Minh Thiên Hạ

Chương 510: Sử Khả Pháp Không Biết Làm Quan. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

“ Vân Chiêu là loại vô sỉ cùng cực, với thân phận gian hùng một đời như y mà cũng làm ra hành vi lừa bắt nhi đồng thế này. “ Hạ Duẫn Di đứng trước mặt Sử Khả Pháp râu tóc dựng cả lên, đùng đùng nổi giận, chửi mắng không tiếc lời, chỉ tiếc là vốn từ của ông ta có quanh đi quản lại chỉ vài chữ vô sỉ đó thôi:

Sử Khả Pháp xem thật kỹ thư của Hạ Duẫn Di, không trả lời ngay mà quay sang đưa thư cho Đàm Bá Minh:” Thiên Trường thấy chuyện này thế nào?”

Đàm Bá Minh mở thư ra đọc, sau đó mỉm cười chắp tay với Hạ Duẫn Di:” Di Trọng huynh, vứt bỏ cái thân phận gian hùng của Vân Chiêu ra, nếu chỉ luận riêng tài học, huynh cho rằng y không có tư cách thu nhận lệnh lang làm đồ đệ sao?”

Hạ Duẫn Di mặc dù cực kỳ ác cảm với Vân Chiêu, song là bậc quân tử không nói lời trái lương tâm, phất ống tay áo:” Nếu như không phải là y dụng tâm hiểm ác thì mỗ trèo cao rồi.”

“ Huynh nói thế cũng không phải rồi, dù có dụng tâm gì đi chăng nữa cũng không thể so với thân phận lệnh lang được nhận, giả sử y có dụng tâm xấu thật, đâu cần cho lệnh lang thân phận này, giao cho vị tiên sinh nào đó của thư viện Ngọc Sơn để dạy dỗ là đủ rồi.” Đàm Bá Minh xem lá thư lần nữa chưa chết cảm khái:” Lệnh lang thực sự là vận khí tốt.”

Hạ Duẫn Di rất muốn lấy so sánh giữa hổ và chó lợn, nhưng môi mấp máy mà không nói được.

Đệ tử nhập thất là gì, Hạ Duẫn Di không thể nói là không biết, nếu như một người bình thường nói muốn thu nhi tử hắn làm đệ tử nhập thất, hắn kính nhi viễn chi, nhưng người nói thế lại là Vân Chiêu, ý nghĩa không tầm thường.

Bản thân hắn có thể từ chối dụ hoặc cực lớn đó, nhưng không thể thay nhi tử từ chối tạo hóa bằng trời như vậy.

Thế nên hắn mới thống khổ.

Sử Khả Pháp phất tay:” Con cháu tự có phúc của con cháu, chờ làm trâu ngựa cho chúng, Di Trọng, mặc dù ta không biết vì sao Vân Chiêu lại nhìn trúng nhi tử của đệ tới mức không tiếc dùng cả thủ đoạn bắt cóc để có được. Nhưng nếu như thực sự như lời trong thư của y, muốn thu nhi tử đệ làm đệ tử nhập thất, vậy an nguy của nó không thành vấn đề, ta chỉ lo mục tiêu của y là nhắm vào đệ thôi.”



Hạ Duẫn Di liên tục lắc đầu: “ Ta không dám kiêu ngạo tới mức đó, từ khi ta tới Nam Kinh tới nay, người huyện Lam Điền chưa từng tiếp xúc, sau khi tiểu nhi bị bắt cũng chẳng nói lời nào, đoán chừng người ta chằng thèm để ý tới lão hủ.”

Trương Phong ở bên chắp tay nói:” Huyện Lam Điền không giống với đám tặc khấu khác, đó là chúng tương đối khép kín, không có ý chiêu nạp hiền tài bên ngoài, dù Lô công nhập sĩ ở đó, cũng là do tới bước đường cùng. Danh sĩ Giang Nam ta như Hoàng Tông Hi, Cố Viêm Vũ dù tới huyện Lam Điền một thời gian rồi, song thủy chung không vào được hạch tâm, có thể nhìn ra Vân Chiêu coi trọng thân tín và nhân tài mình tự bồi dưỡng hơn.”

“ Tuy nói làm thế là tự đại, nhưng với thế cục huyện Lam Điền mà xét, đó lại là thủ đoạn ổn thỏa nhất, nên lệnh lang được làm đệ tử nhập thất của Vân Chiêu, không thể không nói là vận khí vô cùng.”

Trần Tử Long là hảo hữu của Hạ Duẫn Di cũng khuyên nhủ:” Di Trọng huynh, cứ coi như lệnh lang đi cầu học là được rồi, ta cũng rất muốn xem xem Vân Chiêu có thể dạy đứa bé ngoan như lệnh lang thành thế nào.”

Đàm Bá Minh cười ha hả:” Nếu Di Trọng huynh không yên tâm có thể mời tẩu phu nhân vào huyện Lam Điền một chuyến là được, chỉ khổ cho huynh phải đôi én chia là thôi.”

Bị đám bằng hữu mỗi người một câu khuyên nhủ, trêu chọc, Hạ Duẫn Di cũng thấy nhi tử làm môn hạ Vân Chiêu không phải là chuyện mất mặt, thêm vào trong nhà hắn nhiều con cái, nên lửa giận cũng nguôi dần.

Sử Khả Pháp thấy nói chuyện của Hạ Hoàn Thuần tới đó là đủ, vỗ bàn:: Chúng ta nên thảo luận chút đi, ta đã dâng tấu đàn hặc sáu huyện lệnh trong tám huyện dưới phủ Ứng Thiên, trong đó bốn huyện lệnh của Thượng Nguyên, Cú Dung, Giang Ninh, Giang Phố là ta muốn loại bỏ hết, như thế chúng ta mới thúc đẩy được tân chính của Nam Kinh.

“ Hai vị Thận Ngôn, Hoàng Ngôn đã biểu thị toàn lực ủng hộ đại nghiệp cách tân của ta, sau khi dâng thư bẩm rõ với bệ hạ, nghe nói mặt rồng hớn hở, phe ngay tại chỗ, cho chúng ta tùy nghi hành sự. Chư vị, chúng ta rốt cuộc cũng có thể thi triển tài hoa rồi.”

Trương Phong, Đàm Bá Minh thấy mấy người Sử Khả Pháp, Hạ Duẫn Di, Trần Tử Long đều hưng phân hoa tay múa chân, hai người nhìn nhau lắc đầu, bọn họ thấy ba vị này nhìn nhận mọi chuyện quá đợn giản rồi.

Đợi cho bọn họ phát tiết hết kích động trong lòng, Đàm Bá Minh mới bước tới ho một tiếng, ôm quyền nói:” Phủ Ứng Thiên là nơi đặt Nam Kinh của triều ta, không giống châu phủ bình thường, bên trong tòa thành Nam Kinh cực lớn kia, cư trú bao nhiêu hoàng thần quốc thích, huân quý trọng thần?”

“ Hai vị Hoàng Ngôn, Thận Ngôn tuy là thượng thư binh bộ, hộ bộ, nhưng dù quyền cao chức trọng cũng chỉ chiếm hai bộ trong sáu bộ mà thôi. Nếu như phủ tôn lúc này lỗ mãng cách trừ sáu vị huyện lệnh ở Nam Kinh, tại hạ chỉ thấy sự nghiệp cách tân của chúng ta chết yểu giữa đường mất.”



Hạ Duẫn Di phẫn nộ nhìn Đàm Bá Minh:” Thiên Trường hiền đệ, nếu muốn cách tân, ắt phải dùng thủ đoạn sấm sét, mới có thể thấy hiệu quả, nếu chỉ biết vâng vâng dạ dạ kéo dài thời gian mới là khiến đại nghiệp cách tân không bệnh mà chết.”

Đàm Bá Minh không để ý tới những lời mạo phạm của hắn:” Phủ tôn, nếu chúng ta cách chức sáu vị huyện lệnh là ngay lập tức tuyên bố làm kẻ địch của toàn bộ huân quý trong thành. Phủ tôn sở dĩ muốn thay sáu người họ, chẳng phải là vì họ không nghĩ cho bách tính, chỉ biết lấy lòng huân quý sao? Quan hệ của họ với huân quý đã khăng khít như thế, nếu chúng ta loại bỏ như vậy, những vị công gia hấu gia kia liệu có chịu ngồi yên? Quang minh chính đại họ không làm gì được, nhưng trò ngán gạt, cản trở không thể thiếu.”

“ Thiết nghĩ, chúng tạm hoãn cách chức họ, mà ra tay từ phủ quán, công quán, âm dương học và y học, tăng đạo ti, hà bạc thuế, tuần kiểm ti, dịch trạm đã.”

“ Chỉ cần những nha môn không gây chú ý nhưng lại tác động trực tiếp tới ổn định dân sinh này nắm trong tay chúng ta, phủ tôn hẵn dùng thủ đoạn sấm sét cũng chưa muộn.”

Huyện Lam Điền từ rất lâu rồi đã biết cách làm sao để loại bỏ quyền lực của huyện lệnh, dù sao 57 bảy huyện lệnh ở Quan Trung có rất nhiều người không chủ động giao quyền, mà bọn họ không thể cứ vậy giết chết được nên phải dùng thủ đoạn gạt sang lề.

Bởi thế với Đàm Bá Minh, Trương Phong mà nói muốn làm chuyện này không phải khó, song phải chơi theo luật chung, mới có thể khiến đám huyện lệnh kia bất tri bất giác rơi vào cảnh bị cô lập.

Làm việc phải chú trọng phương pháp, nếu huyện Lam Điền mà cũng làm bừa như Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung mà vẫn phát triển được kinh tế trong loạn thế thì nằm mơ đi.

Đàm Bá Minh, Trương Phong kỳ thực rất xem thường đám người Sử Khả Pháp, làm việc hoàn toàn không suy nghĩ, không hiểu nhân tình thế thái, vậy sao đấu lại được đám gian thần trong triều. Ai chẳng biết phải dẹp bỏ tham quan, không có nghĩa đơn giản cách chức đuổi đi là xong, đơn giản như thế thiên hạ Đại Minh sớm thái bình thịnh trị rồi.

Ba người kia nghe Đàm Bá Minh nói xong thì ánh mắt nhìn hắn nghi hoặc, thậm chí xen lẫn nghi ngờ, cho tới khi Trương Phong lạnh nhạt nói:” Bọn ta là môn hạ Quỷ Cốc.”

Chỉ có bảy chữ thôi, không nhiều, song khiến ba người kia đều đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook