Minh Tinh Bắp Cải

Chương 11:

Âu Dương Mặc Tâm

20/05/2024

Yulala Photography Studio là một tòa nhà ba tầng cách khách sạn Jasmine hai con phố. Tầng một là quầy lễ tân, tầng hai trang điểm và trang phục, tầng ba là khu chụp ảnh, mặt tiền rất nhỏ, nhìn qua cực kỳ không đáng chú ý, nhưng lại là cửa hàng vô cùng nổi tiếng tại Hoành Điếm, được vinh danh là "Đệ nhất Studio của đoàn làm phim" .

Hai giờ chiều, đoàn làm phim « Ngàn Năm Chi Luyến » mang theo cả nửa xe hành lý mênh mông cuồn cuộn kéo nhau vào studio, nửa giờ sau, hai chiếc xe bảo mẫu chở nam chính Mạnh Tinh Vũ, nữ chính An Mộng Mộng, nữ hai Trương Thiên Diệp cùng nhau đi đến, phía sau, Đạo diễn Chu, nhà sản xuất Triệu, chỉ đạo quay phim cộng thêm Đàm Trì không tự nguyện bị lôi tới, cùng với Đường Cam Lan không có xe bảo mẫu phục vụ và đám diễn viên quần chúng đứng nhao nhao ở một chỗ.

Các diễn viên vừa mới đặt chân xuống đất, lập tức bị lôi vào phòng hóa trang chịu dày vò, trang phục và đạo cụ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn, nhà sản xuất, chỉ đạo quay phim tụ hội với nhau trong phòng chụp ảnh, đưa ra thảo luận về các loại tạo hình, mọi người đều quay cuồng như dế.

Chỉ có Đàm Trì thuộc tổ biên kịch không có việc gì làm, chỉ có thể tìm một cái ghế trong phòng chụp ảnh, co lại trong góc lướt Weibo.

Trang chủ Weibo bị quảng cáo của "Ngàn Năm Chi Luyến" chiếm đóng, những bức ảnh tại hiện trường lễ bấm máy bị các tài khoản lớn nhỏ xào qua xào lại liên tục, tiêu đề cũng được dùng hết chất xám để thu hút sự chú ý.

【 Thanh Hồng Entertainment, Húc Quang Media lần đầu tiên hợp tác trong bộ phim cổ trang ngược luyến « Ngàn Năm Chi Luyến », tiết lộ trước rằng đây là bộ phim ngược tâm kéo dài cả ngàn năm. 】

【Bộ phim cổ trang siêu cấp ngược luyến « Ngàn Năm Chi Luyến » đã chính thức bấm máy, Mạnh Tinh Vũ thủ vai nam chính, cùng An Mộng Mộng xuyên qua ngàn năm. 】

【 An Mộng Mộng tạo hình ngọt ngào, mở ra truyền kỳ Ngàn Năm Chi Luyến. 】

【 Các thành viên của Donut Girl, An Mộng Mộng, Trương Thiên Diệp dắt tay nhau du hành qua ngàn năm xa xôi. 】

Cứ thế ——

Tất nhiên những thông cáo báo chí chính thức đã được chuẩn bị từ lâu, thậm chí ngay cả nam hai Lữ Diệu Xán đã được xác nhận vai cũng biến mất, tạo nên một tình thế vui vẻ hòa thuận, Húc Quang Media càng khiêm tốn hơn, thậm chí còn không có một bài tuyên truyền nào cho nghệ sĩ nhà mình.

"Công ty vậy mà còn không thèm tuyên truyền cho anh Đường." Tiểu Chu bên cạnh Đàm Trì tức giận ngồi bệt xuống đất.

"Người mới, bình thường thôi." Đàm Trì bóp bóp cổ: "Cậu không cần vào phòng hóa trang chờ sao?"

"Tất cả đều là trợ lý của Mạnh Tinh Vũ, quá đông, tôi ra ngoài hít thở không khí."

Đàm Trì móc một ống khoai tây chiên từ trong balo ra đưa cho Tiểu Chu: "Ăn không?"

"Cảm ơn Đàm lão sư."

Hai người núp trong một góc hẻo lánh của phòng chụp ảnh, xoạt xoạt ăn vô cùng vui vẻ, vừa ăn vừa nhìn đạo diễn Chu, nhà sản xuất Triệu, chỉ đạo quay phim đang đứng với nhau thành một vòng tròn nhỏ.

Lại chờ hơn hai mươi phút, tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào, một nhóm người vây quanh hai mỹ nữ cổ trang tiến vào.

