Minh Thiên Hạ

Chương 610: Truy Cầu Của Thi Lang. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Bị hỏi một câu bất ngờ như vậy nhưng Hàn Lăng Sơn chẳng giật mình, chỉ híp mắt nhìn Thi Lang đầy hứng thú, phải nói phản ứng tên này rất đặc sắc, ngoài dự liệu của hắn:” Ngươi nhận ra ta từ khi nào thế?”

“ Chân ngươi, lúc ngươi tháo giày ra là ta nhận ra rồi, cái buổi chiều ngươi giết Trịnh Chi Long chúng ta từng gặp nhau trên biển, ta còn tưởng ngươi là thích khách, về sau bị khẩu âm của ngươi lừa gạt. Ngươi nói ngươi chuyên đi theo thương đội vào nam ra bắc, nhưng ngươi có bàn chân của người đi biển, ta lại vốn thấy ngươi quen mắt ...”

“ Vậy giờ tính thế nào, định báo thù à?”

Thi Lang nâng hồ lô rượu lên tu ừng ực:” Báo thù cho Trịnh Chi Long sao? Con hắn giết cả nhà ta rồi, ta làm việc đó làm gì nữa? Lần này ta muốn tới Quan Trung đương nhiên là để lánh nạn, ngoài ra cũng muốn nhìn một cái xem Vân Chiêu là người thế nào, có phải là người có tướng nhân chủ như thiên hạ đồn không?”

Nghe giọng tên này chẳng có nửa phần cảm xúc, xem chừng cái chết của cả nhà khiến lòng hắn chết quá nửa rồi, Hàn Lăng Sơn tài cao gan lớn, cũng chẳng sợ người ta tìm mình báo thù, thong thả ăn đỗ tương:

“ Huyện tôn nhà ta chẳng có cái gọi là tướng mạo khí chất đâu, thậm chí hồi thiếu niên còn béo như heo vậy, nói tới khí chất chắc là khí chất thiếu gia nhà địa chủ đi, béo béo trăng trắng ấy.”

“ Vậy vì sao ngươi trung thành với y?”

“ Chuyện này khó nói hết trong một lời, tên đó kỳ quái lắm, mỗi khi y ra lệnh cho ai, người đó sẽ sinh cái cảm giác, mình rất quan trọng, việc mình làm cực kỳ có ý nghĩa, thế là ngươi cứ bất tri bất giác mà hết mình vì nhiệm vụ thôi.”

Thi Lang tưởng tượng không ra một người như vậy:” Lần này ngươi lập công lớn rồi, thế nào cũng được thưởng to.”

“ Sai, ta đang chuẩn bị về ăn chửi đây, ngươi thấy ta lề mề trên đường không, chính là sợ bị chửi đấy, nói không chừng còn bị đánh gãy chân.” Hàn Lăng Sơn mặt dài ra, hắn thấy mình không làm gì sai, vấn đề là Vân Chiêu không nghĩ thế, cuối cùng sẽ là hắn thấy mình sai rồi, không chấp hành tốt mệnh lệnh của y:

Thi Lang ngạc nhiên lắm:” Ngươi lập công lớn như vậy mà y chưa hài lòng à?”

Hàn Lăng Sơn ôm đầu:” Vì ta làm vài việc không đúng ý y, cho nên sợ y chửi mà trì hoãn chuyện trở về, nhưng vì ta trì hoãn nên sẽ bị chửi vì về quá chậm, nói tóm lại không hay ho như ngươi nghĩ đâu, ta làm gì cũng sai.”

Thi Lang nhíu mày:” Vậy Vân Chiêu là người rất khắc bạc.”

Hàn Lăng Sơn gật đầu:” Có thể nói huyện tôn nhà ta là người yêu cầu rất cao.”

Lúc hai người nói chuyện thì cuộc chiến phía dưới đã bước vào giai đoạn quyết liệt, tiếng rống như dã thú, tiếng gào thét khi sắp chết, cùng với tiếng nữ tử thét lên vì bị thương, tiếng trường đao chém vào xương khiến người ta ê cả răng.



Cuộc chiến với mức độ ở dưới kia làm sao có thể khiến hai người từng chỉ huy ngàn quân hứng thú cho được, chỉ là nữ nhân kia kiếm bay vun vút, thi thoảng bị thương phát ra tiếng kêu cắt đứt cuộc đàm thoại của hai người.

Một thanh Oa đao bị đánh bay, cắm phập vào thân cây cách đó không xa, lưỡi đao màu xanh lam, hình như là bôi độc, Hàn Lăng Sơn cũng chỉ liếc một cái:” Bây giờ ta nói gì với ngươi, ngươi cũng khó mà hình dung được, huyện tôn nhà ta là loại người mà ngươi chưa bao giờ gặp, huyện Lam Điền với ngươi mà nói cũng là thế giới hoàn toàn mới, ở đó người ta sống khác, nghĩ khác, nên ngươi đi nhiều vào, nhìn nhiều vào, sau đó ta tiến cử ngươi vào thư viện Ngọc Sơn để ngươi suy ngẫm.”

“ Đợi khi nào ngươi thực sự hiểu được huyện Lam Điền rồi thì hãy tìm ta nói chuyện kỹ hơn, ta sẽ đánh giá xem có nên đưa ngươi tới gặp huyện tôn không.”

“ Ta biết, ngươi có ý mượn lực lượng của huyện Lam Điền báo thù, điểm này ngươi không cần che dấu, bọn ta nếu đã phát động tấn công Trịnh thị, có nghĩa là bọn ta không sợ chúng.”

“ Trịnh thị không có thù oán gì với bọn ta, chẳng qua là bọn chúng cản bước tiến của huyện Lam Điền ta, cho nên có thể nói là quốc thù, Trịnh Chi Long sống là có tội, Trịnh thị muốn độc bá đại dương là có tội.”

“ Nếu chúng phát triển lực lượng của mình bảo gia vệ quốc đã đành, nhưng bọn chúng thích lá mặt lá trái, qua lại với người Hà Lan, dính líu tới người Tây Ban Nha, lại còn quan hệ mật thiết với người Oa, bọn chúng không có lập trường chỉ theo đuổi lợi ích, sau này vì lợi ích của bản thân mà bán đứng bách tính Đại Minh cũng là chuyện có thể.”

“ Người như thế nhất định liệt vào danh sách diệt trừ, huyện Lam Điền ta không xem đối phương là ai, chỉ nhìn chuyện đối phương làm, phàm là người làm việc có lợi với Đại Minh đều là huynh đệ của bọn ta, không cần biết ngươi là người Hán hay Mông, Tạng.”

“ Còn những kẻ vì quyền lực, tiền tài, mỹ sắc mà làm hại Đại Minh là tử địch của bọn ta, người như thế bọn ta sẽ giết ngay.”

Nghe Hàn Lăng Sơn thao thao bất tuyệt một hồi, toàn loài hào hùng khí thế, chính nghĩa đường đường, Thi Lang chỉ nhạt nhẽo nói:” Không ngờ ngươi lại là kẻ lắm mồm như thế, xem ra ta nhìn nhầm.”

Hàn Lăng Sơn cười hăng hắc:” Ta chỉ nói nhiều với người mình thôi.”

Thi Lang lờ đi câu này mà hỏi vặn:” Chẳng lẽ Vân Chiêu không phải vì bản thân sao?”

Hàn Lăng Sơn khẳng định rất kiên quyết:” Không phải.”

“ Sao ngươi có thể khẳng định như thế, Nhất Quan từng nói, y có mưu đồ làm hoàng đế, thế không phải là vì bản thân à?”

“ Không, huyện tôn nhà ta khinh thường vinh hoa phú quý, cho dù là vị trí đế vương, với huyện tôn cũng chỉ là một công việc, dù không có nó cũng chẳng có gì để lưu luyến.”

“ Chẳng lẽ sau này y sẽ nhường vị trí hoàng đế cho người hiền năng?” Thi Lang nói với chút mỉa mai:

“ Không, huyện tôn sẽ chỉ nhường cho nhi tử.”



“ Thế thì có khác gì hoàng đế khác?”

Hàn Lăng Sơn thở dài:” Vấn đề không phải là ở huyện tôn, mà là ở đám người bọn ta.”

“ Các ngươi làm sao?”

“ Chuyện đó còn chẳng phải rõ ràng sao, dù quan viên hay bách tính huyện Lam Điền đều muốn nhi tử của huyện tôn kế thừa ngôi vị, vì chỉ có như thế mới hạn chế được những tranh chấp vô vị.”

“ Ngươi nói cũng đúng.” Thi Lang gật gù, lần đầu hắn nghĩ tới góc độ này:

“ Là bọn ta níu chân huyện tôn, bọn ta đã rất cố gắng rồi nhưng rốt cuộc đều không theo kịp, không thể mang tư tưởng mới tới thế giới mới, ta nghĩ phải trải qua vài thế hệ nữa suy nghĩ của bọn ta mới bắt kịp huyện tôn được ... Nói chuyện này với ngươi còn quá sớm. Như ta đã nói rồi đấy, ngươi phải đi xem nhiều vào, nghĩ nhiều vào, cuối cùng nếu ngươi muốn đi, bọn ta không ngăn cản, nếu ngươi muốn ở lại, luật pháp huyện Lam Điền sẽ ước thúc ngươi, hãy nghĩ cho kỹ.” Hàn Lăng Sơn vỗ mạnh vai Thi Lang vài cái: “ Cứ nghĩ kỹ đi.”

Thi Lang trầm tư, huyện Lam Điền rốt cuộc là nơi thế nào? Càng lúc hắn càng tò mò:” Ta muốn xem một chút đã.”

“ Ha ha được, xem cho kỹ, xem cho rõ, xem xem thế giới mới mà huyện Lam Điền ta theo đuổi là thế nào, có đáng để người liều mạng không, đáng để ngươi vì con cháu đời sau được sống như vậy mà liều một lần không?” Hàn Lăng Sơn đang nói đột nhiên đổi chủ đề:” Ồ, lưỡng bại câu thương rồi.”

Hai người nhìn xuống, sau đó đồng loạt trượt khỏi cây đại thụ, tới bên chiến trường ẩu đả bằng vũ khí quy mô nhỏ.

Chỉ còn ba người sống sót, trong đó có Tiết Ngọc Nương, chỉ là không ngừng hộc máu, ngoài ra còn có hai tên Oa khấu, chỉ là sườn thủng lỗ, cũng đang phun ra máu.

Cường đạo cầm chùy có hai vết đao rất sâu nằm ngã ngửa trên mặt đất thở hồn hể giành giật sự sống, thấy Hàn Lăng Sơn và Thi Lang cầm bầu rượu đi tới, giọng lào khào đứt quãng: “ Lợi cho các ngươi rồi.”

Tiết Ngọc Nương hướng về phía Hàn Lăng Sơn: “ Cứu ta, ta sẽ là của ngươi.”

Thi Lang chép miệng nhìn vết thương của tên cường đạo cầm chùy: “ Ngươi không cứu được nữa rồi, để ta giúp ngươi nhé?”

Tên cường đạo khép mắt:” Cho ta thống khoái chút.”

Thi Lang gật đầu, thuận chân đá thanh Oa đao dưới mặt đất, đao bay đi, đâm xuyên cổ tên cường đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook