Chương 44
Jill Mansell
13/08/2020
Từ trên sofa ngoài phòng khách, Cleo nghe tiếng đĩa được lôi từ tủ bếp ra xếp lại theo thứ tự kích cỡ. Hay là theo màu sắc và hoa văn. Bị sắp xếp theo một cách nào đó. Với rất nhiều tiếng xủng xoảng xủng xẻng. Mà có vẻ như còn lâu mới kết thúc.
Điều đau khổ là chị cô không biết làm gì với tay của mình. Để làm mình bận rộn Abbie đã khởi động công cuộc quét dọn theo những cách mà căn nhà này chưa hề được biết tới.
Một mặt thì như vậy rất tốt, nhưng mặt khác cũng rất khó chịu. Bởi nếu Cleo phải ra ngoài làm việc, còn gì vui hơn khi cuối ngày về nhà thấy nhà mình sạch như lau như li, sáng bóng và cực kỳ gọn gàng?
Nhưng có điều là cô đâu có đi làm đúng không? Cô chính thức đang trong thời kỳ hồi phục. Mà nằm trên sofa nghe đủ thứ tiếng động điên khùng khác ở trong nhà thì chả hay ho gì cho cam. Vì Abbie trước đó bị việc là lượt của Georgia gây khó chịu nay đến lượt cô phải làm cho Cleo khó chịu. Cleo đã mở tiếng ti vi to lên ba lần nhưng vẫn không thể nghe thấy gì.
“Chị Abbie? Abbie ơi.”
“Cái gì cơ?” Chị cô xuất hiện trên ngưỡng cửa. “Em thích món trứng chưng không? Hay là xúp? Hay một cốc trà?”
“Không, cảm ơn chị. Sao chị không vào đây, ngồi xuống thư giãn một chút?” Cleo vỗ vào cái gối tựa trên sofa vẻ khuyến khích. “Đi mà, đến chương trình Vua đầu bếp rồi.”
Abbie lắc đầu. “Không sao, chị đang lau dọn tủ bếp của em. Rồi chị sẽ kiểm tra hết đồ ăn. Có một hộp mật đường đã sáu năm tuổi rồi!”
“Em không thích mật đường.”
“Vậy sao em không vứt nó đi?”
Vì nếu vứt cái gì đi, éo le thay chỉ trong vòng hai tuần sau ta sẽ rất cần thứ đó. Cleo nói, “Lúc nào đó nó sẽ có ích.”
“Nếu em ném vào người nào đó, có lẽ thế, nếu em muốn hạ gục người ta.”
Cleo ghét phải thấy chị mình không hạnh phúc. “Nghe này, sao chị không để em nói chuyện một lần nữa với Tom? Xem ta có thể giải quyết được chuyện này không?”
“Chị đã cố rồi. Em cũng đã cố rồi. Nhưng không được gì hết.” Abbie lắc đầu. “Anh ấy ghét chị và anh ấy sẽ không thay đổi quyết định đâu.”
Quả tình thì đúng là như vậy. Nỗ lực hàn gắn lần trước của Cleo chỉ như nước đổ lá khoai. Tom không thể tha thứ cho Abbie vì những việc cô thú nhận là đã làm. Việc cô chưa thực sự ngủ với Des đơn giản là không đủ thuyết phục.
Abbie quay đi mất hút vào bếp. Vài giây sau tiếng bát đĩa lanh canh, lách cách, xủng xoảng lại vang lên. Rất có thể là tiếng động sẽ còn kéo dài đến tận nửa đêm.
Nhấc điện thoại lên - cái điện thoại tri kỷ, ân nhân của đời cô - Cleo gọi một số. Khi đầu kia trả lời, cô thì thầm, “Cứu tớ!”
***
Tới bảy rưỡi, nhờ ba ly rượu, Cleo bắt đầu cảm thấy lâng lâng dễ chịu. Một vài người vẫn còn nhìn cô là lạ nhưng cô không thấy phiền nữa. Trong quán Hollybush này, cô đang ở giữa những người bạn. Và cô biết trông mình thật kinh khủng, nhưng đó là vì tai nạn ô tô; vết thương, sau ba ngày, đang dần lành lại. Những vết xước xát thâm tím trên mặt cô trông có vẻ khó coi nhưng ít nhất chúng chỉ ở ngoài da thôi. Chỉ một tuần nữa là chúng sẽ biến mất.
Giá như cô có thể nói như vậy về chị gái mình.
Cô thở dài, “Rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Bao giờ mới kết thúc đây?”
Ash nói, “Cậu đang nói về thế giới á?”
Cleo thụi anh một cú. “Tớ đang nói về Abbie. Người cùng nhà với tớ. Chỉ có điều bây giờ chị ấy chẳng bao giờ chịu ngồi xuống, chị ấy cứ suốt ngày lau dọn. Và nổi cáu với tớ về những chuyện vụn vặt vì cả tháng rồi tớ đã không lau nóc tủ quần áo hay phủi bụi đằng sau ti vi.”
“Khi nào chị ấy dọn xong nhà cậu thì bảo chị ấy qua dọn nhà cho tớ với.”
“Chị ấy có thể chuyển hẳn về nhà cậu ở nếu cậu muốn.” Cleo ngửa đầu dựa vào thành ghế. “Ôi trời, tớ thật đáng xấu hổ. Chị ấy là chị tớ và tớ rất yêu chị ấy, nhưng tớ thực sự không muốn chị ấy sống với tớ cho tới khi tớ bốn mươi tuổi.”
“Ai bảo cậu là chị ấy sẽ thích sống với cậu?”
“Ai mà không chứ? Tớ tuyệt đẹp và không ai cưỡng lại được.” Lúc nói câu đó, bụng cô sôi ùng ục.
Ash với lấy thực đơn. “Và đói nữa hả?”
“Giờ cậu nói,” Cleo nói, “tớ mới thấy đấy.”
Fia nêm nếm lần cuối món thịt hầm cho Ash và món khoai tây nướng cay cho Cleo, sẵng sàng bê ra khỏi bếp. Thật khó tin, giấc mơ đêm qua vẫn sống động trong đầu cô. Cố nghe cho hết chương trình sáng nay của Ash, giờ cô đã hiểu tại sao chương trình đó lại được nhiều người ưa thích đến vậy. Trong phòng thu, anh đã tạo ra được một thế giới nhỏ mà trong đó khán giả đều ước ao được ở trong đó. Mọi người đều tham gia và cả hai bên đều đùa vui. Ash sắc sảo như dao cạo và cực kỳ hài hước, và có thể nói lệch hẳn những thói nghĩ thông thường khi cao hứng. Rõ ràng anh được rất nhiều fan yêu chuộng.
Tuy nhiên khi anh và Cleo gọi món ăn hai mươi phút trước đây, anh gần như chẳng thèm nhìn mặt cô. Cô vẫn cảm thấy như, trước mặt anh, cô đã vô tình nói hớ một câu ngớ ngẩn nào đó. Cô định kể cho anh nghe về giấc mơ, nhưng không đủ can đảm để nói ra.
Nhưng chuyện này thật kỳ cục. Cắt nhỏ chút mùi tây lá thẳng rắc lên món thịt hầm, Fia để đĩa ăn lên khay. Nếu cô đã làm gì khiến Ash bực mình thì anh phải nói cho cô biết chứ. Cô biết đường nào mà đoán.
“Món ăn của anh chị đây,” cô vui vẻ nói khi đặt đĩa xuống trước mặt hai người. “Một thịt hầm, một khoai tây nướng.”
Hàm của Ash cứng lại. “Cảm ơn.”
“Ngon quá!” Mở khăn ăn ra, Cleo nói, “Đây đúng là thứ tớ đang cần.”
OK, không chấp việc Ash không thèm ngẩng lên, Fia nói, “Đêm qua tôi mơ một giấc mơ rất lạ. Mà biết không, trong giấc mơ đó có...”
“Tôi á? Ôi không, tôi lại trần như nhộng à?” Cleo nhăn mặt. “Tôi luôn mơ là tôi đang ở bên ngoài nơi nào đó và quên không mặc quần áo.”
“Không phải chị, là Ash cơ.”
“Cô mơ về Ash à? Ha, cậu ta có trần truồng không?”
“Không. Bọn tôi ở sở thú, cho chim cánh cụt ăn.”
“Ồ, chà, nghe lãng mạn quá.”
Khi thấy cô nhắc tới sự xuất hiện của mình trong mơ, vái Ash cứng lại thấy rõ. Giờ anh lia mắt nhìn Cleo vẻ hoảng hốt pha lẫn lo lắng. Fia vội nói, “Ồ không, không lãng mạn đâu! Không hề. Anh ấy rủ tôi lặn xuống hồ nước lạnh giá với anh ấy... mà còn có mùi cá sống tanh tanh với cả lũ hải cẩu trườn lê xung quanh nữa chứ... eo ơi, kinh khủng lắm.”
“Nghe có vẻ giống thật đấy.” Ash cắm sâu dĩa vào lớp khoai tây thái lát trong món thịt hầm; xuất hiện trong giấc mơ của người khác rõ ràng không phải điều anh thích.
Xấu hổ vì bị đối xử lạnh nhạt, Fia nói, “Đúng vậy, tôi có định mơ về anh đâu. Nếu được lựa chọn thì tôi thà mơ về David Tennant còn hơn.”
Trông Ash như mong cô để cho họ được yên. Anh nói bình thản, “Tôi cũng vậy.”
“Chúng ta đều thích David Tennant hơn!” Cleo xen vào để phá vỡ sự im lặng khó xử.
Thấy không? Cô lại thế rồi. Ash có chuyện gì với cô thế nhỉ? Fia định buông lời hỏi, nhưng quán đang đông và gây chuyện lúc này thì khủng khiếp quá. Vậy nên cô đỏ bừng mặt rồi cũng nói bình thản, “Chúc anh chị ngon miệng,” rồi quay gót vào bếp.
Khi cô đi khỏi, Cleo nói, “Cậu đúng là hâm tỉ độ.”
“Cậu im đi.”
“Cậu lại cư xử kỳ cục đấy.”
“Thôi đi, tớ biết rồi, được chưa?”
“Tại sao cậu không để tớ nói nhỏ vài câu với...”
“Đừng có làm như vậy. Không được.” Ash kịch liệt lắc đầu. “Nếu làm thế cậu sẽ phải chết kinh hoàng đấy.”
“Nhưng...”
“Cậu nói là giấc mơ của cô ấy nghe lãng mạn và cô ấy hoảng hốt. Tớ thấy nét mặt cô ấy rồi. Cô ấy chưa bao giờ thấy kinh tởm đến thế. Tuần trước cô ấy nhìn thấy Georgia xoa bóp cho tớ còn tuần này cô ấy mơ thấy tớ bơi cùng một lũ hải cẩu béo núc ních. Nên cứ để kệ vậy, được không?”
“Được. Thế cứ cho tớ...”
Anh lên giọng, “Không, không, không được.”
“Chỉ là...”
“Cleo, KHÔNG ĐƯỢC.”
“Chỉ thử một miếng thịt hầm thôi,” Cleo bật nói, “xem nó thế nào.”
Ash thở dài. “Thử đi. Cậu đúng là ác mộng.”
“Ôi, cho em thử một miếng được không?” Georgia vừa vào. Nhảy tới chỗ hai người đang ngồi, con bé giật cái dĩa trên tay Ash tự xúc một miếng đầy mồm. “Ưm, ngon quá. Còn anh thế nào rồi?”
“Muốn ăn nốt phần thịt hầm còn lại của mình,” Ash nói.
“Lưng anh thế nào rồi?”
“Đỡ hơn rồi.”
“Thấy không? Chính là nhờ em cả đấy! Em đã nói với anh là em rất tuyệt mà.” Con bé vẫy tay trước mặt anh. “Đây là những ngón tay kỳ diệu. Nếu anh muốn em làm cho anh lần nữa thì cứ nói.”
Cleo nhìn Tom hy vọng, anh vừa vào cùng Georgia. Có thể anh muốn nói chuyện. Để đáp lại, anh lắc đầu nói, “Anh không muốn nói chuyện về Abbie. Anh chỉ định đến làm một ly trong yên tĩnh thôi.”
“Không yên tĩnh được đâu,” Georgia cự nự. “Con không ngồi tẻ nhạt một góc đâu.”
Ash nói, “hy vọng thế thì hơi quá.”
“Anh yêu em thật đấy,” mắt Georgia long lanh. “Chương trình sáng nay của anh hay lắm. Em đã bảo tất cả khách hàng của em nghe chương trình của anh.”
Cleo quan sát với cảm giác lẫn lộn. Georgia là đứa bé dễ thương và là nguồn vui ở nhiều khía cạnh, nhưng sự xuất hiện của con bé trong đời họ đã phá huỷ nhiều thứ. Con bé vẫn khăng khăng nó không phải người nói cho Tom biết về bí mật của Abbie với Des, nhưng cũng khẳng định là anh xứng đáng được biết sự thật.
“Nghe này, em với bố sẽ để anh ăn hết đã. Sau đó anh chơi với em một ván đôi nhé.” Chỉ ra phía bàn bi-a, Georgia nói tinh nghịch. “Nhưng chỉ khi anh đủ can đảm chơi với bố con em thôi đấy.”
“Chắc để lát nữa,” Ash nói. “Nếu em hứa là sẽ khóc tu tu như trẻ con khi anh đánh bại em.” Georgia và Tom đi về phía bàn bi-a. Mải quan sát hai người nên không để ý đến đồ ăn còn trên dĩa, Cleo làm rớt tương ớt lên vạt áo. “Ôi trời, tại sao chuyện này cứ xảy ra với tớ chứ?”
Ash nhướng mày. “Cứ như là trước đó cậu hoàn hảo lắm ấy.”
Cleo biết trông mình chẳng ra sao, với những vết trầy xước khắp mặt và cái nẹp cổ siêu hấp dẫn, rồi mớ tóc siêu bẩn mà vì cơn tổng vệ sinh của Abbie nên bình nước nóng chẳng còn giọt nào. Ôi chà, cũng chẳng sao. Lúc chà vết bẩn trên áo, cô lè lưỡi ra với Ash. “May cho tớ là chỉ có cậu ở đây.”
Hai mươi phút sau, cánh cửa bật mở và Welsh Mac đi vào. Nhảy lên một cái ghế trước quầy, anh ta nói với Deborah, “Cho một vại bia đi. Johnny về rồi, vừa nhìn thấy cậu ta xong. Cậu ta đang sang đây đấy.”
Johnny về rồi à? Đang sang đây à? Cleo ngồi thẳng dậy, vừa vui mừng vừa xấu hổ. Đây cũng là chuyện hay xảy ra với cô.
Quan sát cô với chút sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác, Ash lầm bầm, “Tớ cá là bây giờ cậu đang ước giá như mình đã gội đầu.”
Có những người rất xứng đáng bị đá.
Dưới lớp khăn trải bàn, Cleo mở túi lần mò xem có gì trong đó có thể giúp cô giấu các vết thương trên mặt không. Chết tiệt, không có kem che khuyết điểm, nhưng cô có một hộp phấn nén nhỏ, cũng còn hơn là không có gì.
Mà đúng, tất nhiên cô ước mình đã đun một ấm nước và chật vật gội đầu trên bồn tắm, nhưng thế thì cổ cô làm sao chịu nổi.
“Tớ vào phòng vệ sinh một lúc đây.”
“Cố mông má à?” Giả vờ tìm trong túi áo, Ash nói vẻ ngây thơ, “Muốn mượn son của tớ không?”
“Cậu cũng vui tính đấy.”
“Chết thật tớ không mang. Thế một cái túi giấy màu nâu để trùm qua đầu được không?”
Cleo đá thêm một cú nữa vào chân anh dưới bàn. “Thế sao cậu không nói với Fia là cậu yêêêu cô ấy, cậu muốn hôn cô ấy, cậu muốn cưới cô ấy?”
Ash buồn bã lắc đầu. “Thấy không, cậu đã có cơ hội chạy đi mà cố làm cho mình trông đỡ sợ hơn. Nhưng cậu không làm thế. Còn bây giờ thì quá muộn rồi. Anh ta đã đến rồi.”
Điều đau khổ là chị cô không biết làm gì với tay của mình. Để làm mình bận rộn Abbie đã khởi động công cuộc quét dọn theo những cách mà căn nhà này chưa hề được biết tới.
Một mặt thì như vậy rất tốt, nhưng mặt khác cũng rất khó chịu. Bởi nếu Cleo phải ra ngoài làm việc, còn gì vui hơn khi cuối ngày về nhà thấy nhà mình sạch như lau như li, sáng bóng và cực kỳ gọn gàng?
Nhưng có điều là cô đâu có đi làm đúng không? Cô chính thức đang trong thời kỳ hồi phục. Mà nằm trên sofa nghe đủ thứ tiếng động điên khùng khác ở trong nhà thì chả hay ho gì cho cam. Vì Abbie trước đó bị việc là lượt của Georgia gây khó chịu nay đến lượt cô phải làm cho Cleo khó chịu. Cleo đã mở tiếng ti vi to lên ba lần nhưng vẫn không thể nghe thấy gì.
“Chị Abbie? Abbie ơi.”
“Cái gì cơ?” Chị cô xuất hiện trên ngưỡng cửa. “Em thích món trứng chưng không? Hay là xúp? Hay một cốc trà?”
“Không, cảm ơn chị. Sao chị không vào đây, ngồi xuống thư giãn một chút?” Cleo vỗ vào cái gối tựa trên sofa vẻ khuyến khích. “Đi mà, đến chương trình Vua đầu bếp rồi.”
Abbie lắc đầu. “Không sao, chị đang lau dọn tủ bếp của em. Rồi chị sẽ kiểm tra hết đồ ăn. Có một hộp mật đường đã sáu năm tuổi rồi!”
“Em không thích mật đường.”
“Vậy sao em không vứt nó đi?”
Vì nếu vứt cái gì đi, éo le thay chỉ trong vòng hai tuần sau ta sẽ rất cần thứ đó. Cleo nói, “Lúc nào đó nó sẽ có ích.”
“Nếu em ném vào người nào đó, có lẽ thế, nếu em muốn hạ gục người ta.”
Cleo ghét phải thấy chị mình không hạnh phúc. “Nghe này, sao chị không để em nói chuyện một lần nữa với Tom? Xem ta có thể giải quyết được chuyện này không?”
“Chị đã cố rồi. Em cũng đã cố rồi. Nhưng không được gì hết.” Abbie lắc đầu. “Anh ấy ghét chị và anh ấy sẽ không thay đổi quyết định đâu.”
Quả tình thì đúng là như vậy. Nỗ lực hàn gắn lần trước của Cleo chỉ như nước đổ lá khoai. Tom không thể tha thứ cho Abbie vì những việc cô thú nhận là đã làm. Việc cô chưa thực sự ngủ với Des đơn giản là không đủ thuyết phục.
Abbie quay đi mất hút vào bếp. Vài giây sau tiếng bát đĩa lanh canh, lách cách, xủng xoảng lại vang lên. Rất có thể là tiếng động sẽ còn kéo dài đến tận nửa đêm.
Nhấc điện thoại lên - cái điện thoại tri kỷ, ân nhân của đời cô - Cleo gọi một số. Khi đầu kia trả lời, cô thì thầm, “Cứu tớ!”
***
Tới bảy rưỡi, nhờ ba ly rượu, Cleo bắt đầu cảm thấy lâng lâng dễ chịu. Một vài người vẫn còn nhìn cô là lạ nhưng cô không thấy phiền nữa. Trong quán Hollybush này, cô đang ở giữa những người bạn. Và cô biết trông mình thật kinh khủng, nhưng đó là vì tai nạn ô tô; vết thương, sau ba ngày, đang dần lành lại. Những vết xước xát thâm tím trên mặt cô trông có vẻ khó coi nhưng ít nhất chúng chỉ ở ngoài da thôi. Chỉ một tuần nữa là chúng sẽ biến mất.
Giá như cô có thể nói như vậy về chị gái mình.
Cô thở dài, “Rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Bao giờ mới kết thúc đây?”
Ash nói, “Cậu đang nói về thế giới á?”
Cleo thụi anh một cú. “Tớ đang nói về Abbie. Người cùng nhà với tớ. Chỉ có điều bây giờ chị ấy chẳng bao giờ chịu ngồi xuống, chị ấy cứ suốt ngày lau dọn. Và nổi cáu với tớ về những chuyện vụn vặt vì cả tháng rồi tớ đã không lau nóc tủ quần áo hay phủi bụi đằng sau ti vi.”
“Khi nào chị ấy dọn xong nhà cậu thì bảo chị ấy qua dọn nhà cho tớ với.”
“Chị ấy có thể chuyển hẳn về nhà cậu ở nếu cậu muốn.” Cleo ngửa đầu dựa vào thành ghế. “Ôi trời, tớ thật đáng xấu hổ. Chị ấy là chị tớ và tớ rất yêu chị ấy, nhưng tớ thực sự không muốn chị ấy sống với tớ cho tới khi tớ bốn mươi tuổi.”
“Ai bảo cậu là chị ấy sẽ thích sống với cậu?”
“Ai mà không chứ? Tớ tuyệt đẹp và không ai cưỡng lại được.” Lúc nói câu đó, bụng cô sôi ùng ục.
Ash với lấy thực đơn. “Và đói nữa hả?”
“Giờ cậu nói,” Cleo nói, “tớ mới thấy đấy.”
Fia nêm nếm lần cuối món thịt hầm cho Ash và món khoai tây nướng cay cho Cleo, sẵng sàng bê ra khỏi bếp. Thật khó tin, giấc mơ đêm qua vẫn sống động trong đầu cô. Cố nghe cho hết chương trình sáng nay của Ash, giờ cô đã hiểu tại sao chương trình đó lại được nhiều người ưa thích đến vậy. Trong phòng thu, anh đã tạo ra được một thế giới nhỏ mà trong đó khán giả đều ước ao được ở trong đó. Mọi người đều tham gia và cả hai bên đều đùa vui. Ash sắc sảo như dao cạo và cực kỳ hài hước, và có thể nói lệch hẳn những thói nghĩ thông thường khi cao hứng. Rõ ràng anh được rất nhiều fan yêu chuộng.
Tuy nhiên khi anh và Cleo gọi món ăn hai mươi phút trước đây, anh gần như chẳng thèm nhìn mặt cô. Cô vẫn cảm thấy như, trước mặt anh, cô đã vô tình nói hớ một câu ngớ ngẩn nào đó. Cô định kể cho anh nghe về giấc mơ, nhưng không đủ can đảm để nói ra.
Nhưng chuyện này thật kỳ cục. Cắt nhỏ chút mùi tây lá thẳng rắc lên món thịt hầm, Fia để đĩa ăn lên khay. Nếu cô đã làm gì khiến Ash bực mình thì anh phải nói cho cô biết chứ. Cô biết đường nào mà đoán.
“Món ăn của anh chị đây,” cô vui vẻ nói khi đặt đĩa xuống trước mặt hai người. “Một thịt hầm, một khoai tây nướng.”
Hàm của Ash cứng lại. “Cảm ơn.”
“Ngon quá!” Mở khăn ăn ra, Cleo nói, “Đây đúng là thứ tớ đang cần.”
OK, không chấp việc Ash không thèm ngẩng lên, Fia nói, “Đêm qua tôi mơ một giấc mơ rất lạ. Mà biết không, trong giấc mơ đó có...”
“Tôi á? Ôi không, tôi lại trần như nhộng à?” Cleo nhăn mặt. “Tôi luôn mơ là tôi đang ở bên ngoài nơi nào đó và quên không mặc quần áo.”
“Không phải chị, là Ash cơ.”
“Cô mơ về Ash à? Ha, cậu ta có trần truồng không?”
“Không. Bọn tôi ở sở thú, cho chim cánh cụt ăn.”
“Ồ, chà, nghe lãng mạn quá.”
Khi thấy cô nhắc tới sự xuất hiện của mình trong mơ, vái Ash cứng lại thấy rõ. Giờ anh lia mắt nhìn Cleo vẻ hoảng hốt pha lẫn lo lắng. Fia vội nói, “Ồ không, không lãng mạn đâu! Không hề. Anh ấy rủ tôi lặn xuống hồ nước lạnh giá với anh ấy... mà còn có mùi cá sống tanh tanh với cả lũ hải cẩu trườn lê xung quanh nữa chứ... eo ơi, kinh khủng lắm.”
“Nghe có vẻ giống thật đấy.” Ash cắm sâu dĩa vào lớp khoai tây thái lát trong món thịt hầm; xuất hiện trong giấc mơ của người khác rõ ràng không phải điều anh thích.
Xấu hổ vì bị đối xử lạnh nhạt, Fia nói, “Đúng vậy, tôi có định mơ về anh đâu. Nếu được lựa chọn thì tôi thà mơ về David Tennant còn hơn.”
Trông Ash như mong cô để cho họ được yên. Anh nói bình thản, “Tôi cũng vậy.”
“Chúng ta đều thích David Tennant hơn!” Cleo xen vào để phá vỡ sự im lặng khó xử.
Thấy không? Cô lại thế rồi. Ash có chuyện gì với cô thế nhỉ? Fia định buông lời hỏi, nhưng quán đang đông và gây chuyện lúc này thì khủng khiếp quá. Vậy nên cô đỏ bừng mặt rồi cũng nói bình thản, “Chúc anh chị ngon miệng,” rồi quay gót vào bếp.
Khi cô đi khỏi, Cleo nói, “Cậu đúng là hâm tỉ độ.”
“Cậu im đi.”
“Cậu lại cư xử kỳ cục đấy.”
“Thôi đi, tớ biết rồi, được chưa?”
“Tại sao cậu không để tớ nói nhỏ vài câu với...”
“Đừng có làm như vậy. Không được.” Ash kịch liệt lắc đầu. “Nếu làm thế cậu sẽ phải chết kinh hoàng đấy.”
“Nhưng...”
“Cậu nói là giấc mơ của cô ấy nghe lãng mạn và cô ấy hoảng hốt. Tớ thấy nét mặt cô ấy rồi. Cô ấy chưa bao giờ thấy kinh tởm đến thế. Tuần trước cô ấy nhìn thấy Georgia xoa bóp cho tớ còn tuần này cô ấy mơ thấy tớ bơi cùng một lũ hải cẩu béo núc ních. Nên cứ để kệ vậy, được không?”
“Được. Thế cứ cho tớ...”
Anh lên giọng, “Không, không, không được.”
“Chỉ là...”
“Cleo, KHÔNG ĐƯỢC.”
“Chỉ thử một miếng thịt hầm thôi,” Cleo bật nói, “xem nó thế nào.”
Ash thở dài. “Thử đi. Cậu đúng là ác mộng.”
“Ôi, cho em thử một miếng được không?” Georgia vừa vào. Nhảy tới chỗ hai người đang ngồi, con bé giật cái dĩa trên tay Ash tự xúc một miếng đầy mồm. “Ưm, ngon quá. Còn anh thế nào rồi?”
“Muốn ăn nốt phần thịt hầm còn lại của mình,” Ash nói.
“Lưng anh thế nào rồi?”
“Đỡ hơn rồi.”
“Thấy không? Chính là nhờ em cả đấy! Em đã nói với anh là em rất tuyệt mà.” Con bé vẫy tay trước mặt anh. “Đây là những ngón tay kỳ diệu. Nếu anh muốn em làm cho anh lần nữa thì cứ nói.”
Cleo nhìn Tom hy vọng, anh vừa vào cùng Georgia. Có thể anh muốn nói chuyện. Để đáp lại, anh lắc đầu nói, “Anh không muốn nói chuyện về Abbie. Anh chỉ định đến làm một ly trong yên tĩnh thôi.”
“Không yên tĩnh được đâu,” Georgia cự nự. “Con không ngồi tẻ nhạt một góc đâu.”
Ash nói, “hy vọng thế thì hơi quá.”
“Anh yêu em thật đấy,” mắt Georgia long lanh. “Chương trình sáng nay của anh hay lắm. Em đã bảo tất cả khách hàng của em nghe chương trình của anh.”
Cleo quan sát với cảm giác lẫn lộn. Georgia là đứa bé dễ thương và là nguồn vui ở nhiều khía cạnh, nhưng sự xuất hiện của con bé trong đời họ đã phá huỷ nhiều thứ. Con bé vẫn khăng khăng nó không phải người nói cho Tom biết về bí mật của Abbie với Des, nhưng cũng khẳng định là anh xứng đáng được biết sự thật.
“Nghe này, em với bố sẽ để anh ăn hết đã. Sau đó anh chơi với em một ván đôi nhé.” Chỉ ra phía bàn bi-a, Georgia nói tinh nghịch. “Nhưng chỉ khi anh đủ can đảm chơi với bố con em thôi đấy.”
“Chắc để lát nữa,” Ash nói. “Nếu em hứa là sẽ khóc tu tu như trẻ con khi anh đánh bại em.” Georgia và Tom đi về phía bàn bi-a. Mải quan sát hai người nên không để ý đến đồ ăn còn trên dĩa, Cleo làm rớt tương ớt lên vạt áo. “Ôi trời, tại sao chuyện này cứ xảy ra với tớ chứ?”
Ash nhướng mày. “Cứ như là trước đó cậu hoàn hảo lắm ấy.”
Cleo biết trông mình chẳng ra sao, với những vết trầy xước khắp mặt và cái nẹp cổ siêu hấp dẫn, rồi mớ tóc siêu bẩn mà vì cơn tổng vệ sinh của Abbie nên bình nước nóng chẳng còn giọt nào. Ôi chà, cũng chẳng sao. Lúc chà vết bẩn trên áo, cô lè lưỡi ra với Ash. “May cho tớ là chỉ có cậu ở đây.”
Hai mươi phút sau, cánh cửa bật mở và Welsh Mac đi vào. Nhảy lên một cái ghế trước quầy, anh ta nói với Deborah, “Cho một vại bia đi. Johnny về rồi, vừa nhìn thấy cậu ta xong. Cậu ta đang sang đây đấy.”
Johnny về rồi à? Đang sang đây à? Cleo ngồi thẳng dậy, vừa vui mừng vừa xấu hổ. Đây cũng là chuyện hay xảy ra với cô.
Quan sát cô với chút sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác, Ash lầm bầm, “Tớ cá là bây giờ cậu đang ước giá như mình đã gội đầu.”
Có những người rất xứng đáng bị đá.
Dưới lớp khăn trải bàn, Cleo mở túi lần mò xem có gì trong đó có thể giúp cô giấu các vết thương trên mặt không. Chết tiệt, không có kem che khuyết điểm, nhưng cô có một hộp phấn nén nhỏ, cũng còn hơn là không có gì.
Mà đúng, tất nhiên cô ước mình đã đun một ấm nước và chật vật gội đầu trên bồn tắm, nhưng thế thì cổ cô làm sao chịu nổi.
“Tớ vào phòng vệ sinh một lúc đây.”
“Cố mông má à?” Giả vờ tìm trong túi áo, Ash nói vẻ ngây thơ, “Muốn mượn son của tớ không?”
“Cậu cũng vui tính đấy.”
“Chết thật tớ không mang. Thế một cái túi giấy màu nâu để trùm qua đầu được không?”
Cleo đá thêm một cú nữa vào chân anh dưới bàn. “Thế sao cậu không nói với Fia là cậu yêêêu cô ấy, cậu muốn hôn cô ấy, cậu muốn cưới cô ấy?”
Ash buồn bã lắc đầu. “Thấy không, cậu đã có cơ hội chạy đi mà cố làm cho mình trông đỡ sợ hơn. Nhưng cậu không làm thế. Còn bây giờ thì quá muộn rồi. Anh ta đã đến rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.