Chương 719: Thiên Lý Truyền Âm. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Vân Chiêu đột nhiên phát hiện sắc mặt Tiền Đa Đa cực kém, không hiểu ra sao, chỉ nghĩ nàng tiếc tiền, an ủi:” Chuyện bọn họ làm rất tốn kém, nhưng mà đợi đồ được làm ra, nàng sẽ thấy bỏ bao nhiêu tiền cũng xứng đáng.”
Tiền Đa Đa cắn răng hỏi:” Thứ đó có tác dụng gì chứ?”
“ Ví như có thể thiên lý truyền âm.” Vân Chiêu trả lời xong tiếp tục xem văn thư:
Tiền Đa Đa yên tĩnh nhìn trượng phu chú tâm đọc văn thư, lửa giận trong lòng càng lúc càng dâng cao, lần đầu tiên nàng cảm thấy trượng phu đang lừa mình, nàng phải tìm ra căn nguyên.
Đồng, bạc mà viện nghiên cứu vũ khí muốn được Tiền Đa Đa nhanh chóng gửi cho Triệu Đồng, sau đó nàng bế khuê nữ tới viện tử của Phùng Anh.
Phùng Anh đang giảng bài cho Vân Chương, Vân Hiển, hai đứa bé này rất thông minh, đã biết được rất nhiều chữ, có thể đọc được Bách gia tính, Thiên tự văn, Tam tự kinh, nhìn chúng đầu lắc lư đọc chữ, tương lai nhất định là người bác học.
Tiền Đa Đa ra hiệu cho Phùng Anh ra cây thạch lựu uống trà nói chuyện.
“ Phu quân đang có mấy thứ đồ chơi rất tốn tiền ở viện nghiên cứu vũ khí, cô biết không?”
Không ngờ Phùng Anh đáp đơn giản: “ Biết.”
Một chữ thôi mà khiến Tiền Đa Đa chẳng khác nào bị sấm sét bổ xuống đầu làm choáng váng, hỏi gấp:” Cô biết phu quân đang làm gì à?”
“ Thì thiên lý truyền ân, nếu có thứ đó, bất kể là chuyện xảy ra ở thảo nguyên hay ngoài biển, phu quân cũng biết ngay, cô nói có thần kỳ không?”
Sắc mặt vốn trắng bệch của Tiền Đa Đa khôi phục chút huyết sắc, chỉ cần Phùng Anh không biết nhiều hơn nàng là được rồi:” Nói thế mà cô cũng tin à?”
Phùng Anh hỏi lại:” Phu quân ta nói, vì sao ta lại không tin?”
Lại một câu nữa làm Tiền Đa Đa đỏ mặt tía tai, toàn thân không thoải mái.
Đúng thế, đó là sao nàng lại không tin lời trượng phủ nhỉ?
Mỗi ngày Vân Chiêu đều có thói quen rửa chân, thường thì công việc này do Vân Xuân hoặc Vân Hoa làm.
Y quen với việc bị đôi tay khỏe mạnh của Vân Xuân, Vân Hoa bóp chân mình, làm y hưởng thụ khoái cảm bị ngược đãi.
Hôm nay.
Chân Vân Chiêu được đối xử ôn nhu.
Cho nên Vân Chiêu bỏ văn thư che tầm mắt ra, nhìn thấy Tiền Đa Đa ngồi trên cái ghế nhỏ rửa chân cho y, trước kia không phải là Tiền Đa Đa chưa từng rửa chân cho y, nhưng thời điểm đó lâu lắm rồi, khi nàng còn nhỏ mang thân phận là nha hoàn trong nhà, còn Vân Chiêu chưa có mấy hứng thú với nàng.
Từ khi Vân Chiêu thích nàng rồi, chỉ có Vân Chiêu lấy lòng nàng, ít có chuyện ngược lại.
“ Sao thế, hôm nay ai chọc giận nàng à?” Vân Chiêu tò mò nhìn lão bà hành vi khác thường của mình:
“ Tại thiếp không tốt.” Tiền Đa Đa ôn nhu vô hạn nói:
Vân Chiêu nhìn trái nhìn phải, không thấy hai đứa nhi tử nghịch ngợm, cũng không thấy khuê nữ hay khóc quấy đâu, xem ra Tiền Đa Đa đã chuẩn bị trước.
“ Hôm nay Phùng Anh gióng lên hồi chuông cảnh báo, nói chúng ta ngày càng không giống phu thê, mà đang chuyển hóa thành quan hệ quân thần rồi.” Tiền Đa Đa giọng đầy ai oán:
Đừng tin, đừng tin, đừng tin, Vân Chiêu tự nhắc mình ba lần, sau đó híp mắt cười nói:” Vài năm nữa thôi cả thiên hạ này sẽ thành thần tử của ta, đâu chỉ riêng các nàng.”
Tiền Đa Đa đành diễn tiếp:” Thần thiếp có một thỉnh cầu.”
Vân Chiêu làm bộ làm tịch phất tay:” Nói.”
“ Chúng ta làm phu thê, không làm thần tử.”
“ Ồ, gần đây nàng kiểm kê nhà kho, chỉnh đốn hậu trạch, lập quy củ cho gia thần, mai mối cưới gả cho các muội tử, ta còn cho rằng nàng đang chuẩn bị để quản lý hậu cung chứ.”
Tiền Đa Đa bóp chân Vân Chiêu, ủy khuất nói: “ Trong nhà loạn lắm, mẹ không quản việc nữa, Phùng Anh là đồ vô tích sự, thiếp không quản thì ai quản?”
Vân Chiêu thở dài: “ Chẳng lẽ nàng lại không biết làm thế khiến mọi người áp lực rất lớn? Ta không nói không cần chỉnh đốn, nhưng mà chuyện Hàn Lăng Sơn, Trương Quốc Trụ ... Hắn là người coi trọng tình nghĩa, nàng dùng thủ đoạn ép buộc, bọn họ quật cường như vậy cũng không phản kháng.”
“ Nàng có thể vô lý ngang ngược với họ, không sao cả, họ quen rồi, nhưng nàng phải phân rõ, họ yêu quý nàng, nhưng không phải gia thần của nàng, nếu nàng uy hiếp họ, tổn hại tới loại tình cảm này, cuối cùng thiệt thòi là nàng thôi.”
Tiền Đa Đa ấp úng: “ Thiếp đâu có ....”
“ Nàng còn cãi sao, khi Hàn Lăng Sơn nói với ta là hắn chịu rồi, nàng làm sao cũng được, nàng có biết ta giật mình không? Nàng có biết hắn đau lòng không? “ Vân Chiêu không biết nói thế nào nữa, y không biết bao lần muốn đem Vân Hà gả cho Hàn Lăng Sơn, thậm chí có lần dọa đuổi Vân Hà tới nhà hắn, hắn không chịu tìm đủ cách thoái thác, nhưng hắn không chống đối ý muốn của Tiền Đa Đa:
Tâm tư đám đó sao y không hiểu, nam sinh ba khóa đầu thư viện thì hết tám phần thầm yêu Tiền Đa Đa rồi.
Tất cả do Tiền Đa Đa khi đó muốn tạo dựng thế lực quanh mình, thuận tiện cho nàng sau này, giờ nàng lợi dụng tình cảm đó, chẳng phải gây nghiệt à?
Tiền Đa Đa ngồi im rất lâu, cuối cùng nói: “ Hắn xưa nay coi thường nữ nhân, thiếp còn nghĩ ... Thôi, mai thiếp tìm hắn uống rượu.”
Vân Chiêu nhẹ người, rất hài lòng với phản ứng tiền Đa Đa, sau đó thì thầm bằng vẻ mặt rất hắc ám: “ Nàng nên làm thế này này, nếu tên khốn đó đã đau lòng rồi, vậy nhất định phải khiến hắn đau lòng hơn nữa, phải khiến hắn cho rằng đó là lỗi của hắn, khiến hắn đau lòng chết luôn. Tên khốn kiếp đó mềm rắn không chịu, nàng làm hắn khóc luôn đi.”
Cứ như những lời lúc nãy chỉ trích nàng mưu mô là người khác nói ấy.
“ Thằng nhãi đó năm xưa Tú Phân đánh như bao cát đó, giờ ỷ có chút bản lĩnh rồi dám lên mặt với chàng như vậy à? “ Tiền Đa Đa lớn tiếng gọi:
“ Xuân Xuân, Hoa Hoa, ta cũng muốn rửa chân.”
Vân Xuân, Vân Hoa lập tức chạy vào, một bóp chân cho Vân Chiêu, một bóp chân cho Tiền Đa Đa, lúc đi vào thì chậu nước cùng với ghế đều mang theo, xem ra đã đợi bên cửa từ lâu.
Vân Chiêu trừng mắt với Tiền Đa Đa, nàng liền nhỏe miệng cười đáp lại, hoàn toàn là bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
Biết mà, muốn Tiền Đa Đa thay đổi sao, nằm mơ đi.
Mới sáng sớm thành Ngọc Sơn đã trở nên náo nhiệt vô cùng, mỗi năm sau vụ thu hoạch hè, một số nhà giàu mới nổi luôn thích tới Ngọc Sơn chơi.
Cho dù nơi này đồ ăn đắt đỏ, giá ở trọ cực cao, vào thành phải nộp tiền, uống nước phải trả tiền, ngồi xe trâu lên thư viện Ngọc Sơn cũng tốn tiền, nhưng họ thấy được tiêu tiền ở đây là vinh dự rồi, cho nên người tới thành Ngọc Sơn vẫn đông nghìn nghịt.
Đại bộ phận thương gia ở nơi này là người bản tộc Vân thị, muốn cái đám khốn kiếp giờ mặt để trên đỉnh đầu đó đối xử tử tế với khách có mà nằm mơ, mắng chửi đuổi khách mới là chuyện cơm bữa.
Dù vậy người ta vẫn cứ điên cuồng ném tiền vào.
Ở thành Ngọc Sơn ăn một bát mỳ có thể ăn ba bát ở huyện Lam Điền, ở nơi này ngủ một đêm trong phòng chung có thể ở trong phòng riêng sạch sẽ tại Trường An.
Nếu ai thích khoe khoang tiền bạc ở nơi này, bọn họ không được chủ quán nhiệt tình chiêu đãi hơn đâu, khả năng cao bị tóm cổ ném khỏi thành.
Tóm lại, thành Ngọc Sơn trừ đắt đỏ ra thì chẳng có gì đặc sắc, mà ở đây cũng chẳng bao giờ hoan nghênh người ngoài tới.
Biết làm sao được, người sống trong thành Ngọc Sơn đa phần là người Vân thị, bọn họ đã tự coi mình là hoàng tộc rồi.
Lão tử là hoàng tộc còn mở cửa đón khách đã là nể mặt bọn nhà quê lắm rồi, còn dám lên mặt với lão tử à?
Nếu Vân gia trang tử ai ấy mặt hếch lên trời hung hăng vô lý, thư viện Ngọc Sơn phát tán ra khí chất thanh quý.
Người nơi này thấy du khách bên ngoài tới ai nấy đều lễ độ, nhưng ánh mắt họ luôn lãnh đạm.
Ăn ở trong thư viện Ngọc Sơn tất nhiên là không đắt, nhưng mà khi học sinh thư viện cầm khay đi lấy cơm mới có phần cơm ngon nhất.
Còn về phần du khách, thái độ của họ là thích ăn thì ăn, không thì thôi.
Nếu là ở nơi khác tại Quan Trung, loại trù tử, trù nương này sớm bị thực khách nóng tính đấm cho tám chục lần rồi, ở Ngọc Sơn thì ai nấy đều hạ mình xuống, gặp phải học sinh thư viện đi lấy cơm, dù bụng đói meo rồi vẫn n hường đường.
Tư tưởng ăn sâu cả nghìn ngăm khiến những bách tính thuần phác đó tự nhận thấp hơn các Văn Khúc Tinh Quân của thư viện một cái đầu.
Tiền Đa Đa cắn răng hỏi:” Thứ đó có tác dụng gì chứ?”
“ Ví như có thể thiên lý truyền âm.” Vân Chiêu trả lời xong tiếp tục xem văn thư:
Tiền Đa Đa yên tĩnh nhìn trượng phu chú tâm đọc văn thư, lửa giận trong lòng càng lúc càng dâng cao, lần đầu tiên nàng cảm thấy trượng phu đang lừa mình, nàng phải tìm ra căn nguyên.
Đồng, bạc mà viện nghiên cứu vũ khí muốn được Tiền Đa Đa nhanh chóng gửi cho Triệu Đồng, sau đó nàng bế khuê nữ tới viện tử của Phùng Anh.
Phùng Anh đang giảng bài cho Vân Chương, Vân Hiển, hai đứa bé này rất thông minh, đã biết được rất nhiều chữ, có thể đọc được Bách gia tính, Thiên tự văn, Tam tự kinh, nhìn chúng đầu lắc lư đọc chữ, tương lai nhất định là người bác học.
Tiền Đa Đa ra hiệu cho Phùng Anh ra cây thạch lựu uống trà nói chuyện.
“ Phu quân đang có mấy thứ đồ chơi rất tốn tiền ở viện nghiên cứu vũ khí, cô biết không?”
Không ngờ Phùng Anh đáp đơn giản: “ Biết.”
Một chữ thôi mà khiến Tiền Đa Đa chẳng khác nào bị sấm sét bổ xuống đầu làm choáng váng, hỏi gấp:” Cô biết phu quân đang làm gì à?”
“ Thì thiên lý truyền ân, nếu có thứ đó, bất kể là chuyện xảy ra ở thảo nguyên hay ngoài biển, phu quân cũng biết ngay, cô nói có thần kỳ không?”
Sắc mặt vốn trắng bệch của Tiền Đa Đa khôi phục chút huyết sắc, chỉ cần Phùng Anh không biết nhiều hơn nàng là được rồi:” Nói thế mà cô cũng tin à?”
Phùng Anh hỏi lại:” Phu quân ta nói, vì sao ta lại không tin?”
Lại một câu nữa làm Tiền Đa Đa đỏ mặt tía tai, toàn thân không thoải mái.
Đúng thế, đó là sao nàng lại không tin lời trượng phủ nhỉ?
Mỗi ngày Vân Chiêu đều có thói quen rửa chân, thường thì công việc này do Vân Xuân hoặc Vân Hoa làm.
Y quen với việc bị đôi tay khỏe mạnh của Vân Xuân, Vân Hoa bóp chân mình, làm y hưởng thụ khoái cảm bị ngược đãi.
Hôm nay.
Chân Vân Chiêu được đối xử ôn nhu.
Cho nên Vân Chiêu bỏ văn thư che tầm mắt ra, nhìn thấy Tiền Đa Đa ngồi trên cái ghế nhỏ rửa chân cho y, trước kia không phải là Tiền Đa Đa chưa từng rửa chân cho y, nhưng thời điểm đó lâu lắm rồi, khi nàng còn nhỏ mang thân phận là nha hoàn trong nhà, còn Vân Chiêu chưa có mấy hứng thú với nàng.
Từ khi Vân Chiêu thích nàng rồi, chỉ có Vân Chiêu lấy lòng nàng, ít có chuyện ngược lại.
“ Sao thế, hôm nay ai chọc giận nàng à?” Vân Chiêu tò mò nhìn lão bà hành vi khác thường của mình:
“ Tại thiếp không tốt.” Tiền Đa Đa ôn nhu vô hạn nói:
Vân Chiêu nhìn trái nhìn phải, không thấy hai đứa nhi tử nghịch ngợm, cũng không thấy khuê nữ hay khóc quấy đâu, xem ra Tiền Đa Đa đã chuẩn bị trước.
“ Hôm nay Phùng Anh gióng lên hồi chuông cảnh báo, nói chúng ta ngày càng không giống phu thê, mà đang chuyển hóa thành quan hệ quân thần rồi.” Tiền Đa Đa giọng đầy ai oán:
Đừng tin, đừng tin, đừng tin, Vân Chiêu tự nhắc mình ba lần, sau đó híp mắt cười nói:” Vài năm nữa thôi cả thiên hạ này sẽ thành thần tử của ta, đâu chỉ riêng các nàng.”
Tiền Đa Đa đành diễn tiếp:” Thần thiếp có một thỉnh cầu.”
Vân Chiêu làm bộ làm tịch phất tay:” Nói.”
“ Chúng ta làm phu thê, không làm thần tử.”
“ Ồ, gần đây nàng kiểm kê nhà kho, chỉnh đốn hậu trạch, lập quy củ cho gia thần, mai mối cưới gả cho các muội tử, ta còn cho rằng nàng đang chuẩn bị để quản lý hậu cung chứ.”
Tiền Đa Đa bóp chân Vân Chiêu, ủy khuất nói: “ Trong nhà loạn lắm, mẹ không quản việc nữa, Phùng Anh là đồ vô tích sự, thiếp không quản thì ai quản?”
Vân Chiêu thở dài: “ Chẳng lẽ nàng lại không biết làm thế khiến mọi người áp lực rất lớn? Ta không nói không cần chỉnh đốn, nhưng mà chuyện Hàn Lăng Sơn, Trương Quốc Trụ ... Hắn là người coi trọng tình nghĩa, nàng dùng thủ đoạn ép buộc, bọn họ quật cường như vậy cũng không phản kháng.”
“ Nàng có thể vô lý ngang ngược với họ, không sao cả, họ quen rồi, nhưng nàng phải phân rõ, họ yêu quý nàng, nhưng không phải gia thần của nàng, nếu nàng uy hiếp họ, tổn hại tới loại tình cảm này, cuối cùng thiệt thòi là nàng thôi.”
Tiền Đa Đa ấp úng: “ Thiếp đâu có ....”
“ Nàng còn cãi sao, khi Hàn Lăng Sơn nói với ta là hắn chịu rồi, nàng làm sao cũng được, nàng có biết ta giật mình không? Nàng có biết hắn đau lòng không? “ Vân Chiêu không biết nói thế nào nữa, y không biết bao lần muốn đem Vân Hà gả cho Hàn Lăng Sơn, thậm chí có lần dọa đuổi Vân Hà tới nhà hắn, hắn không chịu tìm đủ cách thoái thác, nhưng hắn không chống đối ý muốn của Tiền Đa Đa:
Tâm tư đám đó sao y không hiểu, nam sinh ba khóa đầu thư viện thì hết tám phần thầm yêu Tiền Đa Đa rồi.
Tất cả do Tiền Đa Đa khi đó muốn tạo dựng thế lực quanh mình, thuận tiện cho nàng sau này, giờ nàng lợi dụng tình cảm đó, chẳng phải gây nghiệt à?
Tiền Đa Đa ngồi im rất lâu, cuối cùng nói: “ Hắn xưa nay coi thường nữ nhân, thiếp còn nghĩ ... Thôi, mai thiếp tìm hắn uống rượu.”
Vân Chiêu nhẹ người, rất hài lòng với phản ứng tiền Đa Đa, sau đó thì thầm bằng vẻ mặt rất hắc ám: “ Nàng nên làm thế này này, nếu tên khốn đó đã đau lòng rồi, vậy nhất định phải khiến hắn đau lòng hơn nữa, phải khiến hắn cho rằng đó là lỗi của hắn, khiến hắn đau lòng chết luôn. Tên khốn kiếp đó mềm rắn không chịu, nàng làm hắn khóc luôn đi.”
Cứ như những lời lúc nãy chỉ trích nàng mưu mô là người khác nói ấy.
“ Thằng nhãi đó năm xưa Tú Phân đánh như bao cát đó, giờ ỷ có chút bản lĩnh rồi dám lên mặt với chàng như vậy à? “ Tiền Đa Đa lớn tiếng gọi:
“ Xuân Xuân, Hoa Hoa, ta cũng muốn rửa chân.”
Vân Xuân, Vân Hoa lập tức chạy vào, một bóp chân cho Vân Chiêu, một bóp chân cho Tiền Đa Đa, lúc đi vào thì chậu nước cùng với ghế đều mang theo, xem ra đã đợi bên cửa từ lâu.
Vân Chiêu trừng mắt với Tiền Đa Đa, nàng liền nhỏe miệng cười đáp lại, hoàn toàn là bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
Biết mà, muốn Tiền Đa Đa thay đổi sao, nằm mơ đi.
Mới sáng sớm thành Ngọc Sơn đã trở nên náo nhiệt vô cùng, mỗi năm sau vụ thu hoạch hè, một số nhà giàu mới nổi luôn thích tới Ngọc Sơn chơi.
Cho dù nơi này đồ ăn đắt đỏ, giá ở trọ cực cao, vào thành phải nộp tiền, uống nước phải trả tiền, ngồi xe trâu lên thư viện Ngọc Sơn cũng tốn tiền, nhưng họ thấy được tiêu tiền ở đây là vinh dự rồi, cho nên người tới thành Ngọc Sơn vẫn đông nghìn nghịt.
Đại bộ phận thương gia ở nơi này là người bản tộc Vân thị, muốn cái đám khốn kiếp giờ mặt để trên đỉnh đầu đó đối xử tử tế với khách có mà nằm mơ, mắng chửi đuổi khách mới là chuyện cơm bữa.
Dù vậy người ta vẫn cứ điên cuồng ném tiền vào.
Ở thành Ngọc Sơn ăn một bát mỳ có thể ăn ba bát ở huyện Lam Điền, ở nơi này ngủ một đêm trong phòng chung có thể ở trong phòng riêng sạch sẽ tại Trường An.
Nếu ai thích khoe khoang tiền bạc ở nơi này, bọn họ không được chủ quán nhiệt tình chiêu đãi hơn đâu, khả năng cao bị tóm cổ ném khỏi thành.
Tóm lại, thành Ngọc Sơn trừ đắt đỏ ra thì chẳng có gì đặc sắc, mà ở đây cũng chẳng bao giờ hoan nghênh người ngoài tới.
Biết làm sao được, người sống trong thành Ngọc Sơn đa phần là người Vân thị, bọn họ đã tự coi mình là hoàng tộc rồi.
Lão tử là hoàng tộc còn mở cửa đón khách đã là nể mặt bọn nhà quê lắm rồi, còn dám lên mặt với lão tử à?
Nếu Vân gia trang tử ai ấy mặt hếch lên trời hung hăng vô lý, thư viện Ngọc Sơn phát tán ra khí chất thanh quý.
Người nơi này thấy du khách bên ngoài tới ai nấy đều lễ độ, nhưng ánh mắt họ luôn lãnh đạm.
Ăn ở trong thư viện Ngọc Sơn tất nhiên là không đắt, nhưng mà khi học sinh thư viện cầm khay đi lấy cơm mới có phần cơm ngon nhất.
Còn về phần du khách, thái độ của họ là thích ăn thì ăn, không thì thôi.
Nếu là ở nơi khác tại Quan Trung, loại trù tử, trù nương này sớm bị thực khách nóng tính đấm cho tám chục lần rồi, ở Ngọc Sơn thì ai nấy đều hạ mình xuống, gặp phải học sinh thư viện đi lấy cơm, dù bụng đói meo rồi vẫn n hường đường.
Tư tưởng ăn sâu cả nghìn ngăm khiến những bách tính thuần phác đó tự nhận thấp hơn các Văn Khúc Tinh Quân của thư viện một cái đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.