Chương 607: Thiên Hạ Rách Nát. (1)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Đơi Tiết Ngọc Nương xách đao rời đi, Hàn Lăng Sơn vẫn nhìn theo không chớp, càng nhìn nữ nhân này càng thích, cứ nghĩ giá trị nữ nhân này không cao, xem ra xem thường nàng rồi.
Nữ nhân có quan hệ với đại tướng quân nước Oa, bất kể thế nào cũng là bảo bối, đâu thể là hạng bình thường cho được.
Vốn định lấy vàng xong, Hàn Lăng Sơn kết bạn cùng Thi Lang bỏ chạy, giờ có phát hiện mới này, Hàn Lăng Sơn chuẩn bị đưa nữ nhân này tới Quan Trung, để xem xem một nữ nhân mang bao nhiêu vàng tới Quan Trung như thế có ý đồ gì?
Cho nên hắn vừa đi vừa giải thích với Tiết Ngọc Nương, bất kể là ai trộm mất sàn xe của nàng thì không liên quan tới Thi Lang, tối qua họ ngủ cùng nhau.
Tiết Ngọc Nương tuy vẫn hoài nghi Thi Lang, rốt cuộc vẫn nghe Hàn Lăng Sơn, cho Thi Lang ở lại thương đội, có lẽ nàng định kiếm thời cơ thích hợp đích thân giết Thi Lang ... Có lẽ còn giết tất cả hỏa kế bao gồm Hàn Lăng Sơn.
May mà đám Vương Hạ chỉ cướp đi sàn xe có vàng, không đụng tới hành trang của Tiết Ngọc Nương, có ít bạc vụn, Hàn Lăng Sơn bồi thường tổn thất của khách điếm rồi nhờ chưởng quầy sai người giết quyết thi thể Trương Học Giang.
Suốt cả ngày hôm đó Tiết Ngọc Nương rất bận rộn.
“ Này, giờ ta tin rồi, ngươi đúng là thèm khát thân thể nữ nhân đó.” Trên trưa ăn cơm, Thi Lang sán tới bên Hàn Lăng Sơn nói nhỏ, giờ vàng không còn mà tên này còn ân cần như thế thì làm gì còn cách giải thích nào khác:
“ Ta không giết tên béo ...” Chuyện mình không làm Hàn Lăng Sơn phải giải thích một chút:
“ Ta đương nhiên biết không phải ngươi làm, khi cường đạo cướp nữ chưởng quầy, ngươi ngủ như heo, ta vốn định ra xem, phát hiện thân thủ đám người kia không tầm thường, ta chưa chắc đã đánh lại liền nằm xuống. “Thi Lang kể lại:” Buổi sáng thức dậy nhìn thấy nữ nhân đó thì cả bị người ta buộc bên xe như chó vậy, vải nhét trong miệng là do ta giúp rút ra, khi đó ả chưa tỉnh. Ta đáng lẽ nên gọi ngươi dậy khi đó, hai người các ngươi có thời gian ngủ bù.”
Hàn Lăng Sơn thắc mắc: “ Ngươi giết tên béo đó đúng không?”
“ Hắn đá ta. “ Thi Lang trả lời rất thản nhiên:
Lý do quá chính đáng, Hàn Lăng Sơn biểu thị tán đồng: “ Ta chuẩn bị cùng nữ nhân đó đi Quan Trung, ngươi đi không?”
“ Đi, sau này ta không thể ra biển nữa rồi.”
“ Vậy thì lên núi với ta.”
“ Không, ta có việc phải làm.”
Hàn Lăng Sơn vẫn biểu thị tán thành, dù sao dù là ai bị chết cả nhà cũng phải tìm hiểu nguyên nhân.
Lần nữa gặp lại Vương Hạ, hắn rõ ràng rất vui.
“ Có được 5000 lượng vàng rồi, chỉ là chữ khắc trên đó làm người ta ngại quá.” Vương Hạ lúng túng:
“ Viết gì thế.”
“ Tướng quân xứ mặt trời mọc Đức Xuyên Gia Quang thư cho người thống trị Trường An Vân Chiêu tướng quân túc hạ.”
Hàn Lăng Sơn hết hồn lau mồ hôi, té ra đi cướp đúng cái chỗ vàng mà người ta định tặng cho huyện tôn nhà mình à, thế này có khác gì là cướp của nhà mình đâu, đúng là dở khóc dở cười mà:” Thôi, cướp đi cũng tốt, bọn họ sẽ đúc cái khác tặng huyện tôn. Ngươi mang thư của ta về cho huyện tôn, tạm thời ta chưa về được ...”
Vương Hạ nghe Hàn Lăng Sơn cứ quấn lấy nữ nhân kia trì hoãn thời gian trở về thì không hiểu, song hắn không dám hỏi nguyên nhân, chỉ khuyến cáo, mau mau trở về, huyện tôn giận lắm rồi.
Hàn Lăng Sơn chỉ cười không đáp, bởi vì hắn tuy có cấp bậc, nhưng không đảm nhận vị trí chính thức của huyện Lam Điền, nên hành vi của hắn không phải là công khai kháng lệnh làm tổn hại uy danh của Vân Chiêu.
Đợi hắn về khách điếm thì thương đội đột nhiên nhiều thêm mười người.
Điều đó khiến mấy hỏa kế cũ rất bất an, nguyên nhân chủ yếu là vì mười tên kia như người câm, từ khi nhập đội không nói không rằng.
Thi Lang nhỏ giọng báo cho Hàn Lăng Sơn:” Oa khấu.”
Hàn Lăng Sơn nghe giọng là biết tên này muốn giết người rồi, người Oa và Trịnh thị có quan hệ không nhỏ, năm xưa Trịnh Chi Long bị đuổi khỏi nhà đã đi khắp nơi, sau đó tới nước Oa làm việc hỏa kế, cưới lão bà và sinh Trịnh Sâm ở đây, Thi Lang hẳn là hận Trịnh thị, hận luôn người Oa, khuyên: “ Đông lắm.”
“ Chúng ta cũng có mười người.”
“ Vậy nghe ngươi chỉ huy, chỉ là ...”
“ Yên tâm, nữ nhân đó không giết, để cho ngươi.” Thi Lang nhạt giọng nói, cảm thấy đường đường một hảo hán bị vướng bận bởi một nữ nhân thật mất mặt:
Hàn Lăng Sơn không ý kiến gì nữa, với lại hắn cũng muốn xeo xem bản lĩnh Thi Lang thế nào.
……. …….
Hàn Lăng Sơn đã ở khá gần huyện Lam Điền, thế nên tin tức hắn truyền về không cần mất 15 ngày mới tới tay Vân Chiêu nữa, chỉ cần một ngày rưỡi là đủ.
Vân Chiêu xem văn thư mà nhíu chặt mày:” Đức Xuyên Gia Quang à, hắn tìm ta làm cái gì chứ?”
Tiền Thiểu Thiểu ở bên nói:” 5000 lượng vàng không phải ít, Đức Xuyên Gia Quang có liên hệ chặt chẽ với Trịnh Chi Long, có lẽ là sau khi Trịnh Chi Long chết, hắn muốn tìm liên minh mới? Nếu là thế thì tốc độ phản ứng của hắn cũng quá nhanh, đồng thời còn trực tiếp tìm tới chúng ta, ánh mắt rất chuẩn.”
“ Chúng ta đã cố gắng giấu mình chờ đợi, vẫn bị kẻ thông minh nhìn ra, tên Đức Xuyên Gia Quang này rất trí tuệ, đồng thời cho thấy danh tiếng của chúa công đã vang vọng bốn biển rồi.” Dương Hùng ở bên cố gắng xen vào nịnh một câu:
Vân Chiêu liếc Dương Hùng một cái:” Nói vậy tức là chính sách của chúng ta đã thất bại mới là đánh giá chính xác nhất.”
Dương Hùng đổ mồ hôi, không dám nhiều lời nữa.
Tiền Thiểu Thiểu thấy đâu có vấn đề gì:” Chúng ta sớm muộn gì cũng tạo phản thôi mà, rất nhiều người ở Đại Minh cũng biết như thế, hắn chỉ cần không quá xa lạ tình hình Đại Minh là biết thôi.”
Vân Chiêu đính chính:” Chúng ta không tạo phản, chúng ta quang minh chính đại tiếp nhận thiên hạ này. Năm nay tiến công cho hoàng đế chắc là đến rồi, hoàng đế có hài lòng không?”
“ Theo như người trong cung nói, hoàng đế rất hài lòng, chỉ là sau khi thu được tiến công thì ngồi một mình trong đại điện cả đêm.” Tiền Thiểu Thiểu hiếm khi thương hại một ai cũng phải thở dài:” Quốc sự be bét, Lạc Dương, Vũ Xương thất thủ, đất Thục bị đánh loạn, Sơn Tây, Hà Nam dân chúng lầm than, Sơn Đông, Hà Bắc thì bị Kiến Nô tàn phá tới nay thưa thớt bóng người, cửu biên chỉ tồn tại trên danh nghĩa.”
“ Ti chức đoán là hoàng đế lâu lắm rồi chẳng nghe được một tin tốt lành, có lẽ nhận được cống phẩm của chúng ta, an ủi phần nào sự thê lương trong lòng.”
“ Đúng ạ, đúng ạ, trên đời còn có người nhớ tới hoàng đế, ti chức nghĩ hoàng đế nhất định sẽ vui mừng.” Dương Hùng gần đây cứ có cơ hội lại chêm một câu nịnh bợ, không biết vì sao:
Đã tới tháng Giêng năm Sùng Trinh thứ 14 rồi, đà xuống dốc của Đại Minh ngày một rõ.
Lý Hồng Cơ sau khi rời Khai Phong lập tức tiến công Nhữ Châu, tri phủ Nhữ Châu dẫn người chống lại 11 ngày, đến khi cung đạn hết sạch, lên thành tác chiến, đích thân gõ trống cổ vũ, trúng vô số tên vẫn hò hét quyết chiến, đến khi máu chảy hết thì thành phá.
Ngày 15 tháng 1, Tả Lương Ngọc đích thuân suất quân nghênh chiến Trương Bỉnh Trung, quân bị đánh tan mất hết đấu chỉ, tham tướng Sĩ Kiệt, du kích tướng quân Quách Khai đều chiến tử.
Ngày 26 tháng 1, đại tướng Kiến Châu Tề Cáp Lãng bao vây Cẩm Châu, thủ tướng Tổ Đại Thọ cầu viện Hồng Thừa Trù, Hồng Thừa Trù lệnh Tổ Đại Thọ đột vây, Tổ Đại Thọ không chịu, quyết chiến với Tề Cáp Lãng ở Cẩm Châu.
Mã Khoa, Ngô Tam Quế khẩn cầu Hồng Thừa Trù xuất binh cứu viện Tổ Đại Thọ, bị Hồng Thừa Trù quát lui.
Tổng binh Tuyên Phủ Dương Quốc Trụ khởi binh tới Tùng Sơn ứng cứu, nửa đường bị Hồng Thừa Trù quát lui.
Hoàng đế hạ chỉ trách mắng Hồng Thừa Trù.
Hồng Thừa Trù tấu lên :" Tháng 6 năm ngoái thần lệnh Tổ Đại Thọ bỏ Cẩm Châu về Ninh Viễn, Tổ Đại Thọ nói, nếu có địch tới xâm phạm sẽ một mình chống trả, không muốn về, nay lời ứng nghiệm. Bệ hạ nếu dùng thần làm tổng đốc thì không thể cứu Cẩm Châu."
Hoàng đế về tẩm cung khóc với hoàng hậu, nay lệnh trẫm không ai nghe nữa rồi.
Nữ nhân có quan hệ với đại tướng quân nước Oa, bất kể thế nào cũng là bảo bối, đâu thể là hạng bình thường cho được.
Vốn định lấy vàng xong, Hàn Lăng Sơn kết bạn cùng Thi Lang bỏ chạy, giờ có phát hiện mới này, Hàn Lăng Sơn chuẩn bị đưa nữ nhân này tới Quan Trung, để xem xem một nữ nhân mang bao nhiêu vàng tới Quan Trung như thế có ý đồ gì?
Cho nên hắn vừa đi vừa giải thích với Tiết Ngọc Nương, bất kể là ai trộm mất sàn xe của nàng thì không liên quan tới Thi Lang, tối qua họ ngủ cùng nhau.
Tiết Ngọc Nương tuy vẫn hoài nghi Thi Lang, rốt cuộc vẫn nghe Hàn Lăng Sơn, cho Thi Lang ở lại thương đội, có lẽ nàng định kiếm thời cơ thích hợp đích thân giết Thi Lang ... Có lẽ còn giết tất cả hỏa kế bao gồm Hàn Lăng Sơn.
May mà đám Vương Hạ chỉ cướp đi sàn xe có vàng, không đụng tới hành trang của Tiết Ngọc Nương, có ít bạc vụn, Hàn Lăng Sơn bồi thường tổn thất của khách điếm rồi nhờ chưởng quầy sai người giết quyết thi thể Trương Học Giang.
Suốt cả ngày hôm đó Tiết Ngọc Nương rất bận rộn.
“ Này, giờ ta tin rồi, ngươi đúng là thèm khát thân thể nữ nhân đó.” Trên trưa ăn cơm, Thi Lang sán tới bên Hàn Lăng Sơn nói nhỏ, giờ vàng không còn mà tên này còn ân cần như thế thì làm gì còn cách giải thích nào khác:
“ Ta không giết tên béo ...” Chuyện mình không làm Hàn Lăng Sơn phải giải thích một chút:
“ Ta đương nhiên biết không phải ngươi làm, khi cường đạo cướp nữ chưởng quầy, ngươi ngủ như heo, ta vốn định ra xem, phát hiện thân thủ đám người kia không tầm thường, ta chưa chắc đã đánh lại liền nằm xuống. “Thi Lang kể lại:” Buổi sáng thức dậy nhìn thấy nữ nhân đó thì cả bị người ta buộc bên xe như chó vậy, vải nhét trong miệng là do ta giúp rút ra, khi đó ả chưa tỉnh. Ta đáng lẽ nên gọi ngươi dậy khi đó, hai người các ngươi có thời gian ngủ bù.”
Hàn Lăng Sơn thắc mắc: “ Ngươi giết tên béo đó đúng không?”
“ Hắn đá ta. “ Thi Lang trả lời rất thản nhiên:
Lý do quá chính đáng, Hàn Lăng Sơn biểu thị tán đồng: “ Ta chuẩn bị cùng nữ nhân đó đi Quan Trung, ngươi đi không?”
“ Đi, sau này ta không thể ra biển nữa rồi.”
“ Vậy thì lên núi với ta.”
“ Không, ta có việc phải làm.”
Hàn Lăng Sơn vẫn biểu thị tán thành, dù sao dù là ai bị chết cả nhà cũng phải tìm hiểu nguyên nhân.
Lần nữa gặp lại Vương Hạ, hắn rõ ràng rất vui.
“ Có được 5000 lượng vàng rồi, chỉ là chữ khắc trên đó làm người ta ngại quá.” Vương Hạ lúng túng:
“ Viết gì thế.”
“ Tướng quân xứ mặt trời mọc Đức Xuyên Gia Quang thư cho người thống trị Trường An Vân Chiêu tướng quân túc hạ.”
Hàn Lăng Sơn hết hồn lau mồ hôi, té ra đi cướp đúng cái chỗ vàng mà người ta định tặng cho huyện tôn nhà mình à, thế này có khác gì là cướp của nhà mình đâu, đúng là dở khóc dở cười mà:” Thôi, cướp đi cũng tốt, bọn họ sẽ đúc cái khác tặng huyện tôn. Ngươi mang thư của ta về cho huyện tôn, tạm thời ta chưa về được ...”
Vương Hạ nghe Hàn Lăng Sơn cứ quấn lấy nữ nhân kia trì hoãn thời gian trở về thì không hiểu, song hắn không dám hỏi nguyên nhân, chỉ khuyến cáo, mau mau trở về, huyện tôn giận lắm rồi.
Hàn Lăng Sơn chỉ cười không đáp, bởi vì hắn tuy có cấp bậc, nhưng không đảm nhận vị trí chính thức của huyện Lam Điền, nên hành vi của hắn không phải là công khai kháng lệnh làm tổn hại uy danh của Vân Chiêu.
Đợi hắn về khách điếm thì thương đội đột nhiên nhiều thêm mười người.
Điều đó khiến mấy hỏa kế cũ rất bất an, nguyên nhân chủ yếu là vì mười tên kia như người câm, từ khi nhập đội không nói không rằng.
Thi Lang nhỏ giọng báo cho Hàn Lăng Sơn:” Oa khấu.”
Hàn Lăng Sơn nghe giọng là biết tên này muốn giết người rồi, người Oa và Trịnh thị có quan hệ không nhỏ, năm xưa Trịnh Chi Long bị đuổi khỏi nhà đã đi khắp nơi, sau đó tới nước Oa làm việc hỏa kế, cưới lão bà và sinh Trịnh Sâm ở đây, Thi Lang hẳn là hận Trịnh thị, hận luôn người Oa, khuyên: “ Đông lắm.”
“ Chúng ta cũng có mười người.”
“ Vậy nghe ngươi chỉ huy, chỉ là ...”
“ Yên tâm, nữ nhân đó không giết, để cho ngươi.” Thi Lang nhạt giọng nói, cảm thấy đường đường một hảo hán bị vướng bận bởi một nữ nhân thật mất mặt:
Hàn Lăng Sơn không ý kiến gì nữa, với lại hắn cũng muốn xeo xem bản lĩnh Thi Lang thế nào.
……. …….
Hàn Lăng Sơn đã ở khá gần huyện Lam Điền, thế nên tin tức hắn truyền về không cần mất 15 ngày mới tới tay Vân Chiêu nữa, chỉ cần một ngày rưỡi là đủ.
Vân Chiêu xem văn thư mà nhíu chặt mày:” Đức Xuyên Gia Quang à, hắn tìm ta làm cái gì chứ?”
Tiền Thiểu Thiểu ở bên nói:” 5000 lượng vàng không phải ít, Đức Xuyên Gia Quang có liên hệ chặt chẽ với Trịnh Chi Long, có lẽ là sau khi Trịnh Chi Long chết, hắn muốn tìm liên minh mới? Nếu là thế thì tốc độ phản ứng của hắn cũng quá nhanh, đồng thời còn trực tiếp tìm tới chúng ta, ánh mắt rất chuẩn.”
“ Chúng ta đã cố gắng giấu mình chờ đợi, vẫn bị kẻ thông minh nhìn ra, tên Đức Xuyên Gia Quang này rất trí tuệ, đồng thời cho thấy danh tiếng của chúa công đã vang vọng bốn biển rồi.” Dương Hùng ở bên cố gắng xen vào nịnh một câu:
Vân Chiêu liếc Dương Hùng một cái:” Nói vậy tức là chính sách của chúng ta đã thất bại mới là đánh giá chính xác nhất.”
Dương Hùng đổ mồ hôi, không dám nhiều lời nữa.
Tiền Thiểu Thiểu thấy đâu có vấn đề gì:” Chúng ta sớm muộn gì cũng tạo phản thôi mà, rất nhiều người ở Đại Minh cũng biết như thế, hắn chỉ cần không quá xa lạ tình hình Đại Minh là biết thôi.”
Vân Chiêu đính chính:” Chúng ta không tạo phản, chúng ta quang minh chính đại tiếp nhận thiên hạ này. Năm nay tiến công cho hoàng đế chắc là đến rồi, hoàng đế có hài lòng không?”
“ Theo như người trong cung nói, hoàng đế rất hài lòng, chỉ là sau khi thu được tiến công thì ngồi một mình trong đại điện cả đêm.” Tiền Thiểu Thiểu hiếm khi thương hại một ai cũng phải thở dài:” Quốc sự be bét, Lạc Dương, Vũ Xương thất thủ, đất Thục bị đánh loạn, Sơn Tây, Hà Nam dân chúng lầm than, Sơn Đông, Hà Bắc thì bị Kiến Nô tàn phá tới nay thưa thớt bóng người, cửu biên chỉ tồn tại trên danh nghĩa.”
“ Ti chức đoán là hoàng đế lâu lắm rồi chẳng nghe được một tin tốt lành, có lẽ nhận được cống phẩm của chúng ta, an ủi phần nào sự thê lương trong lòng.”
“ Đúng ạ, đúng ạ, trên đời còn có người nhớ tới hoàng đế, ti chức nghĩ hoàng đế nhất định sẽ vui mừng.” Dương Hùng gần đây cứ có cơ hội lại chêm một câu nịnh bợ, không biết vì sao:
Đã tới tháng Giêng năm Sùng Trinh thứ 14 rồi, đà xuống dốc của Đại Minh ngày một rõ.
Lý Hồng Cơ sau khi rời Khai Phong lập tức tiến công Nhữ Châu, tri phủ Nhữ Châu dẫn người chống lại 11 ngày, đến khi cung đạn hết sạch, lên thành tác chiến, đích thân gõ trống cổ vũ, trúng vô số tên vẫn hò hét quyết chiến, đến khi máu chảy hết thì thành phá.
Ngày 15 tháng 1, Tả Lương Ngọc đích thuân suất quân nghênh chiến Trương Bỉnh Trung, quân bị đánh tan mất hết đấu chỉ, tham tướng Sĩ Kiệt, du kích tướng quân Quách Khai đều chiến tử.
Ngày 26 tháng 1, đại tướng Kiến Châu Tề Cáp Lãng bao vây Cẩm Châu, thủ tướng Tổ Đại Thọ cầu viện Hồng Thừa Trù, Hồng Thừa Trù lệnh Tổ Đại Thọ đột vây, Tổ Đại Thọ không chịu, quyết chiến với Tề Cáp Lãng ở Cẩm Châu.
Mã Khoa, Ngô Tam Quế khẩn cầu Hồng Thừa Trù xuất binh cứu viện Tổ Đại Thọ, bị Hồng Thừa Trù quát lui.
Tổng binh Tuyên Phủ Dương Quốc Trụ khởi binh tới Tùng Sơn ứng cứu, nửa đường bị Hồng Thừa Trù quát lui.
Hoàng đế hạ chỉ trách mắng Hồng Thừa Trù.
Hồng Thừa Trù tấu lên :" Tháng 6 năm ngoái thần lệnh Tổ Đại Thọ bỏ Cẩm Châu về Ninh Viễn, Tổ Đại Thọ nói, nếu có địch tới xâm phạm sẽ một mình chống trả, không muốn về, nay lời ứng nghiệm. Bệ hạ nếu dùng thần làm tổng đốc thì không thể cứu Cẩm Châu."
Hoàng đế về tẩm cung khóc với hoàng hậu, nay lệnh trẫm không ai nghe nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.