Chương 772: Thanh Long Thoát Khốn.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Hồng Thừa Trù đang đứng bên Liêu Hà cuồn cuộn, nhìn sóng vỗ ầm ầm bên sông, không nói một lời.
Tay tê rồi, đành phải buông dây cung.
Trần Đông băng bó như xác ướp cắn răng nói: “ Thứ chó má đó thà nhảy sông tự tận chứ không muốn bị chúng ta bắt sống, thúc nói thế là sao?”
Vân Bình nhịn đau rút tên trên cánh tay ra, vừa băng bó vừa nói với hai người Hồng Thừa Trù, Trần Đông: “ Mau đi thôi, nơi này động tĩnh lớn như thế, nếu không đi thì kỵ binh Kiến Nô sẽ tới đấy.”
Hồng Thừa Trù ngẩng đầu nhìn vị trí mặt trời, quả quyết chỉ Liêu Hà: “ Muốn mau chóng rời khỏi nơi này thì chỉ có cách dựa vào Liêu Hà.”
Nói xong nhanh chóng nhặt một thanh trường đao lên bắt đầu chặt cây, một đám hắc y nhân mệt mỏi cũng bò dậy chặt cây, nhanh chóng xử lý hết cành lá, còn lại thân cây. Không ngờ Hồng Thừa Trù lại hạ lệnh ném toàn bộ cành cây vào Liêu Hà, sau đó dẫn hắc y nhân cưỡi ngựa chạy về con đường bên trái.
Bọn họ rời đi được chừng một tuần hương liền có một nhóm kỵ binh vội vàng chạy tới, giáp lạt ngạch chân cầm đầu n hìn thi thể người Kiến Châu khắp nơi, căm hận quát: “ Đuổi.”
Vừa mới xoay cương ngựa về phía con đường bên trái, hắn đột nhiên thấy rất nhiều cây bị chặt, quyết đoán gọi người chạy men theo bờ sông truy đuổi.
Sông núi Liêu Đông đều nằm trong đầu Hồng Thừa Trù, ông ta còn quen thuộc nơi này hơn đám Vân Bình, Trần Đông rất nhiều. Được ông ta dẫn đầu, mọi người từ đường lớn đi vào đường nhỏ, từ đường nhỏ chui vào sơn cốc, cứ tưởng cùng đường thì phía trước lại đột nhiên thông thoáng.
Liêu Đông đất đai rộng lớn, đường đi gian nan, vì thế Hồng Thừa Trù vô cùng chú ý tiết kiệm sức ngựa.
Ở phương diện kinh nghiệm thì Hồng Thừa Trù không hề thiếu, ông ta không phải loại quan viên chỉ biết ngồi chỉ tay sai người làm việc, nhưng như thế khổ Trần Đông chưa lành vết thương.
Đội ngũ cứ nghỉ ngơi một cái là Hồng Thừa Trù gần như lập tức ngủ ngay, nhưng giữa khe ngón tay của ông ta luôn cắm một đoạn hương giờ, chỉ cần hương chạy tới khe ngón tay, ông ta sẽ bị bỏng tỉnh lại, sau đó là lập tức lên đường.
Cứ như thế đi quanh núi non Liêu Đông suốt ba ngày, Hồng Thừa Trù mới buông lỏng cảnh giác, cho phép mọi người nghỉ ngơi nhiều một chút.
“ Có phải ông chuẩn bị bỏ trốn từ lâu rồi không? “ Trần Đông mấy ngày qua khốn khổ vô cùng, không nhịn được mỉa mai một câu:
Hồng Thừa Trù điềm đạm nói: “ Đây là chuyện trong dự liệu của ta, tới bảy phần sẽ xảy ra, cho nên chuẩn bị trước không hại gì.”
Trần Đông lục lương khô ra ăn: “ Phạm Văn Trình đã nhảy sông chết rồi, từ nay ông có thể kê cao gối ngủ kỹ.”
“ Sau này trên đời chỉ còn Thanh Long tiên sinh, không còn Hồng Thừa Trù nữa, dù ta chết, bia mộ cũng không khắc ba chữ này.”
“ Đúng thế, Hồng Thừa Trù đã bị hoàng đế lợi dụng sạch sành sanh, giờ còn nhảy ra, thế gian thiếu đi một giai thoại, thiếu đi một trung liệt.”
Hồng Thừa Trù uống một ngụm rượu, rượu vào cổ họng làm ông ta ho hồi lâu mới dừng được.
Trước kia cứ nghĩ Giải Trại, Chu Tước mai danh ẩn tính là để thể diện dễ coi một chút, giờ chuyện xảy ra với mình mới hiểu đó là quá trình sống chẳng bằng chết.
Ông ta rốt cuộc không có được lòng quyết tử như Văn Thiên Tường, chẳng thể trở thành trung liệt được tán tụng thiên cổ.
Người sống trộm qua ngày thì mặt mũi nào nói tới thể diện, nói tới trung nghĩa, chưa cần biết thiên hạ nói gì, bản thân ông ta nhìn ba chữ Hồng Thừa Trù đã thấy hổ thẹn rồi.
Trần Đông ăn no bụng rồi, nghỉ ngơi một chút có thêm tinh thần, sực nhớ ra:” Nếu như chúng ta đi nhanh một chút có khi kịp tham gia đại hội Lam Điền đấy.”
Thanh Long còn chưa biết chuyện này: “ Đại hội Lam Điền sao? Huyện tôn muốn tranh hươu thiên hạ rồi à?”
“ Chắc là như thế, ba đứa nhi tử của Dương Trạch Thanh bị Lưu Tông Mẫn, Lý Cẩm giết sạch trên chiến trường. Tên phản tướng Lý Tín một mình khó chống đỡ đã lui khỏi Từ Châu. “
“ Vậy là quan ải hiểm yếu đã không còn bao nhiêu nữa, con đường phía trước của Lý Hồng Cơ đã bớt hiểm trở hơn nhiều. Có điều ta vẫn không tin hắn có gan tấn công kinh thành.”
Trần Đông kiêu ngạo nói: “ Huyện tôn nhà ta không cho hắn lui, hắn chỉ có cách tiến lên theo đường huyện tôn đã vạch sẵn, phải làm chuyện mình cần làm.”
Thanh Long lắc đầu: “ Nếu như kinh thành gặp nguy, bệ hạ vẫn có thể lui về phía nam.”
“ Lam Điền đã có bố trí ở Ứng Thiên phủ, nhân thủ hơn 2000 người, mỗi người đều là quan lại có chức vụ, ngài nghĩ hoàng đế có thể về phương nam để chia sông cai trị với huyện tôn sao?”
“ Sử Khả Pháp không phải kẻ tầm thường đâu.”
“ Ha ha, Lam Điền chính là mượn danh ông ta gài người vào đấy.”
“ Hả, Sử Khả Pháp cũng là người Lam Điền à?”
“ Ông ta không phải, nhưng ông ta cũng không biết bộ hạ của mình là những người thế nào.” Trần Đông nói rồi lấy từ trong lòng ra một cái bao bố đưa Thanh Long:” Đây là văn thư mà huyện tôn lệnh bọn ta chuyển giao cho ông, sau khi ông tới Lam Điền sẽ lập tức nhậm chức làm việc, nên phải hiểu thứ này.”
Thanh Long nhận lấy nhưng không xem ngay, trịnh trọng cất vào lòng, nói:” Chúng ta phải đi rồi.”
Quay trở lại lưng ngựa, trong lòng Thanh Long rất ấm áp, tuy gió rét lạnh căm căm làm mặt ông cứng đờ, nhưng ông không thấy lạnh, cái bao bố trong lòng mang theo mọi tin tưởng của Vân Chiêu với ông.
Thứ này còn làm ấm lòng hơn cả chén rượu mạnh, càng làm người ta vững tin, ngửa mặt lên trời hét lớn: “ Bệ hạ, Hồng Thừa Trù chết thật rồi.”
Trần Đông mặc dù thống khổ vô cùng, nhưng sau khi nghe thấy tiếng hét của Thanh Long cũng cười vui vẻ.
Sùng Trinh tất nhiên là chẳng nghe thấy tiếng hét của Thanh Long, người lại Vân Chiêu tựa hồ có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn về phía đông, tâm tình bỗng nhiên rất tốt.
Một đàn nhạn lớn trở về phương nam bay qua trên thư phòng của y, tiếng kêu vang vọng, có thể nghe ra bọn chúng còn rất nhiều sức lực để bay tới phương n am tránh rét.
Mỗi khi Quan Trung nhập đông, Ngọc Sơn đều đi trước một bước, gió Sóc thổi tới làm đỉnh Ngọc Sơn có tuyết rơi bao phủ trong màu trắng mù mịt.
Vân Chiêu thích nhất Ngọc Sơn vào lúc này, hùng vĩ và thần bí.
Y tin những nam nữ hào kiệt rời Ngọc Sơn đang giống như chim nhạn bay về phương nam đều hướng về Ngọc Sơn, cuối cùng tụ lại với nhau, thành một nắm đấm lớn. Đợi khi nắm đấm này đấm xuống, nhất định khiến thiên hạ chấn động, không gì chống nổi.
Có điều tâm trạng tốt đẹp của Vân Chiêu không duy trì được lâu, vì đại tướng cầm quân đầu tiên quay về Ngọc Sơn là Vân Dương.
Ngay cả bản thân Vân Chiêu cũng không cách nào giải thích được vì sao cứ nhìn thấy Vân Dương là lại muốn chửi hắn.
Nhưng lần này y biết nguyên nhân, vì Vân Dương dẫn quá nhiều bộ hạ về thành Ngọc Sơn.
Trên văn thư Vân Dương đã nói rõ ràng rồi, một khi đại hội Lam Điền diễn ra, Ngọc ơn sẽ thành nơi trọng yếu nhất của Lam Điền, lúc này bất kể thế nào cũng cần một đội quân trung thành nhất đóng ở thành Ngọc Sơn.
Vân Chiêu không đồng ý, nhưng Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu, Trương Quốc Trụ đồng thanh tán thành, thế nên Vân Chiêu đành cho phép Vân Dương dẫn quân vào thành Ngọc Sơn.
Dù mệnh lệnh này đóng ấn của Vân Chiêu, y vẫn không vui.
“ Ngươi tin những người từ trời nam biển bắc quay về, nhưng ta không tin! Nếu bọn họ có ý kiến, ngươi cứ nói là ta bảo thế.”
Vân Chiêu thở dài:” Ngươi sợ ta chưa đủ vô sỉ à?”
Vân Dương lắc cái đầu lúc nào cũng bóng loáng:” Phàm có chuyện vô sỉ cứ đẩy lên người ta, giết người cũng đề ta làm. Ta chuẩn bị tinh thần rồi, cha ta nói ta không sống quá 40 tuổi, ta cũng thấy thế. Nhưng chỉ cần Vân thị ta có thể đăng cơ, kết cục ta thế nào cũng được.”
Hắn nói thì khảng khái lắm, nhưng Vân Chiêu có đẩy tội lỗi lên đầu hắn thì cũng chẳng ai tin đâu, khác gì Vân Chiêu tự bôi nhọ bản thân thêm chứ.
Vân Chiêu nhớ ra làm sao mình luôn muốn mắng hắn rồi, hắn bao giờ gánh tội cho mình đâu, toàn mình phải gánh cho hắn.
Đã thế Vân Dương còn không biết gì, xem chừng còn tự cảm động vì sự vĩ đại của bản thân, hắn rộng rãi lấy ra cái túi lớn chia khoai lang nướng vẫn còn nóng cho mọi người, Vân Chiêu bực tức giật lấy, chọn củ to nhất ngoạm một miếng xả giận: “ Hôm nay tự nhiên muốn ăn khoai lang, thật vô lý.”
Tay tê rồi, đành phải buông dây cung.
Trần Đông băng bó như xác ướp cắn răng nói: “ Thứ chó má đó thà nhảy sông tự tận chứ không muốn bị chúng ta bắt sống, thúc nói thế là sao?”
Vân Bình nhịn đau rút tên trên cánh tay ra, vừa băng bó vừa nói với hai người Hồng Thừa Trù, Trần Đông: “ Mau đi thôi, nơi này động tĩnh lớn như thế, nếu không đi thì kỵ binh Kiến Nô sẽ tới đấy.”
Hồng Thừa Trù ngẩng đầu nhìn vị trí mặt trời, quả quyết chỉ Liêu Hà: “ Muốn mau chóng rời khỏi nơi này thì chỉ có cách dựa vào Liêu Hà.”
Nói xong nhanh chóng nhặt một thanh trường đao lên bắt đầu chặt cây, một đám hắc y nhân mệt mỏi cũng bò dậy chặt cây, nhanh chóng xử lý hết cành lá, còn lại thân cây. Không ngờ Hồng Thừa Trù lại hạ lệnh ném toàn bộ cành cây vào Liêu Hà, sau đó dẫn hắc y nhân cưỡi ngựa chạy về con đường bên trái.
Bọn họ rời đi được chừng một tuần hương liền có một nhóm kỵ binh vội vàng chạy tới, giáp lạt ngạch chân cầm đầu n hìn thi thể người Kiến Châu khắp nơi, căm hận quát: “ Đuổi.”
Vừa mới xoay cương ngựa về phía con đường bên trái, hắn đột nhiên thấy rất nhiều cây bị chặt, quyết đoán gọi người chạy men theo bờ sông truy đuổi.
Sông núi Liêu Đông đều nằm trong đầu Hồng Thừa Trù, ông ta còn quen thuộc nơi này hơn đám Vân Bình, Trần Đông rất nhiều. Được ông ta dẫn đầu, mọi người từ đường lớn đi vào đường nhỏ, từ đường nhỏ chui vào sơn cốc, cứ tưởng cùng đường thì phía trước lại đột nhiên thông thoáng.
Liêu Đông đất đai rộng lớn, đường đi gian nan, vì thế Hồng Thừa Trù vô cùng chú ý tiết kiệm sức ngựa.
Ở phương diện kinh nghiệm thì Hồng Thừa Trù không hề thiếu, ông ta không phải loại quan viên chỉ biết ngồi chỉ tay sai người làm việc, nhưng như thế khổ Trần Đông chưa lành vết thương.
Đội ngũ cứ nghỉ ngơi một cái là Hồng Thừa Trù gần như lập tức ngủ ngay, nhưng giữa khe ngón tay của ông ta luôn cắm một đoạn hương giờ, chỉ cần hương chạy tới khe ngón tay, ông ta sẽ bị bỏng tỉnh lại, sau đó là lập tức lên đường.
Cứ như thế đi quanh núi non Liêu Đông suốt ba ngày, Hồng Thừa Trù mới buông lỏng cảnh giác, cho phép mọi người nghỉ ngơi nhiều một chút.
“ Có phải ông chuẩn bị bỏ trốn từ lâu rồi không? “ Trần Đông mấy ngày qua khốn khổ vô cùng, không nhịn được mỉa mai một câu:
Hồng Thừa Trù điềm đạm nói: “ Đây là chuyện trong dự liệu của ta, tới bảy phần sẽ xảy ra, cho nên chuẩn bị trước không hại gì.”
Trần Đông lục lương khô ra ăn: “ Phạm Văn Trình đã nhảy sông chết rồi, từ nay ông có thể kê cao gối ngủ kỹ.”
“ Sau này trên đời chỉ còn Thanh Long tiên sinh, không còn Hồng Thừa Trù nữa, dù ta chết, bia mộ cũng không khắc ba chữ này.”
“ Đúng thế, Hồng Thừa Trù đã bị hoàng đế lợi dụng sạch sành sanh, giờ còn nhảy ra, thế gian thiếu đi một giai thoại, thiếu đi một trung liệt.”
Hồng Thừa Trù uống một ngụm rượu, rượu vào cổ họng làm ông ta ho hồi lâu mới dừng được.
Trước kia cứ nghĩ Giải Trại, Chu Tước mai danh ẩn tính là để thể diện dễ coi một chút, giờ chuyện xảy ra với mình mới hiểu đó là quá trình sống chẳng bằng chết.
Ông ta rốt cuộc không có được lòng quyết tử như Văn Thiên Tường, chẳng thể trở thành trung liệt được tán tụng thiên cổ.
Người sống trộm qua ngày thì mặt mũi nào nói tới thể diện, nói tới trung nghĩa, chưa cần biết thiên hạ nói gì, bản thân ông ta nhìn ba chữ Hồng Thừa Trù đã thấy hổ thẹn rồi.
Trần Đông ăn no bụng rồi, nghỉ ngơi một chút có thêm tinh thần, sực nhớ ra:” Nếu như chúng ta đi nhanh một chút có khi kịp tham gia đại hội Lam Điền đấy.”
Thanh Long còn chưa biết chuyện này: “ Đại hội Lam Điền sao? Huyện tôn muốn tranh hươu thiên hạ rồi à?”
“ Chắc là như thế, ba đứa nhi tử của Dương Trạch Thanh bị Lưu Tông Mẫn, Lý Cẩm giết sạch trên chiến trường. Tên phản tướng Lý Tín một mình khó chống đỡ đã lui khỏi Từ Châu. “
“ Vậy là quan ải hiểm yếu đã không còn bao nhiêu nữa, con đường phía trước của Lý Hồng Cơ đã bớt hiểm trở hơn nhiều. Có điều ta vẫn không tin hắn có gan tấn công kinh thành.”
Trần Đông kiêu ngạo nói: “ Huyện tôn nhà ta không cho hắn lui, hắn chỉ có cách tiến lên theo đường huyện tôn đã vạch sẵn, phải làm chuyện mình cần làm.”
Thanh Long lắc đầu: “ Nếu như kinh thành gặp nguy, bệ hạ vẫn có thể lui về phía nam.”
“ Lam Điền đã có bố trí ở Ứng Thiên phủ, nhân thủ hơn 2000 người, mỗi người đều là quan lại có chức vụ, ngài nghĩ hoàng đế có thể về phương nam để chia sông cai trị với huyện tôn sao?”
“ Sử Khả Pháp không phải kẻ tầm thường đâu.”
“ Ha ha, Lam Điền chính là mượn danh ông ta gài người vào đấy.”
“ Hả, Sử Khả Pháp cũng là người Lam Điền à?”
“ Ông ta không phải, nhưng ông ta cũng không biết bộ hạ của mình là những người thế nào.” Trần Đông nói rồi lấy từ trong lòng ra một cái bao bố đưa Thanh Long:” Đây là văn thư mà huyện tôn lệnh bọn ta chuyển giao cho ông, sau khi ông tới Lam Điền sẽ lập tức nhậm chức làm việc, nên phải hiểu thứ này.”
Thanh Long nhận lấy nhưng không xem ngay, trịnh trọng cất vào lòng, nói:” Chúng ta phải đi rồi.”
Quay trở lại lưng ngựa, trong lòng Thanh Long rất ấm áp, tuy gió rét lạnh căm căm làm mặt ông cứng đờ, nhưng ông không thấy lạnh, cái bao bố trong lòng mang theo mọi tin tưởng của Vân Chiêu với ông.
Thứ này còn làm ấm lòng hơn cả chén rượu mạnh, càng làm người ta vững tin, ngửa mặt lên trời hét lớn: “ Bệ hạ, Hồng Thừa Trù chết thật rồi.”
Trần Đông mặc dù thống khổ vô cùng, nhưng sau khi nghe thấy tiếng hét của Thanh Long cũng cười vui vẻ.
Sùng Trinh tất nhiên là chẳng nghe thấy tiếng hét của Thanh Long, người lại Vân Chiêu tựa hồ có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn về phía đông, tâm tình bỗng nhiên rất tốt.
Một đàn nhạn lớn trở về phương nam bay qua trên thư phòng của y, tiếng kêu vang vọng, có thể nghe ra bọn chúng còn rất nhiều sức lực để bay tới phương n am tránh rét.
Mỗi khi Quan Trung nhập đông, Ngọc Sơn đều đi trước một bước, gió Sóc thổi tới làm đỉnh Ngọc Sơn có tuyết rơi bao phủ trong màu trắng mù mịt.
Vân Chiêu thích nhất Ngọc Sơn vào lúc này, hùng vĩ và thần bí.
Y tin những nam nữ hào kiệt rời Ngọc Sơn đang giống như chim nhạn bay về phương nam đều hướng về Ngọc Sơn, cuối cùng tụ lại với nhau, thành một nắm đấm lớn. Đợi khi nắm đấm này đấm xuống, nhất định khiến thiên hạ chấn động, không gì chống nổi.
Có điều tâm trạng tốt đẹp của Vân Chiêu không duy trì được lâu, vì đại tướng cầm quân đầu tiên quay về Ngọc Sơn là Vân Dương.
Ngay cả bản thân Vân Chiêu cũng không cách nào giải thích được vì sao cứ nhìn thấy Vân Dương là lại muốn chửi hắn.
Nhưng lần này y biết nguyên nhân, vì Vân Dương dẫn quá nhiều bộ hạ về thành Ngọc Sơn.
Trên văn thư Vân Dương đã nói rõ ràng rồi, một khi đại hội Lam Điền diễn ra, Ngọc ơn sẽ thành nơi trọng yếu nhất của Lam Điền, lúc này bất kể thế nào cũng cần một đội quân trung thành nhất đóng ở thành Ngọc Sơn.
Vân Chiêu không đồng ý, nhưng Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu, Trương Quốc Trụ đồng thanh tán thành, thế nên Vân Chiêu đành cho phép Vân Dương dẫn quân vào thành Ngọc Sơn.
Dù mệnh lệnh này đóng ấn của Vân Chiêu, y vẫn không vui.
“ Ngươi tin những người từ trời nam biển bắc quay về, nhưng ta không tin! Nếu bọn họ có ý kiến, ngươi cứ nói là ta bảo thế.”
Vân Chiêu thở dài:” Ngươi sợ ta chưa đủ vô sỉ à?”
Vân Dương lắc cái đầu lúc nào cũng bóng loáng:” Phàm có chuyện vô sỉ cứ đẩy lên người ta, giết người cũng đề ta làm. Ta chuẩn bị tinh thần rồi, cha ta nói ta không sống quá 40 tuổi, ta cũng thấy thế. Nhưng chỉ cần Vân thị ta có thể đăng cơ, kết cục ta thế nào cũng được.”
Hắn nói thì khảng khái lắm, nhưng Vân Chiêu có đẩy tội lỗi lên đầu hắn thì cũng chẳng ai tin đâu, khác gì Vân Chiêu tự bôi nhọ bản thân thêm chứ.
Vân Chiêu nhớ ra làm sao mình luôn muốn mắng hắn rồi, hắn bao giờ gánh tội cho mình đâu, toàn mình phải gánh cho hắn.
Đã thế Vân Dương còn không biết gì, xem chừng còn tự cảm động vì sự vĩ đại của bản thân, hắn rộng rãi lấy ra cái túi lớn chia khoai lang nướng vẫn còn nóng cho mọi người, Vân Chiêu bực tức giật lấy, chọn củ to nhất ngoạm một miếng xả giận: “ Hôm nay tự nhiên muốn ăn khoai lang, thật vô lý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.