Minh Thiên Hạ

Chương 332: Sách Lược Của Hàn Lăng Sơn.

Kiết Dữ 2

16/01/2023

Tốc độ viết bút chì của Hàn Lăng Sơn rất nhanh, khi thiếu niên lười nhác kia kể xong thì hắn cũng đã viết xong.

Xem lại ghi chép trong tay lần nữa, lại cùng thiếu niên lười biếng kia đối chiếu, Hàn Lăng Sơn quay về chỗ ngồi, ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “ Ai cũng có thể tranh thủ, Tả Lương Ngọc cũng không phải là ngoại lệ, nhưng người này không đáng cho chúng ta tranh thủ.”

Triệu Quốc Kiều khịt mũi, hắn ghét Hàn Lăng Sơn vì tên này cứ thích lải nhải mấy đạo lý dài dòng, hắn từng nghiên cứu Tả Lương Ngọc, tất nhiên là người này không đáng bỏ công sức tranh thủ.

Một là Tả Lương Ngọc quá tham, muốn tranh thủ thì quá tốn kém, trong khi giá trị không lớn, hai là kẻ này tính tình kiêu ngạo tùy ý tùy tiện, từng giết dân mạo công, thanh danh thối hoắc, nếu nhập vào Lam Điền hệ, sẽ bất lợi cho đại nghiệp tranh thủ thiên hạ của bọn họ.

“ Ta biết ngươi không phục, để ta nói cho mà nghe, Tả Lương Ngọc mang hai vạn quân tới Đại Đồng, điều các ngươi cần tính là làm sao để hai vạn người này cam tâm tình nguyện ở lại huyện Lam Điền, chứ không phải là tiêu diệt họ.”

“ Nhân khẩu huyện Lam Điền mới có trăm vạn, nhìn qua thì thấy tấp nập nhưng đặt ở trong Đại Minh thì không đáng nói. Bia địa giới huyện Lam Điền di động là do đâu? Nhân khẩu, chứ không phải nó biết mọc chân như người ta nói, vậy mà các ngươi đi lùa đám cường đạo tới đối phó với Tả Lương Ngọc, kết quả là gì?”

“ Không phải là các ngươi giết chết Tả Lương Ngọc thì Tả Lương Ngọc giết chết các ngươi, hoặc có lẽ không phải là kết quả nào trong đó mà là các ngươi đều chết hết. Vậy thì được cái gì nào, huyện Lam Điền chúng ta tổn thất rất nhiều người mà không kiếm được lợi ích nào, còn khiến Đồng Quan dân sinh điêu tàn.”

“ Đây là cách làm ngu xuẩn nhất.”

“ Huyện tôn phái các ngươi tới Đồng Quan, không phải để biến nơi này thành địa ngục nhân gian, mà thành một nơi bình an, hạnh phúc, huyện Lam Điền chúng ta cường đại không phải nhờ quân đội toàn hỏa khí mà là nhờ dân sinh.”

“ Một đám ngu xuẩn còn tự cho mình là đúng, cho rằng mình tùy tiện có thể giết được vài quan binh là giỏi giang lắm rồi, là công lao lớn à? Hành vi của các ngươi có khác gì tặc khấu không? Phí công các ngươi ăn học bao năm.”

“ Nói thật nhé, ta sở dĩ thà rời thư viện làm việc một mình còn hơn là làm việc với các ngươi là vì các ngươi quá ngu xuẩn, không đủ tư cách bàn việc.”

Lưỡi Hàn Lăng Sơn phun ra nọc độc làm một đám người trẻ tuổi ở đó đó mặt tía tai, mắt gườm gườm như muốn giết người, hắn chẳng coi ra gì, tự rót một cốc nước lớn uống thấm giọng rồi lại nói tiếp, chẳng thèm quan tâm tới tâm tình người khác:” Ta phải nghiên cứu về Tả Lương Ngọc này, vài ngày nữa sẽ đi gặp ông ta, bàn luận chuyện quân kỷ với ông ta, sau đó nói tới chuyện bách tính quay về cuộc sống bình thường.”

“ Với tình hình thế này, huyện Lam Điền chúng ta không cần giằng co với Tả Lương Ngọc làm gì, nếu ông ta làm ra chuyện gì thiếu lý trí, cho dù ông ta chạy ra Đông Hải, chúng ta cũng có thể truy đuổi, băm xác ông ta thành muôn mảnh. Ta tin Tả Lương Ngọc cũng hiểu điểm này, cho nên bọn ta đàm thoại sẽ rất thuận lợi.”



“ Các ngươi đuổi hết đám cường đạo đi cho ta, kẻ nào nên làm đường thì đi làm đường, cần đào ao thì đi đào ao, mài mòn phỉ khí trên người chúng, chứ các ngươi bày ra trò này, bao nhiêu công sức trước kia hỏng hết rồi.”

Triệu Quốc Kiều nghiến răng trèo trẹo, khói bốc lên đầu nãy giờ, thiếu điều xông vào bóp cổ Hàn Lăng Sơn, chỉ là hắn biết mình không làm được điều ấy. Thư viện Ngọc Sơn có Song Hàn là nói Hàn Lăng Sơn và Hàn Tú Phân, hai người này không chỉ trí tuệ siêu quần mà võ công cũng thuộc hàng tuyệt luân. Tất nhiên ông trời chẳng cho ai cái gì, nói tới xấu xí, Song Hàn cũng thuộc hàng đầu.

Đừng thấy Hàn Lăng Sơn gầy gò lẻo khẻo mà xem thương, Triệu Quốc Kiều biết người ta có thể chấp hai kẻ như mình, nên chỉ có thể tức giận mà không thể làm gì:” Ngươi làm thế thì đúng chắc, ngươi đang đẩy bách tính vào lò lửa, đem an nguy của họ ra đánh cược thì có.”

Hàn Lăng Sơn ngồi thẳng lên:” Không thể bảo vệ bách tính quá tốt, đấu mễ ân, thăng mễ cừu, đạo lý này có cần ta giảng giải lại cho các ngươi lần nữa không? Chúng ta bảo vệ bách tính, đồng thời bách tính cũng bảo vệ chúng ta, đó mới là quan hệ cá với nước, như thế bách tính tồn tại mới có cảm giác vinh dự, còn cách làm của các ngươi là gì, là đang nuôi dưỡng ra thù hận đấy.”

“ Chúng ta cần bách tính có cảm giác vinh dự có trách nhiệm, chứ không cần đám sâu gật đầu vâng dạ, nếu không dù chúng ta có được thiên hạ thì sớm muộn cũng đi vào vết xe đổ của Đại Minh.”

Triệu Quốc Kiều bực bội ngoáy lỗ tai:” Mấy lời này ta nghe quen quen.”

Hàn Lăng Sơn hết sức khinh bỉ:” Đó là một đêm trăng rất tròn chúng ta ngồi ngoài đình bia, nghe huyện tôn giảng Dân luận, Triệu Quốc Kiều, ngày hôm đó ngươi ngồi rất gần Đa Đa sư tỷ đúng không? Khi đó trăng ở phía tây, chúng ta ở phía đông, nên ánh trăng chiếu lên mặt Đa Đa sư tỷ, nửa bên mặt tỷ ấy bị ánh trắng chiêu như thành mỹ ngọc, ngươi nhìn mỹ nhân quên hết mọi thứ rồi chứ gì?”

Triệu Quốc Kiều nhảy dựng lên như trúng tên vào mông, chỉ Hàn Lăng Sơn:” Ngươi nói láo, không có chuyện đó, ta không như thế.”

Thiếu niên lười biếng kia nói chen vào:” Bảo sao hắn chửi ngươi ngu xuẩn, việc quái gì ngươi phải chối, Đa Đa sư tỷ xinh đẹp như thế, không thích nhìn tỷ ấy còn là nam nhân nữa không?”

“ Không chỉ ngươi nhìn tỷ ấy, ta cũng thế, ta còn ngồi gần hơn ngươi, chính là để nghe thấy Đa Đa sư tỷ nói, nếu được thấy một nụ cười của tỷ ấy là quên luôn đông tây nam bắc. Ngươi không hỏi vì sao tên khốn kiếp kia nhớ kỹ như thế, hắn cũng nhìn sư tỷ.”

Hàn Lăng Sơn đường hoàng thừa nhận:” Thích Đa Đa sư tỷ không hề sai, vấn đề là các ngươi không thể vì thế mà không nghe giảng, đó mới là gốc lập thân của chúng ta.”

Triệu Quốc Kiều mắt biến thành tấm vải đỏ, bị xung quanh ném cho ánh mắt quái dị, hắn chỉ muốn kiếm cái hang chuột mà chui vào, lại muốn bóp cổ Hàn Lăng Sơn, đợi cho cái lưỡi rắn độc kia thò ra, hắn sẽ kéo dài cái lưỡi quần vào cổ cho chết luôn.



Hàn Lăng Sơn uống hết nước, vỗ vỗ tay:” Được rồi, được rồi, cứ làm như ta nói đi.”

Triệu Quốc Kiều tức lắm:” Ta mới là lý trưởng tạm thời của Đồng Quan.”

Hàn Lăng Sơn thoải mái đứng dậy vặn mình:” Trừ khi các ngươi có chủ ý hay hơn.”

“ Được, được, cứ đợi ngươi từ trong đại doanh của Tả Lương Ngọc đi ra đã, rồi ta sẽ chấp hành kiến nghị của ngươi.” Triệu Quốc Kiều đi tới trước mặt Hàn Lăng Sơn nhìn chằm chằm đầy thách thức:

“ Kiến nghị của ta rất thơm đúng không, miệng không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần ngươi thực hiện nghiêm túc là đủ rồi. Yên tâm đi, ta sẽ bình an rời khỏi đại doanh Tả Lương Ngọc đi ra thôi, mai ngươi không cần chuẩn bị cơm nước cho ta đâu. Ông trời ơi, từ lúc rời khỏi thư viện, ta chưa được một bữa tử tế nào, lần này nhất định phải khiến Tả Lương Ngọc mời ta một bữa ngon.” Hàn Lăng Sơn nói xong đứng dậy phe phẩy tay tạm biệt đám đồng song:

“ Chúc ngươi bị Tả Lương Ngọc băm thành thịt nát.” Triệu Quốc Kiều ác độc nguyền rủa từ xa:

“ Tả Lương Ngọc chắc chắn sẽ thông minh hơn ngươi đấy, yên tâm đi, ta sẽ có sơn hào hải vị ăn nứt bụng có mỹ nhân mỹ tửu hầu hạ, còn ngươi ở đây mà gặp bánh khô, ha ha ha …”

Giọng Hàn Lăng Sơn từ nơi xa hơn nữa truyền lại song vẫn rơi vào tai đám Triệu Quốc Kiều.

Triệu Quốc Kiều yên tĩnh ngồi xuống, thấy mấy đồng song đều tụ lại quanh mình, thở hắt ra nói: “ Cách của hắn là đúng, nhưng tên khốn kiếp đó thấy chúng ta đã cho Tả Lương Ngọc một đòn dằn mặt rồi nên mới dám lớn lối như thế, nếu là lúc Tả Lương Ngọc đang sục sôi phẫn nộ tới đây mà hắn tới tìm, chưa nói nổi một câu người ta đã đem nuôi chó rồi, thế nên các ngươi không cần nghe hắn đả kích mà mất tự tin.”

Một thiếu niên nhìn hắn chằm chằm:” Việc gì mà mất tự tin, người thư viện chúng ta không yếu đuối như thế, vấn đề quan trọng nhất là, ngươi thực sự nhìn Đa Đa sư tỷ tới quên nghe giảng thật à? Chúng ta phải làm rõ vấn đề này mới được, mà ngươi cẩn thận huyện tôn biết, chuyện này huyện tôn nhỏ nhen lắm đấy.”

Triệu Quốc Kiều phát ra tiếng gầm gừ như dã thú ra oai, làm cả đám cười nghiêng ngả.

(*) Nhân khẩu nhà Minh lúc đó chắc tầm 80 triệu, huyện Lam Điền 1 triệu.

Mình lấy con số tầm giữa thôi, có tài liệu nói 60 triệu, cái nói 120 triệu, vênh lớn quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook