Chương 45
Jill Mansell
13/08/2020
Cleo quay ngoắt lại khi cửa mở. Ôi chà, đâu phải Johnny chưa nhìn thấy mấy vết trầy xước trên mặt cô. Vội vàng, cô lấy khăn ăn lau vết bẩn trên áo. Rồi Johnny xuất hiện, nhìn thấy hắn khiến dòng adrenaline trong người cô trào lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ôi trời, cô lại cảm thấy vậy rồi. Hắn mặc áo sơ mi trắng bên ngoài áo phông màu xanh lính thuỷ và quần jean mài Levis. Mớ tóc đen của hắn rũ xuống trán, nhìn nghiêng trông hắn như pho tượng đúc tuyệt đẹp, và hắn đang cười khi nghe người đi bên trái nói.
Rồi người bạn lúc trước khuất dạng bên cạnh hắn xuất hiện và sự kích động hồ hởi trong cô xẹp xuống như quả bóng bị xì hơi. Cô ta không chỉ cao, tóc vàng và cực kỳ quyến rũ mà Cleo còn biết cô ta là ai. Nhờ sự kỳ diệu của Internet, cô biết nhiều hơn hẳn so với những gì cô muốn biết. Bởi vì đây là Honor Donaldson, một trong những nhân vật nổi tiếng mà nước Úc đã giới thiệu ra thế giới. Cô ta là siêu mẫu cho trang phục ngoại cỡ, nhưng cao chưa đầy một mét tám mươi và không hề ngoại cỡ trong đời thường. Với những đường cong cỡ mười bốn gợi cảm hấp dẫn và làn da nâu vàng không tì vết, cô ta đã vụt toả sáng trong làng người mẫu. Rồi, khi các cuộc phỏng vấn nối tiếp nhau và tính cách lôi cuốn của cô ta được biết đến, phần còn lại của thế giới cũng có tình cảm với cô ta.
Một chi tiết nhỏ nữa về cô ta đã khiến Cleo chú ý khi cô - ôi thật là đáng xấu hổ - tìm hiểu về Johnny trên Google. Chuyện là trước khi quay về Đồi Channing, hắn với Honor đã cặp với nhau nhiều tháng liền.
Và giờ cô ta đang ở đây, làm Johnny cười và cầm tay hắn. Chưa kể là trông cô ta đẹp ngoài sức tưởng tượng.
Không, không, không, chuyện này không thể xảy ra được.
Bên cạnh Cleo, Ash nhăn mặt nói, “Có phải cái cô gì đó không?”
“Phải đấy.” Giá như cô ta chỉ là cô gì đó.
“Ôi trời đất!” Bỏ ván bi-a, Georgia reo lên, “Chị là Honor Donaldson phải không? Em ngưỡng mộ chị!”
“Em yêu, cảm ơn em lắm! Mà nhìn em kìa, em rất đẹp!” Honor, với khả năng quyến rũ đã trở thành huyền thoại cười với Georgia như thể đó là lời khen ngợi hay nhất cô ta từng nhận được. “Này, em thích nơi này rồi đấy! Johnny, anh phải giới thiệu e với tất cả mọi người.” Ngay cả giọng cô ta cũng đẹp; nghe như là Nicole Kidman vậy.
“Đừng lo, anh sẽ giới thiệu. Để anh đi lấy đồ uống đã.” Trong một thoáng mắt Johnny chạm mắt Cleo và cô thấy hắn cố ra hiệu gì đó... có trời mới biết... bằng ánh mắt, trước khi quay bước về phía quầy rượu.
“Chà,” Ash lầm bầm.
Cleo nhận ra là Fia đang đứng ngay bên cạnh cô với khay đĩa bẩn và nét mặt đau khổ khi nhìn thấy Johnny và Honor bên nhau. Rõ ràng cô không phải là người duy nhất cảm thấy mọi hy vọng tiêu tan.
“Fia thì thầm khẽ khọt, “Thật là bất công.”
Rồi Cleo nhận ra sự thất vọng tràn trề trong mắt Ash, bởi vì anh muốn Fia cảm thấy như vậy về mình hơn bất cứ thứ gì.Và rõ ràng là cô sẽ chẳng bao giờ thế. Trong mắt cô thì anh chỉ quyến rũ ngang một cái tủ lạnh cũ gỉ sét thôi.
Cleo đóng túi lại vì không cần dặm phấn nữa. Cô không biết mình đang thấy tiếc cho ai, cho Ash hay cho chính mình.
Chỉ trong vài phút, như trong giấc mơ ta trần như nhộng, ước gì không ai nhìn thấy mình, Johnny đưa Honor Donaldson tới gặp cô và những người khác. Nhìn gần trông cô ta còn bóng bẩy, nâu vàng và đẹp ngỡ ngàng hơn. Cô ta mặc một bộ đồ giản dị, quần lanh rộng màu cát vàng nhạt, áo gi lê màu kem và đi giày bạt. Tóc cô ta vàng sóng sánh còn đôi mắt màu nâu hạt dẻ.
“Ôi trời ơi, nhìn mặt chị kìa! Cả ở cổ nữa chứ! Khổ thân chị.” Honor lắc đầu thông cảm. “Chị có phải người bị tai nạn xe đó không?”
Cô còn biết nói sao đây? Cleo gật đầu. “Là tôi đây.”
“Anh Johnny kể hết cho em rồi. Casey Kruger đúng không?Em gặp gã đó hai năm trước. Chà, đúng là một thằng cha vô dụng khó chịu.”
Tim Cleo chùng xuống, bởi cô muốn mình ghét cô ta. Nhưng làm sao có thể không quý một người vừa nói ra câu đó? “Đúng rồi.” Câu đó đã tóm tắt toàn bộ con người Casey.
“Dù sao thì em cũng mừng được gặp chị. Thật tuyệt cuối cùng cũng tới được đây sau khi nghe Johnny kể về nơi này từ lâu lắm rồi.” Khi nói, Honor dựa vào ngực Johnny, nghiêng đầu tình cảm về phía hắn. “Và cũng thật tuyệt khi quay lại với Johnny. Em cá là anh ấy đã làm cho vài cô gái ở đây phải rung động đúng không?”
Cleo chết lặng. Cô nói nhẹ, “Ồ, tôi chắc là như vậy.” Bên cạnh cô, Ash đang chật vật rời mắt khỏi khe ngực như của nữ thần của Honor. Được rồi, giờ cô biết chắc mình cảm thấy tiếc cho ai hơn. Và đó không phải là Ash.
Trong phòng vệ sinh sáng rỡ, Cleo nhìn mình trong gương. Ngực phẳng, nẹp cổ bằng nhựa màu be, một vệt tương ớt hấp dẫn trên áo phông, khuôn mặt đầy những vết xước đang lên da non. Đẹp đấy. Chẳng để làm gì nhưng cô vẫn lấy hộp phấn nén nhỏ trong túi ra cố che phủ những vết khó coi trên mặt.
Thực ra thì bôi phấn lên trông còn tệ hơn, gồ ghề, và rõ là nghiệp dư. Thật là vô vọng, vô vọng. Mà giờ thì còn tác dụng gì nữa cơ chứ?
Ra khỏi phòng vệ sinh, cô va phải Johnny. Dĩ nhiên rồi.
“Tớ chỉ định nói xin lỗi thôi.” Hắn buộc cô phải nhìn lại. “Mấy chuyện này tớ không hề định trước. Honor tự nhiên xuất hiện... mà, cậu biết rồi, cô ấy đang ở đây...”
Ôi trời, câu này có phải được lấy ra từ mục Bị Thất vọng Nhẹ nhàng không? Cơn buồn nôn dâng lên cổ Cleo. Đúng vậy, phải không? Lương tâm làm hắn nhột, buộc hắn phải thú nhận là gần đây hắn đã định thử tạo mối quan hệ với cô, nhưng mọi chuyện giờ đã khác rồi. Bạn gái cũ của hắn đã quay lại và cô ta tình cờ lại là một trong những phụ nữ quyến rũ nhất thế giới. Nên về cơ bản thì Cleo phải hiểu là nếu so sánh... chà, xin lỗi, thực ra không có sự so sánh nào cả. Không hề. Chấm hết.
Thật may là những ý nghĩ này lướt qua đầu cô chỉ trong tích tắc. Không hề chậm trễ cô nói bình thản, “Nào, đâu cần phải xin lỗi. Honor rất tuyệt, và cô ấy rất thân thiện. Mà cũng đến lúc cậu phải tìm cho mình một cô xinh đẹp mà ổn định đi. Dù sao thì cậu cũng không còn trẻ nữa!”
Thực tế thì nghe cũng có vẻ thuyết phục, ngay cả khi chính cô là người nói ra.
“Cảm ơn cậu.” Johnny nhìn xuống áo của cô; hắn đang nhìn vệt tương ớt hay bộ ngực phẳng đáng buồn của cô? “Ờ, chỉ vậy thôi. Tớ muốn giải thích thôi.” Muốn đổi chủ đề hắn vội vàng nói, “Mà cậu thì sao? Cổ thế nào rồi?”
Tay Cleo rờ lên cái dụng cụ bằng nhựa ghép có đệm mềm đang đỡ đầu cô thẳng trên vai và buộc cô phải đi lại giống như có khúc gỗ mắc ở mông. Cô nói vui vẻ, “Không đến nỗi tệ.”
Không như tim cô.
“Thế là con may đấy.” Trông hắn như muốn nói thêm gì đó, nhưng Cleo không chịu nổi. Cô sắp mất khả năng kiểm soát và cách duy nhất là quay lại quầy rượu trước khi cô nói hay làm gì mà sau này phải hối tiếc.
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, cô thấy Honor đang bận mua thêm một lượt đồ uống cho mọi người. Vẫy tay, cô ta gọi to, “Cleo, chị đây rồi! Một ly rượu trắng nữa nhé?”
“À, không cảm ơn.”
“Ôi, thôi nào, mọi người đều uống mà! Để em lấy cho chị một ly.”
OK, hơi khó tin đây. Honor Donaldson, siêu mẫu người Úc, đang xin được mua đồ uống cho cô. Ở trong hoàn cảnh khác chắc đó phải là sự kiện nổi bật trong cả năm của cô rồi.
Nhưng không phải khi Honor đã đắc thắng đòi lại được người đàn ông mà cô, Cleo, gần như sắp lao vào yêu. Dù không phù hợp hay bi đát đến thế nào thì mối quan hệ đó rõ ràng đã hình thành. Hắn đã chiếm được trái tim cô và có lẽ nó chưa hoàn toàn vỡ tan, nhưng rõ ràng đã bị rạn nứt.
“Tôi cũng muốn lắm,” Cleo nói, “nhưng tôi mệt quá rồi. Tôi phải về nhà đây.”
“Cô ấy kém lắm,” Ash giải thích cho Honor. Thấy không? Sự hiện diện của Fia khiến anh gần như á khẩu nhưng với Honor, người mà anh chắc chắn không yêu thì anh lại hoàn toàn thoải mái.
“Tôi đang dùng thuốc giảm đau mạnh nên không uống chung với rượu được.” Vẫy tay chào mọi người, Cleo nói với Honor, “Cô cứ hỏi Ash xem lúc cậu ta thử uống thuốc với rượu thì thế nào đi.”
Ra khỏi quán rượu, cô dừng lại hít đầy phổi làn không khí mát lạnh. Ít nhất cô cũng bỏ đi mà vẫn giữ lại được chút tự trọng. Bởi vì chỉ một vài ly nữa thôi tất cả những thứ đó sẽ dễ dàng rời bỏ cô.
Và rồi sẽ đi tới đâu?
Gục vào máng nước để hở cả quần lót ra, như dì Jean ấy.
Mười một giờ mười lăm phút, Frank đang đuổi mọi người ra khỏi quán. Điều này rõ là hay. Ash ủng hộ hai tay hai chân vì sáng hôm sau anh sẽ phải dậy đi làm lúc năm giờ. Mà tối nay anh đã uống bốn... không, năm... thực ra là sáu hay bảy vại bia rồi.
OK, có thể là tám nhưng chắc chắn không nhiều hơn thế.
Tám vại. Có nghĩa là sẽ bị đau đầu kinh khủng và phải đón taxi đến phòng thu vào sáng mai. Ôi chà, đôi khi người ta cứ phải uống bia Kronenburg cho rục người ra rồi chịu đựng hậu quả.
Và tối nay đó là điều Ash phải làm. Chứng kiến phản ứng của Fia với sự xuất hiện của Honor Donaldson khiến anh như bị cả một xe tải gạch tông vào người. Fia mụ mẫm vì Johnny. Tay phát thanh viên béo ú xấu xí không hề được để ý. Nếu có lúc nào đó anh thực sự nghĩ là có thể làm cô thay đổi suy nghĩ về mình, thì anh nên dừng lại ngay lúc này.
Dù sao thì cũng mặc kệ; luôn có bia rượu xoa dịu nỗi đau. Mà Fia đâu phải là con cá duy nhất ở biển đúng không? Còn đầy cô gái hấp dẫn khác. À, cụ thể là có một người.
“Ôi, em lạnh quá.” Khi rời khỏi quán rượu, Georgia giả vờ run run rúc vào người anh. “Rừ rừ.”
Tom gọi con bé lại. “Georgia ơi. ĐI nào, về nhà thôi.”
“Không sao đâu bố. Ash sẽ cho con mượn đĩa DVD nên con sẽ về cùng anh ấy để lấy ạ.”
“Nhưng...”
“Bố à, con không sao! Mà con cũng có chìa khoá mà.” Georgia giơ lên để bố nó nhìn thấy. “Hẹn gặp bố sau.”
Tom lưỡng lự, rõ ràng rất buồn. Rồi anh quay đi bước một mình vào bóng tối.
Ash nhăn mặt. “DVD nào cơ?”
“Mamma Mia!”
“Anh là ai chứ, có giống con gái không? Anh không có đĩa Mamma Mia!”
“Không có à? Thế thì em sẽ mượn đĩa khác vậy. Em dễ chiều thôi mà.”
Lúc hai người về tới nhà, Georgia đã tỏ rõ ý định của mình. Con bé đã thử một lần trước đó rồi, nhưng lần nào Ash cũng tránh được. Con bé không phải kiểu phụ nữ anh thích, mà nó mới có mười tám tuổi, anh không hề thích con bé tí nào, vì những lý do nhỏ nhặt vớ vẩn như vậy...
Nhưng đó là khi anh vẫn còn hy vọng Fia nhận ra mà cho anh một cơ hội để chứng tỏ rằng anh có những điểm tốt.
Nhưng đây là bây giờ.
Rồi người bạn lúc trước khuất dạng bên cạnh hắn xuất hiện và sự kích động hồ hởi trong cô xẹp xuống như quả bóng bị xì hơi. Cô ta không chỉ cao, tóc vàng và cực kỳ quyến rũ mà Cleo còn biết cô ta là ai. Nhờ sự kỳ diệu của Internet, cô biết nhiều hơn hẳn so với những gì cô muốn biết. Bởi vì đây là Honor Donaldson, một trong những nhân vật nổi tiếng mà nước Úc đã giới thiệu ra thế giới. Cô ta là siêu mẫu cho trang phục ngoại cỡ, nhưng cao chưa đầy một mét tám mươi và không hề ngoại cỡ trong đời thường. Với những đường cong cỡ mười bốn gợi cảm hấp dẫn và làn da nâu vàng không tì vết, cô ta đã vụt toả sáng trong làng người mẫu. Rồi, khi các cuộc phỏng vấn nối tiếp nhau và tính cách lôi cuốn của cô ta được biết đến, phần còn lại của thế giới cũng có tình cảm với cô ta.
Một chi tiết nhỏ nữa về cô ta đã khiến Cleo chú ý khi cô - ôi thật là đáng xấu hổ - tìm hiểu về Johnny trên Google. Chuyện là trước khi quay về Đồi Channing, hắn với Honor đã cặp với nhau nhiều tháng liền.
Và giờ cô ta đang ở đây, làm Johnny cười và cầm tay hắn. Chưa kể là trông cô ta đẹp ngoài sức tưởng tượng.
Không, không, không, chuyện này không thể xảy ra được.
Bên cạnh Cleo, Ash nhăn mặt nói, “Có phải cái cô gì đó không?”
“Phải đấy.” Giá như cô ta chỉ là cô gì đó.
“Ôi trời đất!” Bỏ ván bi-a, Georgia reo lên, “Chị là Honor Donaldson phải không? Em ngưỡng mộ chị!”
“Em yêu, cảm ơn em lắm! Mà nhìn em kìa, em rất đẹp!” Honor, với khả năng quyến rũ đã trở thành huyền thoại cười với Georgia như thể đó là lời khen ngợi hay nhất cô ta từng nhận được. “Này, em thích nơi này rồi đấy! Johnny, anh phải giới thiệu e với tất cả mọi người.” Ngay cả giọng cô ta cũng đẹp; nghe như là Nicole Kidman vậy.
“Đừng lo, anh sẽ giới thiệu. Để anh đi lấy đồ uống đã.” Trong một thoáng mắt Johnny chạm mắt Cleo và cô thấy hắn cố ra hiệu gì đó... có trời mới biết... bằng ánh mắt, trước khi quay bước về phía quầy rượu.
“Chà,” Ash lầm bầm.
Cleo nhận ra là Fia đang đứng ngay bên cạnh cô với khay đĩa bẩn và nét mặt đau khổ khi nhìn thấy Johnny và Honor bên nhau. Rõ ràng cô không phải là người duy nhất cảm thấy mọi hy vọng tiêu tan.
“Fia thì thầm khẽ khọt, “Thật là bất công.”
Rồi Cleo nhận ra sự thất vọng tràn trề trong mắt Ash, bởi vì anh muốn Fia cảm thấy như vậy về mình hơn bất cứ thứ gì.Và rõ ràng là cô sẽ chẳng bao giờ thế. Trong mắt cô thì anh chỉ quyến rũ ngang một cái tủ lạnh cũ gỉ sét thôi.
Cleo đóng túi lại vì không cần dặm phấn nữa. Cô không biết mình đang thấy tiếc cho ai, cho Ash hay cho chính mình.
Chỉ trong vài phút, như trong giấc mơ ta trần như nhộng, ước gì không ai nhìn thấy mình, Johnny đưa Honor Donaldson tới gặp cô và những người khác. Nhìn gần trông cô ta còn bóng bẩy, nâu vàng và đẹp ngỡ ngàng hơn. Cô ta mặc một bộ đồ giản dị, quần lanh rộng màu cát vàng nhạt, áo gi lê màu kem và đi giày bạt. Tóc cô ta vàng sóng sánh còn đôi mắt màu nâu hạt dẻ.
“Ôi trời ơi, nhìn mặt chị kìa! Cả ở cổ nữa chứ! Khổ thân chị.” Honor lắc đầu thông cảm. “Chị có phải người bị tai nạn xe đó không?”
Cô còn biết nói sao đây? Cleo gật đầu. “Là tôi đây.”
“Anh Johnny kể hết cho em rồi. Casey Kruger đúng không?Em gặp gã đó hai năm trước. Chà, đúng là một thằng cha vô dụng khó chịu.”
Tim Cleo chùng xuống, bởi cô muốn mình ghét cô ta. Nhưng làm sao có thể không quý một người vừa nói ra câu đó? “Đúng rồi.” Câu đó đã tóm tắt toàn bộ con người Casey.
“Dù sao thì em cũng mừng được gặp chị. Thật tuyệt cuối cùng cũng tới được đây sau khi nghe Johnny kể về nơi này từ lâu lắm rồi.” Khi nói, Honor dựa vào ngực Johnny, nghiêng đầu tình cảm về phía hắn. “Và cũng thật tuyệt khi quay lại với Johnny. Em cá là anh ấy đã làm cho vài cô gái ở đây phải rung động đúng không?”
Cleo chết lặng. Cô nói nhẹ, “Ồ, tôi chắc là như vậy.” Bên cạnh cô, Ash đang chật vật rời mắt khỏi khe ngực như của nữ thần của Honor. Được rồi, giờ cô biết chắc mình cảm thấy tiếc cho ai hơn. Và đó không phải là Ash.
Trong phòng vệ sinh sáng rỡ, Cleo nhìn mình trong gương. Ngực phẳng, nẹp cổ bằng nhựa màu be, một vệt tương ớt hấp dẫn trên áo phông, khuôn mặt đầy những vết xước đang lên da non. Đẹp đấy. Chẳng để làm gì nhưng cô vẫn lấy hộp phấn nén nhỏ trong túi ra cố che phủ những vết khó coi trên mặt.
Thực ra thì bôi phấn lên trông còn tệ hơn, gồ ghề, và rõ là nghiệp dư. Thật là vô vọng, vô vọng. Mà giờ thì còn tác dụng gì nữa cơ chứ?
Ra khỏi phòng vệ sinh, cô va phải Johnny. Dĩ nhiên rồi.
“Tớ chỉ định nói xin lỗi thôi.” Hắn buộc cô phải nhìn lại. “Mấy chuyện này tớ không hề định trước. Honor tự nhiên xuất hiện... mà, cậu biết rồi, cô ấy đang ở đây...”
Ôi trời, câu này có phải được lấy ra từ mục Bị Thất vọng Nhẹ nhàng không? Cơn buồn nôn dâng lên cổ Cleo. Đúng vậy, phải không? Lương tâm làm hắn nhột, buộc hắn phải thú nhận là gần đây hắn đã định thử tạo mối quan hệ với cô, nhưng mọi chuyện giờ đã khác rồi. Bạn gái cũ của hắn đã quay lại và cô ta tình cờ lại là một trong những phụ nữ quyến rũ nhất thế giới. Nên về cơ bản thì Cleo phải hiểu là nếu so sánh... chà, xin lỗi, thực ra không có sự so sánh nào cả. Không hề. Chấm hết.
Thật may là những ý nghĩ này lướt qua đầu cô chỉ trong tích tắc. Không hề chậm trễ cô nói bình thản, “Nào, đâu cần phải xin lỗi. Honor rất tuyệt, và cô ấy rất thân thiện. Mà cũng đến lúc cậu phải tìm cho mình một cô xinh đẹp mà ổn định đi. Dù sao thì cậu cũng không còn trẻ nữa!”
Thực tế thì nghe cũng có vẻ thuyết phục, ngay cả khi chính cô là người nói ra.
“Cảm ơn cậu.” Johnny nhìn xuống áo của cô; hắn đang nhìn vệt tương ớt hay bộ ngực phẳng đáng buồn của cô? “Ờ, chỉ vậy thôi. Tớ muốn giải thích thôi.” Muốn đổi chủ đề hắn vội vàng nói, “Mà cậu thì sao? Cổ thế nào rồi?”
Tay Cleo rờ lên cái dụng cụ bằng nhựa ghép có đệm mềm đang đỡ đầu cô thẳng trên vai và buộc cô phải đi lại giống như có khúc gỗ mắc ở mông. Cô nói vui vẻ, “Không đến nỗi tệ.”
Không như tim cô.
“Thế là con may đấy.” Trông hắn như muốn nói thêm gì đó, nhưng Cleo không chịu nổi. Cô sắp mất khả năng kiểm soát và cách duy nhất là quay lại quầy rượu trước khi cô nói hay làm gì mà sau này phải hối tiếc.
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, cô thấy Honor đang bận mua thêm một lượt đồ uống cho mọi người. Vẫy tay, cô ta gọi to, “Cleo, chị đây rồi! Một ly rượu trắng nữa nhé?”
“À, không cảm ơn.”
“Ôi, thôi nào, mọi người đều uống mà! Để em lấy cho chị một ly.”
OK, hơi khó tin đây. Honor Donaldson, siêu mẫu người Úc, đang xin được mua đồ uống cho cô. Ở trong hoàn cảnh khác chắc đó phải là sự kiện nổi bật trong cả năm của cô rồi.
Nhưng không phải khi Honor đã đắc thắng đòi lại được người đàn ông mà cô, Cleo, gần như sắp lao vào yêu. Dù không phù hợp hay bi đát đến thế nào thì mối quan hệ đó rõ ràng đã hình thành. Hắn đã chiếm được trái tim cô và có lẽ nó chưa hoàn toàn vỡ tan, nhưng rõ ràng đã bị rạn nứt.
“Tôi cũng muốn lắm,” Cleo nói, “nhưng tôi mệt quá rồi. Tôi phải về nhà đây.”
“Cô ấy kém lắm,” Ash giải thích cho Honor. Thấy không? Sự hiện diện của Fia khiến anh gần như á khẩu nhưng với Honor, người mà anh chắc chắn không yêu thì anh lại hoàn toàn thoải mái.
“Tôi đang dùng thuốc giảm đau mạnh nên không uống chung với rượu được.” Vẫy tay chào mọi người, Cleo nói với Honor, “Cô cứ hỏi Ash xem lúc cậu ta thử uống thuốc với rượu thì thế nào đi.”
Ra khỏi quán rượu, cô dừng lại hít đầy phổi làn không khí mát lạnh. Ít nhất cô cũng bỏ đi mà vẫn giữ lại được chút tự trọng. Bởi vì chỉ một vài ly nữa thôi tất cả những thứ đó sẽ dễ dàng rời bỏ cô.
Và rồi sẽ đi tới đâu?
Gục vào máng nước để hở cả quần lót ra, như dì Jean ấy.
Mười một giờ mười lăm phút, Frank đang đuổi mọi người ra khỏi quán. Điều này rõ là hay. Ash ủng hộ hai tay hai chân vì sáng hôm sau anh sẽ phải dậy đi làm lúc năm giờ. Mà tối nay anh đã uống bốn... không, năm... thực ra là sáu hay bảy vại bia rồi.
OK, có thể là tám nhưng chắc chắn không nhiều hơn thế.
Tám vại. Có nghĩa là sẽ bị đau đầu kinh khủng và phải đón taxi đến phòng thu vào sáng mai. Ôi chà, đôi khi người ta cứ phải uống bia Kronenburg cho rục người ra rồi chịu đựng hậu quả.
Và tối nay đó là điều Ash phải làm. Chứng kiến phản ứng của Fia với sự xuất hiện của Honor Donaldson khiến anh như bị cả một xe tải gạch tông vào người. Fia mụ mẫm vì Johnny. Tay phát thanh viên béo ú xấu xí không hề được để ý. Nếu có lúc nào đó anh thực sự nghĩ là có thể làm cô thay đổi suy nghĩ về mình, thì anh nên dừng lại ngay lúc này.
Dù sao thì cũng mặc kệ; luôn có bia rượu xoa dịu nỗi đau. Mà Fia đâu phải là con cá duy nhất ở biển đúng không? Còn đầy cô gái hấp dẫn khác. À, cụ thể là có một người.
“Ôi, em lạnh quá.” Khi rời khỏi quán rượu, Georgia giả vờ run run rúc vào người anh. “Rừ rừ.”
Tom gọi con bé lại. “Georgia ơi. ĐI nào, về nhà thôi.”
“Không sao đâu bố. Ash sẽ cho con mượn đĩa DVD nên con sẽ về cùng anh ấy để lấy ạ.”
“Nhưng...”
“Bố à, con không sao! Mà con cũng có chìa khoá mà.” Georgia giơ lên để bố nó nhìn thấy. “Hẹn gặp bố sau.”
Tom lưỡng lự, rõ ràng rất buồn. Rồi anh quay đi bước một mình vào bóng tối.
Ash nhăn mặt. “DVD nào cơ?”
“Mamma Mia!”
“Anh là ai chứ, có giống con gái không? Anh không có đĩa Mamma Mia!”
“Không có à? Thế thì em sẽ mượn đĩa khác vậy. Em dễ chiều thôi mà.”
Lúc hai người về tới nhà, Georgia đã tỏ rõ ý định của mình. Con bé đã thử một lần trước đó rồi, nhưng lần nào Ash cũng tránh được. Con bé không phải kiểu phụ nữ anh thích, mà nó mới có mười tám tuổi, anh không hề thích con bé tí nào, vì những lý do nhỏ nhặt vớ vẩn như vậy...
Nhưng đó là khi anh vẫn còn hy vọng Fia nhận ra mà cho anh một cơ hội để chứng tỏ rằng anh có những điểm tốt.
Nhưng đây là bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.