Người đi phía trước, mặc váy lụa trắng, trên đầu đeo trang sức bằng nhung, tai đeo ngọc trai rủ xuống, tà váy bay phấp phới, da trắng như ngọc, môi đỏ như hoa đào, sống động xinh đẹp.

Người đi phía sau, váy đỏ thêu hoa văn phượng, đầu đội trâm Kim Phượng, hai hàng lông mày có hơi hất lên, khóe mắt được đánh hồng, môi dùng son đỏ, khiến vẻ đẹp vốn có được phóng đại thêm tận ba mươi phần trăm.

Chính là An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp.

"Rất tốt, rất không tệ!" Đạo diễn Chu vỗ tay.

Hai người đứng trước bối cảnh, điều chỉnh thử ánh đèn ở chỗ đứng mấy lần, thợ chụp ảnh bắt đầu máy móc làm việc, bấm xoạch xoạch không ngừng.

"An lão sư, nghiêng đầu qua một chút, đúng, tỏ ra đáng yêu thêm một xíu."

"Đổi chỗ, đạo cụ lấy thêm cái quạt!"

"Trương lão sư, hất tóc một chút, mắt nhìn bên này, cười lên một chút, thêm chút quyến rũ vào, Tiểu Lưu, qua đó hất váy bay lên, quạt đâu, bật lên!"

"Đúng đúng đúng, hai người dựa lưng vào nhau, cười ngọt ngào lên."

"Trang điểm lão sư, dặm phấn lại đi!"

Ánh đèn lấp lóe, tiếng bấm máy vang lên liên tục, diễn viên đứng trước ống kính bày ra đủ loại tạo hình, tóc dài và váy bị gió thổi tung bay, lớp trang điểm dày dưới ánh đèn, khiến làn da của ai cũng trông như cục mỡ đông.

"Ôi, đẹp quá." Tiểu Chu cảm khái.

Đàm Trì bấm điện thoại : "Ừ."

"Đàm lão sư, hôm nay cô không chụp ảnh sao?"

"Không cần, hôm qua đã chụp rồi."

"Đâu có giống, hôm nay là cổ trang đó!"

"Như nhau."

"Hả?"

"Ôi...! Đẹp trai quá!"

Ngoài cửa truyền đến vài tiếng thét kiềm chế, giữa đám người chen chúc như kiến, Mạnh Tinh Vũ từ từ đi vào.

Trang phục trắng như tuyết, đầu đội ngọc quan, chân đi giày bạc nạm ngọc, khuôn mặt tinh xảo, mày kiếm, tóc mai dài, đôi mắt đào hoa có hơi hất lên, môi mỏng bôi son bóng trông dày hơn, bước từng bước từ tốn đi đến, nghiễm nhiên trở thành một vương gia lạnh lùng vô tình.

“Tiền bối rất đẹp trai!" An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp che miệng kinh hô.

Những nữ nhân viên ở bốn phía cũng không nhịn được mà cảm thán.



Đạo diễn Chu, nhà sản xuất Triệu cùng thể hiện biểu cảm hài lòng, hàn huyên với Mạnh Tinh Vũ hai câu, rồi bắt đầu chính thức quay chụp.

Trong tiếng tách tách của máy ảnh, Mạnh Tinh Vũ chụp một mình, chụp chung với An Mộng Mộng, Trương Thiên Diệp, sau đó lại đổi trang phục, dặm phấn, đổi đạo cụ, chụp thêm vài lần nữa, cứ thế mà đổi đến bốn năm bộ quần áo, buổi chụp hình của ba vị nhân vật chính cuối cùng cũng kết thúc.

Ba người Mạnh Tinh Vũ, An Mộng Mộng, Trương Thiên Diệp và đạo diễn Chu đứng trước màn hình máy tính, nhìn lại tạo hình của mình, thì thầm phân tích và điều chỉnh với nhau.

"Đàm lão sư, cô không chụp ảnh anh Mạnh sao?" Tiểu Chu đẩy đẩy Đàm Trì.

"Không cần, bách khoa Baidu có." Đàm Trì từ Weibo chuyển đến trạm D.

"Những hình đó đều là tạo hình hiện đại, đây là bộ cổ trang đầu tiên của Mạnh Tinh Vũ."

"Như nhau."

"Tại sao lại như nhau?"

Tiểu Chu mọc dấu chấm hỏi trên trán, đang định hỏi lại, ngay lúc này, bầu không khí bên ngoài phòng chụp ảnh đột nhiên thay đổi, đầu tiên nhân viên công tác bốn phía bỗng dưng im lặng, người ôm quần áo, kẻ cầm đạo cụ, đồng loạt ngây người, đồng loạt nhìn về phía lối đi nhỏ.

Đàm Trì đang cúi đầu xem điện thoại không biết vì sao, đột nhiên giật mình một cái, ngẩng đầu lên.

Một thanh niên mặc trang phục màu đen trong bầu không khí tĩnh lặng, chậm rãi đi đến.

Áo đen, tay áo bó sát, quần đen giày đen, đai lưng đen quấn quanh eo nhỏ, dây buộc tóc màu mực đen buộc trên đỉnh đầu, tóc đen dài đến hông, toàn thân từ trên xuống dưới ngoại trừ màu đen, không còn bất cứ màu sắc nào khác. Nhưng khuôn mặt của anh, lại vô cùng trắng, trắng đến mức gần như trong suốt, lông mày như kiếm sắc kéo thẳng đến thái dương, sống mũi thẳng tắp, dáng môi sắc như dao, đồng tử đen nhánh không ánh sáng, lạnh lẽo thấu xương.

Chỉ im lặng đi vào như vậy, đã khiến cho cả căn phòng như thể tràn ngập sát khí.

Trợ lý cầm tấm hắt sáng sửng sốt, thợ chụp ảnh hai mắt trợn tròn, đạo diễn Chu, nhà sản xuất Triệu, chỉ đạo quay phim, còn có Mạnh Tinh Vũ, An Mộng Mộng, Trương Thiên Diệp đang đứng trước màn hình máy tính, tất cả đều ngây người.

"Anh…anh Đường?" Cái cằm của Tiểu Chu rớt cái ‘bẹp’ xuống đất.

“Hả?!" Đàm Trì giật mình.

Cậu vừa nói đây là ai?!

Đạo diễn Chu nhìn chằm chằm thanh niên mặc áo đen, vẻ mặt có hơi hoảng hốt: "Nam Thập..."

"Đạo diễn Chu, nhà sản xuất Triệu, Chu lão sư, anh Mạnh——" Đường Cam Lan cười nhẹ một cái, sát khí ngùn ngụt quanh người đột nhiên biến mất.

Đám người lúc này mới hoàn hồn từ trong khiếp sợ, nhao nhao điều chỉnh biểu cảm, chào hỏi với Đường Cam Lan.

Đạo diễn Chu cùng nhà sản xuất Triệu giấu đi vẻ mặt kinh ngạc, liếc nhìn nhau một cái.

"Trang phục này rất hợp với cậu." Mạnh Tinh Vũ bước tới khen ngợi.

"Cám ơn anh Mạnh." Đường Cam Lan nở nụ cười.

Mạnh Tinh Vũ chỉ cảm thấy chói mắt, mí mắt vốn đứng trước cả trăm cái đèn flash cũng không thèm cử động giờ phút này lại nhấp nháy hai lần.

"Thật là dễ nhìn..."

"Thật đẹp!"

An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp đứng bên cạnh ngơ ngác nói.

"Có phải tóc dài quá không?" Đường Cam Lan nắm tóc hỏi.

"Không không không, dài như vậy là được rồi."

"Đúng đúng đúng, để dài như thế nhìn mới đẹp."

"Thật sao?" Đường Cam Lan nhíu mày.

Trương Thiên Diệp và An Mộng Mộng liên tục gật đầu.

"Tới tới tới, Đường lão sư, nhanh tới chụp ảnh đi." Thợ chụp ảnh chào hỏi.

"Được." Đường Cam Lan sửa sang lại cổ áo, cất bước đi đến bối cảnh chụp hình, tổ đạo cụ đưa đến một thanh trường kiếm màu đen.

"Ánh đèn, định vị, Đường lão sư, bước lên trước một bước, OK, giữ nguyên tạo hình! Nếu không, rút kiếm thử xem —— "

"Xoẹt —— "

Trường kiếm trong tay Đường Cam Lan bị rút ra khỏi vỏ, đưa về phía trước, dưới ánh đèn sáng ngời, kiếm quang lạnh lẽo, áo đen như mực, chỉ trong chớp mắt, anh lại biến thành một sát thủ lạnh lùng phủ đầy sát khí.

"Tốt! Cực kỳ tốt! Giữ nguyên! Đổi tư thế!" Thợ chụp ảnh kích động đến mức tông giọng cũng cao lên tận quãng tám, máy ảnh trong tay bấm tách tách không ngừng, đem những tấm ảnh của một sát thủ lạnh lùng vô tình tràn ngập sát ý lên màn hình máy tính.

An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp trợn mắt há hốc mồm.

"Chỉ là đổi quần áo thôi, vậy mà như thể đổi người vậy."



"Đúng vậy, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, lại cảm giác như hai người."

Mạnh Tinh Vũ nhìn chằm chằm ảnh của Đường Cam Lan hồi lâu, không khỏi liếc nhìn Đạo diễn Chu, nhà sản xuất Triệu và chỉ đạo quay phim.

Biểu cảm kinh ngạc vừa nãy của ba người không còn nữa.

"Anh Mạnh, Đường Cam Lan này có lai lịch gì? Buổi sáng rõ ràng ngay cả fan cũng không có, sao chỉ mới thay đồ mà đã..." Trợ lý của Mạnh Tinh Vũ - Tiểu Phùng thấp giọng hỏi: "May mắn chỉ là vai phụ."

Mạnh Tinh Vũ híp mắt: "Đúng vậy, may mắn chỉ là vai phụ, nhưng mà sau này..."

"Sau này?"

Mạnh Tinh Vũ dừng một chút, cũng không nói tiếp, quay người chào hỏi với đạo diễn Chu, rồi vội vàng đi thay đồ.

Tiểu Phùng cầm túi lớn túi nhỏ theo sau, không quan tâm đến vai phụ nhỏ bé trong phòng chụp ảnh kia nữa.

An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp ngược lại còn muốn nhìn nhiều thêm một chút, đáng tiếc, nhân vật Nam Thập chỉ có một bối cảnh, quần áo chỉ có một tạo hình, chụp không tới hai mươi phút, đã hoàn thành nhiệm vụ, kết thúc công việc.

Sau đó là đến lượt các vai phụ khác chụp hình, nhưng mức độ coi trọng tất nhiên không thể bằng với nhân vật chính, tiến độ quay chụp lập tức tăng lên không ít.

Đàm Trì nhìn ảnh của Đường Cam Lan, lại mở điện thoại lật album ảnh của mình ra, lấy hai tấm hình so sánh mấy lần, ấn ấn huyệt thái dương.

Tiểu Chu cầm bình giữ nhiệt chạy đến chỗ Đường Cam Lan, nói nhỏ gì đó.

Đàm Trì thở dài, cũng đứng dậy đi tới.

Đường Cam Lan chuyển mắt nhìn thấy Đàm Trì, liền cười một cái, sát ý khắp người lập tức biến mất.

"Đường lão sư, tiện chụp một tấm không?" Đàm Trì giơ điện thoại lên.

"Hả?" Đường Cam Lan khẽ giật mình.

Tách!

Đàm Trì lại không để cho Đường Cam Lan có thời gian phản ứng, chụp nhanh rút gọn, đánh dấu lên ảnh.

Đến khi đánh dấu xong, ngẩng đầu lên, lại nhận ra Đường Cam Lan đang nhìn mình, trên mặt còn vui mừng phấn khởi.

Đàm Trì : "... Sao vậy?"

"Tiểu Chu nói, vừa nãy cô không chụp ảnh cổ trang của anh Mạnh, An Mộng Mộng?"

"Đúng thế."

"Chỉ chụp của tôi?"

"Đúng thế."

"Có phải vì ——" Đường Cam Lan hạ giọng: "Tôi khá là đặc biệt?"

"Đúng." Đàm Trì nghiêm túc nói: "Đường lão sư, anh rất đặc biệt."

Hai con mắt Đường Cam Lan cong thành trăng khuyết, hất cằm liếc mắt nhìn Tiểu Chu, vênh vang đắc ý đi về phòng trang điểm.

Đàm Trì : "..."

Cái quỷ gì thế? Anh ta vui cái gì?

Đàm Trì lại mở tấm ảnh vừa mới chụp ra, phía trên viết "rất đặc biệt":

(Đường Cam Lan = Nam Thập = lông mày treo ngược + mắt không có đồng tử + môi như đao khắc + mũi nhọn + khí chất như ma quỷ)

Cộng thêm một cái dấu chấm than màu đỏ to đùng và một dòng chữ đỏ như máu:

【 Người này đổi trang phục là đổi mặt, rất phiền! 】

Ngoài lề:

Trong phòng trang điểm, lỗ mũi Đường Cam Lan nở to đến mức sắp nổ đến nơi.

"Thấy không, fan nói rằng tôi là người đặc biệt nhất!" Đường Cam Lan ngắm nghía tạo hình Nam Thập trong gương, thật sự không nỡ tháo trang sức xuống, "Quả nhiên, trước đó nghiêm khắc với Ngụy Quân Vũ như vậy, cũng là bởi vì cái này…. cái kia, đúng là đánh là thân mắng là yêu!"

Tiểu Chu trợn trắng mắt: "Là yêu cho roi cho vọt!"

"Cũng như nhau mà."

Như nhau mới lạ.

Tiểu Chu sờ cằm.

Chắc chắn có gì đó sai sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Tinh Bắp Cải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook