Chương 421: Thế Giới Này Quá Nguy Hiểm Với Người Thường! (3)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Phạm Tiêu Sơn chính là cha mình? Phạm Tam cảm giác mặt đất bỗng nhiên biến thành đống bông, hai chân hắn mềm nhũn, vô số tiếng nổ vang trong đầu hắn.
“ Mẫu thân ngươi năm xưa là nha hoàn của Tiêu Sơn, khi mẫu thân ngươi có thai đúng lúc Tiêu Sơn cưới Lương thị, cuộc hôn nhân đó không đơn giản là cưới gả, còn là một giao dịch lớn. “ Phạm Văn Trình vẫn tiếp tục nói bằng giọng giàu cảm xúc đó: “ Cưới Lương thị, Phạm thị mới có thể xưng hùng Trương Gia Khẩu ... Cho nên sự tồn tại của ngươi thành sự phiền toái ... Tiêu Sơn đã nhiều lần nói với ta chuyện này, muốn nhờ ta an bài tương lai cho ngươi, đưa ngươi tới Kiến Châu làm quan, Phạm thị cần con cháu tới đó mở mang gia nghiệp.”
“ Tiểu nhân, tiểu nhân không biết gì hết ...” Phạm Tam nghẹn ngào, hoàn toàn mất phương hướng:
“ Tính bối phận, ngươi nên gọi ta một tiếng thúc phụ, cha ngươi không may trúng phải độc thủ của Vân Chiêu, ta thân là thúc phụ, có trách nhiệm phải dạy bảo ngươi, món nợ máu này cũng cần ngươi gánh ... Đương nhiên trọng trách chấn hưng gia tộc cũng đặt lên ngươi ... Nhớ, ngươi là Phạm Văn Sơn!” Phạm Văn Trình nói mà đau thương vô hạn:
Phạm Tam lảo đảo đứng không vững nữa, lời của Phạm Văn Trình mở ra cho hắn một cánh cửa mới, hoàn toàn khác với cuộc sống trước kia.
Té ra trong cuộc sống nghèo khổ thấp hèn của hắn, có người cha hiền từ luôn đứng xa nhìn hắn, hắn không phải là tên tạp chủng Phạm Tam không nguồn gốc, hắn có một cái tên rất hay ... Nhưng điều này cũng đồng nghĩ với việc chính tay hắn lại đâm chết huynh đệ của mình, nghĩ tới cái xác be bét của Phạm Văn Phương, toàn thân hắn ớn lạnh từng cơn.
Phạm Tam mơ mơ màng màng đi vào soái trướng của Đa Nhĩ Cổn, lúc này hắn như cái xác không hồn.
Đa Nhĩ Cổn không hề hung ác, nếu không phải kiểu tóc quái dị, Phạm Tam cho rằng hắn anh tuấn hơn rất nhiều người, song tất nhiên là không cách nào so với Tiền Thiểu Thiểu.
Giống hệt không khí khi hắn nhận biểu dương của Vân Chiêu, nhiệt liệt ấm áp.
“ Ngươi là sứ giả của Vân Chiêu sao?”
Phạm Tam đờ đẫn đáp: “ Vâng.”
“ Vân Chiêu muốn gì?”
“ Huyện tôn mời ngài tới Tang Can Hà uống trà, còn nhờ tiểu nhân hỏi, vương gia có quen uống trà Mao Phong không?”
Đa Nhĩ Cổn nhìn Phạm Tam đầy hứng thú: “ Ta thích trà sữa hơn, có điều ta thích rượu hơn nhiều uống trà, về hỏi huyện tôn nhà ngươi có thích rượu Thiêu Đao Tử của tái ngoại không?”
Phạm Tam cố gắng ổn định tinh thần: “ Tiểu nhân nhớ rồi, xin vương gia ban thời gian gặp mặt.”
Đa Nhĩ Cổn rất hài lòng với thái độ của Vân Chiều, ít nhất thể hiện sự tôn trọng của y: “ Đi đi, sau khi ta quyết định thời gian, sẽ cho người nói với ngươi.”
Phạm Tam thi lễ xong lại đờ đẫn bị Phạm Văn Trình đưa ra khỏi soái trướng.
Trước kia hắn luốn khao khát biết được cha đẻ của mình là ai, nhưng giờ đây, hắn chẳng thà không biết gì cả, vì sự thực quá đau lòng.
“ Bây giờ ngươi đã có thân phận rồi, nếu ngươi muốn kế thừa gia nghiệp của Pham thị, có thể lập công thực hiện nguyện vọng này. Nhiều năm qua phụ thân ngươi đã chuyển đại bộ phận gia nghiệp tới Thịnh Kinh, điều này ta nghĩ ngươi cũng biết.”
Phạm Tam vẫn thấy khó tiếp nhận, hỏi lại: “ Tiểu nhân thực sự tên là Phạm Văn Sơn sao?”
Phạm Văn Trình thở hắt ra: “ Ngươi nếu không phải là Phạm Văn Sơn, vì sao Phạm Văn Phương lại hay gây khó dễ cho ngươi, hắn là trưởng tử muốn giết tên nô tài như ngươi khó chắc? Vì sao ngươi vẫn sống tới giờ, ngươi không biết nghĩ sao?”
“ Có phải cha tiểu nhân luôn bảo vệ tiểu nhân sao?”
“ Vậy ngươi nghĩ còn còn khả năng nào khác à?”
Phạm Tam liên tục đấm đầm, lòng loạn vô kể: “ Tiểu nhân phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
Phạm Văn Trình nghiêm mặt quát: “ Thứ bất hiếu, ngươi còn phải hỏi sao, tất nhiên là báo thù kẻ giết cha ngươi, chấn hưng gia tộc.”
“ Nhưng ... Nhưng phải làm thế nào?” Phạm Tam lẩm bẩm:
“ Nói cho ta biết, toàn bộ điều ngươi nhìn thấy, nghe thấy ở thành Quy Hóa ....” Phạm Văn Trình kéo tay Phạm Tam về lều mình: “ Nào nào, ngươi đi xa chắc cũng đối rồi, vào đây thúc chất chúng ta uống rượu tâm tình ...”
Với Đa Nhĩ Cổn mà nói, chiến trận đã đánh xong rồi, võ lực đã thể hiện rồi, hiệu quả không thấy, vậy thì tiếp tục đánh nhau thì chẳng có ý nghĩa gì.
Đại Thanh đã qua lâu rồi thời chai tay dày chân dùng mạng đi giành thiên hạ, lúc này đối với người Kiến Châu địa bàn rộng mà nhân số ít nỏi mà nói, mỗi một tộc nhân đều vô cùng quan trọng.
Ném tính mạng tộc nhân ở thành Quy Hóa là chuyện không hợp lý.
Như hắn đã nói, khi vũ lực không thể chinh phục thì phải dùng tới đầu óc, hắn muốn gặp Vân Chiêu trước, có nhận thức trực quan về người này rồi mới tính tới dùng kế ra sao.
Nghe danh chẳng bằng gặp mặt, đó là thái độ đánh giá con người mà Đa Nhĩ Cổn luôn tuân theo.
Chỉ là, hắn vội bận đi gặp Vân Chiêu, xem nhẹ Phạm Tam, hắn cho rằng một nhân vật nhỏ như thế dù là mua chuộc hay uy hiếp đều dễ như trở bàn tay, không cần tới hắn.
Có được câu trả lời của Đa Nhĩ Cổn, Phạm Tam được Phạm Văn Trình hộ tống dặn dò, hai thúc chất lưu luyến chia tay.
Phạm Văn Trình hi vọng Phạm Văn Sơn nhận tổ tông, Phạm Tam muốn quay về thương lượng với cha mẹ hắn, có được 5 lượng vàng kia rốt cuộc nên mở cửa hiệu, hay là mua ít cừu cái, trâu cái bắt đầu cuộc sống mới của nhà mình.
Phạm Tam là một người rất thực tế, hắn nhận thức rõ giá trị của mình.
Hơn một năm trước, hắn thấy mình đáng để người ta trả 10 lượng, thế là dùng mạng đổi lấy 10 lượng.
Hơn tháng trước hắn thấy giá trị của mình lên rồi, nên Tiền Thiểu Thiểu cho hắn ít hoàng kim, hắn yên tâm hưởng, lần này vì 5 lượng vàng mà bán mạng, hắn đấy đáng giá. Hắn tin dù mình chết, Tiền Thiểu Thiểu sẽ không thu lại 5 lượng vàng đã giao cho mẹ, chuyện này đã giao hẹn rồi, Tiền Thiểu Thiểu tựa hồ rất giữ lời.
Cho đến khi Phạm Văn Trình nói muốn giao lại gia tài to lớn của Phạm thị, Phạm Tam sực tỉnh, nói đùa ... tiếp đó hắn không tin dù chỉ một chữ.
Vậy thì quay lại vấn đề Phạm Văn Trình nói hắn là trưởng tử của Phạm Tiêu Sơn .... Hắn cũng không tin nữa.
Hắn sống khổ vô cùng, còn Phạm Tiêu Sơn ở bên chưa từng một lần thể hiện sự thương xót gì, hắn thấy hai người không liên quan gì cả. Còn người cha kia của hắn, lấy mạng ra đối xử với hắn ... Đôi khi chỉ là một miếng thịt mỡ, chỉ là cái bánh khách ăn thừa, vài quả trứng chim bắt được ở tổ chim .... Dựa vào mấy cái đó, Phạm Tam mới lớn lên khỏe mạnh thế này.
Ông ấy không phải cha đẻ hắn, Phạm Tam cũng nhận rồi.
Qua Tang Cang Hà, Phạm Tam ném lá cờ trắng đi, lấy chiến mã giấu kỹ phi nước đại về thành Lam Điền.
“ Phạm Văn Trình nói ngươi là nhi tử của Phạm Tiêu Sơn sao?” Tiền Thiểu Thiểu kinh ngạc vô cùng:
“ Vâng ạ. “ Ở Phạm thị, mẹ con hắn thuộc loại mà ai ai cũng có thể bắt nạn, hắn có thể là con của bất kỳ ai, Phạm Tam thừa nhận, hắn có giây phút dao động, ai chẳng mong có xuất thân minh bạch tử tế.
Nhưng chuyện qua rồi.
Tiền Thiểu Thiểu dò xét: “ Phạm Tiêu Sơn đúng là đã di chuyển không ít tài sản tới Liêu Đông đấy.”
“ Không liên quan gì tới tiểu nhân. “ Phạm Tam sờ trong người lấy ra một đồng tiền: “ Chuyện tiểu nhân muốn làm bây giờ là mua một con chó, viện tử nhà tiểu nhân hơi rộng, không có con chó dữ một chút thì không yên tâm.”
Tiền Thiểu Thiểu mỉm cười tán thưởng:” Huyện tôn có con chó rất hay.”
Phạm Tam lắc đầu: “ Đến cả huyện tôn còn không dám nuôi, tiểu nhân sao dám, kiếm con chó to chút là được.”
“ Được rồi, vậy Phạm Văn Trình đã thương lượng với ngươi chuyện gì?”
“ Nếu thiếu gia trả tiểu nhân ba lượng ...”
Tiền Thiểu Thiểu cười lớn lấy ra đĩnh bạc nhỏ dùng dao cắt đúng ba lượng ném cho Phạm Tam, hắn thấy bằng vào người này, mình có cơ hội bắt sống Phạm Văn Trình.
“ Mẫu thân ngươi năm xưa là nha hoàn của Tiêu Sơn, khi mẫu thân ngươi có thai đúng lúc Tiêu Sơn cưới Lương thị, cuộc hôn nhân đó không đơn giản là cưới gả, còn là một giao dịch lớn. “ Phạm Văn Trình vẫn tiếp tục nói bằng giọng giàu cảm xúc đó: “ Cưới Lương thị, Phạm thị mới có thể xưng hùng Trương Gia Khẩu ... Cho nên sự tồn tại của ngươi thành sự phiền toái ... Tiêu Sơn đã nhiều lần nói với ta chuyện này, muốn nhờ ta an bài tương lai cho ngươi, đưa ngươi tới Kiến Châu làm quan, Phạm thị cần con cháu tới đó mở mang gia nghiệp.”
“ Tiểu nhân, tiểu nhân không biết gì hết ...” Phạm Tam nghẹn ngào, hoàn toàn mất phương hướng:
“ Tính bối phận, ngươi nên gọi ta một tiếng thúc phụ, cha ngươi không may trúng phải độc thủ của Vân Chiêu, ta thân là thúc phụ, có trách nhiệm phải dạy bảo ngươi, món nợ máu này cũng cần ngươi gánh ... Đương nhiên trọng trách chấn hưng gia tộc cũng đặt lên ngươi ... Nhớ, ngươi là Phạm Văn Sơn!” Phạm Văn Trình nói mà đau thương vô hạn:
Phạm Tam lảo đảo đứng không vững nữa, lời của Phạm Văn Trình mở ra cho hắn một cánh cửa mới, hoàn toàn khác với cuộc sống trước kia.
Té ra trong cuộc sống nghèo khổ thấp hèn của hắn, có người cha hiền từ luôn đứng xa nhìn hắn, hắn không phải là tên tạp chủng Phạm Tam không nguồn gốc, hắn có một cái tên rất hay ... Nhưng điều này cũng đồng nghĩ với việc chính tay hắn lại đâm chết huynh đệ của mình, nghĩ tới cái xác be bét của Phạm Văn Phương, toàn thân hắn ớn lạnh từng cơn.
Phạm Tam mơ mơ màng màng đi vào soái trướng của Đa Nhĩ Cổn, lúc này hắn như cái xác không hồn.
Đa Nhĩ Cổn không hề hung ác, nếu không phải kiểu tóc quái dị, Phạm Tam cho rằng hắn anh tuấn hơn rất nhiều người, song tất nhiên là không cách nào so với Tiền Thiểu Thiểu.
Giống hệt không khí khi hắn nhận biểu dương của Vân Chiêu, nhiệt liệt ấm áp.
“ Ngươi là sứ giả của Vân Chiêu sao?”
Phạm Tam đờ đẫn đáp: “ Vâng.”
“ Vân Chiêu muốn gì?”
“ Huyện tôn mời ngài tới Tang Can Hà uống trà, còn nhờ tiểu nhân hỏi, vương gia có quen uống trà Mao Phong không?”
Đa Nhĩ Cổn nhìn Phạm Tam đầy hứng thú: “ Ta thích trà sữa hơn, có điều ta thích rượu hơn nhiều uống trà, về hỏi huyện tôn nhà ngươi có thích rượu Thiêu Đao Tử của tái ngoại không?”
Phạm Tam cố gắng ổn định tinh thần: “ Tiểu nhân nhớ rồi, xin vương gia ban thời gian gặp mặt.”
Đa Nhĩ Cổn rất hài lòng với thái độ của Vân Chiều, ít nhất thể hiện sự tôn trọng của y: “ Đi đi, sau khi ta quyết định thời gian, sẽ cho người nói với ngươi.”
Phạm Tam thi lễ xong lại đờ đẫn bị Phạm Văn Trình đưa ra khỏi soái trướng.
Trước kia hắn luốn khao khát biết được cha đẻ của mình là ai, nhưng giờ đây, hắn chẳng thà không biết gì cả, vì sự thực quá đau lòng.
“ Bây giờ ngươi đã có thân phận rồi, nếu ngươi muốn kế thừa gia nghiệp của Pham thị, có thể lập công thực hiện nguyện vọng này. Nhiều năm qua phụ thân ngươi đã chuyển đại bộ phận gia nghiệp tới Thịnh Kinh, điều này ta nghĩ ngươi cũng biết.”
Phạm Tam vẫn thấy khó tiếp nhận, hỏi lại: “ Tiểu nhân thực sự tên là Phạm Văn Sơn sao?”
Phạm Văn Trình thở hắt ra: “ Ngươi nếu không phải là Phạm Văn Sơn, vì sao Phạm Văn Phương lại hay gây khó dễ cho ngươi, hắn là trưởng tử muốn giết tên nô tài như ngươi khó chắc? Vì sao ngươi vẫn sống tới giờ, ngươi không biết nghĩ sao?”
“ Có phải cha tiểu nhân luôn bảo vệ tiểu nhân sao?”
“ Vậy ngươi nghĩ còn còn khả năng nào khác à?”
Phạm Tam liên tục đấm đầm, lòng loạn vô kể: “ Tiểu nhân phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
Phạm Văn Trình nghiêm mặt quát: “ Thứ bất hiếu, ngươi còn phải hỏi sao, tất nhiên là báo thù kẻ giết cha ngươi, chấn hưng gia tộc.”
“ Nhưng ... Nhưng phải làm thế nào?” Phạm Tam lẩm bẩm:
“ Nói cho ta biết, toàn bộ điều ngươi nhìn thấy, nghe thấy ở thành Quy Hóa ....” Phạm Văn Trình kéo tay Phạm Tam về lều mình: “ Nào nào, ngươi đi xa chắc cũng đối rồi, vào đây thúc chất chúng ta uống rượu tâm tình ...”
Với Đa Nhĩ Cổn mà nói, chiến trận đã đánh xong rồi, võ lực đã thể hiện rồi, hiệu quả không thấy, vậy thì tiếp tục đánh nhau thì chẳng có ý nghĩa gì.
Đại Thanh đã qua lâu rồi thời chai tay dày chân dùng mạng đi giành thiên hạ, lúc này đối với người Kiến Châu địa bàn rộng mà nhân số ít nỏi mà nói, mỗi một tộc nhân đều vô cùng quan trọng.
Ném tính mạng tộc nhân ở thành Quy Hóa là chuyện không hợp lý.
Như hắn đã nói, khi vũ lực không thể chinh phục thì phải dùng tới đầu óc, hắn muốn gặp Vân Chiêu trước, có nhận thức trực quan về người này rồi mới tính tới dùng kế ra sao.
Nghe danh chẳng bằng gặp mặt, đó là thái độ đánh giá con người mà Đa Nhĩ Cổn luôn tuân theo.
Chỉ là, hắn vội bận đi gặp Vân Chiêu, xem nhẹ Phạm Tam, hắn cho rằng một nhân vật nhỏ như thế dù là mua chuộc hay uy hiếp đều dễ như trở bàn tay, không cần tới hắn.
Có được câu trả lời của Đa Nhĩ Cổn, Phạm Tam được Phạm Văn Trình hộ tống dặn dò, hai thúc chất lưu luyến chia tay.
Phạm Văn Trình hi vọng Phạm Văn Sơn nhận tổ tông, Phạm Tam muốn quay về thương lượng với cha mẹ hắn, có được 5 lượng vàng kia rốt cuộc nên mở cửa hiệu, hay là mua ít cừu cái, trâu cái bắt đầu cuộc sống mới của nhà mình.
Phạm Tam là một người rất thực tế, hắn nhận thức rõ giá trị của mình.
Hơn một năm trước, hắn thấy mình đáng để người ta trả 10 lượng, thế là dùng mạng đổi lấy 10 lượng.
Hơn tháng trước hắn thấy giá trị của mình lên rồi, nên Tiền Thiểu Thiểu cho hắn ít hoàng kim, hắn yên tâm hưởng, lần này vì 5 lượng vàng mà bán mạng, hắn đấy đáng giá. Hắn tin dù mình chết, Tiền Thiểu Thiểu sẽ không thu lại 5 lượng vàng đã giao cho mẹ, chuyện này đã giao hẹn rồi, Tiền Thiểu Thiểu tựa hồ rất giữ lời.
Cho đến khi Phạm Văn Trình nói muốn giao lại gia tài to lớn của Phạm thị, Phạm Tam sực tỉnh, nói đùa ... tiếp đó hắn không tin dù chỉ một chữ.
Vậy thì quay lại vấn đề Phạm Văn Trình nói hắn là trưởng tử của Phạm Tiêu Sơn .... Hắn cũng không tin nữa.
Hắn sống khổ vô cùng, còn Phạm Tiêu Sơn ở bên chưa từng một lần thể hiện sự thương xót gì, hắn thấy hai người không liên quan gì cả. Còn người cha kia của hắn, lấy mạng ra đối xử với hắn ... Đôi khi chỉ là một miếng thịt mỡ, chỉ là cái bánh khách ăn thừa, vài quả trứng chim bắt được ở tổ chim .... Dựa vào mấy cái đó, Phạm Tam mới lớn lên khỏe mạnh thế này.
Ông ấy không phải cha đẻ hắn, Phạm Tam cũng nhận rồi.
Qua Tang Cang Hà, Phạm Tam ném lá cờ trắng đi, lấy chiến mã giấu kỹ phi nước đại về thành Lam Điền.
“ Phạm Văn Trình nói ngươi là nhi tử của Phạm Tiêu Sơn sao?” Tiền Thiểu Thiểu kinh ngạc vô cùng:
“ Vâng ạ. “ Ở Phạm thị, mẹ con hắn thuộc loại mà ai ai cũng có thể bắt nạn, hắn có thể là con của bất kỳ ai, Phạm Tam thừa nhận, hắn có giây phút dao động, ai chẳng mong có xuất thân minh bạch tử tế.
Nhưng chuyện qua rồi.
Tiền Thiểu Thiểu dò xét: “ Phạm Tiêu Sơn đúng là đã di chuyển không ít tài sản tới Liêu Đông đấy.”
“ Không liên quan gì tới tiểu nhân. “ Phạm Tam sờ trong người lấy ra một đồng tiền: “ Chuyện tiểu nhân muốn làm bây giờ là mua một con chó, viện tử nhà tiểu nhân hơi rộng, không có con chó dữ một chút thì không yên tâm.”
Tiền Thiểu Thiểu mỉm cười tán thưởng:” Huyện tôn có con chó rất hay.”
Phạm Tam lắc đầu: “ Đến cả huyện tôn còn không dám nuôi, tiểu nhân sao dám, kiếm con chó to chút là được.”
“ Được rồi, vậy Phạm Văn Trình đã thương lượng với ngươi chuyện gì?”
“ Nếu thiếu gia trả tiểu nhân ba lượng ...”
Tiền Thiểu Thiểu cười lớn lấy ra đĩnh bạc nhỏ dùng dao cắt đúng ba lượng ném cho Phạm Tam, hắn thấy bằng vào người này, mình có cơ hội bắt sống Phạm Văn Trình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.