Minh Thiên Hạ

Chương 410: Rút Lui! Rút Lui! (2)

Kiết Dữ 2

23/04/2023

“ Ba Đặc Nhĩ, vì sao ngươi dừng lại? “ Giọng âm u của Tiền Thiểu Thiểu vang lên bên tai Ba Đặc Nhĩ, như tiếng tử thần đòi mạng.

Cơ thịt dưới mặt nạ của Ba Đặc Nhĩ co giật, hắn muốn nói dùng kỵ binh công phá thành trại là ngu xuẩn, phải dùng thi thể chất thành thang.

“ Ta có mang theo hỏa thương thủ, bắn xa hơn cung tiễn, hỏa pháo sẽ mở đường cho ngươi.”

“ Công thành. “ Ba Đặc Nhĩ chĩa đao về phía thành trại, hắn không biết Tiền Thiểu Thiểu có an bài gì, chỉ biết mình mà không có hành động, đời này không cần hành động gì nữa:

Tiền Thiểu Thiểu quay sang Trương Quốc Trụ:” Khai pháo đi, hi vọng vào chúng thì có chết sạch cũng chẳng vào được thành trại.”

Kỵ binh tấn công thành trại, hỏa pháo nổ vang sau lưng, vì cho Lô Tượng Thăng mượn hỏa pháo, bọn họ chỉ còn tám khẩu pháo, thế cũng đủ bắn tường thành trại mù mịt khói. Cờ lớn bị bắn gãy, kỵ binh Mông Cổ như nhìn thấy thắng lợi trước mắt, hú hét xông pha mưa tên dày đặc, dùng roi dài ném ra thủ lôi, bộc phá.

Uỳnh! Uỳnh! Tường trại bằng gỗ đổ hơn mười trượng ...

Kỵ binh Mông Cổ dũng mãnh dưới sự suất lĩnh của Ba Đặc Nhĩ ùn ùn nối nhau kéo qua lỗ hổng.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Lại mấy tiếng nổ nữa, thành trại cao lớn bị phá sập hai lỗ hổng lớn, càng thêm nhiều người Mông Cổ nhảy khỏi chiến mã xông vào thành trại chém giết.

Tiếng pháo tạm lắng xuống, Tiền Thiểu Thiểu ngoáy lỗ tai ù ù, hét lớn:” Đã có tin tức gì về mấy nơi kia chưa?”

Trương Quốc Trụ cũng hét thật to trả lời:” Vừa nhận tin, Lô Tượng Thăng bỏ kế hoạch truy kích tàn bộ của Đỗ Độ, đánh bại Kiến Nô canh giữ doanh nô lệ, đang tổ chức cứu bách tính. Lý Định Quốc đang phóng hỏa kho lương thảo của Kiến Nô, nhân thủ tiếp ứng của chúng ta đã phái đi rồi, chỉ cần phá tường bên phải là bọn họ sẽ thoát.”

“ Đa Nhĩ Cổn thì sao?”

“ Dù hắn có đi ngày đi đêm thì cũng phải mất bốn ngày nữa, đến trước sẽ là quân Bát Kỳ Mông Cổ trú ở Sa Tỉnh.”

“ Vậy thì tiếp tục tiến công đi, phái người truyền lời cho Lô Tượng Thăng, nếu ông ta không muốn tiếp tục giết địch, chúng ta sẽ phái người thay ông ta.” Tiền Thiểu Thiểu nghiến răng trèo trẹo, hắn ta viện trợ cho Lô Tượng Thăng nhiều hỏa pháo như thế là để đánh trọng thương Nhạc Thác, không phải cứu bách tính:

Trương Quốc Trụ phái thám báo đưa tin ngay.

Lúc này Lô Tượng Thăng tỉnh rồi, ông ta chỉ kiệt sức cùng chấn động lớn từ tiếng pháo mới ngất xỉu, đang ôm tộc đệ của mình ngồi trên mặt đất khóc không thành tiếng, tuy bên cạnh là đại quân nô lệ được giải cứu đang cuống cuồng rời đi, mục đích đã đạt được, ông ta chẳng vui vẻ gì.



Một quân y đi tới, nhìn Lô Tượng Hiền bị Lô Tượng Thăng vừa ôm vừa khóc, bực mình quát:” Này, huynh đệ của ông chưa chết đâu, nhưng nếu ông còn bế hắn khỏi cáng như thế, hắn sẽ chết đấy.”

Lô Tượng Thăng vội ngẩng đầu lên, thều thào như mất hồn:” Đệ đệ ta chưa chết?”

Quân y cẩn thận đỡ Lô Tượng Hiền nằm xuống cáng, gọi hai bách tính khỏe mạnh khiêng càng đi, quân y khám bệnh bực minh đáp:” Gãy xương 11 chỗ, ngoại thương 9 chỗ, thêm vào đầu bị thương nên mới hôn mê, đợi về thành Lam Điền điều dưỡng hai tháng, sống thì sống được, chỉ là không đảm bảo sống khỏe mạnh đâu.”

Lô Tượng Thăng thở phào, nhìn chân được nẹp chặt:” Lần này Lô thị ta nợ ân tình huyện tôn các ngươi, nếu y muốn, ta sẽ trả bất kỳ lúc nào.”

Quân y giọng điệu rất khó ưa:” Đến lúc huyện tôn nhà ta cần ông trả ân tình, có khi ông tự sát rồi, hừ, ban ơn cho loại người như ông là lỗ vốn nhất.”

Lô Tượng Thăng thấy chiến sự vẫn tiếp diễn ở phía doanh trại Nhạc Thác, nói với quân y vô danh:” Cứ đánh tiếp không có kết quả đâu, dù sao nhân số của các ngươi ít hơn, nói với chủ soái của các ngươi, rút lui đi, đừng thấy chiếm ưu thế mà ham chiến, nếu không viện binh Kiến Nô tới nơi, các ngươi sẽ thua thiệt lớn.”

Quân y đỡ Lô Tượng Thăng lên ngựa:” Huyện tôn nhà ta là người trí tuệ như thế, làm sao có thể phạm sai lầm lớn như vậy, huyện tôn muốn đánh, ắt có lý do để đánh, ta là quân y chỉ chữa bệnh, xen mồm bừa bãi vào việc quân làm gì? Còn ông là bệnh nhân của ta, lùi ra sau đi, đừng vướng víu người khác.”

“ Hi vọng các ngươi có thể chôn vùi kẻ địch ở thảo nguyên, thay ta cám ơn huyện tôn của các ngươi, lần này Thiên Hùng quân tác chiến đã là dũng khí cuối cùng sót lạ rồi, giờ bách tính được cứu ra, dũng khí cũng tiêu hao hết.”

Lô Tượng Thăng đi rất dứt khoát, như ông ta nói, Thiên Hùng quân qua trận chiến này đã thành cái xác rỗng, một vạn sáu nghìn quân, nay cộng cả những người được băng bó nằm trên cáng khiêng đi không quá 4000.

Trái qua sáu tháng chinh chiến, đã có một vạn hai nghìn người chiến tử sa trường, là chết thật, chứ không phải nhiều trận khác, quân binh Đại Minh tan rã bỏ trốn nhiều hơn chết.

Quân y nhìn bóng Lô Tượng Thăng đi xa dần, lẩm bẩm:” Dùng tính mạng tướng sĩ đi đổi tính mạng bách tính, thật không biết ông ta nghĩ gì.”

Hỏa pháo không còn kỵ binh và bộ tốt bảo vệ, quân y vô danh này đương nhiên không dẫn pháo binh tiếp tục công kích, đem lừa ngựa lắp lại xe pháo, dựa theo tuyến đường dự định trước mà đi, ở đó chắc họ có tác dụng lớn hơn.

….. ….

Vân Chiêu quay về thành Lam Điền, chuyên môn đi thăm Mỹ Đại Triệu tự do đại lạt ma Mặc Nhĩ Căn chủ trì trùng tu, nó còn có một tên Hán là Tố Linh Giác tự, hoàn thành vào năm Vạn Lịch thứ ba, cũng là năm A Lặc Thản Hãn được phong Thuận Nghĩa vương.

Ngôi chùa cao lớn hùng vĩ, lại có tường thành che chắn, đại điện càng vàng son rực rỡ, làm người ta sinh lòng sùng kính.

Phía chính diện thời Thách Ca Mâu Ni, bối cảnh là câu chuyện Thích Ca Mâu Ni đi truyền phật, thái tử du hành, xuống tóc xuất gia, hàng phục ma nữ, đắc đạo thành phật, tạo hình chuẩn xác sinh động, rất có tình thú dân gian.



Bức tường bốn xung quanh có Tứ Thiên vương, la hán Phục Hổ, la hán Bao Bố, người sáng lập ra Hoàng giáo, thần hộ pháp trong Lạt Ma giáo ...

Nhiều năn trôi qua, các bức bích họa ít nhiều đã cũ kỹ, lần này Mặc Nhi Căn trùng tu chùa, riêng vàng đã dùng 300 cân.

Nơi này cũng được Vân Chiêu dốc tâm huyết lớn, nhiều cao thủ xây chừa được y phái tới từ Quan Trung, bởi thế mới có kiến trúc nửa Tạng nửa Hán hùng vĩ như thế.

Tiền Thiểu Thiểu kể, đêm hôm đó huyết tẩy thành Quy Hóa, máu chảy khắp nơi trong thành, chỉ có ngôi chùa này không hề gì.

Không chỉ như thế, tối hôm đó Tiền Thiểu Thiểu thậm chí còn phái sứ giả tới biểu thị áy náy với Phật Sống trong chùa, còn phái binh bảo vệ cho chùa không bị chuyện thế tục xâm phạm.

Lần này Vân Chiêu tới lễ phật, dừng ngựa trước cổng chùa, dâng lên khăn cáp đạt trắng muốt, hiến cho toàn bộ thần linh.

Sau khi quỳ bái Thích Ca Mầu Ni, Vân Chiêu quyên tặng 500 lượng vàng, 500 cân bơ, 500 bộ tăng y, 500 đôi hài.

Sau đó ở đại hùng bảo điện nghe Phật Sống Đạt Lạp Cống giảng kinh, cùng uống trà.

“ Nơi này là thần quốc, tôn giả thấy sao?” Đạt Lạp Cống hiến trà bơ lên cho thiên địa, thần linh rồi hỏi:

“ Phật quang chiếu rọi tất nhiên là thần quốc, bách tính kính thần niệm Phật tất nhiên là nên, có điều chưa thành Phật thì cái vỏ thối này phải chịu thế tục quản lý, thần phật là thần phật, thế tục là thế tục, hai thứ không thể lẫn lộn.” Vân Chiêu nghiêm túc nói:

“ Thần quốc không thể nhuốm bụi trần.”

“ Tất nhiên rồi trong chùa là đất lành, ngoài chùa là thế tục.”

Đa Lạp Cống lại nói:” Truyền kinh tán đạo là bản nguyện của Phật đồ, tôn giả có giúp mở cửa được chăng?”

Vân Chiêu mỉm cười chắp tay:” Tuyết vực cao nguyên, thảo nguyên đại mạc nên vang vọng Phật âm, thành Ngọc Sơn có nhân gian tiên sơn, có vô số tín chúng, đợi Phật Sống tới giảng đạo đã lâu.”

....

Hôm nay dừng ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook