Chương 15:
Âu Dương Mặc Tâm
14/06/2024
Một giờ mười tám phút sáng, trong phòng 302 của khách sạn Jasmine, một bóng đen ôm bụng từ trong chăn ngồi dậy.
Trong bóng tối, tiếng vang "ùng ục ùng ục" kỳ quái cuồn cuộn như tiếng sấm mùa xuân liên tục phát ra.
Một cái tay đập mở đèn đầu giường, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt nhỏ đầy bi thảm của Đường Cam Lan.
Đường Cam Lan ngồi ở trên giường trọn vẹn nửa phút, nuốt nước miếng ba mươi tám lần, tiếng ục ục trong bụng vẫn không biến mất, thậm chí còn réo to hơn.
"Đói muốn chết..."
Đường Cam Lan cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tay run run mặc áo khoác bước xuống giường, đi lòng vòng trên mặt đất mấy vòng, bỗng nhớ ra gì đó, lôi vali ra bắt đầu đào đào bới bới: "Mình nhớ trong vali còn —— đây rồi!"
Trong góc kẹt của chiếc vali xuất hiện một hộp chocolate Ferrero Rocher, nếu như nhớ không nhầm, bên trong hẳn là có ba viên... Ba viên... viên...
Trong hộp trống rỗng, chỉ có một tờ giấy nhỏ, phía trên viết mấy chữ:
【 Ha ha ha ha, anh Đường không ngờ tới chứ gì, anh yên tâm, cân nặng của anh do em bảo vệ! Ký tên: Tiểu Chu. 】
"A a a!" Đường Cam Lan vò đầu bứt tóc.
Hộp chocolate rớt xuống, nảy trên mặt đất mấy cái, lăn đến cạnh cửa.
Đường Cam Lan kéo áo ngủ, rụt cổ đi đi lại lại trong căn phòng ba mươi mét vuông như con lừa đang kéo cối xay, đi qua bàn làm việc, nhìn ra cửa một lát, đi ngang qua bàn trà nhỏ, lại nhìn ra cửa một lát, lặp đi lặp lại thêm năm sáu lần, cuối cùng không nhịn được nữa, phóng tới cạnh cửa nhặt cái hộp không lên, đưa lỗ mũi vào hít hít hai cái.
"Ùng ục ùng ục..." Bụng réo to muốn long trời lở đất.
"Làm sao ngủ được bây giờ!" Đường Cam Lan ôm cái hộp khóc không ra nước mắt.
Đột nhiên, Đường Cam Lan ngửi thấy một mùi thơm, mùi thơm vô cùng yếu ớt, nhưng lại trộn lẫn chút hương vị khiến người ta thèm nhỏ dãi, khiến người ta nhớ thương —— thật giống như Địa ngục tối tăm được chiếu vào một vệt ánh sáng.
Chóp mũi Đường Cam Lan đi theo mùi thơm, đụng trán vào cửa, mùi thơm chui vào từ khe cửa, nói đúng hơn, là hương thơm từ ngoài cửa.
Mở cửa, thò đầu ra, hương thơm phiêu đãng quanh quẩn triền miên trong hành lang nhỏ, tựa như một bàn tay vô hình, nắm chặt mũi Đường Cam Lan, lôi anh đến trước cửa căn phòng cuối cùng.
Bảng số phòng :301, nếu như Đường Cam Lan nhớ không lầm, lúc trước ngay tại cánh cửa này, nhân vật Ngụy Quân Vũ đã được vị biên kịch nào đó đánh giá là "yếu gầy".
Đường Cam Lan ngồi xổm trước cửa, ừng ực ừng ực nuốt nước miếng.
"Thơm quá à..."
Phía sau vang lên giọng nữ dịu dàng, dọa cho Đường Cam Lan giật mình một cái, suýt nữa đã ngồi bệt xuống đất.
An Mộng Mộng ngồi xổm ở một góc hành lang tối tăm, đôi mắt hiện lên ánh đỏ lập lòe, giống y như con thỏ nhỏ thêu trên áo ngủ bông của cô.
"An lão sư?" Đường Cam Lan thở nhẹ một hơi: "Cô ở đây làm gì?"
An Mộng Mộng chỉ chỉ vào bụng: "Đói đến tỉnh."
"Chiến hữu ơi." Đường Cam Lan suýt nữa chảy nước mắt.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía phòng 301, nuốt một ngụm nước bọt.
Đường Cam Lan: "Đây là phòng của Đàm lão sư."
An Mộng Mộng: "Để Đàm lão sư chia cho chúng ta ít đồ ăn chắc cũng không quá đáng nhỉ?"
Hai người liếc nhau, đồng thời đứng lên.
"Đàm lão sư, tôi là An Mộng Mộng, muốn thảo luận kịch bản với cô một chút." An Mộng Mộng gõ cửa.
Đường Cam Lan giơ ngón tay cái lên.
Hồi lâu, trong phòng mới truyền ra tiếng dép lê lộp cộp, cánh cửa cọt kẹt mở ra với khoảng trống khoảng ba ngón tay, khóa chống trộm vẫn móc ở đằng sau, lộ ra cái mắt kính lập lòe ánh sáng xanh của Đàm Trì.
"Đàm lão sư, là tôi."
"Tôi là An Mộng Mộng."
Hai người ngoài cửa kích động vẫy tay.
Đàm Trì: "Thảo luận kịch bản? Một giờ sáng?"
Hai người gật đầu như giã tỏi.
Cửa "phanh" một tiếng đóng lại.
Hai con người đói đến mức da bụng dán da lưng: "..."
Một giây sau, cửa lại mở.
"Vào đi." Đàm Trì nói.
Hai người mừng như bắt được vàng, vô cùng kích động chen vào phòng.
"Hai người thắc mắc kịch bản chỗ nào ——" Đàm Trì khoác tấm chăn lông đi vào phòng, vừa hỏi nửa câu, đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong phòng có hơi quỷ dị, nhìn lại, hai con người vừa mới nhào vào không biết từ lúc nào đã ngồi xổm bên cửa sổ, nhìn nồi cơm điện trên bàn trà với hai đôi mắt phát sáng.
Trong nồi là canh màu sữa ngà đang sôi ùng ục, tỏa hương thơm lừng.
An Mộng Mộng: "Là mì ăn liền!"
Đường Cam Lan: "Hãng Hoa Phong kinh điển!"
Đàm Trì : "..."
Ôi!
"Đàm lão sư, có lạp xưởng không?" Đường Cam Lan nuốt nước miếng.
Tròng mắt của anh bắn ra ánh sáng xanh biếc, khiến mí mắt Đàm Trì đau nhức, Đàm Trì đành phải dời ánh mắt đi, thuận tay chỉ vào một ngăn kéo của bàn làm việc: "Bên trong."
Đường Cam Lan lập tức kéo ngăn kéo ra, vui như bố đẻ em bé: "Song Huy Vương, người tình vương bài với mì ăn liền!"
Vừa nói, răng tay vừa phối hợp bóc hai cây lạp xưởng bỏ vào nồi.
Lạp xưởng hun khói màu hồng phấn trồi sụp trong nồi mì ăn liền, hương thơm tỏa ra trong không khí khiến người ta không thể kiềm chế được.
Hốc mắt Đường Cam Lan và An Mộng Mộng dần dần đỏ lên, hai cái bụng rên rỉ tiếng "Ùng ục ùng ục", khiến người ta nghe mà cảm thấy chua xót.
"..." Đàm Trì lấy trong ngăn tủ ra ba cái chén giấy dùng một lần: "Không có chén, hai người ăn được không?"
"Cảm ơn Đàm lão sư!"
Hai con người bừng bừng khí thế cầm lấy chén giấy, sau đó mỗi người tự xúc non nửa chén mì ăn liền, ngồi ở bên giường.
Đàm Trì: "Không ăn lạp xưởng hun khói sao?"
"Không cần, tôi ngửi mùi là được rồi." An Mộng Mộng gắp một miếng mì ăn liền bỏ vào miệng nhai kỹ nuốt chậm, khuôn mặt hạnh phúc.
"Tôi ăn mấy miếng là được rồi." Đường Cam Lan bưng lấy cái chén, húp từng ngụm nước mì nhỏ, như thể thứ thừa lại trong chén chính là bữa tiệc Thao Thiết ngàn vàng khó mua.
Hai người bơi qua làn mưa đạn đen xì khổng lồ ở sau lưng:
【 Muốn người trước hiển quý, nhất định phải để người sau chịu tội 】
【 Đừng chỉ nhìn thấy trộm ăn thịt, còn phải nhìn thấy trộm bị đánh 】
【Chịu khổ chịu cực, đói đến mức da bọc xương, mới có thể xinh đẹp trước gương】
Đàm Trì âm thầm lắc đầu, đem hết lạp xưởng và mì ăn liền còn dư bỏ hết vào chén của mình.
Trong một khoảnh khắc, tiếng húp mì “xì xụp” vang vọng khắp căn phòng.
"Đàm lão sư muộn như vậy còn chưa ngủ?" Đường Cam Lan đánh giá bốn phía hỏi.
Gian phòng của Đàm Trì cũng là phòng hai người ở, trên bàn làm việc chất đầy các loại đồ ăn vặt xanh xanh vàng vàng, có cái còn mỗi vỏ, có cái còn chưa mở ra, nhưng đa số đều đã ăn được một nửa. Áo khoác xanh đỏ, khăn quàng cổ, nón và áo len vứt đầy trên ghế.
Hai cái giường đơn một cái nằm ở cạnh cửa sổ, một cái thì đặt sát tường, trên cái giường gần cửa sổ, chăn mền có hơi lộn xộn, rõ ràng là được dùng để ngủ, bên cạnh còn có một cái vali màu đen lớn được dựng thẳng. Tạo hình của chiếc chăn trên cái giường gần tường có hơi kỳ lạ, dựng thành hình cánh cung, trông như một cái hầm trú ẩn cỡ nhỏ, bên trên giường còn được đặt một cái bàn gỗ nhỏ, trên bàn là một cái laptop và một cái máy sưởi cầm tay hình khủng long màu xanh lục. Kịch bản, « Ngàn năm chi luyến » đang mở ra, còn có thêm hai cuốn sách, một cuốn là sổ tay bằng da màu đen, bên trong là các dòng chữ lít nha lít nhít, cuốn còn lại là tập giấy vẽ, với đủ hình thù phức tạp bên trên.
Đường Cam Lan: "Phải đổi kịch bản à?"
"Đúng thế." Đàm Trì lại múc một muỗng canh: "Mấy cảnh quay ngày mai, đêm nay phải sửa lại hết."
An Mộng Mộng lập tức có hơi lo lắng: "Đổi nhiều không?"
"Chỉ đổi lời thoại của Nam Cung Chấn, Chu Ngữ Nhi không đụng tới."
An Mộng Mộng nhẹ nhàng thở ra.
"Vậy —— tôi..." Đường Cam Lan chỉ chỉ vào bản thân.
"Nam Thập có lời thoại à?" Đàm Trì hỏi.
"..." Đường Cam Lan nghẹn họng, cầm lấy tập giấy vẽ, nhìn kỹ hình dạng hình vẽ bên trên, "Sơ đồ tư duy?"
"Đúng vậy." Đàm Trì tiện tay chỉ chỉ, "Một trang này là tuyến tình tiết, bốn trang này là tuyến nhân vật, một trang này là tuyến tình cảm, một trang này là tuyến Logic."
"Chỉ là đổi lời thoại, còn cần phải làm những cái này không?" An Mộng Mộng kinh ngạc.
"Đương nhiên." Đàm Trì gật đầu, "Lời thoại chính là yếu tố cơ bản nhất để xây dựng nhân vật, mỗi một lời thoại đều phải xây dựng trên cơ sở thiết lập nhân vật, một lời thoại cho dù không đáng chú ý trong kịch bản, rất có thể đã được biên kịch nghiên cứu rất lâu, nếu như không quan sát tổng thể kịch bản, sơ ý viết sai một câu, sau này sẽ xuất hiện BUG không thể giải quyết, đến lúc đó —— "
Đàm Trì dừng một chút, thở dài trong lòng.
Đến lúc đó, lại là biên kịch cõng nồi.
An Mộng Mộng: "Hóa ra lại rắc rối như vậy sao..."
Đường Cam Lan đặt sơ đồ tư duy cẩn thận xuống cái bàn trên giường.
"Hai người đến đây thảo luận kịch bản à?" Đàm Trì đặt chén giấy xuống, cầm lấy kịch bản.
“Nếu Đàm lão sư bận rộn như vậy, thì để hôm khác chúng ta thảo luận cũng được, ha ha." An Mộng Mộng gượng cười.
"Đúng đúng đúng, hôm khác." Đường Cam Lan liên tục gật đầu.
Đàm Trì nhìn thấy biểu cảm thành khẩn của hai người: "... Được."
Sau đó, liền xoay người bò lên cái giường dựa vào tường, hai chân đưa vào ổ chăn, nắm chặt máy sưởi, mở laptop lên " ba ba, ba ba" gõ chữ.
"Đây là tốc độ thần thánh gì?!" An Mộng Mộng kinh hãi.
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cũng giật nảy mình." Đường Cam Lan nói.
"Vì tốc độ tay của Đàm lão sư sao?"
Da mặt Đường Cam Lan run một cái, không được tự nhiên dời ánh mắt: "Khụ, à này Đàm lão sư, tôi giúp cô dọn dẹp nha."
Đàm Trì: "Ừ. Cám ơn."
"Đường lão sư tôi giúp cô." An Mộng Mộng đứng dậy.
"Không cần."
Đường Cam Lan gom chén đũa vào trong túi rác, thắt chặt miệng túi ném ra ngoài cửa, cầm lõi nồi cơm điện đi vào nhà vệ sinh, đổ phần cặn mì vào bồn cầu, rửa nồi dưới vòi nước chảy ào ào của bồn rửa tay, cuối cùng móc trong túi ra hai cái khăn ướt, lau nồi và bàn trà nhỏ sạch bong kin kít, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
“Hoàn hảo." Đường Cam Lan hài lòng gật nhẹ đầu.
“Ôi trời, Đường lão sư, anh có thể lấy chồng rồi đó." An Mộng Mộng trợn mắt há hốc mồm.
"Chuyện nhỏ." Đường Cam Lan nhìn qua, cười một cái: "Đàm lão sư, chúng tôi đi trước, hôm khác lại đến thảo luận kịch bản."
“Được." Tốc độ tay của Đàm Trì vẫn không thay đổi: "Tiện tay đóng cửa nha."
An Mộng Mộng: "Ngày mai gặp."
Đường Cam Lan: "Đàm lão sư, ngày mai gặp."
"Đường lão sư." Đàm Trì đột nhiên lên tiếng.
"Hả! Cái gì?" Đường Cam Lan ló nửa cái đầu ra hỏi.
Đàm Trì ngừng tay, ánh mắt dừng trên cái bàn tròn đang tỏa ánh sáng lấp lánh: “Bên cạnh ấm nước có một túi trái cây, anh có thấy lấy về ăn.”
"Thật sao?!" Đường Cam Lan lập tức vui vẻ, cầm túi trái cây lắc qua lắc lại: “Cám ơn Đàm lão sư! Cô thật sự đã cứu tôi một mạng đó!"
"Không cần khách khí. Đi thong thả." Đàm Trì tiếp tục vùi đầu đánh chữ.
“Cám ơn, thật sự rất cám ơn!"
Cửa đã đóng lại một lúc lâu, âm thanh vui sướng vẫn còn quanh quẩn bên trong phòng.
Ngón tay đánh chữ dừng lại, nắm chặt máy sưởi mấy giây
Con trỏ chuột dừng ngay trước lời thoại của "Nam Thập", nhấp nháy liên tục.
Một giây sau, con trỏ vượt qua Nam Thập, tiếp tục chạy như bay xuống phía dưới.
Mặc dù cây bắp cải này trông rất hạnh phúc, nhưng mà ——
Vai phụ.
Không có thời gian.
Đạo diễn không yêu cầu.
—— thêm lời thoại quá phiền phức.
***
Ngoài lề :
Nửa đêm, Tiểu Chu đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, từ trên giường ngồi dậy.
Cậu nhìn lướt qua đồng hồ, thở dài một hơi, nằm xuống.
“Dọa chết tôi, vậy mà lại mơ thấy anh Đường ăn vụng bữa khuya, béo lên mười cân!"
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Trong bóng tối, tiếng vang "ùng ục ùng ục" kỳ quái cuồn cuộn như tiếng sấm mùa xuân liên tục phát ra.
Một cái tay đập mở đèn đầu giường, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt nhỏ đầy bi thảm của Đường Cam Lan.
Đường Cam Lan ngồi ở trên giường trọn vẹn nửa phút, nuốt nước miếng ba mươi tám lần, tiếng ục ục trong bụng vẫn không biến mất, thậm chí còn réo to hơn.
"Đói muốn chết..."
Đường Cam Lan cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tay run run mặc áo khoác bước xuống giường, đi lòng vòng trên mặt đất mấy vòng, bỗng nhớ ra gì đó, lôi vali ra bắt đầu đào đào bới bới: "Mình nhớ trong vali còn —— đây rồi!"
Trong góc kẹt của chiếc vali xuất hiện một hộp chocolate Ferrero Rocher, nếu như nhớ không nhầm, bên trong hẳn là có ba viên... Ba viên... viên...
Trong hộp trống rỗng, chỉ có một tờ giấy nhỏ, phía trên viết mấy chữ:
【 Ha ha ha ha, anh Đường không ngờ tới chứ gì, anh yên tâm, cân nặng của anh do em bảo vệ! Ký tên: Tiểu Chu. 】
"A a a!" Đường Cam Lan vò đầu bứt tóc.
Hộp chocolate rớt xuống, nảy trên mặt đất mấy cái, lăn đến cạnh cửa.
Đường Cam Lan kéo áo ngủ, rụt cổ đi đi lại lại trong căn phòng ba mươi mét vuông như con lừa đang kéo cối xay, đi qua bàn làm việc, nhìn ra cửa một lát, đi ngang qua bàn trà nhỏ, lại nhìn ra cửa một lát, lặp đi lặp lại thêm năm sáu lần, cuối cùng không nhịn được nữa, phóng tới cạnh cửa nhặt cái hộp không lên, đưa lỗ mũi vào hít hít hai cái.
"Ùng ục ùng ục..." Bụng réo to muốn long trời lở đất.
"Làm sao ngủ được bây giờ!" Đường Cam Lan ôm cái hộp khóc không ra nước mắt.
Đột nhiên, Đường Cam Lan ngửi thấy một mùi thơm, mùi thơm vô cùng yếu ớt, nhưng lại trộn lẫn chút hương vị khiến người ta thèm nhỏ dãi, khiến người ta nhớ thương —— thật giống như Địa ngục tối tăm được chiếu vào một vệt ánh sáng.
Chóp mũi Đường Cam Lan đi theo mùi thơm, đụng trán vào cửa, mùi thơm chui vào từ khe cửa, nói đúng hơn, là hương thơm từ ngoài cửa.
Mở cửa, thò đầu ra, hương thơm phiêu đãng quanh quẩn triền miên trong hành lang nhỏ, tựa như một bàn tay vô hình, nắm chặt mũi Đường Cam Lan, lôi anh đến trước cửa căn phòng cuối cùng.
Bảng số phòng :301, nếu như Đường Cam Lan nhớ không lầm, lúc trước ngay tại cánh cửa này, nhân vật Ngụy Quân Vũ đã được vị biên kịch nào đó đánh giá là "yếu gầy".
Đường Cam Lan ngồi xổm trước cửa, ừng ực ừng ực nuốt nước miếng.
"Thơm quá à..."
Phía sau vang lên giọng nữ dịu dàng, dọa cho Đường Cam Lan giật mình một cái, suýt nữa đã ngồi bệt xuống đất.
An Mộng Mộng ngồi xổm ở một góc hành lang tối tăm, đôi mắt hiện lên ánh đỏ lập lòe, giống y như con thỏ nhỏ thêu trên áo ngủ bông của cô.
"An lão sư?" Đường Cam Lan thở nhẹ một hơi: "Cô ở đây làm gì?"
An Mộng Mộng chỉ chỉ vào bụng: "Đói đến tỉnh."
"Chiến hữu ơi." Đường Cam Lan suýt nữa chảy nước mắt.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía phòng 301, nuốt một ngụm nước bọt.
Đường Cam Lan: "Đây là phòng của Đàm lão sư."
An Mộng Mộng: "Để Đàm lão sư chia cho chúng ta ít đồ ăn chắc cũng không quá đáng nhỉ?"
Hai người liếc nhau, đồng thời đứng lên.
"Đàm lão sư, tôi là An Mộng Mộng, muốn thảo luận kịch bản với cô một chút." An Mộng Mộng gõ cửa.
Đường Cam Lan giơ ngón tay cái lên.
Hồi lâu, trong phòng mới truyền ra tiếng dép lê lộp cộp, cánh cửa cọt kẹt mở ra với khoảng trống khoảng ba ngón tay, khóa chống trộm vẫn móc ở đằng sau, lộ ra cái mắt kính lập lòe ánh sáng xanh của Đàm Trì.
"Đàm lão sư, là tôi."
"Tôi là An Mộng Mộng."
Hai người ngoài cửa kích động vẫy tay.
Đàm Trì: "Thảo luận kịch bản? Một giờ sáng?"
Hai người gật đầu như giã tỏi.
Cửa "phanh" một tiếng đóng lại.
Hai con người đói đến mức da bụng dán da lưng: "..."
Một giây sau, cửa lại mở.
"Vào đi." Đàm Trì nói.
Hai người mừng như bắt được vàng, vô cùng kích động chen vào phòng.
"Hai người thắc mắc kịch bản chỗ nào ——" Đàm Trì khoác tấm chăn lông đi vào phòng, vừa hỏi nửa câu, đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong phòng có hơi quỷ dị, nhìn lại, hai con người vừa mới nhào vào không biết từ lúc nào đã ngồi xổm bên cửa sổ, nhìn nồi cơm điện trên bàn trà với hai đôi mắt phát sáng.
Trong nồi là canh màu sữa ngà đang sôi ùng ục, tỏa hương thơm lừng.
An Mộng Mộng: "Là mì ăn liền!"
Đường Cam Lan: "Hãng Hoa Phong kinh điển!"
Đàm Trì : "..."
Ôi!
"Đàm lão sư, có lạp xưởng không?" Đường Cam Lan nuốt nước miếng.
Tròng mắt của anh bắn ra ánh sáng xanh biếc, khiến mí mắt Đàm Trì đau nhức, Đàm Trì đành phải dời ánh mắt đi, thuận tay chỉ vào một ngăn kéo của bàn làm việc: "Bên trong."
Đường Cam Lan lập tức kéo ngăn kéo ra, vui như bố đẻ em bé: "Song Huy Vương, người tình vương bài với mì ăn liền!"
Vừa nói, răng tay vừa phối hợp bóc hai cây lạp xưởng bỏ vào nồi.
Lạp xưởng hun khói màu hồng phấn trồi sụp trong nồi mì ăn liền, hương thơm tỏa ra trong không khí khiến người ta không thể kiềm chế được.
Hốc mắt Đường Cam Lan và An Mộng Mộng dần dần đỏ lên, hai cái bụng rên rỉ tiếng "Ùng ục ùng ục", khiến người ta nghe mà cảm thấy chua xót.
"..." Đàm Trì lấy trong ngăn tủ ra ba cái chén giấy dùng một lần: "Không có chén, hai người ăn được không?"
"Cảm ơn Đàm lão sư!"
Hai con người bừng bừng khí thế cầm lấy chén giấy, sau đó mỗi người tự xúc non nửa chén mì ăn liền, ngồi ở bên giường.
Đàm Trì: "Không ăn lạp xưởng hun khói sao?"
"Không cần, tôi ngửi mùi là được rồi." An Mộng Mộng gắp một miếng mì ăn liền bỏ vào miệng nhai kỹ nuốt chậm, khuôn mặt hạnh phúc.
"Tôi ăn mấy miếng là được rồi." Đường Cam Lan bưng lấy cái chén, húp từng ngụm nước mì nhỏ, như thể thứ thừa lại trong chén chính là bữa tiệc Thao Thiết ngàn vàng khó mua.
Hai người bơi qua làn mưa đạn đen xì khổng lồ ở sau lưng:
【 Muốn người trước hiển quý, nhất định phải để người sau chịu tội 】
【 Đừng chỉ nhìn thấy trộm ăn thịt, còn phải nhìn thấy trộm bị đánh 】
【Chịu khổ chịu cực, đói đến mức da bọc xương, mới có thể xinh đẹp trước gương】
Đàm Trì âm thầm lắc đầu, đem hết lạp xưởng và mì ăn liền còn dư bỏ hết vào chén của mình.
Trong một khoảnh khắc, tiếng húp mì “xì xụp” vang vọng khắp căn phòng.
"Đàm lão sư muộn như vậy còn chưa ngủ?" Đường Cam Lan đánh giá bốn phía hỏi.
Gian phòng của Đàm Trì cũng là phòng hai người ở, trên bàn làm việc chất đầy các loại đồ ăn vặt xanh xanh vàng vàng, có cái còn mỗi vỏ, có cái còn chưa mở ra, nhưng đa số đều đã ăn được một nửa. Áo khoác xanh đỏ, khăn quàng cổ, nón và áo len vứt đầy trên ghế.
Hai cái giường đơn một cái nằm ở cạnh cửa sổ, một cái thì đặt sát tường, trên cái giường gần cửa sổ, chăn mền có hơi lộn xộn, rõ ràng là được dùng để ngủ, bên cạnh còn có một cái vali màu đen lớn được dựng thẳng. Tạo hình của chiếc chăn trên cái giường gần tường có hơi kỳ lạ, dựng thành hình cánh cung, trông như một cái hầm trú ẩn cỡ nhỏ, bên trên giường còn được đặt một cái bàn gỗ nhỏ, trên bàn là một cái laptop và một cái máy sưởi cầm tay hình khủng long màu xanh lục. Kịch bản, « Ngàn năm chi luyến » đang mở ra, còn có thêm hai cuốn sách, một cuốn là sổ tay bằng da màu đen, bên trong là các dòng chữ lít nha lít nhít, cuốn còn lại là tập giấy vẽ, với đủ hình thù phức tạp bên trên.
Đường Cam Lan: "Phải đổi kịch bản à?"
"Đúng thế." Đàm Trì lại múc một muỗng canh: "Mấy cảnh quay ngày mai, đêm nay phải sửa lại hết."
An Mộng Mộng lập tức có hơi lo lắng: "Đổi nhiều không?"
"Chỉ đổi lời thoại của Nam Cung Chấn, Chu Ngữ Nhi không đụng tới."
An Mộng Mộng nhẹ nhàng thở ra.
"Vậy —— tôi..." Đường Cam Lan chỉ chỉ vào bản thân.
"Nam Thập có lời thoại à?" Đàm Trì hỏi.
"..." Đường Cam Lan nghẹn họng, cầm lấy tập giấy vẽ, nhìn kỹ hình dạng hình vẽ bên trên, "Sơ đồ tư duy?"
"Đúng vậy." Đàm Trì tiện tay chỉ chỉ, "Một trang này là tuyến tình tiết, bốn trang này là tuyến nhân vật, một trang này là tuyến tình cảm, một trang này là tuyến Logic."
"Chỉ là đổi lời thoại, còn cần phải làm những cái này không?" An Mộng Mộng kinh ngạc.
"Đương nhiên." Đàm Trì gật đầu, "Lời thoại chính là yếu tố cơ bản nhất để xây dựng nhân vật, mỗi một lời thoại đều phải xây dựng trên cơ sở thiết lập nhân vật, một lời thoại cho dù không đáng chú ý trong kịch bản, rất có thể đã được biên kịch nghiên cứu rất lâu, nếu như không quan sát tổng thể kịch bản, sơ ý viết sai một câu, sau này sẽ xuất hiện BUG không thể giải quyết, đến lúc đó —— "
Đàm Trì dừng một chút, thở dài trong lòng.
Đến lúc đó, lại là biên kịch cõng nồi.
An Mộng Mộng: "Hóa ra lại rắc rối như vậy sao..."
Đường Cam Lan đặt sơ đồ tư duy cẩn thận xuống cái bàn trên giường.
"Hai người đến đây thảo luận kịch bản à?" Đàm Trì đặt chén giấy xuống, cầm lấy kịch bản.
“Nếu Đàm lão sư bận rộn như vậy, thì để hôm khác chúng ta thảo luận cũng được, ha ha." An Mộng Mộng gượng cười.
"Đúng đúng đúng, hôm khác." Đường Cam Lan liên tục gật đầu.
Đàm Trì nhìn thấy biểu cảm thành khẩn của hai người: "... Được."
Sau đó, liền xoay người bò lên cái giường dựa vào tường, hai chân đưa vào ổ chăn, nắm chặt máy sưởi, mở laptop lên " ba ba, ba ba" gõ chữ.
"Đây là tốc độ thần thánh gì?!" An Mộng Mộng kinh hãi.
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cũng giật nảy mình." Đường Cam Lan nói.
"Vì tốc độ tay của Đàm lão sư sao?"
Da mặt Đường Cam Lan run một cái, không được tự nhiên dời ánh mắt: "Khụ, à này Đàm lão sư, tôi giúp cô dọn dẹp nha."
Đàm Trì: "Ừ. Cám ơn."
"Đường lão sư tôi giúp cô." An Mộng Mộng đứng dậy.
"Không cần."
Đường Cam Lan gom chén đũa vào trong túi rác, thắt chặt miệng túi ném ra ngoài cửa, cầm lõi nồi cơm điện đi vào nhà vệ sinh, đổ phần cặn mì vào bồn cầu, rửa nồi dưới vòi nước chảy ào ào của bồn rửa tay, cuối cùng móc trong túi ra hai cái khăn ướt, lau nồi và bàn trà nhỏ sạch bong kin kít, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
“Hoàn hảo." Đường Cam Lan hài lòng gật nhẹ đầu.
“Ôi trời, Đường lão sư, anh có thể lấy chồng rồi đó." An Mộng Mộng trợn mắt há hốc mồm.
"Chuyện nhỏ." Đường Cam Lan nhìn qua, cười một cái: "Đàm lão sư, chúng tôi đi trước, hôm khác lại đến thảo luận kịch bản."
“Được." Tốc độ tay của Đàm Trì vẫn không thay đổi: "Tiện tay đóng cửa nha."
An Mộng Mộng: "Ngày mai gặp."
Đường Cam Lan: "Đàm lão sư, ngày mai gặp."
"Đường lão sư." Đàm Trì đột nhiên lên tiếng.
"Hả! Cái gì?" Đường Cam Lan ló nửa cái đầu ra hỏi.
Đàm Trì ngừng tay, ánh mắt dừng trên cái bàn tròn đang tỏa ánh sáng lấp lánh: “Bên cạnh ấm nước có một túi trái cây, anh có thấy lấy về ăn.”
"Thật sao?!" Đường Cam Lan lập tức vui vẻ, cầm túi trái cây lắc qua lắc lại: “Cám ơn Đàm lão sư! Cô thật sự đã cứu tôi một mạng đó!"
"Không cần khách khí. Đi thong thả." Đàm Trì tiếp tục vùi đầu đánh chữ.
“Cám ơn, thật sự rất cám ơn!"
Cửa đã đóng lại một lúc lâu, âm thanh vui sướng vẫn còn quanh quẩn bên trong phòng.
Ngón tay đánh chữ dừng lại, nắm chặt máy sưởi mấy giây
Con trỏ chuột dừng ngay trước lời thoại của "Nam Thập", nhấp nháy liên tục.
Một giây sau, con trỏ vượt qua Nam Thập, tiếp tục chạy như bay xuống phía dưới.
Mặc dù cây bắp cải này trông rất hạnh phúc, nhưng mà ——
Vai phụ.
Không có thời gian.
Đạo diễn không yêu cầu.
—— thêm lời thoại quá phiền phức.
***
Ngoài lề :
Nửa đêm, Tiểu Chu đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, từ trên giường ngồi dậy.
Cậu nhìn lướt qua đồng hồ, thở dài một hơi, nằm xuống.
“Dọa chết tôi, vậy mà lại mơ thấy anh Đường ăn vụng bữa khuya, béo lên mười cân!"
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.