Minh Thiên Hạ

Chương 511: Sử Khả Pháp Không Biết Làm Quan. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

“ Khi loạn thế, bọn ta xuất sơn, khi thiên hạ thái bình, bọn ta về núi tu đạo.” Đàm Bá Minh thong thả đóng nắp chén trà: “ Luận tới đàm kinh luận đạo, ngâm thơ làm đối, bọn ta không bằng các vị, luận tới công phu làm đạo tràng trong vỏ ốc, các vị còn xa mới bằng bọn ta.”

Trương Phong tiếp lời:” Chủ ý thì tất nhiên do chư vị thương lượng, còn về phần chấp hành, cứ để huynh đệ bọn ta làm, trong quá trình đó nếu có gì không ổn, chúng ta sửa đổi, vạn pháp quy nhất, chỉ cần mục tiêu chúng ta nhất trí, đoàn kết đồng lòng sẽ có kết quả tốt.”

Sử Khả Pháp nhìn chằm chằm hai người: “ Vậy hai vị bắt đầu từ đâu?”

“ Tất nhiên là từ chủ bạ của hai huyện Thượng Nguyên và Giang Ninh rồi, nếu nửa năm sau mà chưa thể giúp phủ tôn hạ được hai huyện đó, hai người bọn ta cam nguyện nhận tội. “ Đàm Bá Minh tự tin cười lớn:

Hạ Duẫn Di do dự xen lẫn nghi ngờ: “ Chỉ e là nói thì hay rốt cuộc là hạng Tô Tần, Trương Nghi thôi.”

Sử Khả Pháp kỳ vọng hơn: “ Ta mong hai vị là Tôn Tẫn, Bàng Quyên.”

Trương Phong lạnh nhạt nói: “ Học thuật Quỷ Cốc đã lâu không xuất hiện trên thế gian, khả năng bị người đời lãng quên rồi. “ Nói xong xoay người đi luôn.

Nhìn hai người đó đi rồi, Trần Tử Long mời nói:” Chỉ cần dùng được là hảo hán, dù sao bọn họ cũng cùng chí hướng với chúng ta, không phải họ chỉ chấp hành thôi sao, dù thế nào cứ để họ làm trước, phán định sau.”

Sử Khả Pháp cùng Hạ Duẫn Di gật đầu tán đồng.

................ ...................

Chu Quốc Bình vô cùng bận rộn.

Không thể không thừa nhận, nhân phẩm của Sử Khả Pháp ở Nam Kinh này hoàn toàn có thể thay cho vàng, một câu nói của ông ta, người Nam Kinh hoàn toàn không hề nghi vấn gì về y giả mới tới cùng y quán mới mở này.

Từ đó nhìn ra ở phương diện làm người, Sử Khả Pháp thành công hơn xa làm quan.

Nữ y giả xem bệnh cho phụ nhân trong thành Nam Kinh không ít, nhất là chuyên môn xem phụ khoa càng nhiều như lông trâu, nhưng thủ đoạn cao minh lại là nam y giả.

Bệnh bất kỵ y, phụ nhân nhà bình thường mời nam y giả khám bệnh không có gì, nhưng phụ nhân trong đại trạch môn thường thà chết chứ không để nam y giả khám phụ khoa.

Chu Quốc Bình là một đại phu cao minh chữa được thương hàn, tuyệt vời nhất là nàng là nữ tử.

Vì thế cái danh thần y của Chu Quốc Bình qua miệng Sử Khả Pháp truyền đi, y quán Địch Trần Các nhanh chóng đông nườm nượp.

Một phụ nhân mặt vàng vọt ngồi ở đối diện Chu Quốc Bình, nàng thuần thục kiểm tra lưỡi, bắt mạch xong, đưa ánh mắt lạnh băng chiếu lên người Triệu Tố Cầm đứng bên cạnh.



Triệu Tố Cầm cố nén lửa giận, làm lại việc Chu Quốc Bình vừa làm, nói nhỏ:” Mạch Lang phu nhân dương hư, nên sợ lạnh, lưng mỏi gối nhũn, kinh nguyệt không điều hòa ... Khiến mang thai khó.”

Chu Quốc Bình lạnh lùng:” Thừa lời, theo ta học bao nhiêu lâu như thế không nhìn ra thì vô dụng, ta đang hỏi ngươi phải dùng thuốc thế nào?”

Triệu Tố Cầm né ánh mắt Lang phu nhân, dùng giọng môi nói bốn chữ "tỷ đừng quá đáng", rồi rối rít trả lời:” Lựa chọn hàng đầu là a giao và quy tùy hoàn, thứ tới là thực liệu, nấu cháo tẩm bổ.”

Sương giá trên mặt Chu Quốc Bình tan đi, gật gù:” Hôm nay không tệ, y lý, chẩn mạnh, bốc thuốc đều không sai, theo lời ngươi đi phối thuốc, ngoài ra đưa Lang phu nhân vào nội trạch xoa bóp bụng, dùng ngải thảo già để xông.”

Triệu Tố Cầm đành nghe theo, dẫn Lang phu nhân và nha hoàn vào nội trạch.

Không có Triệu Tố Cầm giúp, Chu Quốc Bình tất nhiên không chịu tiếp tục xem bệnh, bực bội nói với nha hoàn mới thuê:” Toàn thứ bệnh lặt vặt, chán chết, hôm nay tâm tình ta không tốt, xem bệnh tới đây thôi, bảo mai đến sớm vào.: Nói xong quay ngoắt vào hậu trạch, hoàn toàn là bộ dạng nữ nhân khó tính không ai thích.

Khi Triệu Tố Cầm cùng Lang phu nhân đi ra thì trên mặt Lang phu nhân đã có huyết sắc, tinh thần cũng khá hơn nhiều, đó là kết quả Triệu Tố Cầm ra sức mát xoa, thủ pháp này đảm bảo Lang phu nhân thoải mái tới ngày mai, là biện pháp trị gốc không trị ngọn.

Rõ ràng là Lang phu nhân thích Triệu Tố Cầm hơn, còn đối với Chu Quốc Bình y thuật cao minh hơn lại kính nhi viễn chi.

Y quán đóng cửa rồi, viện lạc không lớn cũng yên tĩnh lại.

Chu Quốc Bình thu lại văn thư trên tay nhìn Triệu Tố Cầm:” Hành động đã bắt đầu rồi, đám Đàm Bá Minh muốn xuống huyện làm chủ bạ, muội chế thuốc đi là vừa rồi đấy.”

Triệu Tố Cầm tức thì mặt trắng bệch:” Ta không sở trường độc dược.”

Chu Quốc Bình tóm vạt áo Triệu Tố Cầm kéo tới gần:” Tới khi cần muội sẽ biết thôi.”

Triệu Tố Cầm kiên quyết lắc đầu:” Ta không làm đâu.”

Chu Quốc Bình buông tay hừ lạnh:” Đúng là bùn nhão chẳng thể trét lên tường, bảo sao ả béo Hàn Tú Phân lại trở thành lão đại của các ngươi.”

“ Ta học thuật cứu người, không phải thuật giết người, huyện tôn cũng khen ta lựa chọn tốt, tỷ là cái thá gì, ta coi khinh đám giết người, chỉ biết phá hoại, chẳng hề có tính kiến thiết.” Triệu Tố Cầm ngẩng cao đầu:

“ Hừ, không có đám giết người bọn ta, đâu ra quả ngọt cho các ngươi ăn.”

“ Nhưng không thể chỉ một mực giết người, lương thiện là điều quan trọng.”

“ Cút đi.” Chu Quốc Bình đẩy cái mặt quật cường của Triệu Tố Cầm đi, rời y quán từ cửa bên:



“ Tỷ nhìn lại mình đi, có còn giống một nữ nhân không?”

Giọng Triệu Tố Cầm từ phía sau truyền tới, Chu Quốc Bình không thèm đáp lại, đi tới chỗ đã hẹn đám Đàm Bá Minh, Trương Phong.

Nam Kinh vào cuối thu, mềm mại tựa nước, ngay cả tiếng rao của người bán hàng rong cung êm ái, tựa cục đường sắp tan.

Vừa rồi tranh luận có vẻ gay gắt, kỳ thực chẳng là cái gì, nếu như ở thư viện Ngọc Sơn, có khi là đánh nhau rồi đấy, trong ấn tượng của Chu Quốc Bình, ở thư viện cái gì cũng tốt, chỉ là đám học sinh trong đó tên nào cũng là thứ lừa ương bướng.

Lần này gặp đám Đàm Bá Minh chủ yếu để bàn cách đối phó với Bặc Thu Sinh huyện lệnh huyện Thượng Nguyên.

Bặc Thu Sinh có được chức vị này là nhờ chạy chọt qua đường Ngụy Quốc Công Từ thị, nơi đó cũng là đất phong của Từ thị, vì thế nói người này là quan viên Đại Minh, chẳng thà nói là gia phó của Từ thị.

Muốn đụng tới người này khó chẳng khác nào lên trời, cũng may mấy năm qua phỉ loạn không dứt, một mạch Từ Đạt cũng đa phần là con cháu không ra sao, Ngụy Quốc công đời này hết sức tầm thường.

Huyện Thượng Nguyên có tới bảy thành đất đai thuộc về Từ thị, cho nên điền nông nhà hắn nhiều nhất, hiện giờ mà nói, quan hệ giữa điền nông và huyện lệnh vô cùng căng thẳng, bị người ta tặng cho biệt hiệu châu chấu, ý là chẳng thể sống qua mùa đông. Có điều theo tình báo bọn họ thu thập được, Bặc Thu Sinh hơi oan uổng, tất cả oan nghiệt đều do phủ Ngụy Quốc Công quá tham lam.

Một năm phủ Ngụy Quốc Công muốn thu tới sáu thành tô, không cần biết là được mùa hay thiên tai, điền hộ sống vô cùng kham khổ, chẳng có đủ lương thực qua đêm. Thậm chí có thể nói, chỉ cần là điền hộ thì không ai là không vay nợ tiền lương của phủ Ngụy Quốc Công, nên ở cái huyện này Ngụy Quốc Công mới là kẻ thống trị thực sự.

Tình hình ở huyện Giang Ninh cũng không khác với Thượng Nguyên là bao, chỉ khác là chủ nhân biến thành phủ Thành Quốc Công, huyện lệnh Lâm Nguyên Khâu cũng chẳng khác nào gia phó của người ta.

“ Đó là tình hình mà ta thu thập được, vì thế nếu muốn xử lý hai huyện này, ta cho rằng nên xử lý cùng lúc, chỗ đánh dấu đỏ là có thể lợi dụng được, mặc dù không thể đạt tới mục đích đánh bại người khổng lồ như Ngụy Quốc Công, Thành Quốc Công, nhưng có thể khiến bọn họ ra mặt thay đổi huyện lệnh.” Bành Quốc Thư đặt một bản văn thư lên bàn, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, đợi ba người Chu Quốc Bình, Đàm Bá Minh, Trương Phong nghiên cứu:

Hắn đã tới thành Nam Kinh hơn nửa năm rồi, từ sau khi cùng Cố Viêm Vũ, Hoàng Tông Hi cứu viện Sơn Tây liền được chính vụ viện phái tới Nam Kinh, tham gia kiến thiết trận địa nơi này.

Cứ tưởng rằng sẽ phải trú trường kỳ ở Nam Kinh, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã có biến hóa mới, quân cờ ngầm như hắn đành từ trong tối chuyển ra ngoài sáng, giúp Sử Khả Pháp hoàn thành sự nghiệp thiên thu của huyện Lam Điền.

“ Nam Kinh là nơi đặt Ngũ quân đô đốc phủ, bách tính không có gan cũng không thể tạo phản, vì thế dân biến có thể loại bỏ rồi.”

Chu Quốc Bình tất nhiên là hiểu hàm ý của Bành Quốc Thư, ở Nam Kinh không đủ điều kiện để tạo thành dân biến, dù miễn cưỡng khởi nghĩa cũng chỉ dẫn tới một màn đồ sát thê thảm.

Đàm Bá Minh chống cằm:” Vậy thì phát động bách tính dâng thư thỉnh nguyện, dùng danh nghĩa đám thanh lưu Sử Khả Pháp, ép hai phủ quốc công kia phải thay huyện lệnh, như thế chúng ta mới có cơ hội.”

Bành Quốc Thư mở mắt ra:” Vậy bố trí một vụ án oan không tồn tại đi.”

Ba người còn lại nhất tề gật đầu, cứ thế đường đường một vị huyện lệnh bị người ta kết án tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook