Chương 14:
Âu Dương Mặc Tâm
14/06/2024
Đàm Trì đứng trước cửa phòng 405 của khách sạn Jasmine, thở dài.
Cửa khép hờ, mùi hôi nồng nặc của khói thuốc len lỏi bay ra, khiến không khí trong bán kính một mét đều biến thành màu vàng, như thể trong căn phòng này toàn là khí độc, bước vào là chết không kịp ngáp.
Đàm Trì vuốt vuốt mũi, kiên trì gõ cửa.
"Vào đi!" Giọng nói của đạo diễn Chu truyền qua sau cánh cửa.
Đập vào mắt, là màn sương mù với tầm nhìn không đến hai mét, PM 2.5 rõ ràng vượt tiêu chuẩn, làm nổi bật dáng vẻ quỷ khí lượn lờ của ba người ngồi ở giữa.
Các gian phòng trong khách sạn đều được thiết kế như nhau, hai cái giường đơn một mét rưỡi, một cái bàn làm việc, một cái ghế, hai cái tủ đầu giường, một cái bàn tròn nhỏ, do khách hàng của các khách sạn trong Hoành Điếm khá đặc biệt, nên có quy định trong phòng có thể hút thuốc lá, cho nên trên bàn trà nhỏ sẽ luôn có một cái gạt tàn thuốc làm bằng pha lê.
Bên cạnh bàn làm việc có một cái TV treo tường, dòng máy không cũ không mới, mở lâu sẽ phát nhiệt, bức tường đằng sau TV cũng không trang trí gì, nhưng gian phòng của đạo diễn Chu lại rất khác biệt, treo hai xấp giấy A4 lớn, liếc mắt sơ qua có thể thấy cũng ít nhất năm mươi, sáu mươi tấm, đầu trang giấy được cố định trên dây phơi quần áo bằng một cái kẹp nhỏ, có vẻ đã được phơi trên dây rất nhiều năm, có hơi cũ cũ bẩn bẩn.
Trên giấy là những phác thảo bằng bút chì của đạo diễn Chu, phong cách rất giống sơ đồ phác thảo manga, các nhân vật đều đầu tròn thân tròn, biểu cảm thì dùng ký hiệu thay thế, bối cảnh thì cực kỳ lộn xộn, chỉ có thể dựa vào suy đoán để xem bối cảnh là trong nhà hay ngoài trời.
Trên bàn làm việc chất đống kịch bản, vài cuốn sách, còn có mấy gói thuốc, phía trên in LOGO màu đen, Đàm Trì không biết, có lẽ là thương hiệu ở quê của đạo diễn Chu, có hai hộp đã trống không, bị vò thành viên giấy ném vào góc bàn.
Đạo diễn Chu, nhà sản xuất Triệu và chỉ đạo quay phim chia nhau ngồi trên hai cái giường đơn, cái bàn trà nhỏ vốn nằm cạnh cửa đã bị chuyển vào chỗ khe hở giữa hai cái giường, trong gạt tàn thuốc cắm đầy những điếu thuốc nằm ngổn ngang, tàn thuốc còn bốc khói nằm rải rác trên tờ đơn thông cáo.
Ba vị lãnh đạo ngồi với nhau thành hình tam giác, một tay cầm thuốc lá nuốt mây nhả khói, một tay cầm kịch bản nói nhỏ.
"Đàm lão sư, mời ngồi." Đạo diễn Chu vẫy gọi.
Đàm Trì đặt ba lô xuống, kéo ghế qua ngồi xuống cạnh cái bàn nhỏ.
"Kịch bản này vẫn có vấn đề." Nhà sản xuất Triệu há mồm liền nói: "Ví dụ như —— "
"Chờ một lát." Đàm Trì móc một cuốn sổ bìa đen trong ba lô ra, mở nắp bút, ngồi nghiêm chỉnh, "Nhà sản xuất Triệu anh nói đi."
"Đầu tiên chính là lời thoại này, " Nhà sản xuất Triệu chỉ vào kịch bản: "Quá dài dòng, không có tác dụng trong việc xây dựng nhân vật, còn khiến diễn viên tốn sức hơn, không phù hợp, phải đổi!”
Đàm Trì nhanh chóng ghi chép: Mạnh Tinh Vũ lười học thuộc lời thoại.
Miệng trả lời: "Được rồi."
