Chương 333: Thuyết Khách Hàn Lăng Sơn. (1)
Kiết Dữ 2
16/01/2023
Tả Lương Ngọc sờ cổ, suốt ngày mặc giáp trụ, cho là giáp trụ vừa người nhất, mặc lâu cũng sẽ cọ xát nhiều làm rách da.
Một phụ nhân xinh đẹp đem cái khăn lụa nhét vào cổ Tả Lương Ngọc, than thở:” Tướng quân, tới khi nào chúng ta mới thoát khỏi cuộc sống không phải của con người này đây?”
Tả Lương Ngọc mặt âm u:” Chịu đựng thôi, còn biết làm thế nào? Ngày nào chúng ta chưa thể hòa giải với Vân Chiêu thì chúng ta phải sống như thế này.”
Phụ nhân u sầu nói:” Không phải ngài vừa phái thích khách tới huyện Lam Điền sao?”
“ Thất bại rồi, còn chưa bào được tới thành Ngọc Sơn đã bị bách tính đương địa bắt sống.”
“ Cho nên tướng quân đang đợi Vân Chiêu tới báo thù à?”
Tả Lương Ngọc gật đầu:” Chính là như thế đấy, ta xuất chiêu, ngươi xuất chiêu, tới khi hai bên cảm thấy cứ tiếp tục như thế sẽ chỉ khiến mọi người đều tổn thất mới có thể đàm phán với nhau.”
Phụ nhân gần như tuyệt vọng:” Nhưng toàn là phía chúng ta tổn thất.”
Tả Lương Ngọc nhìn ánh tịch dương ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:” Hi vọng Vân Chiêu cũng thấy như thế.”
….. …..
Thư phòng, Vân gia đại viện.
“ Sách lược của Hàn Lăng Sơn là đúng đấy.” Vân Chiêu đặt văn thư xuống nói với Từ Ngũ Tường:
Từ Ngũ Tường vừa thu dọn văn thư vừa nói:” Ti chức vẫn giữ thái độ phủ định Hàn Lăng Sơn, hắn chỉ là tên cơ hội, khi làm việc thật khó đạt hiệu quả như khi hắn nói. Song để đối phó với tướng sĩ của Tả Lương Ngọc, ti chức cho rằng sách lược của hắn là đúng, ép cho Tả Lương Ngọc không thể xuất một binh một tốt ra khỏi Đồng Quan là không hay, cũng không đúng.”
“ Cách tốt nhất là biến một nhóm người của Tả Lương Ngọc thành người của ta, như thế bia địa giới của huyện Lam Điền mới có thể bình an cắm ở Hà Nam. Còn tên Tả Lương Ngọc này, cùng với những quan viên cũ, đều phải đưa vào danh sách cần phải diệt trừ.”
“ Không.” Vân Chiêu phủ quyết dứt khoát:” Không cần phải làm thế, chỉ cần loại bỏ họ khỏi dòng chảy chính của xã hội, để bọn họ thoải mái đi phong hoa tuyết nguyệt, có thể tiếp tục làm thi từ ca phú, ung dung nhàn nhã sống, chỉ cần bọn họ tuân thủ đúng luật pháp thì không cần đụng chạm vào họ làm gì.”
Từ Ngũ Tường hơi lo lắng: “ Huyện tôn làm thế có phải là quá rộng rãi với họ rồi không? Nếu họ từ bỏ chủ trương vốn có thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cũng tiếp nhận họ luôn sao?”
“ Vì sao lại không nhận, bọn họ cũng là một thành viên của quốc gia này, chúng ta chỉ không dùng những quy củ đã sơ cứng, cũng không dùng những người tư tưởng sơ cứng thôi, ai biết thay đổi thì chúng ta dùng. “ Vân Chiêu mỉm cười: “ Cứ yên tâm, kỳ thực từ xưa tới nay người độc sách là những người chuyển biến tư tưởng nhanh nhất đấy, chỉ có số ít ngoan cố thôi. Chúng ta chỉ tiếp nhận những người đã chuyển biến tư tưởng là được rồi.”
Từ Ngũ Tường thấy Vân Chiêu đã có quyết định liền không nói vấn đề này nữa, hãy để trong công tác vừa phát hiện vừa sửa chữa là được:” Vậy bây giờ Hàn Lăng Sơn cần lệnh ủy quyền của huyện tôn, chúng ta có nên cấp không?”
Nếu như cấp thì tương ứng với việc coi ân oán với Tả Lương Ngọc đã qua, nếu không thì Hàn Lăng Sơn khó mà đạt được mục đích.
