Chương 422: Trò Chơi Của Kiêu Hùng! (1)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Nước Tang Can Hà vào mùa hè trong vắt, hai bên đều là thảm cỏ xanh mênh mông, nếu thay hết chiến mã và giáp sĩ nơi này bằng cừu trâu, sẽ là một cảnh thanh bình.
Chuyện gặp mặt giữa Vân Chiêu và Đã Nhĩ Cổn đã có quan viên liên quan thương lượng xong từ 5 ngày trước.
Đem theo bao nhiêu tùy tòng, có được mang theo hỏa khí không, mang theo cung nỏ thế nào, vũ khí tối đa dài bao nhiêu ... Mỗi chi tiết đều vô cùng tỉ mỉ.
Đa Nhĩ Cổn bỏ tâm huyết cùng nhẫn nại cực lớn vào lần gặp mặt này, hắn thậm chí còn dẫn theo Phạm Văn Trình làm sử quan, ghi chép lại từng câu nói của hai bên, dùng văn tự miêu tử cuộc gặp mặt.
Chưa hết, hắn giết một con ngựa trắng, một con trâu trắng, tuyên bố với trời đất, thế là quy cách cuộc gặp mặt đẩy lên thành vương và vương.
.... Rồi Vân Chiêu đồng ý.
“ Đây là chuyện tiếm việt.” Phạm Văn Trình vô cùng hưng phấn:” Chỉ cần Vân Chiêu tiếp nhận lễ nghi này, chứng tỏ y tự coi mình là vương, nước Minh sẽ không chấp nhận, Vân Chiêu làm thế tỏ rõ y muốn tạo phản, ta không tin Sùng Trinh còn có thể nhẫn nại được. Các vị, chúng ta có thể giết Vân Chiêu mà đao không dính máu.”
Ở phía bên kia Tiền Thiểu Thiểu cũng hưng phấn không kém.
“ Cơ hội trời ban, chúng ta có thể tuyên bố với bên ngoài, Kiến Nô điên cuồng tấn công thành Lam Điền không hạ được, thây chất dưới thành như núi, không còn sức tiến công nữa, liền cầu hòa riêng với chúng ta, biểu thị từ bỏ Hà Sáo và Thổ Mặc Đặc Xuyên, từ nay chung sống hòa bình với thành Lam Điền.”
“ Chúng ta phải đem tin này truyền đi khắp nơi, phát động tất cả lực lượng từ Hà Bắc, Kinh Sư, Sơn Tây, Thiểm Tây, Hàng Châu, Nam Kinh, truyền tin này càng khoa trương càng tốt ... Thiếu niên năm trăm năm mới xuất hiện ở huyện Lam Điền, ở thảo nguyên đánh hàng vạn Kiến Nô ôm đầu chạy, vì Đại Minh mở rộng cương thổ.”
“ Nhân thắng lợi này chúng ta hiệu triệu người trẻ tuổi tới huyện Lam Điền ta cùng dựng nghiệp lớn, phát huy tinh thần mỗi tấc sơn hà mỗi tấc máu, dùng nhiệt huyết thiếu niên tạo dựng Đại Minh đời đời yên bình.”
“ Các ngươi mau mau cứu Hàn Lăng Sơn ra đi, ta muốn dùng cái miệng thối của hắn.”
Trương Quốc Trụ yên tĩnh ghi chép mặc Tiền Thiểu Thiểu nói không xen vào, hắn thấy phía Đa Nhã Cổn tung tin ác ý về cuộc gặp mặt này thế thì phải chuẩn bị tinh thần đón nhận phản kích từ loại người tâm tư âm u như Tiền Thiểu Thiểu.
Hắn đứng ngoài xem trò vui là được, loại chuyện này hắn khinh không thèm làm.
Tiền Thiểu Thiểu tay cầm ly rượu vang, chân gác lên đống chăn lông, rõ ràng chuyện này hợp khẩu vị của hắn:” Ngoài ra chúng ta nên tuyên truyền chuyện ướt át giữa Hoàng Thai Cát, Đa Nhĩ Cổn và Bố Mộc Bố Thái ... A, ta thấy nên thêm vào huyện tôn nữa, ba nam một nữ mới khơi lên tò mò cho người ta.”
“ Chúng ta cứ nói sở dĩ huyện tôn bắc phạt là khao khát dung mạo của Bố Mộc Bố Thái, đợi tâm nguyện đạt thành sẽ bày tiệc khoản đãi anh hùng hào kiệt các nơi ... Ha ha ha, lão tử thật thông minh.”
“ Khoan khoan, câu chuyện không thể quá một chiều, phải ví dụ dẫn lời Hồng Thừa Trù, Đa Đạc chứng tỏ huyện tôn thích Bố Mộc Bố Thái ra sao, ngày đêm tương tư mất ăn mất ngủ thế nào ...”
Trương Quốc Trụ dừng tay, cánh báo :” Ở chỗ huyện tôn không phải vấn đề, tin đồn mà thôi huyện tôn chẳng để ý, nhưng chỗ Đa Đa tỷ, ta nghĩ ngươi phải hiểu tỷ ấy hơn bất kỳ ai, ngươi phải thuyết phục tỷ ấy trước, nói rõ đây là chủ ý của ngươi, không liên quan tới bọn ta.”
Tiền Thiểu Thiểu sặc ngụm rượu, sao hắn quên mất vấn đề này chứ, tâm trạng từ phấn khích đổi sang nặng nề.
Vân Chiêu xem xong kế hoạch tuyên truyền của Tiền Thiểu Thiểu, thấy không tệ.
“ Thiếu gia, vậy chỗ tỷ tỷ của tiểu nhân ...” Tiền Thiểu Thiểu ngập ngừng, cái tội tày đình này hắn thấy nên do thiếu gia gánh lấy là tốt nhất, hắn là người thi hành thôi, tội sẽ nhẹ phần nào:
Vân Chiêu liếc Tiền Thiểu Thiểu một cái, tủm tỉm cười:” Tiểu cữu tử an bài tin đồn cho tỷ phu, chẳng lẽ còn cần ta đi giải thích, yên tâm ta kể với Đa Đa sẽ không thêm mắm thêm muối gì đâu.”
Tiền Thiểu Thiểu lạnh từ chân tới đầu, tỷ phu phủi trách nhiệm rồi, hắn chết chắc rồi, làm sao hắn lại quên chứ, thiếu gia mới là loại vô sỉ nhất nhất trên đời này.
Khi đám người Vân Chiêu đang thao tác hậu trường cuộc gặp mặt này, Đa Nhĩ Cổn cũng chẳng nhàn nhã.
“ Nghe nói Vân Chiêu và Lô Tượng Thăng thông đồng với nhau mật mưu làm phản, chuyện này xác định thế nào?”
Phạm Văn Trình chắp tay:” Chúng ta bắt được một số người của Thiên Hùng Quân, vài kẻ đã dụ hàng được, nô tài cho rằng có thể thả chúng ta đem chuyện này nói ra.”
Đa Nhĩ Cổn gật gù:” Cao Khởi Tiềm và Dương Tự Xương bất hòa với Vân Chiêu, nên lợi dụng.”
“ Hai kẻ đó tuy căm hận Vân Chiêu nhưng lại càng sợ y hơn, cho nên muốn chúng công khai đối đầu với Vân Chiêu là rất khó, có điều làm vài chuyện thuận nước đẩy thuyền thì vẫn có thể.” Phạm Văn Trình mỉm cười:
“ Chuyện Vân Chiêu ép Tần vương giảm tô thuế, đoạt sinh kế thì không thể chối cãi, chúng ta nên lợi dụng điểm này, thuyết phục hoàng tộc nước Minh chống lại y.”
Đa Nhĩ Cổn trầm tư:” Liệu có khả năng ép cho Vân Chiêu phải đầu hàng Đại Thanh ta không?”
“ Vương gia, Vân Chiêu lòng lang dạ thú, dã tâm bừng bừng, chỉ có thể giết, không thể giữ.” Phạm Văn Trình dứt khoát phủ nhận, ông ta thấy phải chặn đứng suy nghĩ này của Đa Nhĩ Cổn:” Vân Chiêu là loại kẻ địch mà chúng ta chưa gặp bao giờ, y không có tiết tháo của sĩ đại phu, không có sự hào hùng của anh hùng lục lâm, y vừa là quan viên vừa là đạo phỉ. Vương gia tính kế y, y cũng nhất định sẽ tính kế vương gia, y biết vương gia dùng đãi ngộ cao như thế với mình sẽ khiến hoàng đế nước Minh hiểu lầm, nhưng y vẫn đồng ý, nô tài cho rằng, y cũng đang lợi dụng chuyện này, nên chúng ta có thể gây chia rẽ nội bộ nước Minh chứ không thể đẩy Vân Chiêu tới đường cùng.”
Đa Nhĩ Cổn cười ha hả:” Bao năm không gặp kẻ địch thú vị như thế rồi, Phạm Văn Trình, bản vương cho ngươi toàn quyền, sưu tập thêm nhiều sơ hở về Vân Chiêu.”
