Chương 237: Thục Đạo Nan. (1)
Kiết Dữ 2
09/01/2023
Từ Trường An vượt qua Tần Lĩnh chủ yếu có sáu con đường lần lượt từ tây sang đông là .... Trần Thương Đạo, Bao Tà Đạo, Thảng Lạc Đạo, Tử Ngọ Đạo, Vũ Quan Đạo
Trong đó Khố Cốc Đạo là con đường duy nhất từ Trường An tới Kim Châu.
Còn cổ đạo qua Vũ Quan là đường duy nhất thông từ Trương An tới Hà Nam và Tương Dương.
Sáu con đường này đều vô cùng hiểm yếu.
Trong các cuộc chiến từ xưa tới nay, chúng hoặc bị công phá, hoặc bị lén vượt qua, duy nhất trong đó Tử Ngọ Cốc bị người ta nhiều lần tính kế vượt qua, nhưng chưa bao giờ có ai thành công.
Bởi thế mới có người cảm thán "Tần Lĩnh lục đạo, Tử Ngọ là vương".
Địa hình nơi này Tần Lương Ngọc từng kể tỉ mỉ cho Phùng Anh nghe, cho nên dọc đường tới đây, nàng có rất nhiều cảm khái.
Như đoạn đường nàng đang đi, một bên là vách đá lởm chởm, một bên là vực sâu muôn trượng, dù chỗ rộng nhất cũng không đủ cho hai chiếc xe tránh nhau đi qua, thi thoảng có cơn gió mạnh từ dưới núi thổi lên có thể khiến đứng chân không vững, người nào lớn gan cũng phải cẩn thận từng bước chân, người nhát gan có lẽ thậm chí không cả dám đi qua.
“ Rốt cuộc là tai nghe là giả, mắt thấy mới thực.” Phùng Anh sờ sáo trúc bên hông, nàng rất muốn thổi một khúc trên sạn đạo đơn giản này, với hẻm núi sâu hun hút kia, chắc sẽ mang tiếng sáo đi rất xa:
“ Tiểu thư, khi nào chúng ta mới tới được huyện Lam Điền đây?” Tiểu Sở cưỡi trên lưng một con lừa, tim đập thon thót nhìn vách đá dưới sạn đạo, hận không thể sườn sinh đôi cánh bánh thẳng tới huyện Lam Điền:
Phùng Anh cưỡi trên con lừa khác ung dung hơn nhiều, chỉ là liên tục nhiều ngày đi đường, cho dù là nàng chăng nữa cũng thấy có chút mệt mỏi.
Nghe Tiểu Sở hỏi, còn cho rằng nha đầu này hứng trí với Tử Ngọ Đạo, nghĩ một chút rồi trả lời: “ Đây là cổ đạo chuyên môn thông tới Trường An, nếu như chúng ta thuận lời, sau khi rời núi, sẽ tới huyện Trường An sát vách huyện Lam Điền rồi. Năm xưa Lưu Bang và Hạng Vũ sau khi tham dự "Hồng Môn Yến" ở Bá Kiều - Trường An, Trương Lương hộ tống Lưu Bang tới Hán Trung làm Hán Trung Vương, chính là đi qua Tử Ngọ Đạo, vì đánh lừa Hạng Vũ rằng mình không có tham vọng quay về Trung Nguyên nữa, Lưu Bang hạ lệnh cho Trương Lương hủy Tử Ngọ Đạo.”
“ Năm Bình Đế thứ 5, Vương Mãng hạ lệnh sửa lại Tử Ngọ đạo, đồng thời lập Tử Ngọ Quan, khiến con đường này khai thông lại. Về sau các triều đại đều không ngừng tu sửa, gia cố, cho nên mới có dáng vẻ ngày nay.”
“ Con đường này thông từ Thục tới Quan Trung, nếu Vân thế huynh muốn làm gì đó, nhất định phải khống chế Tử Ngọ Quan.”
Tiểu thư nói cả đống học vấn, Tiểu Sở không nghe lọt dù chỉ một chữ, càng gần Quan Trung, miệng nàng càng nhiều nước bọt, nói chuyện không cẩn thận sẽ nhỏ ra: “ Tiểu thư nói xem chúng ta tới Vân thị liệu có được ăn thịt hấp ngay không, nữ nhân diêm dúa kia có làm bánh cho chúng ta ăn không? Nô tỳ thèm bát cơm gạo lắm, tiểu thư nói xem họ có lấy cơm kê ra đối phó với chúng ta không?”
Phùng Anh thấy Tiểu Sở hỏi câu nào cũng liên quan tới cái ăn mà thương, lấy khăn tay lau nước dãi chảy ra bên mép nàng: “ Cho dù nữ nhân đó không cho, chúng ta đi tìm Vân thế huynh, nhất định huynh ấy cho chúng ta ăn đủ.”
“ Chúng ta đi mau thôi.”
Tiểu Sở không đợi được nữa rồi, nhảy xuống lưng lừa, hô lên với đám cường đạo đẩy xe đánh lừa chở hàng:” Tới huyện Lam Điền, ta mời các ngươi ăn mỳ trắng, ăn thịt lợn hấp.”
Đi đường cùng nhau hơn một tháng, đám cường đạo này đã hiểu quá rõ tính cách đơn thuần của Tiểu Sở, ai nấy lớn tiếng đáp, hát vang bài ca Xuyên Trung, tăng tốc tới Quan Trung.
Gọi họ là cường đạo, kỳ thực là hương dân không còn đường sống chạy lên núi trốn thuế má lao dịch thôi.
Nhìn Tiểu Sở và đám cường đạo cười đùa vui vẻ, đôi mắt luôn đăm chiêu của Phùng Anh cũng có chút vui vẻ, lần trước nàng tới Quan Trung thì còn quá nhỏ, có Bành gia gia đi theo, không cần phải để ý nhiều, coi như một chuyến đi chơi xa dài ngày.
Lần này thì khác, Bành gia gia ở lại trông nhà, chỉ có nàng và Tiểu Sở đi thôi.
Bành gia gia chuyên môn chọn cường đạo có gia quyến đưa chủ phó nàng tới Quan Trung, đây là cách thức ổn thỏa nhất.
Có gia quyến rồi thì rất khó gọi là cường đạo nữa, dù sao một phụ thân vì nuôi sống mấy đứa con nên phải đi cướp, Phùng Anh không thấy có gì là sai, vì nuôi sống những đứa bé trong tộc, loại chuyện đó không phải nàng chưa từng làm.
Đương nhiên mỗi lần ra tay nàng lựa chọn đám phú hộ bất lương, chỉ là mỗi lần đi khóc về, nàng thường lén lút khóc một mình, ngay cả nha đầu Tiểu Sở cũng chưa bao giờ nhìn thấy nàng khóc.
Trên tiểu lộ dẫn từ Thục Trung tới Quan Trung này, thương cổ đi lại không dứt, mà ở Đại Minh, hai từ thương cổ có thể hiểu là đạo phỉ.
Hai thương đội lớn gặp nhau, mọi người tất nhiên bình an vô sự, thậm chí dừng lại chào hỏi, trao đổi ít thông tin, hàng hóa, mời nhau bánh trái, cứ như là thương cổ lương thiện vậy. Nhưng nếu tiểu thương và gặp phải đại thương thì đám đao khách đi theo bảo vệ thương đội không ngại làm một vụ làm ăn không vốn.
Giết người trên con đường này chỉ cần ném xác ra khỏi sạn đạo là người đó biến mất khỏi nhân thế, chẳng ai tra ra được.
Hàng nghìn năm qua, xương trắng dưới khe sâu kia khả năng là còn nhiều hơn xương bên sông Vô Định.
Trên suốt cả đường đi, do chủ sự là hai đại mỹ nhân Phùng Anh và Tiểu Sở, cho nên bọn họ bị cướp không dưới mười lần.
Tiểu Sở có hai khẩu súng ngắn cực lớn, ở trên sạn đạo chật hẹp căn bản không cần nhắm, nổ súng một phát là đao khách hung hãn nhất thành tổ ong, huống hồ nàng hai tay hai súng, có kẻ ai lầm vì tưởng nàng còn nạp đạn trả giá khi Tiểu Sở rút khẩu súng thứ hai thổi bay nguyên cái mặt.
Tuy ngây thơ đơn thuần chuyện giết người với Tiểu Sở cũng chẳng có gì to tát.
Phía sau lại có trường cung của tiểu thư áp trận, trái phải có cường đạo hung hãn nhất ở Tam Hiệp làm bạn, Tiểu Sở không biết sợ là gì, suốt dọc đường đi nàng là người hung hãn nhất.
Cứ mỗi lần bị người ta cướp, hàng hóa của bọn họ lại càng trở nên phong phú, sau khi bị cướp hơn mười lần, những thứ hàng hóa không đáng tiền họ mang theo từ Thục bị vứt đi, thay bằng đồ tốt như gấm Thục, tơ tằm.
Mới đầu đội xe của họ có 7 xe hàng, 2 xe lương thực, 1 xe để Phùng Anh và Tiểu Sở nghỉ ngơi, cộng cộng có 27 người, trong đó có 25 tên cường đạo Thục Sơn.
Giờ đây bọn họ có 15 xe rồi, tận 3 xe lương thực, ngay xe “khuê phòng” cũng bị Tiểu Sở nhét đầy thức ăn cướp được.
Bị người ta cướp nhiều, Tiểu Sở ngốc nghếch ngộ ra được một điều ... Đó là kỳ thực mình rất là xinh đẹp.
Thậm chí nàng còn lén lút cho rằng, hình như mình được đám cường đạo ưa chuộng hơn cả tiểu thư.
Đương nhiên đó là do Phùng Anh luôn đeo mạng che mặt, còn Tiểu Sở thì chẳng thích đeo thứ phiền phức ấy làm gì, cơ mà nàng cũng chẳng nghĩ xa như thế.
Chập tối hôm đó, đoàn người bọn họ tới được Bán Nguyệt Đình, từ nơi này có thể nhìn thấy Từ Ngọ Quan rồi, ngày mai đi qua đó, coi như là chính thức rời khỏi Tử Ngọ Đạo.
Bán Nguyệt Đình là một cái đình gỗ khá rộng rãi khảm quanh vách đá, nằm trong đình ở có thể thấy được trăng tròn, là chỗ trú chân cho lữ khách qua đường, thậm chí còn treo một túi gạo, góc đình chất ít củi đun, ấy là dành cho lữ khách không may mắn trên con đường nguy hiểm này, thương đội đi qua đều thay mới lương thực trong đó, thành tập tục đẹp.
…
( Chương này có bản đồ, nhưng mà ko up trực tiếp lên được, mai mình nhờ admin up lên fb của Bạch Ngọc Sách, mọi người tải về xem cho dễ.)
Trong đó Khố Cốc Đạo là con đường duy nhất từ Trường An tới Kim Châu.
Còn cổ đạo qua Vũ Quan là đường duy nhất thông từ Trương An tới Hà Nam và Tương Dương.
Sáu con đường này đều vô cùng hiểm yếu.
Trong các cuộc chiến từ xưa tới nay, chúng hoặc bị công phá, hoặc bị lén vượt qua, duy nhất trong đó Tử Ngọ Cốc bị người ta nhiều lần tính kế vượt qua, nhưng chưa bao giờ có ai thành công.
Bởi thế mới có người cảm thán "Tần Lĩnh lục đạo, Tử Ngọ là vương".
Địa hình nơi này Tần Lương Ngọc từng kể tỉ mỉ cho Phùng Anh nghe, cho nên dọc đường tới đây, nàng có rất nhiều cảm khái.
Như đoạn đường nàng đang đi, một bên là vách đá lởm chởm, một bên là vực sâu muôn trượng, dù chỗ rộng nhất cũng không đủ cho hai chiếc xe tránh nhau đi qua, thi thoảng có cơn gió mạnh từ dưới núi thổi lên có thể khiến đứng chân không vững, người nào lớn gan cũng phải cẩn thận từng bước chân, người nhát gan có lẽ thậm chí không cả dám đi qua.
“ Rốt cuộc là tai nghe là giả, mắt thấy mới thực.” Phùng Anh sờ sáo trúc bên hông, nàng rất muốn thổi một khúc trên sạn đạo đơn giản này, với hẻm núi sâu hun hút kia, chắc sẽ mang tiếng sáo đi rất xa:
“ Tiểu thư, khi nào chúng ta mới tới được huyện Lam Điền đây?” Tiểu Sở cưỡi trên lưng một con lừa, tim đập thon thót nhìn vách đá dưới sạn đạo, hận không thể sườn sinh đôi cánh bánh thẳng tới huyện Lam Điền:
Phùng Anh cưỡi trên con lừa khác ung dung hơn nhiều, chỉ là liên tục nhiều ngày đi đường, cho dù là nàng chăng nữa cũng thấy có chút mệt mỏi.
Nghe Tiểu Sở hỏi, còn cho rằng nha đầu này hứng trí với Tử Ngọ Đạo, nghĩ một chút rồi trả lời: “ Đây là cổ đạo chuyên môn thông tới Trường An, nếu như chúng ta thuận lời, sau khi rời núi, sẽ tới huyện Trường An sát vách huyện Lam Điền rồi. Năm xưa Lưu Bang và Hạng Vũ sau khi tham dự "Hồng Môn Yến" ở Bá Kiều - Trường An, Trương Lương hộ tống Lưu Bang tới Hán Trung làm Hán Trung Vương, chính là đi qua Tử Ngọ Đạo, vì đánh lừa Hạng Vũ rằng mình không có tham vọng quay về Trung Nguyên nữa, Lưu Bang hạ lệnh cho Trương Lương hủy Tử Ngọ Đạo.”
“ Năm Bình Đế thứ 5, Vương Mãng hạ lệnh sửa lại Tử Ngọ đạo, đồng thời lập Tử Ngọ Quan, khiến con đường này khai thông lại. Về sau các triều đại đều không ngừng tu sửa, gia cố, cho nên mới có dáng vẻ ngày nay.”
“ Con đường này thông từ Thục tới Quan Trung, nếu Vân thế huynh muốn làm gì đó, nhất định phải khống chế Tử Ngọ Quan.”
Tiểu thư nói cả đống học vấn, Tiểu Sở không nghe lọt dù chỉ một chữ, càng gần Quan Trung, miệng nàng càng nhiều nước bọt, nói chuyện không cẩn thận sẽ nhỏ ra: “ Tiểu thư nói xem chúng ta tới Vân thị liệu có được ăn thịt hấp ngay không, nữ nhân diêm dúa kia có làm bánh cho chúng ta ăn không? Nô tỳ thèm bát cơm gạo lắm, tiểu thư nói xem họ có lấy cơm kê ra đối phó với chúng ta không?”
Phùng Anh thấy Tiểu Sở hỏi câu nào cũng liên quan tới cái ăn mà thương, lấy khăn tay lau nước dãi chảy ra bên mép nàng: “ Cho dù nữ nhân đó không cho, chúng ta đi tìm Vân thế huynh, nhất định huynh ấy cho chúng ta ăn đủ.”
“ Chúng ta đi mau thôi.”
Tiểu Sở không đợi được nữa rồi, nhảy xuống lưng lừa, hô lên với đám cường đạo đẩy xe đánh lừa chở hàng:” Tới huyện Lam Điền, ta mời các ngươi ăn mỳ trắng, ăn thịt lợn hấp.”
Đi đường cùng nhau hơn một tháng, đám cường đạo này đã hiểu quá rõ tính cách đơn thuần của Tiểu Sở, ai nấy lớn tiếng đáp, hát vang bài ca Xuyên Trung, tăng tốc tới Quan Trung.
Gọi họ là cường đạo, kỳ thực là hương dân không còn đường sống chạy lên núi trốn thuế má lao dịch thôi.
Nhìn Tiểu Sở và đám cường đạo cười đùa vui vẻ, đôi mắt luôn đăm chiêu của Phùng Anh cũng có chút vui vẻ, lần trước nàng tới Quan Trung thì còn quá nhỏ, có Bành gia gia đi theo, không cần phải để ý nhiều, coi như một chuyến đi chơi xa dài ngày.
Lần này thì khác, Bành gia gia ở lại trông nhà, chỉ có nàng và Tiểu Sở đi thôi.
Bành gia gia chuyên môn chọn cường đạo có gia quyến đưa chủ phó nàng tới Quan Trung, đây là cách thức ổn thỏa nhất.
Có gia quyến rồi thì rất khó gọi là cường đạo nữa, dù sao một phụ thân vì nuôi sống mấy đứa con nên phải đi cướp, Phùng Anh không thấy có gì là sai, vì nuôi sống những đứa bé trong tộc, loại chuyện đó không phải nàng chưa từng làm.
Đương nhiên mỗi lần ra tay nàng lựa chọn đám phú hộ bất lương, chỉ là mỗi lần đi khóc về, nàng thường lén lút khóc một mình, ngay cả nha đầu Tiểu Sở cũng chưa bao giờ nhìn thấy nàng khóc.
Trên tiểu lộ dẫn từ Thục Trung tới Quan Trung này, thương cổ đi lại không dứt, mà ở Đại Minh, hai từ thương cổ có thể hiểu là đạo phỉ.
Hai thương đội lớn gặp nhau, mọi người tất nhiên bình an vô sự, thậm chí dừng lại chào hỏi, trao đổi ít thông tin, hàng hóa, mời nhau bánh trái, cứ như là thương cổ lương thiện vậy. Nhưng nếu tiểu thương và gặp phải đại thương thì đám đao khách đi theo bảo vệ thương đội không ngại làm một vụ làm ăn không vốn.
Giết người trên con đường này chỉ cần ném xác ra khỏi sạn đạo là người đó biến mất khỏi nhân thế, chẳng ai tra ra được.
Hàng nghìn năm qua, xương trắng dưới khe sâu kia khả năng là còn nhiều hơn xương bên sông Vô Định.
Trên suốt cả đường đi, do chủ sự là hai đại mỹ nhân Phùng Anh và Tiểu Sở, cho nên bọn họ bị cướp không dưới mười lần.
Tiểu Sở có hai khẩu súng ngắn cực lớn, ở trên sạn đạo chật hẹp căn bản không cần nhắm, nổ súng một phát là đao khách hung hãn nhất thành tổ ong, huống hồ nàng hai tay hai súng, có kẻ ai lầm vì tưởng nàng còn nạp đạn trả giá khi Tiểu Sở rút khẩu súng thứ hai thổi bay nguyên cái mặt.
Tuy ngây thơ đơn thuần chuyện giết người với Tiểu Sở cũng chẳng có gì to tát.
Phía sau lại có trường cung của tiểu thư áp trận, trái phải có cường đạo hung hãn nhất ở Tam Hiệp làm bạn, Tiểu Sở không biết sợ là gì, suốt dọc đường đi nàng là người hung hãn nhất.
Cứ mỗi lần bị người ta cướp, hàng hóa của bọn họ lại càng trở nên phong phú, sau khi bị cướp hơn mười lần, những thứ hàng hóa không đáng tiền họ mang theo từ Thục bị vứt đi, thay bằng đồ tốt như gấm Thục, tơ tằm.
Mới đầu đội xe của họ có 7 xe hàng, 2 xe lương thực, 1 xe để Phùng Anh và Tiểu Sở nghỉ ngơi, cộng cộng có 27 người, trong đó có 25 tên cường đạo Thục Sơn.
Giờ đây bọn họ có 15 xe rồi, tận 3 xe lương thực, ngay xe “khuê phòng” cũng bị Tiểu Sở nhét đầy thức ăn cướp được.
Bị người ta cướp nhiều, Tiểu Sở ngốc nghếch ngộ ra được một điều ... Đó là kỳ thực mình rất là xinh đẹp.
Thậm chí nàng còn lén lút cho rằng, hình như mình được đám cường đạo ưa chuộng hơn cả tiểu thư.
Đương nhiên đó là do Phùng Anh luôn đeo mạng che mặt, còn Tiểu Sở thì chẳng thích đeo thứ phiền phức ấy làm gì, cơ mà nàng cũng chẳng nghĩ xa như thế.
Chập tối hôm đó, đoàn người bọn họ tới được Bán Nguyệt Đình, từ nơi này có thể nhìn thấy Từ Ngọ Quan rồi, ngày mai đi qua đó, coi như là chính thức rời khỏi Tử Ngọ Đạo.
Bán Nguyệt Đình là một cái đình gỗ khá rộng rãi khảm quanh vách đá, nằm trong đình ở có thể thấy được trăng tròn, là chỗ trú chân cho lữ khách qua đường, thậm chí còn treo một túi gạo, góc đình chất ít củi đun, ấy là dành cho lữ khách không may mắn trên con đường nguy hiểm này, thương đội đi qua đều thay mới lương thực trong đó, thành tập tục đẹp.
…
( Chương này có bản đồ, nhưng mà ko up trực tiếp lên được, mai mình nhờ admin up lên fb của Bạch Ngọc Sách, mọi người tải về xem cho dễ.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.