Chương 236: Tiền Thiểu Thiểu Không Có Tự Do.
Kiết Dữ 2
09/01/2023
Tiền Thiểu Thiểu thấy hắn bắt đầu nói chính sự rồi liền nghiêm túc nói:” Yên tâm, ta đã tính toán rồi, chỉ cần thời tiết thuận lợi năm đầu tiên ít nhất tám thành không cần ở nhà trợ cấp quá nhiều, cơ bản chúng ta có thể tự lo cuộc sống của mình.”
“ Nếu thế thì cứ đúng quy củ mà làm việc, đừng làm chuyện thừa thãi, như việc ngươi giết chết chín Kiên nô ấy.” Trương Quốc Trụ lạnh lùng nói:
Tiền Thiểu Thiểu sắc mặt khó coi quay đầu liếc nhìn tùy tùng của mình:” Ai nói cho ngươi?”
“ Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết chắc?”
“ Ta không thích bị người khác rình mò chuyện riêng tư.”
Trương Quốc Trụ mỉa mai:” Nếu thế thì về huyện Lam Điền mà hưởng phúc đi, còn đã chấp hành nhiệm vụ là phải bị giám sát, ngươi không được phép truy lùng nguồn tin tức. Tiền Thiểu Thiểu, ta cảnh cáo ngươi đấy, nếu ngươi tiếp tục đơn độc hành động, ta sẽ liên hợp với 51 người khác đoạt quyền thống lĩnh của ngươi.”
“ Ghét nhất đám người các ngươi.”
“ Những người khác tiếp nhận được thì ngươi cũng phải tiếp nhân, không được phép oán hận.”
Tiền Thiểu Thiểu hậm hực, cố tình nghiến răng nói:” Trương Quốc Trụ, ta chuẩn bị trả lời thư của muội muội ngươi đấy.”
Trương Quốc Trụ thoáng tức giận, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, đáp trả: “ Ngươi cho rằng người của thư viện Ngọc Sơn đi ra lại để cho người khác tùy ý chà đạp chắc? Ngươi viết thì cứ viết, chẳng sao hết, dù sao thì muội tử ta thích ngươi tới tận xương tủy rồi, tranh của ngươi dán cả trong phòng ngủ của nó, lại không cho ta xé, thôi vậy, ta đành chấp nhận ngươi làm muội phu.”
Tiền Thiểu Thiểu từ nhỏ đã là nhân vật trí kế đa đoan, đầy bụng xấu xa, đáng tiếc là gặp phải loại ương như lừa song biết biến báo để đạt được mục đích như Trương Quốc Trụ, giống như chó gặp phải nhím không biết cắn chỗ nào.
Phải biết rằng trong kỳ thì lớn của thư viện Ngọc Sơn, Trương Quốc Trụ xếp thứ 7, Tiền Thiểu Thiểu chẳng qua chỉ tiến vào 20 hạng đầu thôi.
Còn về phần đại sư huynh Vân Chiêu thì không xuất hiện trên bảng điểm, mới đầu mọi người còn nghĩ rằng các tiên sinh cố ý bỏ đại sư huynh ra khỏi danh sách để thể hiện sự khác biệt.
Về sau bọn họ qua miệng các tiên sinh mới biết, không phải là vì đại sư huynh thi quá tốt, các tiên sinh sợ họ bị đả kích nên mới không tính, mà là vi y thi quá tệ, các tiên sinh mới tốt bụng giúp đỡ huyện lệnh huyện Lam Điền, nhà tài trợ thư viện Ngọc Sơn, tộc trưởng Vân thị gia tộc, lợn rừng tinh trứ danh ... giấu dốt.
Có điều Vân Chiêu thi tốt hay không chẳng ai để ý, vì y đã dùng hành động chứng minh, y là lãnh đạo thích hợp nhất.
“ Mau đẩy mạnh tốc độ xây thành đi, ta sợ chúng ta không có nhiều thời gian như dự tính đâu.” Trương Quốc Trụ ăn miếng thịt hiếm có do Tiền Thiểu Thiểu hối lộ, lo lắng nói:
“ Có hơn ba vạn đồng tộc của chúng ta rải rác ở chu vi trăm dặm, nơi này nhiều nhiều sói, nhiều đạo phỉ, lại không có chỗ che chắn, một khi xảy ra chuyện sẽ thành vấn đề lớn.”
Tiền Thiểu Thiểu lắc đầu:” Không thể quá nhanh được, quá tích cực quá thuận lợi sẽ bị Kiến nô nghi ngờ, dù Bảo Thừa Tiên là nhân tài hiếm có, song tên Kiến nô Trác La Giáp Lạt là kẻ tàn nhẫn vượt xa sự tưởng tượng của ngươi, luận tới kiến thiết, không phải sở trường của hắn, luận tới phá hoại lại là bản lĩnh trời sinh.”
“ Chúng ta cần cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận hơn nữa, không được để Kiến nô sinh lòng cảnh giác, nếu không lựa chọn đầu tiên của chúng sẽ là phá hoại.”
Trương Quốc Trụ hỏi nhỏ:” Ngươi tiếp xúc với chúng lâu như vậy rồi thấy thế nào, Kiến nô cường đại lắm à?”
“ Không dễ đối phó, nhất là ở trên đồng hoang là chiến trường mang lại ưu thế tuyệt đối cho chúng, cũng may chúng ta có tòa thành này, ngươi nên biết, đây chính là quyết sách của hoàng đế Kiến nô, vừa vặn cho chúng ta mượn sức của Kiến nô xây thành. Bảo Thừa Tiên có quyền huy động mọi tài nguyên của Kiến nô ở đây, sự ủng hộ rất mạnh, đổi lại là chúng ta cũng không làm được.” Tiền Thiểu Thiểu vốn không nói nhiều, chỉ là lâu rồi mới gặp bằng hữu, tâm tình rất tốt:
Ăn hết miếng thịt trâu lớn, Trương Quốc Trụ còn luyến tiếc mút tay:” Chúng ta ở Quan Trung phát triển hơi nhanh, đám lưu khấu lại kém cỏi, theo huynh đệ ở trong quân Lý Hồng Cơ báo, quân của Sấm vương không yên ổn, một đám lưu khấu chưa làm ra được việc gì mà đã tranh giành quyền lợi rồi, chẳng kẻ nào phục kẻ nào. Lần này gặp phải quần Tần do Tôn Truyền Đình khổ công gây dựng, e là chẳng có chút phần thắng nào.”
“ Trương Bỉnh Trung chẳng biết gây dựng lấy địa bàn cố định, chỉ biết ỷ vào nhiều lừa ngựa cướp bóc khắp nơi. Đợi nhuệ khí của quân hắn bị bào mòn, tài sản đám tặc khấu tích lũy được đủ nhiều, sẽ chẳng kẻ nào muốn chiến đấu nữa.”
“ Tóm lại ta thấy đó là đám không tiền đồ, nổi lên nhanh suy tàn cũng nhanh thôi.”
Tiền Thiểu Thiểu phản bác:” Ta không nghĩ thế đâu, triều đình Đại Minh vẫn còn thối nát thì đám tặc khấu vẫn sẽ tiếp tục cường đại thêm, nói ra thì Đại Minh còn nát hơn tặc khấu, có lẽ hai bên đánh nhau chán sẽ lắng xuống một thời gian, sau đó nghỉ ngơi rồi đánh nhau càng dữ dội.”
“ Muốn dập tặc khấu thì phải dập ngay từ đầu, khi đó chúng chưa có kinh nghiệm tác chiến, chưa có tiền lương, chưa biết tổ chức, nếu hạ quyết tâm tiêu diệt, nhất định sẽ thành công.”
“ Nhưng mà triều đình Đại Minh buồn cười ở chỗ giết được một nửa, sắp thành công rồi, chẳng biết đầu óc có vấn đề chỗ nào lại quay sang chiêu an chúng.”
“ Tặc khấu khi lớn mạnh tới mức độ sẽ va chạm tranh đoạt là tất yếu, tên sống sót còn lại sẽ mạnh hơn, có tổ chức hơn, triều đình bỏ qua cơ hội tiêu diệt bọn chúng rồi sẽ đên lúc hối hận, với đám tặc khấu này phải nhổ cỏ tận gốc.”
“ Sao cũng được, tặc khấu mạnh thì chúng ta cũng có lợi, chúng yếu thì càng dễ tiêu diệt.” Trương Quốc Trụ chấm dứt tranh luận:” Hiện giờ trong nhà không còn nhiều nhân thủ, ai cũng bận cả rồi, chúng ta phải tự xoay sở thôi, ngươi tới đây làm cái gì?”
Tiền Thiểu Thiểu cười hăng hắc:” Được rồi, nói nhanh gọn nhé, cho ta năm người, trong đó phải có huynh đệ Triệu Tử Càn, Triệu Tử Khôn.”
“ Ngươi cần huynh đệ bọn họ làm gì?”
“ Ta muốn họ giúp ta đi Trương Gia Khẩu một chuyến.”
Trương Quốc Trụ nhíu mày:” Ngươi lại định hại ai?”
“ Điền Sinh Lan.” Tiền Thiểu Thiểu thẳng thắn thừa nhận:” Hắn là thương nhân bán dược liệu, ta gài địa lôi vốn định giết vài người kìm chân Trác La, kết quả không tốt chút nào, bị thương 27 tên, không ngờ được đại phu mời từ Trương Gia Khẩu tới ngay trong đêm, cứu được những 20 tên.”
“ Triệu gia huynh lại không phải là sát thủ, ngươi muốn giết người thì đi tìm Cao Kiệt, hắn có không ít nhân tài ở phương diện này.”
“ Không phải, ta cần huynh đệ Triệu thị làm ra cho ta một ít thuốc nhìn có vẻ hiệu quả, kỳ thực hậu họa vô cùng cho Kiến nô dùng.”
“ Được, cho ngươi huynh đệ Triệu thị và Tiết Trường Thọ, không thể nhiều hơn nữa.” Trương Quốc Trụ dứt khoát nói:
Tiền Thiểu Thiểu xong việc phủi áo bào nhảy lên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống:” Nói thật đấy, ta rất ghét bị người ta giám thị.”
“ Ai cũng phải bị giám thị, chấp nhận giám thị là nghĩa vụ của ngươi, ngoài ra ngươi cũng có quyền giám sát người khác. Ngươi bằng vào cái gì muốn là ngoại lệ, bằng vào việc ngươi lớn lên cùng đại sư huynh à, ta nói thẳng với ngươi, chưa đủ đâu.” Trương Quốc Trụ không nhiều lời, nói xong là đi ngay, mặc dù trên người hắn chỉ có y phục rách nát, đôi hài rách còn lộ ra ngón chân đen xì, song bước đi như quý công tử y phục hoa lệ sắp đi dự tiệc:
Tiền Thiểu Thiểu thở dài, cảm thấy mình bị nhốt vào trong cái lồng, lại xui xẻo gặp phải cái khóa như Trương Quốc Trụ, đập không vỡ, đốt không chảy.
Tên này 15 tuổi mà làm việc như lão già ngoan cố 50 tuổi vậy.
Tiền Thiểu Thiểu nhìn thân vệ xung quanh:
“ Ta biết một trong số các ngươi nói ra, lần sau không được làm thế.”
Một thân vệ chắp tay:” Không phải là một ai đó nói ra, mà là tất cả chúng tôi cần nói, thống lĩnh nếu sau này còn tự ý hành sự, chúng tôi vẫn sẽ nói.”
Tiền Thiều Thiểu tức giận giơ roi lên định đánh, nửa chừng nhịn được thu lại, họ nói không sai, giờ hắn đã là đại thống lĩnh của thành Quy Hóa rồi, không phải là đứa sai vặt ở Minh Nguyệt lâu, cũng không phải là thư đồng của thiếu gia nữa, cần phải thích ứng với thân phận mới, thở hắt ra một hơi:” Được rồi, ta biết chuyện gì không nên làm, các ngươi sau này bớt nhiều chuyện đi, thiếu gia đã trao cho ta toàn quyền ở nơi này rồi.”
“ Không liên quan tới thiếu gia, đây là việc tiểu thư Đa Đa căn dặn, chúng tôi không làm, về bị tiểu thư Đa Đa tính sổ mới là chết người.” Tên thân vệ nói câu này rõ ràng cố nén cười, từ lâu bọn họ đã có chung một nhận thức, thà đắc tội với thiếu gia còn hơn đắc tội với Tiền Thiểu Thiểu, có thể đắc tội với Tiền Thiểu Thiểu chứ tuyệt đối đừng đắc tội với Tiền Đa Đa:
Đắc tội với thiếu gia, trừ phi là chính sự nếu không thì thiếu gia chỉ đá đít vài cái, đắc tội với Tiền Thiểu Thiểu không cần biết chuyện lớn nhỏ, hắn sẽ trả thù, nhưng hắn làm quá có thể đi kể khổ với thiếu gia, thiếu gia sẽ bảo vệ.
Còn đắc tội với tiểu thư Đa Đa thì xong rồi, Tiền Thiểu Thiểu cũng không tha cho ngươi, thiếu gia sẽ giả câm giả điếc.
“ A ....” Tiền Thiểu Thiểu hét một tiếng giận dữ, quất chiến mã phóng đi như gió, hắn biết tự do của mình vậy là xong rồi:
“ Nếu thế thì cứ đúng quy củ mà làm việc, đừng làm chuyện thừa thãi, như việc ngươi giết chết chín Kiên nô ấy.” Trương Quốc Trụ lạnh lùng nói:
Tiền Thiểu Thiểu sắc mặt khó coi quay đầu liếc nhìn tùy tùng của mình:” Ai nói cho ngươi?”
“ Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết chắc?”
“ Ta không thích bị người khác rình mò chuyện riêng tư.”
Trương Quốc Trụ mỉa mai:” Nếu thế thì về huyện Lam Điền mà hưởng phúc đi, còn đã chấp hành nhiệm vụ là phải bị giám sát, ngươi không được phép truy lùng nguồn tin tức. Tiền Thiểu Thiểu, ta cảnh cáo ngươi đấy, nếu ngươi tiếp tục đơn độc hành động, ta sẽ liên hợp với 51 người khác đoạt quyền thống lĩnh của ngươi.”
“ Ghét nhất đám người các ngươi.”
“ Những người khác tiếp nhận được thì ngươi cũng phải tiếp nhân, không được phép oán hận.”
Tiền Thiểu Thiểu hậm hực, cố tình nghiến răng nói:” Trương Quốc Trụ, ta chuẩn bị trả lời thư của muội muội ngươi đấy.”
Trương Quốc Trụ thoáng tức giận, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, đáp trả: “ Ngươi cho rằng người của thư viện Ngọc Sơn đi ra lại để cho người khác tùy ý chà đạp chắc? Ngươi viết thì cứ viết, chẳng sao hết, dù sao thì muội tử ta thích ngươi tới tận xương tủy rồi, tranh của ngươi dán cả trong phòng ngủ của nó, lại không cho ta xé, thôi vậy, ta đành chấp nhận ngươi làm muội phu.”
Tiền Thiểu Thiểu từ nhỏ đã là nhân vật trí kế đa đoan, đầy bụng xấu xa, đáng tiếc là gặp phải loại ương như lừa song biết biến báo để đạt được mục đích như Trương Quốc Trụ, giống như chó gặp phải nhím không biết cắn chỗ nào.
Phải biết rằng trong kỳ thì lớn của thư viện Ngọc Sơn, Trương Quốc Trụ xếp thứ 7, Tiền Thiểu Thiểu chẳng qua chỉ tiến vào 20 hạng đầu thôi.
Còn về phần đại sư huynh Vân Chiêu thì không xuất hiện trên bảng điểm, mới đầu mọi người còn nghĩ rằng các tiên sinh cố ý bỏ đại sư huynh ra khỏi danh sách để thể hiện sự khác biệt.
Về sau bọn họ qua miệng các tiên sinh mới biết, không phải là vì đại sư huynh thi quá tốt, các tiên sinh sợ họ bị đả kích nên mới không tính, mà là vi y thi quá tệ, các tiên sinh mới tốt bụng giúp đỡ huyện lệnh huyện Lam Điền, nhà tài trợ thư viện Ngọc Sơn, tộc trưởng Vân thị gia tộc, lợn rừng tinh trứ danh ... giấu dốt.
Có điều Vân Chiêu thi tốt hay không chẳng ai để ý, vì y đã dùng hành động chứng minh, y là lãnh đạo thích hợp nhất.
“ Mau đẩy mạnh tốc độ xây thành đi, ta sợ chúng ta không có nhiều thời gian như dự tính đâu.” Trương Quốc Trụ ăn miếng thịt hiếm có do Tiền Thiểu Thiểu hối lộ, lo lắng nói:
“ Có hơn ba vạn đồng tộc của chúng ta rải rác ở chu vi trăm dặm, nơi này nhiều nhiều sói, nhiều đạo phỉ, lại không có chỗ che chắn, một khi xảy ra chuyện sẽ thành vấn đề lớn.”
Tiền Thiểu Thiểu lắc đầu:” Không thể quá nhanh được, quá tích cực quá thuận lợi sẽ bị Kiến nô nghi ngờ, dù Bảo Thừa Tiên là nhân tài hiếm có, song tên Kiến nô Trác La Giáp Lạt là kẻ tàn nhẫn vượt xa sự tưởng tượng của ngươi, luận tới kiến thiết, không phải sở trường của hắn, luận tới phá hoại lại là bản lĩnh trời sinh.”
“ Chúng ta cần cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận hơn nữa, không được để Kiến nô sinh lòng cảnh giác, nếu không lựa chọn đầu tiên của chúng sẽ là phá hoại.”
Trương Quốc Trụ hỏi nhỏ:” Ngươi tiếp xúc với chúng lâu như vậy rồi thấy thế nào, Kiến nô cường đại lắm à?”
“ Không dễ đối phó, nhất là ở trên đồng hoang là chiến trường mang lại ưu thế tuyệt đối cho chúng, cũng may chúng ta có tòa thành này, ngươi nên biết, đây chính là quyết sách của hoàng đế Kiến nô, vừa vặn cho chúng ta mượn sức của Kiến nô xây thành. Bảo Thừa Tiên có quyền huy động mọi tài nguyên của Kiến nô ở đây, sự ủng hộ rất mạnh, đổi lại là chúng ta cũng không làm được.” Tiền Thiểu Thiểu vốn không nói nhiều, chỉ là lâu rồi mới gặp bằng hữu, tâm tình rất tốt:
Ăn hết miếng thịt trâu lớn, Trương Quốc Trụ còn luyến tiếc mút tay:” Chúng ta ở Quan Trung phát triển hơi nhanh, đám lưu khấu lại kém cỏi, theo huynh đệ ở trong quân Lý Hồng Cơ báo, quân của Sấm vương không yên ổn, một đám lưu khấu chưa làm ra được việc gì mà đã tranh giành quyền lợi rồi, chẳng kẻ nào phục kẻ nào. Lần này gặp phải quần Tần do Tôn Truyền Đình khổ công gây dựng, e là chẳng có chút phần thắng nào.”
“ Trương Bỉnh Trung chẳng biết gây dựng lấy địa bàn cố định, chỉ biết ỷ vào nhiều lừa ngựa cướp bóc khắp nơi. Đợi nhuệ khí của quân hắn bị bào mòn, tài sản đám tặc khấu tích lũy được đủ nhiều, sẽ chẳng kẻ nào muốn chiến đấu nữa.”
“ Tóm lại ta thấy đó là đám không tiền đồ, nổi lên nhanh suy tàn cũng nhanh thôi.”
Tiền Thiểu Thiểu phản bác:” Ta không nghĩ thế đâu, triều đình Đại Minh vẫn còn thối nát thì đám tặc khấu vẫn sẽ tiếp tục cường đại thêm, nói ra thì Đại Minh còn nát hơn tặc khấu, có lẽ hai bên đánh nhau chán sẽ lắng xuống một thời gian, sau đó nghỉ ngơi rồi đánh nhau càng dữ dội.”
“ Muốn dập tặc khấu thì phải dập ngay từ đầu, khi đó chúng chưa có kinh nghiệm tác chiến, chưa có tiền lương, chưa biết tổ chức, nếu hạ quyết tâm tiêu diệt, nhất định sẽ thành công.”
“ Nhưng mà triều đình Đại Minh buồn cười ở chỗ giết được một nửa, sắp thành công rồi, chẳng biết đầu óc có vấn đề chỗ nào lại quay sang chiêu an chúng.”
“ Tặc khấu khi lớn mạnh tới mức độ sẽ va chạm tranh đoạt là tất yếu, tên sống sót còn lại sẽ mạnh hơn, có tổ chức hơn, triều đình bỏ qua cơ hội tiêu diệt bọn chúng rồi sẽ đên lúc hối hận, với đám tặc khấu này phải nhổ cỏ tận gốc.”
“ Sao cũng được, tặc khấu mạnh thì chúng ta cũng có lợi, chúng yếu thì càng dễ tiêu diệt.” Trương Quốc Trụ chấm dứt tranh luận:” Hiện giờ trong nhà không còn nhiều nhân thủ, ai cũng bận cả rồi, chúng ta phải tự xoay sở thôi, ngươi tới đây làm cái gì?”
Tiền Thiểu Thiểu cười hăng hắc:” Được rồi, nói nhanh gọn nhé, cho ta năm người, trong đó phải có huynh đệ Triệu Tử Càn, Triệu Tử Khôn.”
“ Ngươi cần huynh đệ bọn họ làm gì?”
“ Ta muốn họ giúp ta đi Trương Gia Khẩu một chuyến.”
Trương Quốc Trụ nhíu mày:” Ngươi lại định hại ai?”
“ Điền Sinh Lan.” Tiền Thiểu Thiểu thẳng thắn thừa nhận:” Hắn là thương nhân bán dược liệu, ta gài địa lôi vốn định giết vài người kìm chân Trác La, kết quả không tốt chút nào, bị thương 27 tên, không ngờ được đại phu mời từ Trương Gia Khẩu tới ngay trong đêm, cứu được những 20 tên.”
“ Triệu gia huynh lại không phải là sát thủ, ngươi muốn giết người thì đi tìm Cao Kiệt, hắn có không ít nhân tài ở phương diện này.”
“ Không phải, ta cần huynh đệ Triệu thị làm ra cho ta một ít thuốc nhìn có vẻ hiệu quả, kỳ thực hậu họa vô cùng cho Kiến nô dùng.”
“ Được, cho ngươi huynh đệ Triệu thị và Tiết Trường Thọ, không thể nhiều hơn nữa.” Trương Quốc Trụ dứt khoát nói:
Tiền Thiểu Thiểu xong việc phủi áo bào nhảy lên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống:” Nói thật đấy, ta rất ghét bị người ta giám thị.”
“ Ai cũng phải bị giám thị, chấp nhận giám thị là nghĩa vụ của ngươi, ngoài ra ngươi cũng có quyền giám sát người khác. Ngươi bằng vào cái gì muốn là ngoại lệ, bằng vào việc ngươi lớn lên cùng đại sư huynh à, ta nói thẳng với ngươi, chưa đủ đâu.” Trương Quốc Trụ không nhiều lời, nói xong là đi ngay, mặc dù trên người hắn chỉ có y phục rách nát, đôi hài rách còn lộ ra ngón chân đen xì, song bước đi như quý công tử y phục hoa lệ sắp đi dự tiệc:
Tiền Thiểu Thiểu thở dài, cảm thấy mình bị nhốt vào trong cái lồng, lại xui xẻo gặp phải cái khóa như Trương Quốc Trụ, đập không vỡ, đốt không chảy.
Tên này 15 tuổi mà làm việc như lão già ngoan cố 50 tuổi vậy.
Tiền Thiểu Thiểu nhìn thân vệ xung quanh:
“ Ta biết một trong số các ngươi nói ra, lần sau không được làm thế.”
Một thân vệ chắp tay:” Không phải là một ai đó nói ra, mà là tất cả chúng tôi cần nói, thống lĩnh nếu sau này còn tự ý hành sự, chúng tôi vẫn sẽ nói.”
Tiền Thiều Thiểu tức giận giơ roi lên định đánh, nửa chừng nhịn được thu lại, họ nói không sai, giờ hắn đã là đại thống lĩnh của thành Quy Hóa rồi, không phải là đứa sai vặt ở Minh Nguyệt lâu, cũng không phải là thư đồng của thiếu gia nữa, cần phải thích ứng với thân phận mới, thở hắt ra một hơi:” Được rồi, ta biết chuyện gì không nên làm, các ngươi sau này bớt nhiều chuyện đi, thiếu gia đã trao cho ta toàn quyền ở nơi này rồi.”
“ Không liên quan tới thiếu gia, đây là việc tiểu thư Đa Đa căn dặn, chúng tôi không làm, về bị tiểu thư Đa Đa tính sổ mới là chết người.” Tên thân vệ nói câu này rõ ràng cố nén cười, từ lâu bọn họ đã có chung một nhận thức, thà đắc tội với thiếu gia còn hơn đắc tội với Tiền Thiểu Thiểu, có thể đắc tội với Tiền Thiểu Thiểu chứ tuyệt đối đừng đắc tội với Tiền Đa Đa:
Đắc tội với thiếu gia, trừ phi là chính sự nếu không thì thiếu gia chỉ đá đít vài cái, đắc tội với Tiền Thiểu Thiểu không cần biết chuyện lớn nhỏ, hắn sẽ trả thù, nhưng hắn làm quá có thể đi kể khổ với thiếu gia, thiếu gia sẽ bảo vệ.
Còn đắc tội với tiểu thư Đa Đa thì xong rồi, Tiền Thiểu Thiểu cũng không tha cho ngươi, thiếu gia sẽ giả câm giả điếc.
“ A ....” Tiền Thiểu Thiểu hét một tiếng giận dữ, quất chiến mã phóng đi như gió, hắn biết tự do của mình vậy là xong rồi:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.