Vân Chiêu có thể nghĩ ra được tâm tình của Tả Lương Ngọc lúc này, đám Triệu Quốc Kiều lần trước đã sử dụng bộ hạ cả Tả Lương Ngọc ám sát Tả Lương Ngọc, khiến người coi quân đội như sinh mệnh như ông ta cảm giác nguy cơ cực lớn.
Ông ta không dám nghi ngờ quá mức, lại không dám từ bỏ nguồn cội lực lượng của mình.
Cho nên ông ta sẽ cần thời gian để thanh trừ gian tế khả năng tồn tại trong quân, bất kể là do huyện Lam Điền hay do nơi khác gài vào, không thanh trừ sạch sẽ thì ông ta không yên tâm được.
Vân thị ba lần ám sát nhưng không phải trực tiếp nhắm vào Tả Lương Ngọc, mà chỉ diệt ý chí của ông ta.
“ Huyết chiến bao nhiêu năm mới kiếm được vinh hoa phú quý như ngày nay, Tả Lương Ngọc sẽ không cam tâm mất đi mọi thứ dễ dàng đâu, cho nên Hàn Lăng Sơn nhìn thấu đáo lắm, phân tích con người Tả Lương Ngọc rất đúng, cho nên kế hoạch ám độ Trần Thương của hắn có khả năng thành công. Nếu Tả Lương Ngọc có thể ở lại Đồng Quan lâu bao nhiêu, lợi ích chúng ta thu được sẽ càng lớn bấy nhiêu.” Vân Chiêu nói xong nhìn về phía kinh sư, chuyện này thì phải xem kinh sư có thể chặn được đội quân của Đa Nhĩ Cổn hay không rồi:
Từ Ngũ Tường thấy huyện tôn rơi vào trầm tư, lấy bút viết thư ủy quyền, dùng đại ấn của Vân Chiêu đóng lên rồi rời thư phòng.
Để lại mình Vân Chiêu suy nghĩ miên man.
Hàn Lăng Sơn chỉ mặc đúng cái quần cộc rồi hiên ngang đi vào quân doanh của Tả Lương Ngọc, không chỉ thế ngay cả tóc hắn cũng buông xõa, không gài trâm cũng chẳng đi giày, thể hiện trên người không mang vũ khí.
Nếu chẳng phải hắn nói mình là đặc sứ của huyện lệnh Lam Điền còn đưa ra thư ủy quyền thì tới cửa quân doanh đã bị loạn tiễn bắn chết rồi.
Nhìn thấy Tả Lương Ngọc toàn thân giáp trụ được đao thủ phủ bảo vệ xung quanh, Hàn Lăng Sơn ít nhiều có chút hổ thẹn, dù sao xung quanh ai nấy đều khôi giáp loang loáng, vũ trang tận răng, còn hắn chỉ vẻn vẹn có cái quần cộc mỏng, đã thế vẫn bị binh tốt lục soát hai lần.
Tả Lương Ngọc đứng cách Hàn Lăng Sơn hai trượng, sau khi kiểm tra tỉ mỉ thư ủy quyền lần nữa, lại sai chủ bạ đối chiếu ấn tín, có được câu trả lời khẳng định rồi mời nhìn Hàn Lăng Sơn đứng trong gió thu tiêu điều:” Ngươi chính là mật sứ của Vân đồng tri sao?”
Hàn Lăng Sơn ưỡn ngực giang rộng hai tay thế hiện mình không mang theo thứ gì cả:” Tướng quân hà cớ gì sợ huyện tôn nhà ta như sợ hổ.”
Tả Lương Ngọc lạnh lùng nói:” Con mắt này của mỗ là câu trả lời, cho dù ngươi không phải là mãnh hổ, mỗ cũng phải cẩn thận ứng phó.”
“ Ta mang tin tức tốt tới cho tướng quân, chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của tướng quân sao?”
“ Nếu như ngươi đã mình trần đi vào trong quân của ta, tất nhiên là biết ta đề phòng huyện Lam Điền các ngươi, ngươi đã tự coi là mình thẳng thắn vô tư, vậy thì cứ tiếp tục như vậy đi.”
Hàn Lăng Sơn thở hắt hơi một cái: “ Gió thu thấu xương, vẫn mong tướng quân ban cho áo mặc, chứ bộ dạng thế này luận đạo với tướng quân mất thể thống.”
Tả Lương Ngọc nhếch mép cười, phất tay một cái, liền có thân binh mang tới chiếc áo bào gấm hoa lệ, khoác lên người Tả Lương Ngọc.
Hàn Lăng Sơn mặc áo xong, chắp tay một cái: “ Xin tướng quân ban rượu thịt, úy lạo Hàn Lăng Sơn hai ngày vất vả bôn ba.”
Tả Lương Ngọc gằn giọng: “ Ngươi không sợ uống phải rượu độc sao?”
Hàn Lăng Sơn cười lớn: “ Tại hạ bần dân tiện mệnh, từ nhỏ phải ăn rễ cây vỏ cây, đến đất cũng ăn qua rồi, sớm luyện ra dạ dày như sắt, rượu càng độc càng tốt.”
Khuôn mặt lạnh như băng của Tả Lương Ngọc rốt cuộc có dấu hiệu giãn ra, bảo tả hữu:” Chuẩn bị tửu yến, để mỗ khoản đãi vị mật sứ từ nhỏ ăn rễ cây lớn lên này.”
Hai người đi vào đại trướng trung quân, Hàn Lăng Sơn rốt cuộc có được bữa tiệc rượu thịt mà hắn khao khát bao lâu, không khách khí nữa dùng cả hai tay bốc thức ăn cho vào mồm.
Tả Lương Ngọc cứ ngớ ra nhìn Hàn Sơn Lăng ăn như chết đói chết khát, nếu chẳng phải thực sự có thư ủy quyền, còn cho là kẻ lừa đảo ở đâu tới lừa ăn lừa uống, đợi lúc hắn uống ngụm rượu cho tiêu thức ăn mới hỏi: “ Ngươi bao lâu chưa được ăn no rồi, xưa nay nghe nói huyện Lam Điền giàu có nhất thiên hạ, thế nào, chẳng lẽ huyện tôn nhà ngươi ngay cả cho ngươi ăn một bữa cơm no cũng không làm nổi à?”
Hàn Lăng Sơn mút cả thịt vụn dính trên ngón tay, ợ một hơi rồi mới nói: “ Huyện Lam Điền tuy giàu có, nhưng là do bách tích toàn huyện khổ cực làm lụng mà ra, cho nên dưới hoàn cảnh đó mà ăn uống phủ phê, trong lòng thế nào cũng có áy náy, dù là sơn hào hải vị cũng khó mà nuốt trôi.”
Nói xong cầm bầu rượu lên tu ừng ực sảng khoái, chẳng hề phù hợp với lời hắn nói.
Một phụ nhân xinh đẹp đem cái khăn lụa nhét vào cổ Tả Lương Ngọc, than thở:” Tướng quân, tới khi nào chúng ta mới thoát khỏi cuộc sống không phải của con người này đây?”
Tả Lương Ngọc mặt âm u:” Chịu đựng thôi, còn biết làm thế nào? Ngày nào chúng ta chưa thể hòa giải với Vân Chiêu thì chúng ta phải sống như thế này.”
Phụ nhân u sầu nói:” Không phải ngài vừa phái thích khách tới huyện Lam Điền sao?”
“ Thất bại rồi, còn chưa bào được tới thành Ngọc Sơn đã bị bách tính đương địa bắt sống.”
“ Cho nên tướng quân đang đợi Vân Chiêu tới báo thù à?”
Tả Lương Ngọc gật đầu:” Chính là như thế đấy, ta xuất chiêu, ngươi xuất chiêu, tới khi hai bên cảm thấy cứ tiếp tục như thế sẽ chỉ khiến mọi người đều tổn thất mới có thể đàm phán với nhau.”
Phụ nhân gần như tuyệt vọng:” Nhưng toàn là phía chúng ta tổn thất.”
Tả Lương Ngọc nhìn ánh tịch dương ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:” Hi vọng Vân Chiêu cũng thấy như thế.”
….. …..
Thư phòng, Vân gia đại viện.
“ Sách lược của Hàn Lăng Sơn là đúng đấy.” Vân Chiêu đặt văn thư xuống nói với Từ Ngũ Tường:
Từ Ngũ Tường vừa thu dọn văn thư vừa nói:” Ti chức vẫn giữ thái độ phủ định Hàn Lăng Sơn, hắn chỉ là tên cơ hội, khi làm việc thật khó đạt hiệu quả như khi hắn nói. Song để đối phó với tướng sĩ của Tả Lương Ngọc, ti chức cho rằng sách lược của hắn là đúng, ép cho Tả Lương Ngọc không thể xuất một binh một tốt ra khỏi Đồng Quan là không hay, cũng không đúng.”
