Chương 696: Thế Giới Tối Tăm Không Thấy Ánh Sáng. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Hôm nay là mùng 1 tháng 1 năm Sùng Trinh thứ 15.
Quân Lam Điền từ khi tiến vào Vũ Xương thì lại lần nữa án binh bất động, Trương Bình Trung lo ngay ngáy quân Lam Điền ngay sát nách, không thể không phát triển xuống phía nam, đúng như kế sách xua hổ nuốt sói mà phía Lam Điền tính toán, hắn sai Lưu Văn Tú, Ngả Năng Kỳ thống lĩnh 15 vạn nhân mã tiến vào Giang Tây, mục tiêu là Nam Xương.
Trương Bỉnh Trung hi vọng rằng sau khi chiếm được điểm xung yếu tọa trấn tam giang ôm lấy ngũ hồ này rồi sẽ nghỉ ngơi lấy sức, chỉnh đốn quân bị rồi trả mối thù bị đoạt mất Vũ Xương.
Thế nhưng đại quân của hắn vừa mới tiến vào biên cảnh Viên Châu liền gặp phải kháng cự quyết liệt, lực lượng vũ trang ở khắp nơi khiến Ngả Năng Kỳ, Lưu Văn Tú đâu đầu không thôi, đánh phải tiến quân từng bước, đi tới đâu máu chảy thành sông tới đó.
Từ khi Lạc Dương bị phá, Phúc vương bị giết, Khai Phong liền thành tòa cô thành ở Hà Nam, bị quân Lý Hồng Cơ trùng trùng bao vây nửa năm.
Lúc này Khai Phong đã cạn lương hết đạn mà viện binh triều đình thì mãi không đến.
Không còn cái để ăn, mọi người tìm kiếm lương thực khắp nơi, cơ bản thứ gì có thể ăn là họ đều lấy ăn cả, giống như các loại thuốc dùng bổ thân, trị bệnh như hà thủ ô, đương quy, người ta đều lấy để ăn.
Nhưng ai cũng biết rằng không bệnh không tật mà ăn thuốc vào, người khỏe đến mấy ăn nhiều vẫn có tác dụng phụ, có người ăn tới tay chân sưng phồng lên, đành ngừng ăn thuốc.
Nhưng bụng đói thì phải ăn thôi.
Vì vậy mọi người kiếm thứ khác ăn, ánh mắt chiếu vào sông ngòi, ao nước, ở đó bọn họ phát hiện ra loại bèo tên là anh lạc thảo, loại thực vật này tươi ngọt, dễ ăn, vì thế ra sức thu hoạch về ăn.
Nhưng chỉ dựa vào loại bèo này thì sao đủ cho bao nhiêu người Khai Phong như thế, vì vậy họ ăn với loại côn trùng trong nước.
Ăn những thứ này không phải kế lâu dài.
Nhiều người đói không chịu nổi lựa chọn cái chết.
Quan phủ vì vỗ về lòng dân, làm bộ trời cao nhân từ, nửa đêm rải ít đỗ lên đường, để mọi người cho rằng trời cao vẫn còn quan tâm tới mình.
Mặc dù điều này là giả, nhưng trời cao cũng không bạc đãi những người một lòng muốn sinh tồn.
Thế là người của quan phủ phát hiện ra trong nhà Lưu tú tài tích trữ rất nhiều gạo, vì thế quan phủ cưỡng chế trưng thu chia cho mọi người, sau nửa năm người Khai Phong mới có gạo ăn.
Còn về phần Lưu tú tài, hình như bị người ta ăn mất rồi, vì nhà hắn không thiếu lương thực, cho nên hắn béo tốt, lắm mỡ ...
Dưới tình hình đó, lại có lão nông vô tình đào đất, đào ra kho lúa mạch ... Sau đó lão nông và lúa mạch được nấu cùng với nhau.
Thậm chí có chuyện quỷ dị xuất hiện, ví như quan phủ mua lương thực của tặc khấu đang vây khốn mình.
Còn đại quân của Lý Hồng Cơ lúc này vẫn đang trú đông ở Trừ Châu.
Chuyện ngu xuất nhất của người trong thành là lấy bạc ra mua lương thực của tặc khấu, tặc khấu phát hiện ra, chúng không cần công thành, chỉ cần lấy chút ít lương thực là có thể hút cạn máu của thành Khai Phong, vậy thì ai còn công thành nữa.
Bởi vậy thành Khai Phong ngày một suy yếu.
Lạc Dương lúc này là đất vô chủ, Vân Chiêu không hạ lệnh thủ tướng Đồng Quan Vân Dương tiến vào Lạc Dương, chiến tuyến vẫn giữ ở huyện Thằng Trì, hai năm rồi chưa tiến lên bước nào.
Phúc vương tới lúc thành phá cũng không yêu cầu Vân Chiêu cứu viện, Chu vương xương còn cứng hơn Phúc vương, càng không mở miệng, ông ta đã chuẩn bị để diệt tộc rồi.
Dưới ngữ khí gần như cầu khẩn của hoàng đế, đại quân của Lưu Trạch Thanh cuối cùng cũng rời Sơn Đông, tiến về Khai Phong với tốc độ 20 dặm một ngày, vì thế Tả Lương Ngọc, Hoàng Đắc Công cũng hỏa tốc chi viện với tốc độ tương tự.
Ngày 15 tháng 1, vùng đất Quan Trung thành đại dương hoan lạc.
Lễ mừng mười năm một lần của huyện Lam Điền mở màn trong trận tuyết nhỏ lả tả, con rồng cỏ dài mấy chục trượng được đám thanh niên dư thừa tinh lực múa hết vòng này tới vòng khác.
Pháo hoa mới được nghiên cứu ra được hỏa pháo bắn lên trời, làm trời đêm trở nên muôn phần rực rỡ, tiếng pháo đinh tai nhức óc từng đợt, đi kèm với tiếng hò reo rung trời không ngơi nghỉ.
Huyện Lam Điền đèn hoa sáng rực, thành tòa thành không ngủ.
Đèn lồng đếm không xuể treo trước cửa, trên cành cây, những nhà giàu có một chút có kể cả chuỗi đèn, dán câu đó lên, cho mọi người giải đó tìm vui.
Chu Mỹ Sác được Lương Anh, Mộc Thiên Đào làm bạn đi ra chợ đèn hoa sắc màu, nhưng ba người thì có hai là chẳng nở lấy một nụ cười, chẳng hòa hợp với không khí tưng bừng xung quanh.
Một mình Lương Anh cầm tới ba miếng sườn rán, ăn ngon lành.
Thành Khai Phong không thủ được nữa rồi, Chu vương chuẩn bị tuẫn tiết, tin tức đó Nhật báo Lam Điền vừa mới cho đăng sáng ngày hôm nay.
Chu Mỹ Sác bần thần đi trong đám đông, nhìn cảnh tượng trước mắt nàng không dám tin điều mình đọc được, tựa hồ như hai thế giới trái ngược: “ Thế huynh, thảm cảnh Khai Phong miêu tả trên báo là thật sao?”
“ Thật, người chấp bút là Liễu Thành, hắn đứng đầu bí thư giám Lam Điền, sẽ không bịa đặt đâu, cũng không cần thiết làm thế.” Mộc Thiên Đào xác nhận:
Giọng Chu Mỹ Sác càng thêm đau khổ: “ Vậy là đám Lưu Trạch Thanh thực sự hành quân hai mươi dặm mỗi ngày rồi, Chu vương thúc làm sao đợi được viện quân chứ! Huyện Lam Điền có trọng binh ở Thằng Trì, vì sao Vân Chiêu không tới cứu viện?”
“ Công chúa, triều đình không yêu cầu, Chu vương cũng không cho đâu, vì đất đai huyện Lam Điền giải phóng được chưa bao giờ nhường ra.”
“ Chẳng lẽ rơi vào tay đám tặc khấu như Lý Hồng Cơ thì đoạt lại được sao?”
Thực tế lại đúng là thế, Mộc Thiên Đào thở dài:” Đúng vậy, Lý Hồng Cơ chẳng qua là tên lưu khấu thôi, hắn cướp đoạt một phen rồi sẽ đi, giống như Lạc Dương vậy hắn công phá nơi đó, lấy hết của cải rồi đi nơi khác.”
Từ sau khi biết huyện Lam Điền có một thứ gọi là báo chí, Chu Mỹ Sác chưa bao giờ bỏ lỡ số nào, cũng nhờ báo chí mà nàng hiểu được thiên hạ hỗn loạn, hiểu hơn về nỗi khổ của phụ hoàng.
Giống như những lời bình luận trên báo nói, vương triều Đại Minh nguy trong sớm tối rồi.
Vì thế một tiểu cô nương mười bốn tuổi mà ngày nào cũng chau mày không vui.
“ Thành Khai Phong hết cứu rồi.” Mộc Thiên Đào khẽ thở dài, hắn nhìn xa hơn Chu Mỹ Sác, bởi vì trong thư viện còn có một tiết học chuyên giảng giải thời sự, tiên sinh giảng bài không cố định, tùy vào tình hình cần giảng mà thay người cũng như phương thức giảng giải.
Giống như bài giảng về tình hình Khai Phong hôm đó, Hàn tiên sinh còn lấy sa bàn ra mô phỏng trận chiến Khai Phong, để hắn và Hạ Hoàn Thuần làm bên phòng thủ, nhưng kết quả họ thất bại trước đám đồng song, không phải hai người họ chưa tận lực, mà vì điều kiện thành Khai Phong quá kém.
Hai người bày hết mưu kế cũng chỉ thủ được bảy mươi mốt ngày.
“ Công chúa đừng nghĩ chuyện Khai Phong nữa, thần cho rằng tiếp theo triều đình nên lo tới Sơn Đông! Lưu Trạch Thanh rời Sơn Đông, nơi đó không ai bảo vệ. Hiện Lý Hồng Cơ đang do dự tấn công Ứng Thiên phủ hay Thuận Thiên phủ, nếu đại môn Sơn Đông mở ra, hắn sẽ tiến kinh.”
Chu Mỹ Sác nắm chặt tay:” Chúng ta phải viết những điều này thành tấu chương dâng phụ hoàng ta xem.”
Mộc Thiên Đào lắc đầu:” Tiếng nói của chúng ta quá nhỏ bé, bệ hạ không nghe đâu.”
“ Vậy thì gửi cho mẫu hậu.”
“ Được rồi.”
Khi hai người vừa ra quyết định thì một quả pháo hoa cực lớn màu đỏ nổ tung trên đầu hai người, sau đó phủ xuống đất, giữa chừng tiêu tan.
Chu Mỹ Sác đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, ít tro đen rơi xuống bàn tay trắng muốt: “ Giờ ta hiểu vì sao phụ hoàng lại ngày lo đêm nghĩ rồi.”
Mộc Thiên Đào an ủi:” Công chúa, trời sẽ không tuyệt đường người.”
Quân Lam Điền từ khi tiến vào Vũ Xương thì lại lần nữa án binh bất động, Trương Bình Trung lo ngay ngáy quân Lam Điền ngay sát nách, không thể không phát triển xuống phía nam, đúng như kế sách xua hổ nuốt sói mà phía Lam Điền tính toán, hắn sai Lưu Văn Tú, Ngả Năng Kỳ thống lĩnh 15 vạn nhân mã tiến vào Giang Tây, mục tiêu là Nam Xương.
Trương Bỉnh Trung hi vọng rằng sau khi chiếm được điểm xung yếu tọa trấn tam giang ôm lấy ngũ hồ này rồi sẽ nghỉ ngơi lấy sức, chỉnh đốn quân bị rồi trả mối thù bị đoạt mất Vũ Xương.
Thế nhưng đại quân của hắn vừa mới tiến vào biên cảnh Viên Châu liền gặp phải kháng cự quyết liệt, lực lượng vũ trang ở khắp nơi khiến Ngả Năng Kỳ, Lưu Văn Tú đâu đầu không thôi, đánh phải tiến quân từng bước, đi tới đâu máu chảy thành sông tới đó.
Từ khi Lạc Dương bị phá, Phúc vương bị giết, Khai Phong liền thành tòa cô thành ở Hà Nam, bị quân Lý Hồng Cơ trùng trùng bao vây nửa năm.
Lúc này Khai Phong đã cạn lương hết đạn mà viện binh triều đình thì mãi không đến.
Không còn cái để ăn, mọi người tìm kiếm lương thực khắp nơi, cơ bản thứ gì có thể ăn là họ đều lấy ăn cả, giống như các loại thuốc dùng bổ thân, trị bệnh như hà thủ ô, đương quy, người ta đều lấy để ăn.
Nhưng ai cũng biết rằng không bệnh không tật mà ăn thuốc vào, người khỏe đến mấy ăn nhiều vẫn có tác dụng phụ, có người ăn tới tay chân sưng phồng lên, đành ngừng ăn thuốc.
Nhưng bụng đói thì phải ăn thôi.
Vì vậy mọi người kiếm thứ khác ăn, ánh mắt chiếu vào sông ngòi, ao nước, ở đó bọn họ phát hiện ra loại bèo tên là anh lạc thảo, loại thực vật này tươi ngọt, dễ ăn, vì thế ra sức thu hoạch về ăn.
Nhưng chỉ dựa vào loại bèo này thì sao đủ cho bao nhiêu người Khai Phong như thế, vì vậy họ ăn với loại côn trùng trong nước.
Ăn những thứ này không phải kế lâu dài.
Nhiều người đói không chịu nổi lựa chọn cái chết.
Quan phủ vì vỗ về lòng dân, làm bộ trời cao nhân từ, nửa đêm rải ít đỗ lên đường, để mọi người cho rằng trời cao vẫn còn quan tâm tới mình.
Mặc dù điều này là giả, nhưng trời cao cũng không bạc đãi những người một lòng muốn sinh tồn.
Thế là người của quan phủ phát hiện ra trong nhà Lưu tú tài tích trữ rất nhiều gạo, vì thế quan phủ cưỡng chế trưng thu chia cho mọi người, sau nửa năm người Khai Phong mới có gạo ăn.
Còn về phần Lưu tú tài, hình như bị người ta ăn mất rồi, vì nhà hắn không thiếu lương thực, cho nên hắn béo tốt, lắm mỡ ...
Dưới tình hình đó, lại có lão nông vô tình đào đất, đào ra kho lúa mạch ... Sau đó lão nông và lúa mạch được nấu cùng với nhau.
Thậm chí có chuyện quỷ dị xuất hiện, ví như quan phủ mua lương thực của tặc khấu đang vây khốn mình.
Còn đại quân của Lý Hồng Cơ lúc này vẫn đang trú đông ở Trừ Châu.
Chuyện ngu xuất nhất của người trong thành là lấy bạc ra mua lương thực của tặc khấu, tặc khấu phát hiện ra, chúng không cần công thành, chỉ cần lấy chút ít lương thực là có thể hút cạn máu của thành Khai Phong, vậy thì ai còn công thành nữa.
Bởi vậy thành Khai Phong ngày một suy yếu.
Lạc Dương lúc này là đất vô chủ, Vân Chiêu không hạ lệnh thủ tướng Đồng Quan Vân Dương tiến vào Lạc Dương, chiến tuyến vẫn giữ ở huyện Thằng Trì, hai năm rồi chưa tiến lên bước nào.
Phúc vương tới lúc thành phá cũng không yêu cầu Vân Chiêu cứu viện, Chu vương xương còn cứng hơn Phúc vương, càng không mở miệng, ông ta đã chuẩn bị để diệt tộc rồi.
Dưới ngữ khí gần như cầu khẩn của hoàng đế, đại quân của Lưu Trạch Thanh cuối cùng cũng rời Sơn Đông, tiến về Khai Phong với tốc độ 20 dặm một ngày, vì thế Tả Lương Ngọc, Hoàng Đắc Công cũng hỏa tốc chi viện với tốc độ tương tự.
Ngày 15 tháng 1, vùng đất Quan Trung thành đại dương hoan lạc.
Lễ mừng mười năm một lần của huyện Lam Điền mở màn trong trận tuyết nhỏ lả tả, con rồng cỏ dài mấy chục trượng được đám thanh niên dư thừa tinh lực múa hết vòng này tới vòng khác.
Pháo hoa mới được nghiên cứu ra được hỏa pháo bắn lên trời, làm trời đêm trở nên muôn phần rực rỡ, tiếng pháo đinh tai nhức óc từng đợt, đi kèm với tiếng hò reo rung trời không ngơi nghỉ.
Huyện Lam Điền đèn hoa sáng rực, thành tòa thành không ngủ.
Đèn lồng đếm không xuể treo trước cửa, trên cành cây, những nhà giàu có một chút có kể cả chuỗi đèn, dán câu đó lên, cho mọi người giải đó tìm vui.
Chu Mỹ Sác được Lương Anh, Mộc Thiên Đào làm bạn đi ra chợ đèn hoa sắc màu, nhưng ba người thì có hai là chẳng nở lấy một nụ cười, chẳng hòa hợp với không khí tưng bừng xung quanh.
Một mình Lương Anh cầm tới ba miếng sườn rán, ăn ngon lành.
Thành Khai Phong không thủ được nữa rồi, Chu vương chuẩn bị tuẫn tiết, tin tức đó Nhật báo Lam Điền vừa mới cho đăng sáng ngày hôm nay.
Chu Mỹ Sác bần thần đi trong đám đông, nhìn cảnh tượng trước mắt nàng không dám tin điều mình đọc được, tựa hồ như hai thế giới trái ngược: “ Thế huynh, thảm cảnh Khai Phong miêu tả trên báo là thật sao?”
“ Thật, người chấp bút là Liễu Thành, hắn đứng đầu bí thư giám Lam Điền, sẽ không bịa đặt đâu, cũng không cần thiết làm thế.” Mộc Thiên Đào xác nhận:
Giọng Chu Mỹ Sác càng thêm đau khổ: “ Vậy là đám Lưu Trạch Thanh thực sự hành quân hai mươi dặm mỗi ngày rồi, Chu vương thúc làm sao đợi được viện quân chứ! Huyện Lam Điền có trọng binh ở Thằng Trì, vì sao Vân Chiêu không tới cứu viện?”
“ Công chúa, triều đình không yêu cầu, Chu vương cũng không cho đâu, vì đất đai huyện Lam Điền giải phóng được chưa bao giờ nhường ra.”
“ Chẳng lẽ rơi vào tay đám tặc khấu như Lý Hồng Cơ thì đoạt lại được sao?”
Thực tế lại đúng là thế, Mộc Thiên Đào thở dài:” Đúng vậy, Lý Hồng Cơ chẳng qua là tên lưu khấu thôi, hắn cướp đoạt một phen rồi sẽ đi, giống như Lạc Dương vậy hắn công phá nơi đó, lấy hết của cải rồi đi nơi khác.”
Từ sau khi biết huyện Lam Điền có một thứ gọi là báo chí, Chu Mỹ Sác chưa bao giờ bỏ lỡ số nào, cũng nhờ báo chí mà nàng hiểu được thiên hạ hỗn loạn, hiểu hơn về nỗi khổ của phụ hoàng.
Giống như những lời bình luận trên báo nói, vương triều Đại Minh nguy trong sớm tối rồi.
Vì thế một tiểu cô nương mười bốn tuổi mà ngày nào cũng chau mày không vui.
“ Thành Khai Phong hết cứu rồi.” Mộc Thiên Đào khẽ thở dài, hắn nhìn xa hơn Chu Mỹ Sác, bởi vì trong thư viện còn có một tiết học chuyên giảng giải thời sự, tiên sinh giảng bài không cố định, tùy vào tình hình cần giảng mà thay người cũng như phương thức giảng giải.
Giống như bài giảng về tình hình Khai Phong hôm đó, Hàn tiên sinh còn lấy sa bàn ra mô phỏng trận chiến Khai Phong, để hắn và Hạ Hoàn Thuần làm bên phòng thủ, nhưng kết quả họ thất bại trước đám đồng song, không phải hai người họ chưa tận lực, mà vì điều kiện thành Khai Phong quá kém.
Hai người bày hết mưu kế cũng chỉ thủ được bảy mươi mốt ngày.
“ Công chúa đừng nghĩ chuyện Khai Phong nữa, thần cho rằng tiếp theo triều đình nên lo tới Sơn Đông! Lưu Trạch Thanh rời Sơn Đông, nơi đó không ai bảo vệ. Hiện Lý Hồng Cơ đang do dự tấn công Ứng Thiên phủ hay Thuận Thiên phủ, nếu đại môn Sơn Đông mở ra, hắn sẽ tiến kinh.”
Chu Mỹ Sác nắm chặt tay:” Chúng ta phải viết những điều này thành tấu chương dâng phụ hoàng ta xem.”
Mộc Thiên Đào lắc đầu:” Tiếng nói của chúng ta quá nhỏ bé, bệ hạ không nghe đâu.”
“ Vậy thì gửi cho mẫu hậu.”
“ Được rồi.”
Khi hai người vừa ra quyết định thì một quả pháo hoa cực lớn màu đỏ nổ tung trên đầu hai người, sau đó phủ xuống đất, giữa chừng tiêu tan.
Chu Mỹ Sác đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, ít tro đen rơi xuống bàn tay trắng muốt: “ Giờ ta hiểu vì sao phụ hoàng lại ngày lo đêm nghĩ rồi.”
Mộc Thiên Đào an ủi:” Công chúa, trời sẽ không tuyệt đường người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.