ánh mắt nhìn về phía chiến trường mấy vạn người đang chém giết rung trời, chỉ cần là nơi mắt nhìn tới được thì không đâu yên tĩnh.
“ Chúng ta tác chiến ở Sơn Đông, quân Minh phải dựa vào sự liều mạng của Lô Tượng Thăng, đa mưu của Hồng Thừa Trù và vững vàng của Tôn Truyền Đình mới giữ chân được chúng ta, vậy mà ở vùng tái ngoại này lại có một đội quân đánh dã chiến ngang chúng ta, thật hiếm có, đánh trận này đáng lắm.”
Phạm Văn Trình không hổ trí giá hàng đầu của Mãn Thanh, ánh mắt nhìn xa hơn một trận chiến, chắp tay nói:” Quân Minh sở dĩ yếu ớt vì đó là quân triều đình, chiến đấu không có mục đích, nếu là tư binh, bọn họ nhanh chóng từ chó lợn biến thành hổ lang. Đại Thanh ta cho tới nay vẫn kẹt ở đông bắc chính là vì bị tư binh Liêu Đông cản trở, bọn họ đánh trận không phải vì hoàng đế Đại Minh, mà vì chủ tướng vì quê hương của mình, đằng sau họ là gia viên, nên họ liều chết mà chiến. Lão hủ cho rằng, bối lặc sau này dùng binh ở Liêu Đông, nên lấy mềm dẻo làm đầu.”
“ Chỉ cần thỏa mãn lòng riêng của đám đại tướng, chúng sẽ nghe lời chúng ta, bất kể chúng muốn điều kiện gì cũng đồng ý, cái giá lớn tới mấy cũng nhỏ hơn phải dùng quân đánh trận.”
“ Đợi khi Đại Thanh ta an định thiên hạ quay lại xử lý đám hàng tướng này rất dễ dàng, chỉ cần phái một tên ngục lại là khiến chúng phải bó tay chịu trói rồi, tài phú chúng tích lũy được cũng quay về thôi, coi như nhờ chúng giữ vài năm là được.”
Nhạc Thác nhìn kỵ binh Mông Cổ quần thảo đằng xa, liên tục phô diễn kỹ thuật xạ kỵ đánh ngang với thiết kỵ dũng mãnh của Mãn Thanh, không khỏi thắc mắc: “ Không biết huyện Lam Điền cho chúng cái gì mà chúng chiến đấu quên mình như thế, trước kia đám người Mông Cổ đánh nhau với Đa Nhĩ Cổn, chúng chỉ biết chạy, đâu ra gan đó, chẳng lẽ Nhạc Thác ta dễ bắt nạt hay sao?”
“ Văn Trình công, nay chúng ta ở Trương Gia Khẩu, ông lại nói chuyện Liêu Đông là sao? Sao không nói với ta cách đối phó với Vân Chiêu?”
Phạm Văn Trình lắc đầu:” Loại kiêu hùng chí lớn như Vân Chiêu không thể chiêu hàng, giết đi là được, bối lặc đang làm chuyện giết Vân Chiêu, cần gì lão hủ nhiều lời nữa ...”
Ông ta nói thế là vì vẫn rất tự tin vào tương lai Đại Thanh, thắng thua một hai trận không quá để tâm, giờ đối phương để bại lộ thực lực rồi, từ trong tối bước ra ngoài sáng, thong thả tiêu diệt là được.
Một loạt tiếng nổ trên chiến trường hỗn loạn cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, tiếng nổ rất gần rồi, Phạm Văn Trình và Nhạc Thác vừa ngẩng đầu lên đã hít một hơi khí lạnh.
Bọn họ đều tác chiến từ thủa thiếu thời, chưa bao giờ gặp đội quân Mông Cổ đáng sợ như vậy, bọn chúng dùng roi dài quấn bọc thuốc nổ, xoay mấy vòng rồi ném đi, từng bọc thuốc nổ bắt lửa rơi vào hàng rào quân Mãn Thanh bố trí, sau loạt tiến nố, mảnh đất trống đã dọn đường cho kỵ binh.
“ Rút quân đi.” Nhạc Thác quyết đoán ra lệnh:
Bát Xích nhanh chóng ra lệnh, khắp chiến trường vang lên tiếng chiêng la, cung tiễn thủ nấp trong thành lần lượt rời thành, đi về phía trước 50 trượng, bảo vệ đội ngũ sắp rút lui.
Ba Đặc Nhĩ đang quyết chiến với Cố Sơn ngạch chân nghe thấy tiếng chiêng la, lòng mừng rỡ quát hộ vệ:” Truyền lệnh, toàn quân tấn công.”
Rồi thúc ngựa đi đầu, bám sát tên ngạch chân bỏ chạy, hắn muốn làm loạn đội ngũ Kiến Châu rút lui này, để có thể xông thẳng vào thành.
Chỉ tiếc rằng mưa tên đầy trời ngăn cản vó ngựa của hắn, sau ba đợt tên, hắn đành trơ mắt nhìn đại quân Kiến Châu trật tự rút về doanh trại.
Ba Đặc Nhĩ ảo não phát cuồng, hôm nay chỉ cần đánh bại đám người Kiến Châu này là về sau trời cao biển rộng, mình có thể dẫn tâm phúc sống khoái hoạt ở dưới Âm Sơn.
Tránh xa nam nhân như con rắn độc kia.
Đó là nỗi sợ hãi lớn nhất của hắn, chỉ cần nhìn thấy nam tử đó, toàn thân hắn sẽ run rẩy, chỉ muốn bỏ chạy, dù bên cạnh có bao nhiêu người, hắn cũng không thấy an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.