Chương 608: Thiên Hạ Rách Nát. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Ngày 29 tháng 1, cấp sự trung Tả Mậu dâng tấu nói Lâm Thanh bị nạn đói và dịch bệnh hoành hành, hoàng đế lúc này đã giật gấu vá vai lắm rồi, cắt giảm chi tiêu hết mức mới được 1 vạn lượng bạc, sai hoàng môn đem bạc tới Sơn Đông chẩn tai, giữa đường gặp cướp, người bà bạc đều chẳng còn.
Những tin tức này tới Vân Chiêu xem mà còn lòng nguội ngắt, không biết hoàng đế tâm trạng ra sao.
Công báo triều đình không nên xem nhiều, xem xong không tốt cho tim, may là công báo Quan Trung xem rất vừa mắt.
Hàn Thành có người tên Vương Hóa, trai tráng ở hương đa phần chiến tử, quả phụ nhiều, người này và thê tử Lưu thị chiếu cố 12 người cô quả, mặc dù cả nhà Vương Hóa chỉ có nhà tranh che mưa, y phục che thân, thê tử thiếu ăn, vẫn dốc sức chăm lo cho người cô quả ngày ba bữa, là người thiện tâm hiếm có.
Vân Nương nghe chuyện này cảm khái vô cùng, đích thân cùng nhi tức Tiền thị, Phùng thị may áo cho cả nhà Vương Hóa, phái người tới xây nhà gạch cho Vương Hóa đáp tạ lòng thiện của hắn.
Đồng thời bỏ 5000 lượng bạc, lập viện cô quả, mua 100 mẫu ruộng, 4 con trâu, 2 con lừa, 4 con la, bổ nhiệm Vương Hóa làm viện trưởng, cho một người con của Vương Hóa tới thư viện Ngọc Sơn học.
Tức thì người làm việc thiện ở Hàn Thành tăng mạnh.
Lại có Lương Chí Minh người huyện Thanh Thủy, vì có thê tử tin vào Ma giáo, lấy thai nhi trong bụng hiến yêu tăng luyện đan. Lương Chí Minh thấy thê tử chết thảm, vô cùng căm phẩn, lấy dao che củi rạch bụng yêu tăng, ăn tim gan hắn, lại vung dao đại chiến với đám tín đồ muốn cứu yêu tăng, giết 22 người, kiệt sức mà chết ... Hiện trường máu chảy thành sông, người xem không ai không khiếp sợ.
“ Thế này có phải quá rồi không, các ngươi không thể tuyên truyền như thế.” Vân Chiêu cầm văn thư biểu dương của huyện Thanh Thủy chỉ tay hỏi Dương Hùng:
Dương Hùng lắc đầu: “ Ti chức trước đó thẩm duyệt văn thư cũng có nghi vấn, sau gửi công văn hỏi lý trưởng huyện Thanh Thủy, lý trưởng nói, chuyện này ly kỳ hơn cả bịa, đảm bảo là sự thực.”
Vân Chiêu cảm thán: “ Đã mấy năm rồi mà vẫn chưa diệt được hết bọn chúng.”
“ Thay đổi lòng người vốn là chuyện dài lâu, ngay đã xuất hiện người dám phản kháng như Lương Chí Minh, sau này ti chức cho rằng sẽ càng có nhiều người đứng lên hơn nữa, cuối cùng là diệt trừ được cái nhọt độc này. “ Dương Hùng chắp tay vái một cái:
Vân Chiêu gật đầu duyệt ngay: “ Tuyên truyền mạnh vào, để người Quan Trung biết chúng ta thích hành vi nào, ghét hành vi nào của bách tính.”
Dương Hùng lấy đi văn thư mà Vân Chiêu đã phê duyệt, lại bên thâm một chồng văn thư nữa tới, lấy cái trên cùng ra: “ Đây là văn thư từ huyện Thằng Trì, bên trong nói, có một vạn tám ngàn lưu dân đang đợi vào địa phận Thằng Trì, nhưng trong lưu dân có dịch bệnh, vì an toàn, bọn họ bỏ chẩn tế lưu dân, bao gồm cả lều phát cháo.”
“ Bọn họ cũng lựa chọn người từ trong số lưu dân, cấp phát lương thực định kỳ, để những người kia thay quan phủ cấp cháo cho lưu dân, tránh làm lây bệnh vào huyện, kết quả không tốt.”
Nhắc tới dịch bệnh là Vân Chiêu vô cùng chăm chú: “ Nói rõ hơn đi.”
Dương Hùng mặt mày khó coi “ Đại lý trưởng huyện Thằng Trì không ngờ rằng biện pháp này làm sinh ra đám nhà giàu trong lưu dân, lại còn thê thiếp thành bầy. Đại lý trưởng cuồng nộ, đám người đó vốn cũng là lưu dân chạy nạn, vậy mà trong tay có chút lương thực đã làm sằng làm bậy, liền sai người tới nói, sẽ cho chúng thêm nhiều lương thực, sau đó dùng nỏ bắn chết.”
“ Lại tiếp tục chọn những người trông có vẻ lương thiện để chẩn cứu lưu dân .... Kế quả lại phải giết thêm một nhóm nữa, bọn họ lòng nguội lạnh, cho rằng lưu dân đều là quân khốn kiếp, không muốn tiếp nhận nữa.”
Vân Chiêu vỗ bàn nổi giận:” Công tác có khó khăn là không làm nữa à, ai cho hắn quyền đó. Dương Hùng, gửi văn thư trách mắng Hà Vân, ngoài ra, ngươi cố tình che dấu tên Hà Vân có phải định mong ta quên trừng phạt hắn không? Ngươi làm việc càng ngày càng giống một văn nhân cũ rồi đấy, có biết không hả?”
Dương Hùng vội quỳ một gối xuống, mặt cúi gằm.
“ Nói, rốt cuộc có chuyện gì?” Vân Chiêu nhận thấy sự thay đổi tên này đã lâu, đến mức này không thể tha thứ nữa, nếu hắn không thể giữ được tính công chính sao có thể làm thư ký:
Dương Hùng ấp úng mãi mới lí nhí nói: “ Gia tổ tới Ngọc Sơn, chỉ dẫn ti chức làm như thế.”
Vân Chiêu sầm mặt, tích tắc hiểu ra ngọn nguồn: “ Chính gia tổ ngươi bảo ngươi đổi cách xưng hô với ta thành chúa công?”
“ Vâng ạ.”
Đáng hận, Vân Chiêu biết Vân Hùng là người có hiếu, không dám không nghe lời gia tổ của mình, bảo sao tên này gần đây lại thay đổi nhiều như vậy, đi qua đi lại một hồi, lệnh: “ Mai tới Hán Trúng đi, làm phó thủ cho Từ Ngũ Tưởng.”
Dương Hùng có chút kinh hãi, không ngờ Vân Chiêu quyết đoán như vậy, nhưng hắn mau chóng bình tĩnh lại, ặc dù điều này tương đương với bị chiếm chức rồi, hắn nếu xuống địa phương đáng lẽ phải là người đứng đầu, nhưng quyết định này đồng thời cũng khiến Dương Hùng thở phào, tới nơi sơn cùng thủy tận như thế, tạm thời tránh được tổ phụ, như thế là trung hiếu lưỡng toàn, lập tức dập đầu nói: “ Chúa công, ti chức cáo từ, hôm nay tới đại doanh Phượng Hoàng Sơn, mai rời huyện Lam Điền, Liễu Thành là người cẩn thận nhanh nhẹn có thể thay vị trí của ti chức.”
Vân Chiêu bực tức phất tay:” Cút, cút mau, nếu sau này không thể quay trở lại như cũ thì đừng tới trước mặt ta nữa.”
Dương Hùng đi rồi, Vân Chiêu còn chưa nguôi giận, sức ảnh hưởng của đám văn nhân cũ kia lớn hơn y nghĩ, đã âm thầm lan tới cả đại thư phòng của y rồi, gọi bí thư giám Liễu Thành tới: “ Gửi thư cho Từ Ngũ Tưởng, để Dương Hùng tới Đại Ba Sơn ở cực nam Hán Trung.”
Liễu Thành tròn mắt chấn kinh: “ Nơi đó toàn dã nhân thôi ạ.”
“ Làm đi, ngoài ra bảo Tiền Thiểu Thiểu, gọi Hàn Lăng Sơn bỏ hết mọi việc về ngay cho ta, không cần biết hắn đang làm gì, nếu không về ngay, ta đánh gãy chân chó của hắn.” Vân Chiêu vỗ bàn quát:
……… ………..
Lại nới Hàn Lăng Sơn, lúc này đang thận trọng áp giải sáu xe hàng đi qua Hồ Bắc đầy rẫy tặc khấu.
Trương Bỉnh Trung ở Thục giết người như ngóe, nhưng ở Hồ Bắc thì hắn lại tỏ ra rất ôn hòa.
Vì chuyện này Hàn Lăng Sơn chuyên môn đi tìm hiểu, kết quả hết sức nhàm chán, chỉ bởi vì khi Trương Bỉnh Trung quy thuận triều đình ở Tương Dương làm không ít chuyện tốt, như mở kho lương, tổ chức bách tính làm kênh mương trồng cấy, thậm chỉ bảo vệ bách tính.
Bởi thế khi Trương Bỉnh Trung chiến đấu với quan binh ở Hồ Bắc, luôn được bách tính báo tin, Trương Bình Trung thấy Hồ Bắc toàn là người của mình.
Đám đạo tặc khi làm chuyện quan phủ trước kia thì trông có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Ví dụ như đám người Hàn Lăng Sơn, nhìn một cái là biết chẳng phải hạng lương thiện, hơn nữa 20 đại hán hộ tống sáu cái xe từ Quảng Châu tới Tây An, rõ ràng chẳng hợp lý.
Nhưng đám đạo tặc tự cho mình là quan phủ này lại thấy quá bình thường.
Nhất là khi Tiết Ngọc Nương che mặt, mặc y phục thùng thình che đi thân thể mạn diệu hối lộ cho tên đầu mục cường đạo 10 lượng bạc, tên cường đạo trượng nghĩa này cho bọn họ lá cờ lam.
Hắn nói rằng, nếu đã nộp phí bảo hồ, vậy chỉ cần cắm lá cờ này là thương đội sẽ bình an vô sự ở Hồ Bắc.
Vị đại gia tên Sơn Bưu đó đúng là danh tiếng vang dội, dọc đường gặp không dưới sáu nhóm tới thu thuế, đều rất nể mặt Sơn Bưu, nhìn lá cờ một cái liền cho qua.
Trong khoảng thời gian đó, Hàn Lăng Sơn rất muốn thân cận với Tiết Ngọc Nương, nhưng mà nữ nhân lẳng lơ tới tận xương đó đột nhiên lại biến thành trinh tiết liệt phụ, lúc nào mặt cũng phủ sương băng, giọng điệu lạnh lùng, toàn bộ sự ân cần mà Hàn Lăng Sơn thể hiện ra bị đem nuôi chó hết.
Những tin tức này tới Vân Chiêu xem mà còn lòng nguội ngắt, không biết hoàng đế tâm trạng ra sao.
Công báo triều đình không nên xem nhiều, xem xong không tốt cho tim, may là công báo Quan Trung xem rất vừa mắt.
Hàn Thành có người tên Vương Hóa, trai tráng ở hương đa phần chiến tử, quả phụ nhiều, người này và thê tử Lưu thị chiếu cố 12 người cô quả, mặc dù cả nhà Vương Hóa chỉ có nhà tranh che mưa, y phục che thân, thê tử thiếu ăn, vẫn dốc sức chăm lo cho người cô quả ngày ba bữa, là người thiện tâm hiếm có.
Vân Nương nghe chuyện này cảm khái vô cùng, đích thân cùng nhi tức Tiền thị, Phùng thị may áo cho cả nhà Vương Hóa, phái người tới xây nhà gạch cho Vương Hóa đáp tạ lòng thiện của hắn.
Đồng thời bỏ 5000 lượng bạc, lập viện cô quả, mua 100 mẫu ruộng, 4 con trâu, 2 con lừa, 4 con la, bổ nhiệm Vương Hóa làm viện trưởng, cho một người con của Vương Hóa tới thư viện Ngọc Sơn học.
Tức thì người làm việc thiện ở Hàn Thành tăng mạnh.
Lại có Lương Chí Minh người huyện Thanh Thủy, vì có thê tử tin vào Ma giáo, lấy thai nhi trong bụng hiến yêu tăng luyện đan. Lương Chí Minh thấy thê tử chết thảm, vô cùng căm phẩn, lấy dao che củi rạch bụng yêu tăng, ăn tim gan hắn, lại vung dao đại chiến với đám tín đồ muốn cứu yêu tăng, giết 22 người, kiệt sức mà chết ... Hiện trường máu chảy thành sông, người xem không ai không khiếp sợ.
“ Thế này có phải quá rồi không, các ngươi không thể tuyên truyền như thế.” Vân Chiêu cầm văn thư biểu dương của huyện Thanh Thủy chỉ tay hỏi Dương Hùng:
Dương Hùng lắc đầu: “ Ti chức trước đó thẩm duyệt văn thư cũng có nghi vấn, sau gửi công văn hỏi lý trưởng huyện Thanh Thủy, lý trưởng nói, chuyện này ly kỳ hơn cả bịa, đảm bảo là sự thực.”
Vân Chiêu cảm thán: “ Đã mấy năm rồi mà vẫn chưa diệt được hết bọn chúng.”
“ Thay đổi lòng người vốn là chuyện dài lâu, ngay đã xuất hiện người dám phản kháng như Lương Chí Minh, sau này ti chức cho rằng sẽ càng có nhiều người đứng lên hơn nữa, cuối cùng là diệt trừ được cái nhọt độc này. “ Dương Hùng chắp tay vái một cái:
Vân Chiêu gật đầu duyệt ngay: “ Tuyên truyền mạnh vào, để người Quan Trung biết chúng ta thích hành vi nào, ghét hành vi nào của bách tính.”
Dương Hùng lấy đi văn thư mà Vân Chiêu đã phê duyệt, lại bên thâm một chồng văn thư nữa tới, lấy cái trên cùng ra: “ Đây là văn thư từ huyện Thằng Trì, bên trong nói, có một vạn tám ngàn lưu dân đang đợi vào địa phận Thằng Trì, nhưng trong lưu dân có dịch bệnh, vì an toàn, bọn họ bỏ chẩn tế lưu dân, bao gồm cả lều phát cháo.”
“ Bọn họ cũng lựa chọn người từ trong số lưu dân, cấp phát lương thực định kỳ, để những người kia thay quan phủ cấp cháo cho lưu dân, tránh làm lây bệnh vào huyện, kết quả không tốt.”
Nhắc tới dịch bệnh là Vân Chiêu vô cùng chăm chú: “ Nói rõ hơn đi.”
Dương Hùng mặt mày khó coi “ Đại lý trưởng huyện Thằng Trì không ngờ rằng biện pháp này làm sinh ra đám nhà giàu trong lưu dân, lại còn thê thiếp thành bầy. Đại lý trưởng cuồng nộ, đám người đó vốn cũng là lưu dân chạy nạn, vậy mà trong tay có chút lương thực đã làm sằng làm bậy, liền sai người tới nói, sẽ cho chúng thêm nhiều lương thực, sau đó dùng nỏ bắn chết.”
“ Lại tiếp tục chọn những người trông có vẻ lương thiện để chẩn cứu lưu dân .... Kế quả lại phải giết thêm một nhóm nữa, bọn họ lòng nguội lạnh, cho rằng lưu dân đều là quân khốn kiếp, không muốn tiếp nhận nữa.”
Vân Chiêu vỗ bàn nổi giận:” Công tác có khó khăn là không làm nữa à, ai cho hắn quyền đó. Dương Hùng, gửi văn thư trách mắng Hà Vân, ngoài ra, ngươi cố tình che dấu tên Hà Vân có phải định mong ta quên trừng phạt hắn không? Ngươi làm việc càng ngày càng giống một văn nhân cũ rồi đấy, có biết không hả?”
Dương Hùng vội quỳ một gối xuống, mặt cúi gằm.
“ Nói, rốt cuộc có chuyện gì?” Vân Chiêu nhận thấy sự thay đổi tên này đã lâu, đến mức này không thể tha thứ nữa, nếu hắn không thể giữ được tính công chính sao có thể làm thư ký:
Dương Hùng ấp úng mãi mới lí nhí nói: “ Gia tổ tới Ngọc Sơn, chỉ dẫn ti chức làm như thế.”
Vân Chiêu sầm mặt, tích tắc hiểu ra ngọn nguồn: “ Chính gia tổ ngươi bảo ngươi đổi cách xưng hô với ta thành chúa công?”
“ Vâng ạ.”
Đáng hận, Vân Chiêu biết Vân Hùng là người có hiếu, không dám không nghe lời gia tổ của mình, bảo sao tên này gần đây lại thay đổi nhiều như vậy, đi qua đi lại một hồi, lệnh: “ Mai tới Hán Trúng đi, làm phó thủ cho Từ Ngũ Tưởng.”
Dương Hùng có chút kinh hãi, không ngờ Vân Chiêu quyết đoán như vậy, nhưng hắn mau chóng bình tĩnh lại, ặc dù điều này tương đương với bị chiếm chức rồi, hắn nếu xuống địa phương đáng lẽ phải là người đứng đầu, nhưng quyết định này đồng thời cũng khiến Dương Hùng thở phào, tới nơi sơn cùng thủy tận như thế, tạm thời tránh được tổ phụ, như thế là trung hiếu lưỡng toàn, lập tức dập đầu nói: “ Chúa công, ti chức cáo từ, hôm nay tới đại doanh Phượng Hoàng Sơn, mai rời huyện Lam Điền, Liễu Thành là người cẩn thận nhanh nhẹn có thể thay vị trí của ti chức.”
Vân Chiêu bực tức phất tay:” Cút, cút mau, nếu sau này không thể quay trở lại như cũ thì đừng tới trước mặt ta nữa.”
Dương Hùng đi rồi, Vân Chiêu còn chưa nguôi giận, sức ảnh hưởng của đám văn nhân cũ kia lớn hơn y nghĩ, đã âm thầm lan tới cả đại thư phòng của y rồi, gọi bí thư giám Liễu Thành tới: “ Gửi thư cho Từ Ngũ Tưởng, để Dương Hùng tới Đại Ba Sơn ở cực nam Hán Trung.”
Liễu Thành tròn mắt chấn kinh: “ Nơi đó toàn dã nhân thôi ạ.”
“ Làm đi, ngoài ra bảo Tiền Thiểu Thiểu, gọi Hàn Lăng Sơn bỏ hết mọi việc về ngay cho ta, không cần biết hắn đang làm gì, nếu không về ngay, ta đánh gãy chân chó của hắn.” Vân Chiêu vỗ bàn quát:
……… ………..
Lại nới Hàn Lăng Sơn, lúc này đang thận trọng áp giải sáu xe hàng đi qua Hồ Bắc đầy rẫy tặc khấu.
Trương Bỉnh Trung ở Thục giết người như ngóe, nhưng ở Hồ Bắc thì hắn lại tỏ ra rất ôn hòa.
Vì chuyện này Hàn Lăng Sơn chuyên môn đi tìm hiểu, kết quả hết sức nhàm chán, chỉ bởi vì khi Trương Bỉnh Trung quy thuận triều đình ở Tương Dương làm không ít chuyện tốt, như mở kho lương, tổ chức bách tính làm kênh mương trồng cấy, thậm chỉ bảo vệ bách tính.
Bởi thế khi Trương Bỉnh Trung chiến đấu với quan binh ở Hồ Bắc, luôn được bách tính báo tin, Trương Bình Trung thấy Hồ Bắc toàn là người của mình.
Đám đạo tặc khi làm chuyện quan phủ trước kia thì trông có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Ví dụ như đám người Hàn Lăng Sơn, nhìn một cái là biết chẳng phải hạng lương thiện, hơn nữa 20 đại hán hộ tống sáu cái xe từ Quảng Châu tới Tây An, rõ ràng chẳng hợp lý.
Nhưng đám đạo tặc tự cho mình là quan phủ này lại thấy quá bình thường.
Nhất là khi Tiết Ngọc Nương che mặt, mặc y phục thùng thình che đi thân thể mạn diệu hối lộ cho tên đầu mục cường đạo 10 lượng bạc, tên cường đạo trượng nghĩa này cho bọn họ lá cờ lam.
Hắn nói rằng, nếu đã nộp phí bảo hồ, vậy chỉ cần cắm lá cờ này là thương đội sẽ bình an vô sự ở Hồ Bắc.
Vị đại gia tên Sơn Bưu đó đúng là danh tiếng vang dội, dọc đường gặp không dưới sáu nhóm tới thu thuế, đều rất nể mặt Sơn Bưu, nhìn lá cờ một cái liền cho qua.
Trong khoảng thời gian đó, Hàn Lăng Sơn rất muốn thân cận với Tiết Ngọc Nương, nhưng mà nữ nhân lẳng lơ tới tận xương đó đột nhiên lại biến thành trinh tiết liệt phụ, lúc nào mặt cũng phủ sương băng, giọng điệu lạnh lùng, toàn bộ sự ân cần mà Hàn Lăng Sơn thể hiện ra bị đem nuôi chó hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.