Chương 695: Thế Giới Tối Tăm Không Thấy Ánh Sáng. (1)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Mộc Thiên Đào tỉnh lại chỉ thấy toàn thân đau nhức, xương khớp muốn rời ra, nhưng vẫn kiên trì rời giường bệnh, lê từng bước tới trước cửa phòng Chu Mỹ Sác quỳ xuống, mặt như tro tàn.
Chu Mỹ Sác nghe ngoài cửa có tiếng ồn thì ra ngoài, thấy cảnh đó trái tim một tích tắc như ngừng đập, thương xót ra hiệu cho hắn đứng lên: “ Thế huynh đâu cần làm thế.”
Mộc Thiên Đào kệ xung quanh có người nhìn, cúi đầu nói lớn: “ Đều do thần sai.”
Những nữ sinh khác nghe vậy lờ mờ đoán được câu chuyện, đại khái không đành lòng nhìn thêm, nhanh chóng tản đi hết.
“ Mộc vương phủ là thần tử trung trinh nhất của Đại Minh, huynh bị nhục, tức là bản cung bị nhục, dù có sai cũng là sai của ta, không liên quan tới thế huynh.”
“ Công chúa, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy đâu.”
Chu Mỹ Sác từ khi rời khỏi bốn bức tường Tử Cẩm Thành, nàng hiểu rất nhiều chuyện trước kia chẳng nghĩ tới: “ Đương nhiên là không đơn giản, ta bị người ta coi như món quà tặng đi mà, thế huynh, huynh học ở thư viện đã lâu, vậy huynh nói cho ta xem, một tiểu nữ tử như ta có thể thay đổi được lập trường của Lam Điền với triều đình không?”
Mộc Thiên Đào trầm mặc một lúc rồi lắc đầu: “ Lam Điền huyện tôn là người ý chí kiên định, không vì mỹ sắc mà dao động, không vì tài phú mà hoan hỉ, người như thế mục tiêu chỉ có một, đó là thiên hạ.”
“ Sự thực theo thần thấy huyện Lam Điền sớm có thực lực công phạt thiên hạ, sở dĩ dương cung không bắn, là vì muốn thông qua đám lưu khấu như Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung diệt trừ thế lực cũ, để bọn họ có thể lấy đại nghĩa đoạt lại đất từ tay chúng.”
“ Điều này đã không còn bí mật gì ở thư viện nữa, quan viên cũng đạt thành nhận thức chung.”
Chu Mỹ Sác khẽ hỏi: “ Thế huynh, Vân Chiêu không chịu gặp ta, ta cũng không thể ảnh hưởng tới huyện Lam Điền, nếu vậy ta phải làm sao?”
“ Công chúa, điều khác thần không dám nói, chỉ cần công chúa ở lại Lam Điền, bất kỳ Đại Minh có xảy ra chuyện gì đều không liên lụy tới công chúa. Với sự kiêu ngạo của Vân Chiêu, y sẽ không làm ra chuyện dùng công chúa uy hiếp bệ hạ, cũng không cho ai làm thế.” Mộc Thiên Đào hiện nhiên không phải đợi Chu Mỹ Sác hỏi mới nghĩ tới chuyện này: “ Vì thế thần kiến nghị, công chúa sẽ có thời gian dài mang thân phận siêu nhiên ở huyện Lam Điền, nếu đã thế, vì sao công chúa không lợi dụng thân phận của mình, đi khắp Lam Điền, để bách tính ở đây biết Đại Minh vẫn tồn tại.”
Đây thực sự là kiến nghị hay Chu Mỹ Sác thoáng vui mừng, nhanh chóng ỉu xìu, khẽ lắc đầu: “ Vân Chiêu không cho ta làm thế đâu.”
“ Huyện tôn sẽ đồng ý thôi. “ Mộc Thiên Đào khẳng định chắc nịch:
“ Vì sao?”
“ Vẫn là vì kiêu ngạo, huyện tôn cho rằng công chúa dù làm gì cũng sẽ không ảnh hưởng tới huyện Lam Điền.”
