Chương 609: Truy Cầu Của Thi Lang. (1)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
“ Người đi đường càng ngày càng ít, phía trước là núi rồi, ngươi nói xem đó có phải là nơi chôn thây của chúng ta không?” Thi Lăng nhìn rặng Tần Lĩnh hùng vĩ trung điệp như trải dài vô tận trước mắt khác hẳn núi non thấp lè tè ở Quảng Châu mà cảm khái:
“ Loại Oa khấu này ta có thể đối phó được với bốn tên, ngươi thì sao?” Hàn Lăng Sơn thấy nên chuẩn bị trước tránh có chuyện ngoài dự liệu, tuy hắn hành sự đa phần ngẫu hứng, nhưng không có nghĩa là hắn tùy ý bất cẩn:
“ Nếu ở trên biển ta có thể đối phó được mười hai tên, ở lục địa chưa thử qua.” Chuyện liên quan tới tính mạng, Thi Lang không dám tùy tiện vỗ ngực làm hảo hán, giờ cả nhà chỉ còn mình hắn, hắn chưa dám chết lúc này:
Hàn Lăng Sơn vỗ mạnh vai Thi Lang:” Biết là ngươi đáng tin mà, nếu có chuyện thật, tiền và hàng của ngươi, nữ nhân của ta.”
Thi Lang nhổ cỏ khô trong miệng ra:” Tiền, hàng, mỹ nhân của ngươi hết, chỉ cần ngươi giúp ta định cư ở Quan Trung thôi.”
“ Nơi đó cấm lệnh nghiêm ngặt lắm, dù ngươi võ công cao cường, nếu không đi chính đồ thì cũng không có chỗ đứng chân đâu, ngươi nghĩ cho kỹ vào.”
“ Ta muốn gia nhập quân đội.”
“ Cái này càng khó, trừ đám đạo tặc Vân thị ban đầu, ở đó không nhận người có vết nhơ vào quân đội, trong quân toàn con nhà tử tế nói cách khác loại người như ngươi ở Quan Trung, mỗi ngày lý trưởng sẽ hỏi tới hành tung của ngươi. Nếu có thể gia nhập quân đội thì ta đã vào lâu rồi, nhưng người ta không nhận.” Hàn Lăng Sơn nói dối không thèm chớp mắt lấy một cái, giờ hắn đạt trình độ đóng ai giống nấy rồi:” Thế nên ta mới phải theo thương đội đi lang thang khắp nơi.”
Thi Lang trầm ngâm:” Thế sơn trại của ngươi giờ thế nào?”
“ Trại chủ bị giam vào nhà lao, giờ còn chưa ra, có ra chắc không làm gì được nữa rồi, thời thế thay đổi rồi, được đến đâu hay tới đấy.”
“ Nếu Quan Trung thực sự tốt như ngươi nói thì phải nghĩ cách ...”
Thời gian qua Hàn Lăng Sơn luôn ngầm quán thấu tư tưởng cho tên này, rốt cuộc có hiệu quả, theo kinh nghiêm dụ người trước kia của huyện Lam Điền mà nói, người tò mò về nơi đó là ăn chắc tám phần.
Cái bọn ngốc làm gì được thấy nơi có thể sống thực sự như thế.
Đám nhà quê này nghĩ Quảng Châu đã là thiên đường nhân gian, còn Tây An cổ kính hùng vĩ, thành Ngọc Sơn văn hóa yên bình, huyện thành Lam Điền phồn thịnh tự do sẽ vượt ngoài sự tưởng tượng của những người này.
Thêm vào ở đó không lo bị quan viên hay cường hào thân sĩ chèn ép bức hại, tự do rất lớn, chỉ cần là người lương thiện, hoặc muốn sống lương thiện, không ai là không bị lún vào.
Hàn Lăng Sơn ngẩng đầu nhìn trời cao, giọng si mê:” Ngươi cứ tưởng tượng đi, giấc mộng mỹ hảo nhất của ngươi thế nào, huyện Lam Điền sẽ như thế.”
“ Thật sao?” Thi Lang rất hoài nghi:
“ Tới rồi ngươi sẽ biết.”
“ Xì, có tốt tới mấy thì cũng hơn Quảng Châu được sao?”
Hàn Lăng Sơn khinh bỉ không thèm trả lời câu hỏi đó.
Trước kia rất lâu Hàn Lăng Sơn từng hỏi Vân Chiêu vấn đề này, hắn hỏi :" Huyện Lam Điền tốt như thế có thể đứng thứ mấy trong thiên hạ?"
Vân Chiêu trả lời :" Huyện Lam Điền trong lòng ta chẳng qua chỉ là nơi có chút dáng vẻ thành thị mà thôi."
Câu nói này làm Hàn Lăng Sơn rất thương tâm.
Tiếp đó Vân Chiêu lại nói :" Thiên hạ này chẳng có một nơi nào thực sự đáng gọi là thành thị, nơi duy nhất gần thành thị trong lòng ta là Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên thôi."
Vân Chiêu là người kén chọn nhất trong số những người Hàn Lăng Sơn từng gặp, ăn mặc ngủ nghỉ nhìn đơn giản không quá cầu kỳ, một khi y mà cầu kỳ thì khiến người xung quanh có cảm giác mình đều là nhà quê.
Hàn Lăng Sơn mấy năm qua không ngừng chạy khắp thế giới, chứng kiến thành trấn lớn, nhìn thấy mỹ nhân trời nam, cũng gặp giai nhân đất bắc.
Thành thị chẳng nơi đâu so được với Lam Điền, trong số mỹ nhân không ai sánh được với vẻ đẹp của Tiền Đa Đa.
Với hắn, nhìn thành phố phải xem khí độ của nó thế nào không phải vẻn vẹn nhìn rộng lớn hay phồn hoa, nhìn mỹ nhân quan trọng là ở thần vận.
Huyện Lam Điền có cái khí thế nuốt cả thiên hạ, thu hút toàn bộ thương cổ Đại Minh tới đây giao dịch, mỗi thương cổ đều coi đây là thiên đường làm ăn.
Trong tòa thành thị này, mỗi ngày lượng vàng bạc luân chuyển là vô tận, hàng hóa giao dịch nơi này nhiều không kể siết, giá lương thực ở nơi này môi khi tăng lên một xu, cả thiên hạ sẽ dao động mười đồng.
Vải mộc nơi này bán tăng hay giảm, ảnh hưởng tới phụ nhân toàn thiên hạ dệt vải nhiều hơn hay ít đi.
Giá gia súc nơi này một khi tăng lên, giá gia súc lớn toàn thiên hạ cũng tăng hơn nữa ảnh hưởng tới cả giá ruộng đất.
Còn nhắc tới mỹ nhân ... Tiền Đa Đa là đẹp nhất, điều này không cần phải bàn cãi gì cả, sư tỷ tuy rất khó tính, nhưng nhìn thôi dưỡng nhãn lắm, nghĩ tới đó Hàn Lăng Sơn bất giác đi nhanh hơn, lúc này đây hắn cực kỳ muốn về nhà.
Oa khấu và người Đại Minh khác biệt thực sự rất lớn, có thể nhìn ra từ sai lầm lần trước của Hàn Lăng Sơn, khi hắn tưởng rằng đây là yêu nhân Bạch Liên giáo thì người ta lại là Oa khấu.
Khi hắn cho rằng đám Oa khấu này có mưu đồ làm loạn thì té ra người ta tới Quan Trung tặng quà.
Giờ khi hắn cho rằng đám Oa khấu đợi vào rừng sâu hoang vắng sẽ giết người bịt miệng thì kẻ muốn giết người bịt miệng lại là tám tên hỏa kế kia.
Vốn tám tên đó cũng chẳng phải là hạng lương thiện gì, hắn cũng biết, nhưng khi một tên bất ngờ rút chùy sắt ở dưới gầm xe đập vào đầu Oa khấu, mặt mày hung tợn tới mức hắn cũng bất ngờ.
Tên Oa khấu đầu tiên chết thảm, nhưng tên Oa khấu thứ hai phản ứng cực nhanh rút đao đỡ đòn, ngược lại tên hỏa kế đầu tiên ra tay quá nhanh khiến đám còn lại không theo kịp tiết tấu bị người ta phát hiện, thế là nhanh chóng hỗn chiến ở cổ đạo.
Thậm chí còn có tên hỏa kế chĩa vũ khí vào Hàn Lăng Sơn và Thi Lang.
Chuyện này hoàn toàn trật kế hoạch của hai người, bọn họ tất nhiên chẳng muốn làm lợi cho bên nào hết nên tung mình nhảy vào rừng, chạy cực nhanh.
Thấy không ai truy đuổi, hai người quay về, leo lên cây đại thụ ăn đậu tương uống rượu, xem náo nhiệt.
Thi Lang làm ngụm rượu lắc đầu:” Đám hỏa kế không phải đối thủ.”
Hàn Lăng Sơn vỗ trán, làm sao mà lần này hắn cứ sai lầm nối tiếp sai lầm thế này, có phải vì nhớ nhà quá đâm ra thiếu minh mẫn không:” Ồ tên cầm chùy bắt đầu liều mạng rồi.”
“ Phải thế thôi, hẹp lộ tương phùng kẻ dũng thắng, tên cầm chùy luôn biết cổ vũ sĩ khí đấy, làm thập nhân trưởng được. Nhưng mà hắn hơi ngu, nếu ra tay đập vỡ đầu nữ nhân kia từ đầu thì bọn chúng thắng chắc rồi ... À phải nếu làm thế thì ngươi ra tay, một mỹ nhân mà đầu nát bét thì làm sao ôm mà ngủ nữa? Nếu mà hắn đã tính tới cả chuyện này thì cho làm bách nhân trưởng được đấy. “ Thi Lang nhàn nhã bình phẩm:
Hàn Lăng Sơn hỏi: “ Ngươi thấy ngươi thì sao, có thể làm thiên nhân tướng hay vạn nhân tướng.”
Thi Lang phả ra một hơi rượu: “ Nếu ta cầm quân thì càng nhiều càng tốt.”
“ Bốc phét, tứ tiếp tục bốc phét đi.”
“ Ngươi là đại tướng dưới trướng Vân Chiêu à?”
Bị hỏi bất ngờ nhưng Hàn Lăng Sơn không tỏ ra bất ngờ, tiếp xúc lâu như thế, hắn nhiều lần cố ý lộ ra vài thông tin, tên này không nhận ra điều gì thì quá ngu ngốc:
- Không tới lượt ta làm đại tướng.
Thi Lang nghĩ một lúc rồi gật gù, phản ứng rất bình đạm:
- Cũng phải, ngươi quá thay đổi khó lường, không thích hợp làm đại tướng.
- Chẳng phải nói quân cơ bách biến sao?
- Không đúng, tướng quân càng chú trọng kiên trì nhất quán, bất kể phía trước gian nan khốn khổ đến mấy cũng phải mở ra con đường màu, nếu ngươi quá thất thường, tướng sĩ khó có lòng tin vào ngươi, sinh biến chỉ là việc sớm muộn thôi.
“ Loại Oa khấu này ta có thể đối phó được với bốn tên, ngươi thì sao?” Hàn Lăng Sơn thấy nên chuẩn bị trước tránh có chuyện ngoài dự liệu, tuy hắn hành sự đa phần ngẫu hứng, nhưng không có nghĩa là hắn tùy ý bất cẩn:
“ Nếu ở trên biển ta có thể đối phó được mười hai tên, ở lục địa chưa thử qua.” Chuyện liên quan tới tính mạng, Thi Lang không dám tùy tiện vỗ ngực làm hảo hán, giờ cả nhà chỉ còn mình hắn, hắn chưa dám chết lúc này:
Hàn Lăng Sơn vỗ mạnh vai Thi Lang:” Biết là ngươi đáng tin mà, nếu có chuyện thật, tiền và hàng của ngươi, nữ nhân của ta.”
Thi Lang nhổ cỏ khô trong miệng ra:” Tiền, hàng, mỹ nhân của ngươi hết, chỉ cần ngươi giúp ta định cư ở Quan Trung thôi.”
“ Nơi đó cấm lệnh nghiêm ngặt lắm, dù ngươi võ công cao cường, nếu không đi chính đồ thì cũng không có chỗ đứng chân đâu, ngươi nghĩ cho kỹ vào.”
“ Ta muốn gia nhập quân đội.”
“ Cái này càng khó, trừ đám đạo tặc Vân thị ban đầu, ở đó không nhận người có vết nhơ vào quân đội, trong quân toàn con nhà tử tế nói cách khác loại người như ngươi ở Quan Trung, mỗi ngày lý trưởng sẽ hỏi tới hành tung của ngươi. Nếu có thể gia nhập quân đội thì ta đã vào lâu rồi, nhưng người ta không nhận.” Hàn Lăng Sơn nói dối không thèm chớp mắt lấy một cái, giờ hắn đạt trình độ đóng ai giống nấy rồi:” Thế nên ta mới phải theo thương đội đi lang thang khắp nơi.”
Thi Lang trầm ngâm:” Thế sơn trại của ngươi giờ thế nào?”
“ Trại chủ bị giam vào nhà lao, giờ còn chưa ra, có ra chắc không làm gì được nữa rồi, thời thế thay đổi rồi, được đến đâu hay tới đấy.”
“ Nếu Quan Trung thực sự tốt như ngươi nói thì phải nghĩ cách ...”
Thời gian qua Hàn Lăng Sơn luôn ngầm quán thấu tư tưởng cho tên này, rốt cuộc có hiệu quả, theo kinh nghiêm dụ người trước kia của huyện Lam Điền mà nói, người tò mò về nơi đó là ăn chắc tám phần.
Cái bọn ngốc làm gì được thấy nơi có thể sống thực sự như thế.
Đám nhà quê này nghĩ Quảng Châu đã là thiên đường nhân gian, còn Tây An cổ kính hùng vĩ, thành Ngọc Sơn văn hóa yên bình, huyện thành Lam Điền phồn thịnh tự do sẽ vượt ngoài sự tưởng tượng của những người này.
Thêm vào ở đó không lo bị quan viên hay cường hào thân sĩ chèn ép bức hại, tự do rất lớn, chỉ cần là người lương thiện, hoặc muốn sống lương thiện, không ai là không bị lún vào.
Hàn Lăng Sơn ngẩng đầu nhìn trời cao, giọng si mê:” Ngươi cứ tưởng tượng đi, giấc mộng mỹ hảo nhất của ngươi thế nào, huyện Lam Điền sẽ như thế.”
“ Thật sao?” Thi Lang rất hoài nghi:
“ Tới rồi ngươi sẽ biết.”
“ Xì, có tốt tới mấy thì cũng hơn Quảng Châu được sao?”
Hàn Lăng Sơn khinh bỉ không thèm trả lời câu hỏi đó.
Trước kia rất lâu Hàn Lăng Sơn từng hỏi Vân Chiêu vấn đề này, hắn hỏi :" Huyện Lam Điền tốt như thế có thể đứng thứ mấy trong thiên hạ?"
Vân Chiêu trả lời :" Huyện Lam Điền trong lòng ta chẳng qua chỉ là nơi có chút dáng vẻ thành thị mà thôi."
Câu nói này làm Hàn Lăng Sơn rất thương tâm.
Tiếp đó Vân Chiêu lại nói :" Thiên hạ này chẳng có một nơi nào thực sự đáng gọi là thành thị, nơi duy nhất gần thành thị trong lòng ta là Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên thôi."
Vân Chiêu là người kén chọn nhất trong số những người Hàn Lăng Sơn từng gặp, ăn mặc ngủ nghỉ nhìn đơn giản không quá cầu kỳ, một khi y mà cầu kỳ thì khiến người xung quanh có cảm giác mình đều là nhà quê.
Hàn Lăng Sơn mấy năm qua không ngừng chạy khắp thế giới, chứng kiến thành trấn lớn, nhìn thấy mỹ nhân trời nam, cũng gặp giai nhân đất bắc.
Thành thị chẳng nơi đâu so được với Lam Điền, trong số mỹ nhân không ai sánh được với vẻ đẹp của Tiền Đa Đa.
Với hắn, nhìn thành phố phải xem khí độ của nó thế nào không phải vẻn vẹn nhìn rộng lớn hay phồn hoa, nhìn mỹ nhân quan trọng là ở thần vận.
Huyện Lam Điền có cái khí thế nuốt cả thiên hạ, thu hút toàn bộ thương cổ Đại Minh tới đây giao dịch, mỗi thương cổ đều coi đây là thiên đường làm ăn.
Trong tòa thành thị này, mỗi ngày lượng vàng bạc luân chuyển là vô tận, hàng hóa giao dịch nơi này nhiều không kể siết, giá lương thực ở nơi này môi khi tăng lên một xu, cả thiên hạ sẽ dao động mười đồng.
Vải mộc nơi này bán tăng hay giảm, ảnh hưởng tới phụ nhân toàn thiên hạ dệt vải nhiều hơn hay ít đi.
Giá gia súc nơi này một khi tăng lên, giá gia súc lớn toàn thiên hạ cũng tăng hơn nữa ảnh hưởng tới cả giá ruộng đất.
Còn nhắc tới mỹ nhân ... Tiền Đa Đa là đẹp nhất, điều này không cần phải bàn cãi gì cả, sư tỷ tuy rất khó tính, nhưng nhìn thôi dưỡng nhãn lắm, nghĩ tới đó Hàn Lăng Sơn bất giác đi nhanh hơn, lúc này đây hắn cực kỳ muốn về nhà.
Oa khấu và người Đại Minh khác biệt thực sự rất lớn, có thể nhìn ra từ sai lầm lần trước của Hàn Lăng Sơn, khi hắn tưởng rằng đây là yêu nhân Bạch Liên giáo thì người ta lại là Oa khấu.
Khi hắn cho rằng đám Oa khấu này có mưu đồ làm loạn thì té ra người ta tới Quan Trung tặng quà.
Giờ khi hắn cho rằng đám Oa khấu đợi vào rừng sâu hoang vắng sẽ giết người bịt miệng thì kẻ muốn giết người bịt miệng lại là tám tên hỏa kế kia.
Vốn tám tên đó cũng chẳng phải là hạng lương thiện gì, hắn cũng biết, nhưng khi một tên bất ngờ rút chùy sắt ở dưới gầm xe đập vào đầu Oa khấu, mặt mày hung tợn tới mức hắn cũng bất ngờ.
Tên Oa khấu đầu tiên chết thảm, nhưng tên Oa khấu thứ hai phản ứng cực nhanh rút đao đỡ đòn, ngược lại tên hỏa kế đầu tiên ra tay quá nhanh khiến đám còn lại không theo kịp tiết tấu bị người ta phát hiện, thế là nhanh chóng hỗn chiến ở cổ đạo.
Thậm chí còn có tên hỏa kế chĩa vũ khí vào Hàn Lăng Sơn và Thi Lang.
Chuyện này hoàn toàn trật kế hoạch của hai người, bọn họ tất nhiên chẳng muốn làm lợi cho bên nào hết nên tung mình nhảy vào rừng, chạy cực nhanh.
Thấy không ai truy đuổi, hai người quay về, leo lên cây đại thụ ăn đậu tương uống rượu, xem náo nhiệt.
Thi Lang làm ngụm rượu lắc đầu:” Đám hỏa kế không phải đối thủ.”
Hàn Lăng Sơn vỗ trán, làm sao mà lần này hắn cứ sai lầm nối tiếp sai lầm thế này, có phải vì nhớ nhà quá đâm ra thiếu minh mẫn không:” Ồ tên cầm chùy bắt đầu liều mạng rồi.”
“ Phải thế thôi, hẹp lộ tương phùng kẻ dũng thắng, tên cầm chùy luôn biết cổ vũ sĩ khí đấy, làm thập nhân trưởng được. Nhưng mà hắn hơi ngu, nếu ra tay đập vỡ đầu nữ nhân kia từ đầu thì bọn chúng thắng chắc rồi ... À phải nếu làm thế thì ngươi ra tay, một mỹ nhân mà đầu nát bét thì làm sao ôm mà ngủ nữa? Nếu mà hắn đã tính tới cả chuyện này thì cho làm bách nhân trưởng được đấy. “ Thi Lang nhàn nhã bình phẩm:
Hàn Lăng Sơn hỏi: “ Ngươi thấy ngươi thì sao, có thể làm thiên nhân tướng hay vạn nhân tướng.”
Thi Lang phả ra một hơi rượu: “ Nếu ta cầm quân thì càng nhiều càng tốt.”
“ Bốc phét, tứ tiếp tục bốc phét đi.”
“ Ngươi là đại tướng dưới trướng Vân Chiêu à?”
Bị hỏi bất ngờ nhưng Hàn Lăng Sơn không tỏ ra bất ngờ, tiếp xúc lâu như thế, hắn nhiều lần cố ý lộ ra vài thông tin, tên này không nhận ra điều gì thì quá ngu ngốc:
- Không tới lượt ta làm đại tướng.
Thi Lang nghĩ một lúc rồi gật gù, phản ứng rất bình đạm:
- Cũng phải, ngươi quá thay đổi khó lường, không thích hợp làm đại tướng.
- Chẳng phải nói quân cơ bách biến sao?
- Không đúng, tướng quân càng chú trọng kiên trì nhất quán, bất kể phía trước gian nan khốn khổ đến mấy cũng phải mở ra con đường màu, nếu ngươi quá thất thường, tướng sĩ khó có lòng tin vào ngươi, sinh biến chỉ là việc sớm muộn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.