Chương 73: Đối diễn
Nhà của Yan
11/07/2023
#phân cảnh này LQH và NTN gặp nhau ở quán bar cùng uống rượu - khiêu vũ với nhau.
Nghiêm Tư Nhuệ vào phân cảnh của mình, anh ngồi xuống tại quầy rượu nói chuyện cùng với người pha chế tại đó. Ly rượu uống cạn, anh lại nhờ người ta lấy thêm ly mới. Lúc này, người đeo mặt nạ với âu phục chỉnh tề đi đến chỗ anh.
"Cho tôi một ly giống cậu ta."
Lưu Quân ngồi xuống.
Nghiêm Tư Nhuệ ngẩng đầu lên, anh liếc nhìn người mới đến mà cười nhẹ, sau đó lại tự mình nhâm nhi tiếp ly rượu mới được pha đưa đến.
"Anh uống một mình không chán sao?"
"Không chán." Nghiêm Tư Nhuệ trả lời.
"Nhưng mà tôi chán... anh có thể uống cùng với tôi không? Tôi đến đây chỉ có một mình."
Nghiêm Túc Nhuệ đặt ly rượu xuống, anh quay sang nhìn người cạnh bên, nở nụ cười đầy ý vị.
"Đây là cách làm quen mới à? Thú vị đây... nhưng tôi không có hứng thú với người trẻ tuổi."
"Anh sợ à?"
"Sợ?" Nghiên Tư Nhuệ cao giọng hỏi lại, sau đó anh lại cười chính mình, uống thêm một hớp rượu sau đó nói tiếp "Tôi đương nhiên sợ... tôi sợ tình yêu của người trẻ.. sợ sự điên cuồng.. sợ..."
Nghiêm Tư Nhuệ càng nói càng nghẹn ngào, nhân vật mà anh diễn là một người từng trải qua mối tình đổ vỡ do định kiến gia đình. Anh ta là một người nội tâm, dám yêu dám bỏ nhưng không dám đối diện với thực tế. Anh ta từng yêu một người, yêu đến mức có thể vì bảo vệ tương lai của cậu ta mà chấp nhận làm kẻ xấu. Anh chấp nhận để tất cả hiểu lầm mình và lẳng lặng bỏ đi và âm thầm đau khổ, một mình nơi xứ lạ quê người không ai nương tựa nhiều năm.
Lưu Quân Hạo nhìn anh, sau đó tiếng lại gần để thì thầm: "Anh trai, tôi cũng chưa nói uống rượu là sẽ yêu anh. Chúng ta chỉ là cùng nhau uống một ly, anh cũng đâu cần phải sợ hãi thế kia."
"Chỉ là uống rượu thật sao?"
"Ừm.. anh không thấy ở đây đang tổ chức tiệc hoá trang sao? Chúng ta đều đeo mặt nạ, anh nghĩ chúng ta sau đêm nay còn có thể nhớ mặt nhau để yêu đương à?" Lưu Quân Hạo trả lời.
Nghiêm Tư Nhuệ cẩn thận suy nghĩ.
"Anh trai... nhìn anh cũng đang không vui, tôi cũng đang rất nhàm chán. Chúng ta.. tội tình gì lại không thể cùng nhau trò chuyênh, cứu rỗi lẫn nhau cơ chứ?" Lưu Quân Hạo được đà lấn tới.
Nghiêm Tư Nhuệ cũng ngà ngà say, anh bị lời nói kia của Lưu Quân Hạo thuyết phục mà đồng ý.
"Vậy chúng ta cùng nhau uống đi."
Cả hai cùng nhau uống không đếm được bao nhiêu ly, chỉ biết được lúc này Nghiêm Tư Nhuệ đã ngà ngà say. Không chỉ là diễn xuất, mà thực tế bản thân cũng đã thấm rượu vào người.
"Đạo diễn... có cần cắt để diễn viên nghỉ ngơi chút không ạ?" Trần Hy hỏi nhỏ.
Quách Kính Thành lắc đầu.
"Bọn họ đang có cảm xúc, cắt ngang thì khó lấy lại được cảm giác như hiện tại." Đạo diễn nói xong, liền ra hiệu cho tổ âm thanh bật nhạc "Cho hai người họ khiêu vũ đi, còn uống nữa sẽ không diễn được nữa đâu, sắp say khước rồi."
Tiếng nhạc thay đổi, Lưu Quân Hạo biết cảnh quay đã chuyển sang đoạn tiếp theo. Cậu liền chủ động đứng dậy, lịch thiệp cúi người, cậu đưa tay ra mời Nghiêm Tư Nhuệ cùng mình nhảy.
"Anh có biết khiêu vũ không? Chúng ta cùng nhau nhảy một đoạn chứ? Bài này tôi thích..."
Nghiêm Tư Nhuệ khẽ gật đầu.
#Ở đoạn này, nhân vậy mà Tư Nhuệ diễn đã hơi say nên quyết định cùng với người kia khiêu vũ.
Tiếng nhạc du dương, da diết cùng với những bước chân uyển chuyển. Lưu Quân Hạo ôm Nghiêm Tư Nhuệ khiêu vũ, mỗi một động tác đều nhẹ nhàng, nâng niu như sợ không cẩn thận sẽ khiến cho người trong lòng vụn vỡ. Mặc dù là diễn xuất, nhưng khi hai người cùng nhau phối hợp lại thành một bản khiêu vũ hoàn chỉnh, đẹp đến mức khiến ekip xung quanh xem ngẩng người, có vài người còn mang điện thoại quay lại.
Khi bài nhạc đến đoạn giữa, đạo diễn lúc này mới thoát khỏi sự u mê mà kéo nhân viên bối cảnh lại.
"Giường đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đã xong, khi nhạc kết thúc thì họ chỉ cần di chuyển sang bên phải là có thể chuyển cảnh khi về khách sạn rồi a." Nhân viên bối cảnh trả lời.
Đạo diễn gật đầu hài lòng.
Ông đứng dậy, di chuyển sang máy quay ở phân cảnh cả hai về khách sạn để setup góc máy. Đơii khi chuẩn bị xong, liền cho chuyển cảnh ngay.
#phân cảnh Lưu Quân Hạo đưa Nghiêm Tư Nhuệ về khách sạn, tại nơi này Tư Nhuệ nhìn được gương mặt của Quân Hạo sau lớp mặt nạ.
#nhận ra người từng yêu năm xưa + cơn say nên cả hai người đã phát sinh quan hệ - lửa tình bùng cháy và va vào nhau
Lưu Quân Hạo đưa Nghiêm Tư Nhuệ về phòng, cửa vừa mở ra, đèn cũng vừa bật thì Nghiêm Tư Nhuệ đã đưa tay tháo bỏ lớp mặt nạ của cậu.
"Em trai nhỏ... trong em rất quen mắt."
Lưu Quân Hạo cười nhạt.
"Quen mắt là quen thế nào?"
"Nhìn em rất giống bạn trai nhỏ nhà tôi...."
Lưu Quân Hạo trầm ngâm.
Vác người lên vai, đem về giường.
"Anh còn có bạn trai à?"
Nghiêm Tư Nhuệ xoay người, lăn đến ôm chần chiếc gối mà lắc đầu, hơi nghẹn ngào: "Chỉ là bạn trai cũ thôi... tôi và em ấy chia tay rồi."
Lưu Quân Hạo nhìn người kia mà trầm tư.
"Là tôi bỏ em ấy... em ấy chắc chắn hận tôi lắm."
Nghiêm Tư Nhuệ vào phân cảnh của mình, anh ngồi xuống tại quầy rượu nói chuyện cùng với người pha chế tại đó. Ly rượu uống cạn, anh lại nhờ người ta lấy thêm ly mới. Lúc này, người đeo mặt nạ với âu phục chỉnh tề đi đến chỗ anh.
"Cho tôi một ly giống cậu ta."
Lưu Quân ngồi xuống.
Nghiêm Tư Nhuệ ngẩng đầu lên, anh liếc nhìn người mới đến mà cười nhẹ, sau đó lại tự mình nhâm nhi tiếp ly rượu mới được pha đưa đến.
"Anh uống một mình không chán sao?"
"Không chán." Nghiêm Tư Nhuệ trả lời.
"Nhưng mà tôi chán... anh có thể uống cùng với tôi không? Tôi đến đây chỉ có một mình."
Nghiêm Túc Nhuệ đặt ly rượu xuống, anh quay sang nhìn người cạnh bên, nở nụ cười đầy ý vị.
"Đây là cách làm quen mới à? Thú vị đây... nhưng tôi không có hứng thú với người trẻ tuổi."
"Anh sợ à?"
"Sợ?" Nghiên Tư Nhuệ cao giọng hỏi lại, sau đó anh lại cười chính mình, uống thêm một hớp rượu sau đó nói tiếp "Tôi đương nhiên sợ... tôi sợ tình yêu của người trẻ.. sợ sự điên cuồng.. sợ..."
Nghiêm Tư Nhuệ càng nói càng nghẹn ngào, nhân vật mà anh diễn là một người từng trải qua mối tình đổ vỡ do định kiến gia đình. Anh ta là một người nội tâm, dám yêu dám bỏ nhưng không dám đối diện với thực tế. Anh ta từng yêu một người, yêu đến mức có thể vì bảo vệ tương lai của cậu ta mà chấp nhận làm kẻ xấu. Anh chấp nhận để tất cả hiểu lầm mình và lẳng lặng bỏ đi và âm thầm đau khổ, một mình nơi xứ lạ quê người không ai nương tựa nhiều năm.
Lưu Quân Hạo nhìn anh, sau đó tiếng lại gần để thì thầm: "Anh trai, tôi cũng chưa nói uống rượu là sẽ yêu anh. Chúng ta chỉ là cùng nhau uống một ly, anh cũng đâu cần phải sợ hãi thế kia."
"Chỉ là uống rượu thật sao?"
"Ừm.. anh không thấy ở đây đang tổ chức tiệc hoá trang sao? Chúng ta đều đeo mặt nạ, anh nghĩ chúng ta sau đêm nay còn có thể nhớ mặt nhau để yêu đương à?" Lưu Quân Hạo trả lời.
Nghiêm Tư Nhuệ cẩn thận suy nghĩ.
"Anh trai... nhìn anh cũng đang không vui, tôi cũng đang rất nhàm chán. Chúng ta.. tội tình gì lại không thể cùng nhau trò chuyênh, cứu rỗi lẫn nhau cơ chứ?" Lưu Quân Hạo được đà lấn tới.
Nghiêm Tư Nhuệ cũng ngà ngà say, anh bị lời nói kia của Lưu Quân Hạo thuyết phục mà đồng ý.
"Vậy chúng ta cùng nhau uống đi."
Cả hai cùng nhau uống không đếm được bao nhiêu ly, chỉ biết được lúc này Nghiêm Tư Nhuệ đã ngà ngà say. Không chỉ là diễn xuất, mà thực tế bản thân cũng đã thấm rượu vào người.
"Đạo diễn... có cần cắt để diễn viên nghỉ ngơi chút không ạ?" Trần Hy hỏi nhỏ.
Quách Kính Thành lắc đầu.
"Bọn họ đang có cảm xúc, cắt ngang thì khó lấy lại được cảm giác như hiện tại." Đạo diễn nói xong, liền ra hiệu cho tổ âm thanh bật nhạc "Cho hai người họ khiêu vũ đi, còn uống nữa sẽ không diễn được nữa đâu, sắp say khước rồi."
Tiếng nhạc thay đổi, Lưu Quân Hạo biết cảnh quay đã chuyển sang đoạn tiếp theo. Cậu liền chủ động đứng dậy, lịch thiệp cúi người, cậu đưa tay ra mời Nghiêm Tư Nhuệ cùng mình nhảy.
"Anh có biết khiêu vũ không? Chúng ta cùng nhau nhảy một đoạn chứ? Bài này tôi thích..."
Nghiêm Tư Nhuệ khẽ gật đầu.
#Ở đoạn này, nhân vậy mà Tư Nhuệ diễn đã hơi say nên quyết định cùng với người kia khiêu vũ.
Tiếng nhạc du dương, da diết cùng với những bước chân uyển chuyển. Lưu Quân Hạo ôm Nghiêm Tư Nhuệ khiêu vũ, mỗi một động tác đều nhẹ nhàng, nâng niu như sợ không cẩn thận sẽ khiến cho người trong lòng vụn vỡ. Mặc dù là diễn xuất, nhưng khi hai người cùng nhau phối hợp lại thành một bản khiêu vũ hoàn chỉnh, đẹp đến mức khiến ekip xung quanh xem ngẩng người, có vài người còn mang điện thoại quay lại.
Khi bài nhạc đến đoạn giữa, đạo diễn lúc này mới thoát khỏi sự u mê mà kéo nhân viên bối cảnh lại.
"Giường đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đã xong, khi nhạc kết thúc thì họ chỉ cần di chuyển sang bên phải là có thể chuyển cảnh khi về khách sạn rồi a." Nhân viên bối cảnh trả lời.
Đạo diễn gật đầu hài lòng.
Ông đứng dậy, di chuyển sang máy quay ở phân cảnh cả hai về khách sạn để setup góc máy. Đơii khi chuẩn bị xong, liền cho chuyển cảnh ngay.
#phân cảnh Lưu Quân Hạo đưa Nghiêm Tư Nhuệ về khách sạn, tại nơi này Tư Nhuệ nhìn được gương mặt của Quân Hạo sau lớp mặt nạ.
#nhận ra người từng yêu năm xưa + cơn say nên cả hai người đã phát sinh quan hệ - lửa tình bùng cháy và va vào nhau
Lưu Quân Hạo đưa Nghiêm Tư Nhuệ về phòng, cửa vừa mở ra, đèn cũng vừa bật thì Nghiêm Tư Nhuệ đã đưa tay tháo bỏ lớp mặt nạ của cậu.
"Em trai nhỏ... trong em rất quen mắt."
Lưu Quân Hạo cười nhạt.
"Quen mắt là quen thế nào?"
"Nhìn em rất giống bạn trai nhỏ nhà tôi...."
Lưu Quân Hạo trầm ngâm.
Vác người lên vai, đem về giường.
"Anh còn có bạn trai à?"
Nghiêm Tư Nhuệ xoay người, lăn đến ôm chần chiếc gối mà lắc đầu, hơi nghẹn ngào: "Chỉ là bạn trai cũ thôi... tôi và em ấy chia tay rồi."
Lưu Quân Hạo nhìn người kia mà trầm tư.
"Là tôi bỏ em ấy... em ấy chắc chắn hận tôi lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.