Phạm Văn Trình quỳ một gối xuống hô:” Vâng.”
Ngày 15 tháng sáu, bầy trời thảo nguyên xanh như tẩy rửa, đây là thời điểm cảnh trí thảo nguyên đẹp nhất trong năm, mặc dù men theo bờ Tang Cang Hà vẫn khói súng không dứt.
Trên cái đài cao, thiếu nữ Mông Cổ giỏi ca hát nhảy mua vừa mới luộc chín thịt, cho rượu sữa ngựa vào cốc vàng đẹp nhất, đợi khách tôn quý nếm thử.
Cách đó chỉ chừng một trượng trên đài cao khác có cô nương Hán gia mỹ lệ đem các món ăn tinh xảo đặt vào đồ dùng bằng sứ, đợi huyện tôn nhà mình đem khoe với người Kiến Châu.
Đương nhiên trọng điểm nhất là cái nồi sắt lớn đen xì, trong nồi hơi nước nghi ngút, một tráng hán mình trần đang ra sức nhào bột mỳ ở bàn bên cạnh.
Mỳ đai lưng chỉ có loại tráng hán thế này làm ra mới đủ cân lượng, nếu là mỳ do tiểu nữ tử làm sẽ mềm oạt nhai chẳng đã.
Vân Chiêu mặc thiết giáp, trong thiết giáp có giáp xích, trong nữa có lớp giáp mềm, khiến y đi đứng kêu loảng xoảng như tên mãng phu.
Đa Nhĩ Cổn thì trái ngược hoàn toàn, hắn mặc trường sam làm lam không cổ, mép áo thêu hoa văn sơn hải, tay phe phẩy chiếc quạt gấp, bím tóc dầy đen bóng buông sau đầu, thi thoảng khẽ lắc đầu làm bím tóc lay động theo như rắn, phong lưu khó tả hết.
Đứng dưới đài phía Vân Chiêu là hai trăm hắc y nhân cao lớn hung hãn, người nào người nấy ưỡn ngực trừng mắt với hai trăm người Kiến Nô đối diện.
Một qua thập cáp (thân binh) hùng tráng tới bên cạnh Vân Chiêu kiểm tra toàn thân, xác nhận trừ mặc nhiều khải giáp một chút không có vũ khí.
Vân Dương giang rộng tay ý bảo mình không có vũ khí, sang kiểm tra Đa Nhĩ Cổn, sau đó gật đầu báo an toàn, cuộc gặp mặt chính thức bắt đầu.
Chuyện gặp mặt giữa Vân Chiêu và Đã Nhĩ Cổn đã có quan viên liên quan thương lượng xong từ 5 ngày trước.
Đem theo bao nhiêu tùy tòng, có được mang theo hỏa khí không, mang theo cung nỏ thế nào, vũ khí tối đa dài bao nhiêu ... Mỗi chi tiết đều vô cùng tỉ mỉ.
Đa Nhĩ Cổn bỏ tâm huyết cùng nhẫn nại cực lớn vào lần gặp mặt này, hắn thậm chí còn dẫn theo Phạm Văn Trình làm sử quan, ghi chép lại từng câu nói của hai bên, dùng văn tự miêu tử cuộc gặp mặt.
Chưa hết, hắn giết một con ngựa trắng, một con trâu trắng, tuyên bố với trời đất, thế là quy cách cuộc gặp mặt đẩy lên thành vương và vương.
.... Rồi Vân Chiêu đồng ý.
“ Đây là chuyện tiếm việt.” Phạm Văn Trình vô cùng hưng phấn:” Chỉ cần Vân Chiêu tiếp nhận lễ nghi này, chứng tỏ y tự coi mình là vương, nước Minh sẽ không chấp nhận, Vân Chiêu làm thế tỏ rõ y muốn tạo phản, ta không tin Sùng Trinh còn có thể nhẫn nại được. Các vị, chúng ta có thể giết Vân Chiêu mà đao không dính máu.”
Ở phía bên kia Tiền Thiểu Thiểu cũng hưng phấn không kém.
“ Cơ hội trời ban, chúng ta có thể tuyên bố với bên ngoài, Kiến Nô điên cuồng tấn công thành Lam Điền không hạ được, thây chất dưới thành như núi, không còn sức tiến công nữa, liền cầu hòa riêng với chúng ta, biểu thị từ bỏ Hà Sáo và Thổ Mặc Đặc Xuyên, từ nay chung sống hòa bình với thành Lam Điền.”
“ Chúng ta phải đem tin này truyền đi khắp nơi, phát động tất cả lực lượng từ Hà Bắc, Kinh Sư, Sơn Tây, Thiểm Tây, Hàng Châu, Nam Kinh, truyền tin này càng khoa trương càng tốt ... Thiếu niên năm trăm năm mới xuất hiện ở huyện Lam Điền, ở thảo nguyên đánh hàng vạn Kiến Nô ôm đầu chạy, vì Đại Minh mở rộng cương thổ.”
“ Nhân thắng lợi này chúng ta hiệu triệu người trẻ tuổi tới huyện Lam Điền ta cùng dựng nghiệp lớn, phát huy tinh thần mỗi tấc sơn hà mỗi tấc máu, dùng nhiệt huyết thiếu niên tạo dựng Đại Minh đời đời yên bình.”
“ Các ngươi mau mau cứu Hàn Lăng Sơn ra đi, ta muốn dùng cái miệng thối của hắn.”
Trương Quốc Trụ yên tĩnh ghi chép mặc Tiền Thiểu Thiểu nói không xen vào, hắn thấy phía Đa Nhã Cổn tung tin ác ý về cuộc gặp mặt này thế thì phải chuẩn bị tinh thần đón nhận phản kích từ loại người tâm tư âm u như Tiền Thiểu Thiểu.
Hắn đứng ngoài xem trò vui là được, loại chuyện này hắn khinh không thèm làm.
Tiền Thiểu Thiểu tay cầm ly rượu vang, chân gác lên đống chăn lông, rõ ràng chuyện này hợp khẩu vị của hắn:” Ngoài ra chúng ta nên tuyên truyền chuyện ướt át giữa Hoàng Thai Cát, Đa Nhĩ Cổn và Bố Mộc Bố Thái ... A, ta thấy nên thêm vào huyện tôn nữa, ba nam một nữ mới khơi lên tò mò cho người ta.”
“ Chúng ta cứ nói sở dĩ huyện tôn bắc phạt là khao khát dung mạo của Bố Mộc Bố Thái, đợi tâm nguyện đạt thành sẽ bày tiệc khoản đãi anh hùng hào kiệt các nơi ... Ha ha ha, lão tử thật thông minh.”
“ Khoan khoan, câu chuyện không thể quá một chiều, phải ví dụ dẫn lời Hồng Thừa Trù, Đa Đạc chứng tỏ huyện tôn thích Bố Mộc Bố Thái ra sao, ngày đêm tương tư mất ăn mất ngủ thế nào ...”
Trương Quốc Trụ dừng tay, cánh báo :” Ở chỗ huyện tôn không phải vấn đề, tin đồn mà thôi huyện tôn chẳng để ý, nhưng chỗ Đa Đa tỷ, ta nghĩ ngươi phải hiểu tỷ ấy hơn bất kỳ ai, ngươi phải thuyết phục tỷ ấy trước, nói rõ đây là chủ ý của ngươi, không liên quan tới bọn ta.”
Tiền Thiểu Thiểu sặc ngụm rượu, sao hắn quên mất vấn đề này chứ, tâm trạng từ phấn khích đổi sang nặng nề.
Vân Chiêu xem xong kế hoạch tuyên truyền của Tiền Thiểu Thiểu, thấy không tệ.
“ Thiếu gia, vậy chỗ tỷ tỷ của tiểu nhân ...” Tiền Thiểu Thiểu ngập ngừng, cái tội tày đình này hắn thấy nên do thiếu gia gánh lấy là tốt nhất, hắn là người thi hành thôi, tội sẽ nhẹ phần nào:
Vân Chiêu liếc Tiền Thiểu Thiểu một cái, tủm tỉm cười:” Tiểu cữu tử an bài tin đồn cho tỷ phu, chẳng lẽ còn cần ta đi giải thích, yên tâm ta kể với Đa Đa sẽ không thêm mắm thêm muối gì đâu.”
Tiền Thiểu Thiểu lạnh từ chân tới đầu, tỷ phu phủi trách nhiệm rồi, hắn chết chắc rồi, làm sao hắn lại quên chứ, thiếu gia mới là loại vô sỉ nhất nhất trên đời này.
Khi đám người Vân Chiêu đang thao tác hậu trường cuộc gặp mặt này, Đa Nhĩ Cổn cũng chẳng nhàn nhã.
“ Nghe nói Vân Chiêu và Lô Tượng Thăng thông đồng với nhau mật mưu làm phản, chuyện này xác định thế nào?”
Phạm Văn Trình chắp tay:” Chúng ta bắt được một số người của Thiên Hùng Quân, vài kẻ đã dụ hàng được, nô tài cho rằng có thể thả chúng ta đem chuyện này nói ra.”
Đa Nhĩ Cổn gật gù:” Cao Khởi Tiềm và Dương Tự Xương bất hòa với Vân Chiêu, nên lợi dụng.”
“ Hai kẻ đó tuy căm hận Vân Chiêu nhưng lại càng sợ y hơn, cho nên muốn chúng công khai đối đầu với Vân Chiêu là rất khó, có điều làm vài chuyện thuận nước đẩy thuyền thì vẫn có thể.” Phạm Văn Trình mỉm cười:
“ Chuyện Vân Chiêu ép Tần vương giảm tô thuế, đoạt sinh kế thì không thể chối cãi, chúng ta nên lợi dụng điểm này, thuyết phục hoàng tộc nước Minh chống lại y.”
Đa Nhĩ Cổn trầm tư:” Liệu có khả năng ép cho Vân Chiêu phải đầu hàng Đại Thanh ta không?”
“ Vương gia, Vân Chiêu lòng lang dạ thú, dã tâm bừng bừng, chỉ có thể giết, không thể giữ.” Phạm Văn Trình dứt khoát phủ nhận, ông ta thấy phải chặn đứng suy nghĩ này của Đa Nhĩ Cổn:” Vân Chiêu là loại kẻ địch mà chúng ta chưa gặp bao giờ, y không có tiết tháo của sĩ đại phu, không có sự hào hùng của anh hùng lục lâm, y vừa là quan viên vừa là đạo phỉ. Vương gia tính kế y, y cũng nhất định sẽ tính kế vương gia, y biết vương gia dùng đãi ngộ cao như thế với mình sẽ khiến hoàng đế nước Minh hiểu lầm, nhưng y vẫn đồng ý, nô tài cho rằng, y cũng đang lợi dụng chuyện này, nên chúng ta có thể gây chia rẽ nội bộ nước Minh chứ không thể đẩy Vân Chiêu tới đường cùng.”
Đa Nhĩ Cổn cười ha hả:” Bao năm không gặp kẻ địch thú vị như thế rồi, Phạm Văn Trình, bản vương cho ngươi toàn quyền, sưu tập thêm nhiều sơ hở về Vân Chiêu.”
Phạm Văn Trình quỳ một gối xuống hô:” Vâng.”
Ngày 15 tháng sáu, bầy trời thảo nguyên xanh như tẩy rửa, đây là thời điểm cảnh trí thảo nguyên đẹp nhất trong năm, mặc dù men theo bờ Tang Cang Hà vẫn khói súng không dứt.
Trên cái đài cao, thiếu nữ Mông Cổ giỏi ca hát nhảy mua vừa mới luộc chín thịt, cho rượu sữa ngựa vào cốc vàng đẹp nhất, đợi khách tôn quý nếm thử.
Cách đó chỉ chừng một trượng trên đài cao khác có cô nương Hán gia mỹ lệ đem các món ăn tinh xảo đặt vào đồ dùng bằng sứ, đợi huyện tôn nhà mình đem khoe với người Kiến Châu.
Đương nhiên trọng điểm nhất là cái nồi sắt lớn đen xì, trong nồi hơi nước nghi ngút, một tráng hán mình trần đang ra sức nhào bột mỳ ở bàn bên cạnh.
Mỳ đai lưng chỉ có loại tráng hán thế này làm ra mới đủ cân lượng, nếu là mỳ do tiểu nữ tử làm sẽ mềm oạt nhai chẳng đã.
Vân Chiêu mặc thiết giáp, trong thiết giáp có giáp xích, trong nữa có lớp giáp mềm, khiến y đi đứng kêu loảng xoảng như tên mãng phu.
Đa Nhĩ Cổn thì trái ngược hoàn toàn, hắn mặc trường sam làm lam không cổ, mép áo thêu hoa văn sơn hải, tay phe phẩy chiếc quạt gấp, bím tóc dầy đen bóng buông sau đầu, thi thoảng khẽ lắc đầu làm bím tóc lay động theo như rắn, phong lưu khó tả hết.
Đứng dưới đài phía Vân Chiêu là hai trăm hắc y nhân cao lớn hung hãn, người nào người nấy ưỡn ngực trừng mắt với hai trăm người Kiến Nô đối diện.
Một qua thập cáp (thân binh) hùng tráng tới bên cạnh Vân Chiêu kiểm tra toàn thân, xác nhận trừ mặc nhiều khải giáp một chút không có vũ khí.
Vân Dương giang rộng tay ý bảo mình không có vũ khí, sang kiểm tra Đa Nhĩ Cổn, sau đó gật đầu báo an toàn, cuộc gặp mặt chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.