"Nhất là mấy cái bài thơ cổ này, Đàm biên kịch, chúng ta cần phải xác định rõ ràng, bộ phim này cho những người trẻ tuổi xem, phải có sức sống, phải gần với cuộc sống của người trẻ, không thể lạc hậu thế này được!"
Đàm Trì ghi chép: Diễn viên không nhớ được thơ cổ, nhà sản xuất cho rằng người xem trẻ tuổi bị mù chữ.
Trả lời : "Được rồi."
"Còn có những vẻ mặt, động tác, ánh mắt này, quá nhiều ẩn ý, những cái này nên để diễn viên tự phát huy, viết nhiều như vậy lại giống giọng khách át giọng chủ, bỏ hết đi."
Ghi chép: Không có kỹ năng diễn xuất, diễn không nổi, diễn bậy diễn bạ một chút là được.
Trả lời: "Được rồi."
"Khụ, tôi chỉ có ý kiến như vậy, đạo diễn Chu với chỉ đạo quay phim có ý kiến gì không?" Nhà sản xuất Triệu lại đốt một điếu thuốc.
"Nhà sản xuất Triệu nói không sai, nhưng tôi cảm thấy, lời thoại này cần phải đổi, nhưng cũng không thể đổi quá nhiều, ví dụ như lời thoại của Nam Cung Chấn, cũng không thể quá ít đúng không, dù sao yếu tố đầu tiên để truyền tải tình cảm là bằng ngôn ngữ mà." Đạo diễn Chu cường điệu: "Lời thoại cần phải lời ít mà ý nhiều, nhưng cũng phải biểu đạt đúng chỗ, nam chính Nam Cung Chấn là nhân vật quan trọng nhất trong bộ phim, nhất định phải tập trung vào nhân vật này, Đàm biên kịch cô cẩn thận để ý một chút."
"Được rồi."
Ghi chép: Mạnh Tinh Vũ là ông cố nội, phải hầu hạ thật tốt, cho dù mệt muốn chết, cũng phải push.
"Còn về phần những người khác, có thể giảm đi một chút, cô nhìn những bộ phim trên thị trường bây giờ đi, đất diễn của vai phụ hơn phân nửa tập, đất diễn của nhân vật chính chỉ có vài phút, thế này cũng quá đáng rồi, đây là muốn mất đi người xem à, cho nên, đất diễn cho vai phụ của chúng ta, phải ít, phải ngắn, phải gọn. Dù sao kinh phí của chúng ta có hạn, không thể quay mấy cảnh thừa thãi được.” Đạo diễn Chu lại nói.
Ghi chép: Vai phụ không ai push, không có tiền, đất diễn xóa được thì cứ xóa.
"Nhưng hai nhân vật của Trương Thiên Diệp và An Mộng Mộng nhất định phải chú ý." Nhà sản xuất Triệu bổ sung: "An Mộng Mộng là nữ chính, đất diễn của cô ấy nhất định phải chỉn chu, lời thoại nhất định phải cẩn thận, ví dụ như thêm vài cảnh để khắc họa rõ nét tính cách của Chu Ngữ Nhi. Cơ Như Ý của Trương Thiên Diệp cũng phải coi trọng, nhân vật này mặc dù là nữ hai, nhưng đa số tình tiết trong phim đều do cô ấy thúc đẩy, nhưng nội tâm nhân vật này vô cùng phức tạp, Đàm biên kịch có thể cho cô ấy thêm mấy cảnh đấu tranh tâm lý, đào bới nội tâm Cơ Như Ý nhiều một chút."
"Đúng đúng đúng, loại nhân vật phản diện này, càng cần phải làm tốt, không thể qua loa, phải sinh động, phải để cho người xem có chỗ đồng cảm, phải có máu có thịt!" Đạo diễn Chu gật đầu.
"Được rồi."
Ghi chép: An Mộng Mộng, Trương Thiên Diệp cũng đều phải push, về phần những người khác, không quan trọng.
"Tạm thời tôi chỉ mới nghĩ tới mấy điều này, anh Chu, anh còn yêu cầu gì không?" Đạo diễn Chu nhìn về phía chỉ đạo quay phim.
Chỉ đạo quay phim rít một hơi thuốc, phun ra một đống vòng khói từ lỗ mũi: "Tôi không có ý kiến gì, chỉ muốn nhấn mạnh một điều, đoàn làm phim chúng ta đều là người một nhà, phải đồng tâm hiệp lực để hoàn thành đúng thời hạn."
"Đúng đúng đúng, chính là ý này." Đạo diễn Chu, nhà sản xuất Triệu liên tục gật đầu.
Đàm Trì gật đầu, ghi chép: Đổi kịch bản như chong chóng, mọi ý kiến phản đối đều bị bác bỏ.
"Đàm biên kịch, cô sắp xếp lại ý kiến của chúng tôi rồi tổng hợp lại một chút.” Nhà sản xuất Triệu đối với biểu hiện phối hợp của Đàm Trì vô cùng hài lòng, ngữ khí cũng hòa ái hơn mấy phần.
"Được rồi." Đàm Trì gật đầu, lấy điện thoại ra nhanh chóng đọc qua, nhìn thì như đang kiểm tra tài liệu quan trọng để bắt đầu sửa đổi, nhưng thật ra là đang dùng tốc độ sấm sét nhắn tin vào trong nhóm Wechat.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Sửa chữa kịch bản lần thứ nhất, yêu cầu không có gì mới.
【 Liên Bồng Miêu 】 : Vẫn là kiểu đó à?
【 Bánh Bí Ngô 】 : Cùng câu hỏi.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Làm lại, sửa lại.
【 Viễn Chí 】 :(emoji: Ha ha ha ha ha)
【 Hạt Dưa 】 : Cái quỷ gì thế =3333
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Số khổ không thể trách xã hội. Dự cảm phải thức xuyên đêm.
【 Viễn Chí 】 : Đáng thương, ôm một cái, có mang theo thuốc ta kê cho ngươi không?
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Mang.
【 Viễn Chí 】 : Nhớ uống.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Ừ.
Bên này Đàm Trì nói chuyện khí thế ngất trời, bên kia ba vị lãnh đạo vẫn đang vừa sầu muộn vừa rít thuốc liên tục.
Đạo diễn Chu: "Nhà sản xuất Triệu, Húc Quang media bên kia nói thế nào, Trương Triết Hiên diễn vai nam hai lúc nào có thể tiến tổ?"
Nhà sản xuất Triệu: "Lịch trình của Trương Triết Hiên đang bị kẹt, giờ còn đang sắp xếp, hôm nay tôi đã hỏi qua giám đốc đại diện Sử Nguyên Đức của Húc Quang, nghe nói bảy tám ngày nữa sẽ đến."
Chỉ đạo quay phim: "Bảy tám ngày à..."
Nhà sản xuất Triệu: "Trong bảy tám ngày này đẩy cảnh diễn của Nam Cung Chấn lên. Hôm nay tổng giám đốc của Thanh Hồng Entertainment nói với tôi, hết tuần sau Mạnh Tinh Vũ sẽ nghỉ hai tuần, phải tham dự Lễ Tình Nhân dành cho fan do Thanh Hồng Entertainment tổ chức."
Đạo diễn Chu: "Con mẹ nhà nó, chắc tôi cần phải uống hai viên Tốc Hiệu Cứu Tâm Hoàn (*) mất thôi."
(*) Tốc Hiệu Cứu Tâm Hoàn: Một loại thuốc của Trung Quốc, có tác dụng bổ khí, hỗ trợ tuần hoàn máu, loại bỏ tắc nghẽn mạch máu, giảm đau, tăng lưu lượng máu mạch vành, giảm đau thắt ngực.
"Còn muốn nghỉ? Nếu không theo kịp tiến độ như hôm nay, chúng ta quay nửa năm cũng không quay xong. Nam chính cái mẹ gì, ngay cả diễn còn không biết, anh xem hôm nay cậu ta làm cái gì, tạo nét trước camera, còn biết tìm góc độ, lúc nào cũng đưa cái góc mặt bốn mươi lăm độ vào ống kính, chỉ tay múa chân với đám Tiểu Dương, cuối cùng anh ta là chỉ đạo quay phim hay tôi là chỉ đạo quay phim?!" Chỉ đạo quay phim vỗ bàn một cái.
Ngón tay Đàm Trì dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn chỉ đạo quay phim.
"Bớt giận, bớt giận, chúng ta từ từ nói chuyện." Đạo diễn Chu vỗ nhẹ bả vai của chỉ đạo quay phim.
"Thần tượng ấy mà, đều là cái thể loại này, chúng ta cũng không cần phải yêu cầu quá cao." Nhà sản xuất Triệu khuyên: " Ít ra Mạnh Tinh Vũ còn đọc kịch bản, dù sao so với đám người đi diễn phải có người nhắc thoại, đếm số thay thoại vẫn tốt hơn mà."
"Thôi đi, đọc kịch bản với không đọc kịch bản thì có khác gì nhau đâu." Chỉ đạo quay phim tức giận nói: "May là tôi tính tình tốt, thuận theo cậu ta, nếu là lão Mã, có khi sớm đã chửi đậu má rồi."
"Nói mới nhớ, tổ võ thuật của lão Mã khi nào tới vậy?" Nhà sản xuất Triệu hỏi.
Đạo diễn Chu vỗ vỗ tàn thuốc, thịt mỡ trên bụng cũng nhún nhảy hai lần, mặt đầy phiền muộn: "Bộ phim này bấm máy quá gấp, bộ phim của bọn họ còn chưa quay xong, hẳn là tuần sau sẽ đến."
Nhà sản xuất Triệu thở dài: "Dù sao bộ phim này cảnh đánh võ không nhiều, vấn đề không lớn."
Đạo diễn Chu: "Mạnh Tinh Vũ có mấy cảnh đánh võ, với cái cơ thể ốm nhom của cậu ta, cậu ta có diễn nổi không vậy?"
Nhà sản xuất Triệu: "Có gì mà không được, diễn viên đóng thế của lão Mã chuyên nghiệp lắm, không cần lo lắng."
Đạo diễn Chu dập tắt một điếu thuốc: "Được thôi. Vậy hôm nay trước mắt —— "
"Đạo diễn Chu, tôi đã tổng kết xong." Đàm Trì nhấc tay.
Ba người lâm vào yên tĩnh quỷ dị, quay đầu nhìn về phía Đàm Trì.
"Đàm lão sư, sao cô vẫn còn ở đây?!" Đạo diễn Chu kêu to.
Từ đầu đến cuối thành thành thật thật ngồi trên ghế không nhúc nhích nửa phần - Đàm Trì: "..."
"Hoàn toàn quên mất trong phòng còn có người..." Chỉ đạo quay phim mang vẻ mặt còn chưa tỉnh hồn.
Nhà sản xuất Triệu: "Khụ, Đàm biên kịch, cô vừa mới nói cái gì?"
Đàm Trì dùng bút ghi chép vài chỗ cần lưu ý: "Tôi tổng kết lại ý kiến của ba vị lão sư một chút, cơ bản chia làm ba điểm: Thứ nhất, lời thoại của Nam Cung Chấn phải vừa ngắn vừa thâm thúy, cảnh diễn phải nhiều và cảm động, diễn xuất phải thể hiện được giá trị nhan sắc và khí chất; Thứ hai, kịch bản phải thực tế, phù hợp với số đông, lời thoại dài dòng phức tạp phải cắt bỏ; Thứ ba, phải bảo đảm phần diễn của Nam Cung Chấn, đồng thời chú trọng thiết lập nhân vật của An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp, bắt cá hai tay, cả hai tay đều phải ôm chặt."
Nói xong, Đàm Trì đẩy mắt kính một chút: "Ba vị lão sư, còn cần bổ sung gì nữa không?"
Ba người sững sờ hai giây, đồng thời gật đầu.
"Không có, rất tốt rất tốt."
"Đúng đúng đúng, chính là ý này."
"Được rồi." Đàm Trì đóng cuốn sổ ghi chép lại, rút đơn thông cáo ra khỏi đống gạt tàn thuốc: "Vậy tôi đổi kịch bản ngày mai trước nhé."
"Được được được, mau trở về đi." Đạo diễn Chu đứng dậy.
Đàm Trì gật đầu, vác ba lô lên lưng rời khỏi phòng, còn khép hờ cửa phòng lại.
Để lại ba vị lãnh đạo mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhà sản xuất Triệu: "Vị Đàm biên kịch này thật sự không có cảm giác tồn tại nhỉ?"
Đạo diễn Chu gật đầu: "Tôi còn quên mất luôn việc cô ấy đang ngồi ở đây..."
Chỉ đạo quay phim : "Mẹ nó, vừa lên tiếng suýt chút nữa hù chết tôi."
"Thôi đi, lão Chu anh cao lớn thô kệch, mà sao lá gan có chừng đó thôi vậy?"
"Hết hồn mà, y như ma quỷ dọa người vậy."
"Phì —— "
***
Đường Cam Lan: Chờ một chút, tại sao tôi không được ra sân???
Đàm Trì: Mời xem lại văn án, truyện này là thị giác nữ chủ.
Đường Cam Lan :...
Lật bàn!
Cửa khép hờ, mùi hôi nồng nặc của khói thuốc len lỏi bay ra, khiến không khí trong bán kính một mét đều biến thành màu vàng, như thể trong căn phòng này toàn là khí độc, bước vào là chết không kịp ngáp.
Đàm Trì vuốt vuốt mũi, kiên trì gõ cửa.
"Vào đi!" Giọng nói của đạo diễn Chu truyền qua sau cánh cửa.
Đập vào mắt, là màn sương mù với tầm nhìn không đến hai mét, PM 2.5 rõ ràng vượt tiêu chuẩn, làm nổi bật dáng vẻ quỷ khí lượn lờ của ba người ngồi ở giữa.
Các gian phòng trong khách sạn đều được thiết kế như nhau, hai cái giường đơn một mét rưỡi, một cái bàn làm việc, một cái ghế, hai cái tủ đầu giường, một cái bàn tròn nhỏ, do khách hàng của các khách sạn trong Hoành Điếm khá đặc biệt, nên có quy định trong phòng có thể hút thuốc lá, cho nên trên bàn trà nhỏ sẽ luôn có một cái gạt tàn thuốc làm bằng pha lê.
Bên cạnh bàn làm việc có một cái TV treo tường, dòng máy không cũ không mới, mở lâu sẽ phát nhiệt, bức tường đằng sau TV cũng không trang trí gì, nhưng gian phòng của đạo diễn Chu lại rất khác biệt, treo hai xấp giấy A4 lớn, liếc mắt sơ qua có thể thấy cũng ít nhất năm mươi, sáu mươi tấm, đầu trang giấy được cố định trên dây phơi quần áo bằng một cái kẹp nhỏ, có vẻ đã được phơi trên dây rất nhiều năm, có hơi cũ cũ bẩn bẩn.
Trên giấy là những phác thảo bằng bút chì của đạo diễn Chu, phong cách rất giống sơ đồ phác thảo manga, các nhân vật đều đầu tròn thân tròn, biểu cảm thì dùng ký hiệu thay thế, bối cảnh thì cực kỳ lộn xộn, chỉ có thể dựa vào suy đoán để xem bối cảnh là trong nhà hay ngoài trời.
Trên bàn làm việc chất đống kịch bản, vài cuốn sách, còn có mấy gói thuốc, phía trên in LOGO màu đen, Đàm Trì không biết, có lẽ là thương hiệu ở quê của đạo diễn Chu, có hai hộp đã trống không, bị vò thành viên giấy ném vào góc bàn.
Đạo diễn Chu, nhà sản xuất Triệu và chỉ đạo quay phim chia nhau ngồi trên hai cái giường đơn, cái bàn trà nhỏ vốn nằm cạnh cửa đã bị chuyển vào chỗ khe hở giữa hai cái giường, trong gạt tàn thuốc cắm đầy những điếu thuốc nằm ngổn ngang, tàn thuốc còn bốc khói nằm rải rác trên tờ đơn thông cáo.
Ba vị lãnh đạo ngồi với nhau thành hình tam giác, một tay cầm thuốc lá nuốt mây nhả khói, một tay cầm kịch bản nói nhỏ.
"Đàm lão sư, mời ngồi." Đạo diễn Chu vẫy gọi.
Đàm Trì đặt ba lô xuống, kéo ghế qua ngồi xuống cạnh cái bàn nhỏ.
"Kịch bản này vẫn có vấn đề." Nhà sản xuất Triệu há mồm liền nói: "Ví dụ như —— "
"Chờ một lát." Đàm Trì móc một cuốn sổ bìa đen trong ba lô ra, mở nắp bút, ngồi nghiêm chỉnh, "Nhà sản xuất Triệu anh nói đi."
"Đầu tiên chính là lời thoại này, " Nhà sản xuất Triệu chỉ vào kịch bản: "Quá dài dòng, không có tác dụng trong việc xây dựng nhân vật, còn khiến diễn viên tốn sức hơn, không phù hợp, phải đổi!”
Đàm Trì nhanh chóng ghi chép: Mạnh Tinh Vũ lười học thuộc lời thoại.
Miệng trả lời: "Được rồi."
"Nhất là mấy cái bài thơ cổ này, Đàm biên kịch, chúng ta cần phải xác định rõ ràng, bộ phim này cho những người trẻ tuổi xem, phải có sức sống, phải gần với cuộc sống của người trẻ, không thể lạc hậu thế này được!"
Đàm Trì ghi chép: Diễn viên không nhớ được thơ cổ, nhà sản xuất cho rằng người xem trẻ tuổi bị mù chữ.
Trả lời : "Được rồi."
"Còn có những vẻ mặt, động tác, ánh mắt này, quá nhiều ẩn ý, những cái này nên để diễn viên tự phát huy, viết nhiều như vậy lại giống giọng khách át giọng chủ, bỏ hết đi."
Ghi chép: Không có kỹ năng diễn xuất, diễn không nổi, diễn bậy diễn bạ một chút là được.
Trả lời: "Được rồi."
"Khụ, tôi chỉ có ý kiến như vậy, đạo diễn Chu với chỉ đạo quay phim có ý kiến gì không?" Nhà sản xuất Triệu lại đốt một điếu thuốc.
"Nhà sản xuất Triệu nói không sai, nhưng tôi cảm thấy, lời thoại này cần phải đổi, nhưng cũng không thể đổi quá nhiều, ví dụ như lời thoại của Nam Cung Chấn, cũng không thể quá ít đúng không, dù sao yếu tố đầu tiên để truyền tải tình cảm là bằng ngôn ngữ mà." Đạo diễn Chu cường điệu: "Lời thoại cần phải lời ít mà ý nhiều, nhưng cũng phải biểu đạt đúng chỗ, nam chính Nam Cung Chấn là nhân vật quan trọng nhất trong bộ phim, nhất định phải tập trung vào nhân vật này, Đàm biên kịch cô cẩn thận để ý một chút."
"Được rồi."
Ghi chép: Mạnh Tinh Vũ là ông cố nội, phải hầu hạ thật tốt, cho dù mệt muốn chết, cũng phải push.
"Còn về phần những người khác, có thể giảm đi một chút, cô nhìn những bộ phim trên thị trường bây giờ đi, đất diễn của vai phụ hơn phân nửa tập, đất diễn của nhân vật chính chỉ có vài phút, thế này cũng quá đáng rồi, đây là muốn mất đi người xem à, cho nên, đất diễn cho vai phụ của chúng ta, phải ít, phải ngắn, phải gọn. Dù sao kinh phí của chúng ta có hạn, không thể quay mấy cảnh thừa thãi được.” Đạo diễn Chu lại nói.
Ghi chép: Vai phụ không ai push, không có tiền, đất diễn xóa được thì cứ xóa.
"Nhưng hai nhân vật của Trương Thiên Diệp và An Mộng Mộng nhất định phải chú ý." Nhà sản xuất Triệu bổ sung: "An Mộng Mộng là nữ chính, đất diễn của cô ấy nhất định phải chỉn chu, lời thoại nhất định phải cẩn thận, ví dụ như thêm vài cảnh để khắc họa rõ nét tính cách của Chu Ngữ Nhi. Cơ Như Ý của Trương Thiên Diệp cũng phải coi trọng, nhân vật này mặc dù là nữ hai, nhưng đa số tình tiết trong phim đều do cô ấy thúc đẩy, nhưng nội tâm nhân vật này vô cùng phức tạp, Đàm biên kịch có thể cho cô ấy thêm mấy cảnh đấu tranh tâm lý, đào bới nội tâm Cơ Như Ý nhiều một chút."
"Đúng đúng đúng, loại nhân vật phản diện này, càng cần phải làm tốt, không thể qua loa, phải sinh động, phải để cho người xem có chỗ đồng cảm, phải có máu có thịt!" Đạo diễn Chu gật đầu.
"Được rồi."
Ghi chép: An Mộng Mộng, Trương Thiên Diệp cũng đều phải push, về phần những người khác, không quan trọng.
"Tạm thời tôi chỉ mới nghĩ tới mấy điều này, anh Chu, anh còn yêu cầu gì không?" Đạo diễn Chu nhìn về phía chỉ đạo quay phim.
Chỉ đạo quay phim rít một hơi thuốc, phun ra một đống vòng khói từ lỗ mũi: "Tôi không có ý kiến gì, chỉ muốn nhấn mạnh một điều, đoàn làm phim chúng ta đều là người một nhà, phải đồng tâm hiệp lực để hoàn thành đúng thời hạn."
"Đúng đúng đúng, chính là ý này." Đạo diễn Chu, nhà sản xuất Triệu liên tục gật đầu.
Đàm Trì gật đầu, ghi chép: Đổi kịch bản như chong chóng, mọi ý kiến phản đối đều bị bác bỏ.
"Đàm biên kịch, cô sắp xếp lại ý kiến của chúng tôi rồi tổng hợp lại một chút.” Nhà sản xuất Triệu đối với biểu hiện phối hợp của Đàm Trì vô cùng hài lòng, ngữ khí cũng hòa ái hơn mấy phần.
"Được rồi." Đàm Trì gật đầu, lấy điện thoại ra nhanh chóng đọc qua, nhìn thì như đang kiểm tra tài liệu quan trọng để bắt đầu sửa đổi, nhưng thật ra là đang dùng tốc độ sấm sét nhắn tin vào trong nhóm Wechat.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Sửa chữa kịch bản lần thứ nhất, yêu cầu không có gì mới.
【 Liên Bồng Miêu 】 : Vẫn là kiểu đó à?
【 Bánh Bí Ngô 】 : Cùng câu hỏi.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Làm lại, sửa lại.
【 Viễn Chí 】 :(emoji: Ha ha ha ha ha)
【 Hạt Dưa 】 : Cái quỷ gì thế =3333
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Số khổ không thể trách xã hội. Dự cảm phải thức xuyên đêm.
【 Viễn Chí 】 : Đáng thương, ôm một cái, có mang theo thuốc ta kê cho ngươi không?
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Mang.
【 Viễn Chí 】 : Nhớ uống.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Ừ.
Bên này Đàm Trì nói chuyện khí thế ngất trời, bên kia ba vị lãnh đạo vẫn đang vừa sầu muộn vừa rít thuốc liên tục.
Đạo diễn Chu: "Nhà sản xuất Triệu, Húc Quang media bên kia nói thế nào, Trương Triết Hiên diễn vai nam hai lúc nào có thể tiến tổ?"
Nhà sản xuất Triệu: "Lịch trình của Trương Triết Hiên đang bị kẹt, giờ còn đang sắp xếp, hôm nay tôi đã hỏi qua giám đốc đại diện Sử Nguyên Đức của Húc Quang, nghe nói bảy tám ngày nữa sẽ đến."
Chỉ đạo quay phim: "Bảy tám ngày à..."
Nhà sản xuất Triệu: "Trong bảy tám ngày này đẩy cảnh diễn của Nam Cung Chấn lên. Hôm nay tổng giám đốc của Thanh Hồng Entertainment nói với tôi, hết tuần sau Mạnh Tinh Vũ sẽ nghỉ hai tuần, phải tham dự Lễ Tình Nhân dành cho fan do Thanh Hồng Entertainment tổ chức."
Đạo diễn Chu: "Con mẹ nhà nó, chắc tôi cần phải uống hai viên Tốc Hiệu Cứu Tâm Hoàn (*) mất thôi."
(*) Tốc Hiệu Cứu Tâm Hoàn: Một loại thuốc của Trung Quốc, có tác dụng bổ khí, hỗ trợ tuần hoàn máu, loại bỏ tắc nghẽn mạch máu, giảm đau, tăng lưu lượng máu mạch vành, giảm đau thắt ngực.
"Còn muốn nghỉ? Nếu không theo kịp tiến độ như hôm nay, chúng ta quay nửa năm cũng không quay xong. Nam chính cái mẹ gì, ngay cả diễn còn không biết, anh xem hôm nay cậu ta làm cái gì, tạo nét trước camera, còn biết tìm góc độ, lúc nào cũng đưa cái góc mặt bốn mươi lăm độ vào ống kính, chỉ tay múa chân với đám Tiểu Dương, cuối cùng anh ta là chỉ đạo quay phim hay tôi là chỉ đạo quay phim?!" Chỉ đạo quay phim vỗ bàn một cái.
Ngón tay Đàm Trì dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn chỉ đạo quay phim.
"Bớt giận, bớt giận, chúng ta từ từ nói chuyện." Đạo diễn Chu vỗ nhẹ bả vai của chỉ đạo quay phim.
"Thần tượng ấy mà, đều là cái thể loại này, chúng ta cũng không cần phải yêu cầu quá cao." Nhà sản xuất Triệu khuyên: " Ít ra Mạnh Tinh Vũ còn đọc kịch bản, dù sao so với đám người đi diễn phải có người nhắc thoại, đếm số thay thoại vẫn tốt hơn mà."
"Thôi đi, đọc kịch bản với không đọc kịch bản thì có khác gì nhau đâu." Chỉ đạo quay phim tức giận nói: "May là tôi tính tình tốt, thuận theo cậu ta, nếu là lão Mã, có khi sớm đã chửi đậu má rồi."
"Nói mới nhớ, tổ võ thuật của lão Mã khi nào tới vậy?" Nhà sản xuất Triệu hỏi.
Đạo diễn Chu vỗ vỗ tàn thuốc, thịt mỡ trên bụng cũng nhún nhảy hai lần, mặt đầy phiền muộn: "Bộ phim này bấm máy quá gấp, bộ phim của bọn họ còn chưa quay xong, hẳn là tuần sau sẽ đến."
Nhà sản xuất Triệu thở dài: "Dù sao bộ phim này cảnh đánh võ không nhiều, vấn đề không lớn."
Đạo diễn Chu: "Mạnh Tinh Vũ có mấy cảnh đánh võ, với cái cơ thể ốm nhom của cậu ta, cậu ta có diễn nổi không vậy?"
Nhà sản xuất Triệu: "Có gì mà không được, diễn viên đóng thế của lão Mã chuyên nghiệp lắm, không cần lo lắng."
Đạo diễn Chu dập tắt một điếu thuốc: "Được thôi. Vậy hôm nay trước mắt —— "
"Đạo diễn Chu, tôi đã tổng kết xong." Đàm Trì nhấc tay.
Ba người lâm vào yên tĩnh quỷ dị, quay đầu nhìn về phía Đàm Trì.
"Đàm lão sư, sao cô vẫn còn ở đây?!" Đạo diễn Chu kêu to.
Từ đầu đến cuối thành thành thật thật ngồi trên ghế không nhúc nhích nửa phần - Đàm Trì: "..."
"Hoàn toàn quên mất trong phòng còn có người..." Chỉ đạo quay phim mang vẻ mặt còn chưa tỉnh hồn.
Nhà sản xuất Triệu: "Khụ, Đàm biên kịch, cô vừa mới nói cái gì?"
Đàm Trì dùng bút ghi chép vài chỗ cần lưu ý: "Tôi tổng kết lại ý kiến của ba vị lão sư một chút, cơ bản chia làm ba điểm: Thứ nhất, lời thoại của Nam Cung Chấn phải vừa ngắn vừa thâm thúy, cảnh diễn phải nhiều và cảm động, diễn xuất phải thể hiện được giá trị nhan sắc và khí chất; Thứ hai, kịch bản phải thực tế, phù hợp với số đông, lời thoại dài dòng phức tạp phải cắt bỏ; Thứ ba, phải bảo đảm phần diễn của Nam Cung Chấn, đồng thời chú trọng thiết lập nhân vật của An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp, bắt cá hai tay, cả hai tay đều phải ôm chặt."
Nói xong, Đàm Trì đẩy mắt kính một chút: "Ba vị lão sư, còn cần bổ sung gì nữa không?"
Ba người sững sờ hai giây, đồng thời gật đầu.
"Không có, rất tốt rất tốt."
"Đúng đúng đúng, chính là ý này."
"Được rồi." Đàm Trì đóng cuốn sổ ghi chép lại, rút đơn thông cáo ra khỏi đống gạt tàn thuốc: "Vậy tôi đổi kịch bản ngày mai trước nhé."
"Được được được, mau trở về đi." Đạo diễn Chu đứng dậy.
Đàm Trì gật đầu, vác ba lô lên lưng rời khỏi phòng, còn khép hờ cửa phòng lại.
Để lại ba vị lãnh đạo mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhà sản xuất Triệu: "Vị Đàm biên kịch này thật sự không có cảm giác tồn tại nhỉ?"
Đạo diễn Chu gật đầu: "Tôi còn quên mất luôn việc cô ấy đang ngồi ở đây..."
Chỉ đạo quay phim : "Mẹ nó, vừa lên tiếng suýt chút nữa hù chết tôi."
"Thôi đi, lão Chu anh cao lớn thô kệch, mà sao lá gan có chừng đó thôi vậy?"
"Hết hồn mà, y như ma quỷ dọa người vậy."
"Phì —— "
***
Đường Cam Lan: Chờ một chút, tại sao tôi không được ra sân???
Đàm Trì: Mời xem lại văn án, truyện này là thị giác nữ chủ.
Đường Cam Lan :...
Lật bàn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.