“ Cách tốt nhất là biến một nhóm người của Tả Lương Ngọc thành người của ta, như thế bia địa giới của huyện Lam Điền mới có thể bình an cắm ở Hà Nam. Còn tên Tả Lương Ngọc này, cùng với những quan viên cũ, đều phải đưa vào danh sách cần phải diệt trừ.”
“ Không.” Vân Chiêu phủ quyết dứt khoát:” Không cần phải làm thế, chỉ cần loại bỏ họ khỏi dòng chảy chính của xã hội, để bọn họ thoải mái đi phong hoa tuyết nguyệt, có thể tiếp tục làm thi từ ca phú, ung dung nhàn nhã sống, chỉ cần bọn họ tuân thủ đúng luật pháp thì không cần đụng chạm vào họ làm gì.”
Từ Ngũ Tường hơi lo lắng: “ Huyện tôn làm thế có phải là quá rộng rãi với họ rồi không? Nếu họ từ bỏ chủ trương vốn có thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cũng tiếp nhận họ luôn sao?”
“ Vì sao lại không nhận, bọn họ cũng là một thành viên của quốc gia này, chúng ta chỉ không dùng những quy củ đã sơ cứng, cũng không dùng những người tư tưởng sơ cứng thôi, ai biết thay đổi thì chúng ta dùng. “ Vân Chiêu mỉm cười: “ Cứ yên tâm, kỳ thực từ xưa tới nay người độc sách là những người chuyển biến tư tưởng nhanh nhất đấy, chỉ có số ít ngoan cố thôi. Chúng ta chỉ tiếp nhận những người đã chuyển biến tư tưởng là được rồi.”
Từ Ngũ Tường thấy Vân Chiêu đã có quyết định liền không nói vấn đề này nữa, hãy để trong công tác vừa phát hiện vừa sửa chữa là được:” Vậy bây giờ Hàn Lăng Sơn cần lệnh ủy quyền của huyện tôn, chúng ta có nên cấp không?”
Nếu như cấp thì tương ứng với việc coi ân oán với Tả Lương Ngọc đã qua, nếu không thì Hàn Lăng Sơn khó mà đạt được mục đích.
Vân Chiêu có thể nghĩ ra được tâm tình của Tả Lương Ngọc lúc này, đám Triệu Quốc Kiều lần trước đã sử dụng bộ hạ cả Tả Lương Ngọc ám sát Tả Lương Ngọc, khiến người coi quân đội như sinh mệnh như ông ta cảm giác nguy cơ cực lớn.
Ông ta không dám nghi ngờ quá mức, lại không dám từ bỏ nguồn cội lực lượng của mình.
Cho nên ông ta sẽ cần thời gian để thanh trừ gian tế khả năng tồn tại trong quân, bất kể là do huyện Lam Điền hay do nơi khác gài vào, không thanh trừ sạch sẽ thì ông ta không yên tâm được.
Vân thị ba lần ám sát nhưng không phải trực tiếp nhắm vào Tả Lương Ngọc, mà chỉ diệt ý chí của ông ta.
“ Huyết chiến bao nhiêu năm mới kiếm được vinh hoa phú quý như ngày nay, Tả Lương Ngọc sẽ không cam tâm mất đi mọi thứ dễ dàng đâu, cho nên Hàn Lăng Sơn nhìn thấu đáo lắm, phân tích con người Tả Lương Ngọc rất đúng, cho nên kế hoạch ám độ Trần Thương của hắn có khả năng thành công. Nếu Tả Lương Ngọc có thể ở lại Đồng Quan lâu bao nhiêu, lợi ích chúng ta thu được sẽ càng lớn bấy nhiêu.” Vân Chiêu nói xong nhìn về phía kinh sư, chuyện này thì phải xem kinh sư có thể chặn được đội quân của Đa Nhĩ Cổn hay không rồi:
Từ Ngũ Tường thấy huyện tôn rơi vào trầm tư, lấy bút viết thư ủy quyền, dùng đại ấn của Vân Chiêu đóng lên rồi rời thư phòng.
Để lại mình Vân Chiêu suy nghĩ miên man.
Hàn Lăng Sơn chỉ mặc đúng cái quần cộc rồi hiên ngang đi vào quân doanh của Tả Lương Ngọc, không chỉ thế ngay cả tóc hắn cũng buông xõa, không gài trâm cũng chẳng đi giày, thể hiện trên người không mang vũ khí.
Nếu chẳng phải hắn nói mình là đặc sứ của huyện lệnh Lam Điền còn đưa ra thư ủy quyền thì tới cửa quân doanh đã bị loạn tiễn bắn chết rồi.
Nhìn thấy Tả Lương Ngọc toàn thân giáp trụ được đao thủ phủ bảo vệ xung quanh, Hàn Lăng Sơn ít nhiều có chút hổ thẹn, dù sao xung quanh ai nấy đều khôi giáp loang loáng, vũ trang tận răng, còn hắn chỉ vẻn vẹn có cái quần cộc mỏng, đã thế vẫn bị binh tốt lục soát hai lần.
Tả Lương Ngọc đứng cách Hàn Lăng Sơn hai trượng, sau khi kiểm tra tỉ mỉ thư ủy quyền lần nữa, lại sai chủ bạ đối chiếu ấn tín, có được câu trả lời khẳng định rồi mời nhìn Hàn Lăng Sơn đứng trong gió thu tiêu điều:” Ngươi chính là mật sứ của Vân đồng tri sao?”
Hàn Lăng Sơn ưỡn ngực giang rộng hai tay thế hiện mình không mang theo thứ gì cả:” Tướng quân hà cớ gì sợ huyện tôn nhà ta như sợ hổ.”
Tả Lương Ngọc lạnh lùng nói:” Con mắt này của mỗ là câu trả lời, cho dù ngươi không phải là mãnh hổ, mỗ cũng phải cẩn thận ứng phó.”
“ Ta mang tin tức tốt tới cho tướng quân, chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của tướng quân sao?”
“ Nếu như ngươi đã mình trần đi vào trong quân của ta, tất nhiên là biết ta đề phòng huyện Lam Điền các ngươi, ngươi đã tự coi là mình thẳng thắn vô tư, vậy thì cứ tiếp tục như vậy đi.”
Hàn Lăng Sơn thở hắt hơi một cái: “ Gió thu thấu xương, vẫn mong tướng quân ban cho áo mặc, chứ bộ dạng thế này luận đạo với tướng quân mất thể thống.”
Tả Lương Ngọc nhếch mép cười, phất tay một cái, liền có thân binh mang tới chiếc áo bào gấm hoa lệ, khoác lên người Tả Lương Ngọc.
Hàn Lăng Sơn mặc áo xong, chắp tay một cái: “ Xin tướng quân ban rượu thịt, úy lạo Hàn Lăng Sơn hai ngày vất vả bôn ba.”
Tả Lương Ngọc gằn giọng: “ Ngươi không sợ uống phải rượu độc sao?”
Hàn Lăng Sơn cười lớn: “ Tại hạ bần dân tiện mệnh, từ nhỏ phải ăn rễ cây vỏ cây, đến đất cũng ăn qua rồi, sớm luyện ra dạ dày như sắt, rượu càng độc càng tốt.”
Khuôn mặt lạnh như băng của Tả Lương Ngọc rốt cuộc có dấu hiệu giãn ra, bảo tả hữu:” Chuẩn bị tửu yến, để mỗ khoản đãi vị mật sứ từ nhỏ ăn rễ cây lớn lên này.”
Hai người đi vào đại trướng trung quân, Hàn Lăng Sơn rốt cuộc có được bữa tiệc rượu thịt mà hắn khao khát bao lâu, không khách khí nữa dùng cả hai tay bốc thức ăn cho vào mồm.
Tả Lương Ngọc cứ ngớ ra nhìn Hàn Sơn Lăng ăn như chết đói chết khát, nếu chẳng phải thực sự có thư ủy quyền, còn cho là kẻ lừa đảo ở đâu tới lừa ăn lừa uống, đợi lúc hắn uống ngụm rượu cho tiêu thức ăn mới hỏi: “ Ngươi bao lâu chưa được ăn no rồi, xưa nay nghe nói huyện Lam Điền giàu có nhất thiên hạ, thế nào, chẳng lẽ huyện tôn nhà ngươi ngay cả cho ngươi ăn một bữa cơm no cũng không làm nổi à?”
Hàn Lăng Sơn mút cả thịt vụn dính trên ngón tay, ợ một hơi rồi mới nói: “ Huyện Lam Điền tuy giàu có, nhưng là do bách tích toàn huyện khổ cực làm lụng mà ra, cho nên dưới hoàn cảnh đó mà ăn uống phủ phê, trong lòng thế nào cũng có áy náy, dù là sơn hào hải vị cũng khó mà nuốt trôi.”
Nói xong cầm bầu rượu lên tu ừng ực sảng khoái, chẳng hề phù hợp với lời hắn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.