Chu Mỹ Sác kích động: “ Vậy ta dù đi bộ ngàn dặm cũng không ngại, chỉ cần khiến bách tính nhớ lại Đại Minh, thế huynh sẽ giúp ta chứ.”
“ Thần là thần tử Đại Minh, công chúa có lệnh, thần tất nhiên tuân theo. “ Mộc Thiên Đào dõng dạc nói:
Chu Mỹ Sác cũng lần đầu thể hiện uy nghi công chúa: “ Nếu đã như thế, ta lệnh ngươi mau chóng trở về y xá liệu thương, để chúng ta sớm ngày lên đường.”
“ Thần tuân lệnh.”
Tranh đấu của Mộc Thiên Đào và Hạ Hoàn Thuần đặt ở bối cảnh thư viện thực sự không là gì hết, chuyện như thế ngày nào cũng xảy ra, chỉ khác ở mức độ đặc sắc mà thôi.
Thế nhưng đám nam nữ thư viện là quần chúng rảnh rỗi lắm chuyện, mau chóng liên hệ Mộc Thiên Đào với Chu Mỹ Sác.
Chuyện đương nhiên thôi mà, một là công chúa, một là vương tử, bọn họ nhìn qua vốn là một đôi trời sinh, có điều chuyện này cũng làm không biết bao nhiêu nữ sinh thư viện ngưỡng mộ Mộc Thiên Đào tan nát cõi lòng.
Kỳ thực mà nói, đám nam sinh thư viện rất ít khi cùng nữ đồng song thành đôi thành cặp, cho dù lúc ở thư viện có tình chàng ý thiếp thì khi rời thư viện cũng thường én bay đôi ngả.
Chuyện nữ tử làm quan với bách tính Quan Trung mà nói vẫn là không thể hiểu nổi, cho dù là người Quan Trung cũng biết rằng mảnh đất này từng xuất hiện một nữ hoàng, một nữ thượng thư.
Nhưng bây giờ xuất hiện nữ lý trưởng vẫn làm họ khó tiếp nhận.
May là đám hương lão, tộc lão giỏi bới móc thêu dệt thì sớm đã chết ráo vào những năm tháng gian nan kia rồi, mà quyền uy của quan phủ Quan Trung không phải vài lời ong tiếng ve lay chuyển được, cho nên bọn họ đành phải tiếp nhận mình bị một hoặc rất nhiêu nữ tử quản thúc.
Có điều nữ nhân như thế rất khó hôn phối ... Nhà mẹ đẻ khó khăn lắm mới có một người làm quan, làm sao dễ dàng buông tay, nhà nam thì cũng không biết phải đối diện với nhi tức làm quan ra sao, cưới về rồi thì thế nào, chả lẽ lại vẫn đi làm việc, chồng con thế nào? Cho nên nhiều trường hợp gác đấy.
Còn về đám nam đồng song thư viện, ngoài kia có vô số nữ tử mỹ lệ, lương thiện, ôn nhu, lại còn tuân thủ tam tòng tứ đức, tha hồ lựa chọn, ai lại đi cưới một thái thượng hoàng về?
“ Công chúa, hạ quan thực sự ghen tỵ với người rồi.” Lương Anh nằm thẳng cẳng trên giường, từ khi Mộc Thiên Đào đi, Chu Mỹ Sác hai tay chống cằm, nhìn đỉnh núi tuyết Ngọc Sơn tới thất thần:
“ Ta có gì mà hâm mộ chứ, ngươi nghĩ công chúa thì cẩm y ngọc thực à? Cho ngươi biết, cơm nước ở trong cung thậm chí còn không so được với thư viện Ngọc Sơn, chứ đừng nói tới Ao Sen.” Chu Mỹ Sác đưa hai bàn tay có chút gầy guộc ra khoe vòng vàng trên đó:
“ Số trang sức này cũng là do sau khi tới Ao Sen được Tần vương phi tặng một ít, Vân thị lão phu nhân tặng một ít, mới miễn cưỡng gặp người ngoài được.”
“ Hoàng cung tuy rộng, nhưng không phải muốn đi đâu thì đi, quy củ rất nhiều, ta chỉ có thể đi dạo ở hậu hoa viên thôi, kỳ thực dù ta được đi khắp hoàng cung thì có gì khác, ngoài cung nữ thì ở đó chỉ có thái giám.”
“ Trống ở Ngọ Môn gõ suốt, giọng điểm canh của thái giám kéo rất dài, nghe như quỷ kêu ấy, từ nhỏ ta đã sợ giọng thái giám rồi, ta bảo ma ma ngủ chung với ta, nhưng không ai dám, còn đóng cửa phòng lại, để ta một mình trong căn phòng lớn ... Ta luôn cảm giác dưới gầm giường có người ...”
Lương Anh cũng biết cô công chúa này kỳ thực sống rất khổ, chưa chắc bằng mình, không muốn tiếp tục đề tài nặng nề này.
…… ……
Gió đang rít gào trên trời cao.
Đầu bạc của Ngọc Sơn bị gió thối loạn, tuyết trắng hòa vào bầu trời, làm mặt trời đỏ biến thành mặt trời trắng.
Vì thế thi thoảng khi gió lớn ngừng thổi liền có hạt tuyết khô từ trên trời rơi xuống lả tả, chạm vào khải giáp nảy lên, lần nữa rơi xuống đất.
Vân Chiêu phủi tuyết rơi trên khải giáp Cao Kiệt, nhưng không cách nào phủi hết tuyết trên khải giáp của toàn bộ giáp sĩ.
Hai vạn bảy ngàn giáp sĩ đứng trong sơn cốc, lấp kín sơn cốc rộng.
Liễu Thành cởi áo choàng đỏ của Vân Chiêu, giúp y lấy mũ trụ nặng nề, Vân Chiêu thân mang thiết giáp đi giữa rừng quân, hắn biết ý không đi theo, loại vinh diệu làm trung tâm vạn người này chỉ thuộc về một người.
Hai vạn bảy nghìn người, đó là thành quả Cao Kiệt biên luyện thời gian qua.
Vân Chiêu nhìn những khuôn mặt trẻ trung đang cố nén kích động, cười lớn:” Ta có thủ túc thế này, còn chỗ nào trong thiên hạ không tới được chứ?”
Giáp sĩ áo choàng đỏ nhất tề ôm quyền hô:” Tuân lệnh của huyện tôn.”
“ Các ngươi tác chiến, chuyện khác để ta làm. Dưới trướng của ta, tất không khiến anh linh bất an, người có công ắt được tưởng thưởng, người thắng lợi ắt dương danh thiên hạ, vinh diệu trở về.”
“ Tuân lệnh huyện tôn.”
“ Trong tân thế giới, người cấy cầy có ruộng, người dệt vải có áo, người giết địch thăng tiến, người cần cù công vụ được thưởng. Ở nơi này ta thề, không giết oan dù chỉ một công thần, ta sẽ đối xử công bằng với mỗi người lương thiện.”
“ Tuân lệnh huyện tôn.”
Gió bắc lạnh căm, tuyết trắng lả tả, các tướng sĩ giáp đen bị tuyết trắng bao phủ, chỉ có áo choàng đỏ biến sơn công trắng mênh mông biến thành đại dương màu đỏ.
Khung cảnh này người thường không thể thấy được, huyện Lam Điền tuyên bố không lấy sức mạnh binh giáp uy hiếp người khác, cho nên phàm là chuyện kiểm duyệt đại quân luôn tiến hành ở những nơi bí mật.
Đại quân hai vạn bảy nghìn người, thêm vào năm vạn đoàn luyện cùng hai vạn dân phu, đây chính là binh đoàn hoàn chỉnh cường đại nhất của huyện Lam Điền, chỉnh đón xong sức chiến đấu sẽ vượt qua cả quân đoàn Lôi Hằng.
(*) Mộc vương đầu tiên là Mộc Anh được Chu Nguyên Chương nhận làm con nuôi, bởi thế xét theo vai vế Chu Mỹ Sác gọi Mộc Thiên Đào là thế huynh.
Gần như nhà Minh tồn tại bao năm thì cái Mộc vương phủ này tồn tại bấy nhiêu năm, một vương gia khác họ mà qua được vụ thanh trừng của Lão Chu, tồn tại mấy trăm năm bình yên cũng tài.
Chu Mỹ Sác nghe ngoài cửa có tiếng ồn thì ra ngoài, thấy cảnh đó trái tim một tích tắc như ngừng đập, thương xót ra hiệu cho hắn đứng lên: “ Thế huynh đâu cần làm thế.”
Mộc Thiên Đào kệ xung quanh có người nhìn, cúi đầu nói lớn: “ Đều do thần sai.”
Những nữ sinh khác nghe vậy lờ mờ đoán được câu chuyện, đại khái không đành lòng nhìn thêm, nhanh chóng tản đi hết.
“ Mộc vương phủ là thần tử trung trinh nhất của Đại Minh, huynh bị nhục, tức là bản cung bị nhục, dù có sai cũng là sai của ta, không liên quan tới thế huynh.”
“ Công chúa, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy đâu.”
Chu Mỹ Sác từ khi rời khỏi bốn bức tường Tử Cẩm Thành, nàng hiểu rất nhiều chuyện trước kia chẳng nghĩ tới: “ Đương nhiên là không đơn giản, ta bị người ta coi như món quà tặng đi mà, thế huynh, huynh học ở thư viện đã lâu, vậy huynh nói cho ta xem, một tiểu nữ tử như ta có thể thay đổi được lập trường của Lam Điền với triều đình không?”
Mộc Thiên Đào trầm mặc một lúc rồi lắc đầu: “ Lam Điền huyện tôn là người ý chí kiên định, không vì mỹ sắc mà dao động, không vì tài phú mà hoan hỉ, người như thế mục tiêu chỉ có một, đó là thiên hạ.”
“ Sự thực theo thần thấy huyện Lam Điền sớm có thực lực công phạt thiên hạ, sở dĩ dương cung không bắn, là vì muốn thông qua đám lưu khấu như Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung diệt trừ thế lực cũ, để bọn họ có thể lấy đại nghĩa đoạt lại đất từ tay chúng.”
“ Điều này đã không còn bí mật gì ở thư viện nữa, quan viên cũng đạt thành nhận thức chung.”
Chu Mỹ Sác khẽ hỏi: “ Thế huynh, Vân Chiêu không chịu gặp ta, ta cũng không thể ảnh hưởng tới huyện Lam Điền, nếu vậy ta phải làm sao?”
“ Công chúa, điều khác thần không dám nói, chỉ cần công chúa ở lại Lam Điền, bất kỳ Đại Minh có xảy ra chuyện gì đều không liên lụy tới công chúa. Với sự kiêu ngạo của Vân Chiêu, y sẽ không làm ra chuyện dùng công chúa uy hiếp bệ hạ, cũng không cho ai làm thế.” Mộc Thiên Đào hiện nhiên không phải đợi Chu Mỹ Sác hỏi mới nghĩ tới chuyện này: “ Vì thế thần kiến nghị, công chúa sẽ có thời gian dài mang thân phận siêu nhiên ở huyện Lam Điền, nếu đã thế, vì sao công chúa không lợi dụng thân phận của mình, đi khắp Lam Điền, để bách tính ở đây biết Đại Minh vẫn tồn tại.”
Đây thực sự là kiến nghị hay Chu Mỹ Sác thoáng vui mừng, nhanh chóng ỉu xìu, khẽ lắc đầu: “ Vân Chiêu không cho ta làm thế đâu.”
“ Huyện tôn sẽ đồng ý thôi. “ Mộc Thiên Đào khẳng định chắc nịch:
“ Vì sao?”
“ Vẫn là vì kiêu ngạo, huyện tôn cho rằng công chúa dù làm gì cũng sẽ không ảnh hưởng tới huyện Lam Điền.”
Chu Mỹ Sác kích động: “ Vậy ta dù đi bộ ngàn dặm cũng không ngại, chỉ cần khiến bách tính nhớ lại Đại Minh, thế huynh sẽ giúp ta chứ.”
“ Thần là thần tử Đại Minh, công chúa có lệnh, thần tất nhiên tuân theo. “ Mộc Thiên Đào dõng dạc nói:
Chu Mỹ Sác cũng lần đầu thể hiện uy nghi công chúa: “ Nếu đã như thế, ta lệnh ngươi mau chóng trở về y xá liệu thương, để chúng ta sớm ngày lên đường.”
“ Thần tuân lệnh.”
Tranh đấu của Mộc Thiên Đào và Hạ Hoàn Thuần đặt ở bối cảnh thư viện thực sự không là gì hết, chuyện như thế ngày nào cũng xảy ra, chỉ khác ở mức độ đặc sắc mà thôi.
Thế nhưng đám nam nữ thư viện là quần chúng rảnh rỗi lắm chuyện, mau chóng liên hệ Mộc Thiên Đào với Chu Mỹ Sác.
Chuyện đương nhiên thôi mà, một là công chúa, một là vương tử, bọn họ nhìn qua vốn là một đôi trời sinh, có điều chuyện này cũng làm không biết bao nhiêu nữ sinh thư viện ngưỡng mộ Mộc Thiên Đào tan nát cõi lòng.
Kỳ thực mà nói, đám nam sinh thư viện rất ít khi cùng nữ đồng song thành đôi thành cặp, cho dù lúc ở thư viện có tình chàng ý thiếp thì khi rời thư viện cũng thường én bay đôi ngả.
Chuyện nữ tử làm quan với bách tính Quan Trung mà nói vẫn là không thể hiểu nổi, cho dù là người Quan Trung cũng biết rằng mảnh đất này từng xuất hiện một nữ hoàng, một nữ thượng thư.
Nhưng bây giờ xuất hiện nữ lý trưởng vẫn làm họ khó tiếp nhận.
May là đám hương lão, tộc lão giỏi bới móc thêu dệt thì sớm đã chết ráo vào những năm tháng gian nan kia rồi, mà quyền uy của quan phủ Quan Trung không phải vài lời ong tiếng ve lay chuyển được, cho nên bọn họ đành phải tiếp nhận mình bị một hoặc rất nhiêu nữ tử quản thúc.
Có điều nữ nhân như thế rất khó hôn phối ... Nhà mẹ đẻ khó khăn lắm mới có một người làm quan, làm sao dễ dàng buông tay, nhà nam thì cũng không biết phải đối diện với nhi tức làm quan ra sao, cưới về rồi thì thế nào, chả lẽ lại vẫn đi làm việc, chồng con thế nào? Cho nên nhiều trường hợp gác đấy.
Còn về đám nam đồng song thư viện, ngoài kia có vô số nữ tử mỹ lệ, lương thiện, ôn nhu, lại còn tuân thủ tam tòng tứ đức, tha hồ lựa chọn, ai lại đi cưới một thái thượng hoàng về?
“ Công chúa, hạ quan thực sự ghen tỵ với người rồi.” Lương Anh nằm thẳng cẳng trên giường, từ khi Mộc Thiên Đào đi, Chu Mỹ Sác hai tay chống cằm, nhìn đỉnh núi tuyết Ngọc Sơn tới thất thần:
“ Ta có gì mà hâm mộ chứ, ngươi nghĩ công chúa thì cẩm y ngọc thực à? Cho ngươi biết, cơm nước ở trong cung thậm chí còn không so được với thư viện Ngọc Sơn, chứ đừng nói tới Ao Sen.” Chu Mỹ Sác đưa hai bàn tay có chút gầy guộc ra khoe vòng vàng trên đó:
“ Số trang sức này cũng là do sau khi tới Ao Sen được Tần vương phi tặng một ít, Vân thị lão phu nhân tặng một ít, mới miễn cưỡng gặp người ngoài được.”
“ Hoàng cung tuy rộng, nhưng không phải muốn đi đâu thì đi, quy củ rất nhiều, ta chỉ có thể đi dạo ở hậu hoa viên thôi, kỳ thực dù ta được đi khắp hoàng cung thì có gì khác, ngoài cung nữ thì ở đó chỉ có thái giám.”
“ Trống ở Ngọ Môn gõ suốt, giọng điểm canh của thái giám kéo rất dài, nghe như quỷ kêu ấy, từ nhỏ ta đã sợ giọng thái giám rồi, ta bảo ma ma ngủ chung với ta, nhưng không ai dám, còn đóng cửa phòng lại, để ta một mình trong căn phòng lớn ... Ta luôn cảm giác dưới gầm giường có người ...”
Lương Anh cũng biết cô công chúa này kỳ thực sống rất khổ, chưa chắc bằng mình, không muốn tiếp tục đề tài nặng nề này.
…… ……
Gió đang rít gào trên trời cao.
Đầu bạc của Ngọc Sơn bị gió thối loạn, tuyết trắng hòa vào bầu trời, làm mặt trời đỏ biến thành mặt trời trắng.
Vì thế thi thoảng khi gió lớn ngừng thổi liền có hạt tuyết khô từ trên trời rơi xuống lả tả, chạm vào khải giáp nảy lên, lần nữa rơi xuống đất.
Vân Chiêu phủi tuyết rơi trên khải giáp Cao Kiệt, nhưng không cách nào phủi hết tuyết trên khải giáp của toàn bộ giáp sĩ.
Hai vạn bảy ngàn giáp sĩ đứng trong sơn cốc, lấp kín sơn cốc rộng.
Liễu Thành cởi áo choàng đỏ của Vân Chiêu, giúp y lấy mũ trụ nặng nề, Vân Chiêu thân mang thiết giáp đi giữa rừng quân, hắn biết ý không đi theo, loại vinh diệu làm trung tâm vạn người này chỉ thuộc về một người.
Hai vạn bảy nghìn người, đó là thành quả Cao Kiệt biên luyện thời gian qua.
Vân Chiêu nhìn những khuôn mặt trẻ trung đang cố nén kích động, cười lớn:” Ta có thủ túc thế này, còn chỗ nào trong thiên hạ không tới được chứ?”
Giáp sĩ áo choàng đỏ nhất tề ôm quyền hô:” Tuân lệnh của huyện tôn.”
“ Các ngươi tác chiến, chuyện khác để ta làm. Dưới trướng của ta, tất không khiến anh linh bất an, người có công ắt được tưởng thưởng, người thắng lợi ắt dương danh thiên hạ, vinh diệu trở về.”
“ Tuân lệnh huyện tôn.”
“ Trong tân thế giới, người cấy cầy có ruộng, người dệt vải có áo, người giết địch thăng tiến, người cần cù công vụ được thưởng. Ở nơi này ta thề, không giết oan dù chỉ một công thần, ta sẽ đối xử công bằng với mỗi người lương thiện.”
“ Tuân lệnh huyện tôn.”
Gió bắc lạnh căm, tuyết trắng lả tả, các tướng sĩ giáp đen bị tuyết trắng bao phủ, chỉ có áo choàng đỏ biến sơn công trắng mênh mông biến thành đại dương màu đỏ.
Khung cảnh này người thường không thể thấy được, huyện Lam Điền tuyên bố không lấy sức mạnh binh giáp uy hiếp người khác, cho nên phàm là chuyện kiểm duyệt đại quân luôn tiến hành ở những nơi bí mật.
Đại quân hai vạn bảy nghìn người, thêm vào năm vạn đoàn luyện cùng hai vạn dân phu, đây chính là binh đoàn hoàn chỉnh cường đại nhất của huyện Lam Điền, chỉnh đón xong sức chiến đấu sẽ vượt qua cả quân đoàn Lôi Hằng.
(*) Mộc vương đầu tiên là Mộc Anh được Chu Nguyên Chương nhận làm con nuôi, bởi thế xét theo vai vế Chu Mỹ Sác gọi Mộc Thiên Đào là thế huynh.
Gần như nhà Minh tồn tại bao năm thì cái Mộc vương phủ này tồn tại bấy nhiêu năm, một vương gia khác họ mà qua được vụ thanh trừng của Lão Chu, tồn tại mấy trăm năm bình yên cũng tài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.