Chương 72: Quận Hạo giận rồi
Nhà của Yan
07/07/2023
Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ đưa Trương Thiệu Viễn về khách sạn, cả ba người tạm chia tay nhau vì Lưu và Nghiêm phải đi đến đoàn phim để thực hiện tiếp các cảnh quay tiếp theo.
"Anh Quân Hạo và anh Tư Nhuệ đến rồi."
Trợ lý tiểu Hồ lên tiếng.
"Thầy Quách, bọn em đến rồi." Nghiêm Tư Nhuệ và Lưu Quân Hạo đồng thanh, đồng bộ cúi chào.
Quách Kính Thành nhìn sang, khẽ gật đầu.
"Mau vào trong chuẩn bị đi, tầm 30 phút nữa sẽ tới cảnh của hai đứa diễn cùng nhau."
Cả hai gật đầu, vội chạy vào trong phòng hoá trang để chuẩn bị cùng với ekip của đoàn phim.
"Chị Hy, lúc thoa kem chống nắng nhớ chú ý vết thương trên tay của Tư Nhuệ." Lưu Quân Hạo vừa vào phòng đã nhắc nhở, cậu chính là không an tâm với vết thương trên tay của anh.
"Tay anh không sao, em đừng có nói lung tung sẽ doạ chị Hy sợ đó." Nghiêm Tư Nhuệ nói, sau đó nhìn Trần Hy mà cười cười "Chị cứ thoa chống nắng bình thường, vết thương nhỏ thôi ạ."
Trần Hy liếc nhìn sang tay của Nghiêm Tư Nhuệ.
"Tay em bị sao đấy?"
"Lúc quay em không cẩn thận nên bị thương."
"Đưa tay chị xem." Trần Hy không an tâm, muốn xác nhận tình trạng vết thương mới tiếp tục.
Nghiêm Tư Nhuệ ngoan ngoãn giơ tay.
"Vết thương thế này mà nhỏ hả? Em có hiểu tính nghiêm trọng không? Muốn bị chị đánh một cái cho tỉnh táo con người không ha?" Trần Hy nhìn tình trạng vết thương mà xót xa mắng người.
"Chị Hy và Quân Hạo sao lại giống nhau vậy? Em không sao, tay chỉ quẹt phải vật nhọn xíu thôi."
Lưu Quân Hạo trang điểm bên cạnh nghe càng tức, cậu liếc nhìn anh, không hài lòng nói:
"Anh đợi khi tay của anh bị bó bột, anh mới thấy nghiêm trọng phải không hả?" Giọng hậm hực.
"Anh cũng đâu nói thế, anh chỉ là đang muốn nố với mọi người là anh ổn mà thôi." Nghiêm Tư Nhuệ giải thích, anh ngước nhìn Trần Hy để cầu cứu, mong chờ giúp đỡ của người chị mình.
"Em khỏi nhìn, chị đứng về phía của Quân Hạo."
Nghiêm Tư Nhuệ mất chỗ dựa, ngoan ngoãn im lặng, anh thừa nhận vết thương cũng khá sâu.
Anh không muốn ảnh hướng đến đoàn phim.
Trần Hy bắt đầu makeup, cẩn thận nhắc nhở: "Lát nữa ra ngoài, chị sẽ nhắc việc em bị thương với đạo diễn Quách. Hôm nay, em dám làm liều quay mấy cảnh quá sức là tới công chuyện."
Nghiêm Tư Nhuệ:
"Tư Nhuệ, lát nữa chúng ta có cảnh khiêu vũ và uống rượu cùng với nhau. Anh định sẽ uống rượu thật hay chỉ uống giả để lấy hiệu ứng?"
Lưu Quân Hạo chuyển chủ đề câu chuyện.
"Đươnh nhiên là uống thật, cảnh say rượu mà makeup lên sẽ nhìn giả lắm." Nghiêm Tư Nhuệ trả lời không chút do dự, anh muốn diễn thật thì đương nhiên rượu cũng phải uống thật.
Lưu Quân Hạo nghe câu trả lời, cậu im lặng một lúc lâu, tay xoay xoay chiếc nhẫn trên tay như đang suy nghĩ về việc gì rất nghiêm trọng.
Nghiêm Tư Nhuệ đợi mãi không có dấu hiệu của việc tiếp lời, có chút khó hiểu nhìn sang Lưu Quân Hạo, anh thắc mắc "Em hỏi chi vậy?"
"Bệnh dạ dày của anh ổn chưa?"
Một câu hỏi đột ngột.
"Bệnh cũ không đáng ngại, uống một chút để diễn phân đoạn cũng không ảnh hưởng."
"Anh lại muốn làm liều?" Lưu Quân Hạo cao giọng, cậu lo lắng cho sức khoẻ của anh.
"Anh là diễn viên."
"Làm diễn viên thì phải liều mạng à?"
"Uống một chút không sao... Hơn nữa... anh không nghĩ bản thân đang liều mạng. Hi sinh vì nghệ thuật, anh cảm thấy xứng đáng."
"Sức khoẻ chỉ có một thôi."
"Quân Hạo, em càng nói càng không hợp lý." Nghiêm Tư Nhuệ cau mày, anh thật sự không nhẫn nại trả lời "Anh uống rượu chưa chắc đã gây ảnh hưởng đến dạ dày, em ngồi đây phán đoán, em tra hỏi anh thì có ích gì đâu chứ."
"Phòng bệnh hơn chữa bệnh, anh không nghe qua câu này à?" Lưu Quân Hạo trả lời.
Cậu không muốn nhìn thấy anh đau, mới lo uống thuốc để giảm đau. Năm đó, sinh nhật tuổi 18 của cậu, cậu vẫn còn nhớ anh đã bị căn bệnh dạ dày hành hạ như thế nào. Dù không trực tiếp trải nghiệm, nhưng khi nhìn anh cả người run rẩy, mồ hôi đầm đìa khi phát bệnh thì cậu cũng cảm nhận được phần nào của sự đau đớn mà anh chịu.
Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ không ai nhường ai, ai cũng tự bảo vệ quan điểm và suy nghĩ của mình nên đã cãi nhau một trận. Ekip xung quanh cũng không chen vào, họ sợ sẽ bị chửi lây luôn chứ chẳng đùa được với hai người.
"Anh không sao, em đừng quản nhiều quá, tình trạng sức khoẻ của anh, anh tự rõ...." Nghiêm Tư Nhuệ nói hết câu mới nhận ra bản thân lỡ lời, cậu khựng lại nhìn Lưu Quân Hạo "... ý của anh là em đừng lo lắng quá, anh không sao thật mà."
Lưu Quân Hạo đặt điện thoại xuống bàn, cậu cũng đã makeup xong xuôi hết.
"Không cần giải thích."
"Quân Hạo... em đừng giận, câu nói của anh thật sự không có ý gì đâu." Nghiêm Tư Nhuệ bối rối.
"Có ý hay không có ý cũng không quan trọng, em cũng chỉ là muốn nhắc nhở anh với thân phận bạn diễn mà thôi." Lưu Quân Hạo nói xong, cậu đứng dậy chuẩn bị ra ngoài "Anh muốn diễn thế nào cũng được, em không có ý kiến."
"Quân Hạo... anh..."
Nghiêm Tư Nhuệ chưa hết câu thì cánh cửa đã đóng sầm lại, cậu cũng đành bất lực tại chỗ.
"Chị Hy, có phải Quân Hạo giận em rồi không?"
Trần Hy gật đầu.
Cô thật sự mệt mỏi nha, cãi nhau một trận lớn xong lại quay sang hỏi có phải giận không.
"Anh Quân Hạo và anh Tư Nhuệ đến rồi."
Trợ lý tiểu Hồ lên tiếng.
"Thầy Quách, bọn em đến rồi." Nghiêm Tư Nhuệ và Lưu Quân Hạo đồng thanh, đồng bộ cúi chào.
Quách Kính Thành nhìn sang, khẽ gật đầu.
"Mau vào trong chuẩn bị đi, tầm 30 phút nữa sẽ tới cảnh của hai đứa diễn cùng nhau."
Cả hai gật đầu, vội chạy vào trong phòng hoá trang để chuẩn bị cùng với ekip của đoàn phim.
"Chị Hy, lúc thoa kem chống nắng nhớ chú ý vết thương trên tay của Tư Nhuệ." Lưu Quân Hạo vừa vào phòng đã nhắc nhở, cậu chính là không an tâm với vết thương trên tay của anh.
"Tay anh không sao, em đừng có nói lung tung sẽ doạ chị Hy sợ đó." Nghiêm Tư Nhuệ nói, sau đó nhìn Trần Hy mà cười cười "Chị cứ thoa chống nắng bình thường, vết thương nhỏ thôi ạ."
Trần Hy liếc nhìn sang tay của Nghiêm Tư Nhuệ.
"Tay em bị sao đấy?"
"Lúc quay em không cẩn thận nên bị thương."
"Đưa tay chị xem." Trần Hy không an tâm, muốn xác nhận tình trạng vết thương mới tiếp tục.
Nghiêm Tư Nhuệ ngoan ngoãn giơ tay.
"Vết thương thế này mà nhỏ hả? Em có hiểu tính nghiêm trọng không? Muốn bị chị đánh một cái cho tỉnh táo con người không ha?" Trần Hy nhìn tình trạng vết thương mà xót xa mắng người.
"Chị Hy và Quân Hạo sao lại giống nhau vậy? Em không sao, tay chỉ quẹt phải vật nhọn xíu thôi."
Lưu Quân Hạo trang điểm bên cạnh nghe càng tức, cậu liếc nhìn anh, không hài lòng nói:
"Anh đợi khi tay của anh bị bó bột, anh mới thấy nghiêm trọng phải không hả?" Giọng hậm hực.
"Anh cũng đâu nói thế, anh chỉ là đang muốn nố với mọi người là anh ổn mà thôi." Nghiêm Tư Nhuệ giải thích, anh ngước nhìn Trần Hy để cầu cứu, mong chờ giúp đỡ của người chị mình.
"Em khỏi nhìn, chị đứng về phía của Quân Hạo."
Nghiêm Tư Nhuệ mất chỗ dựa, ngoan ngoãn im lặng, anh thừa nhận vết thương cũng khá sâu.
Anh không muốn ảnh hướng đến đoàn phim.
Trần Hy bắt đầu makeup, cẩn thận nhắc nhở: "Lát nữa ra ngoài, chị sẽ nhắc việc em bị thương với đạo diễn Quách. Hôm nay, em dám làm liều quay mấy cảnh quá sức là tới công chuyện."
Nghiêm Tư Nhuệ:
"Tư Nhuệ, lát nữa chúng ta có cảnh khiêu vũ và uống rượu cùng với nhau. Anh định sẽ uống rượu thật hay chỉ uống giả để lấy hiệu ứng?"
Lưu Quân Hạo chuyển chủ đề câu chuyện.
"Đươnh nhiên là uống thật, cảnh say rượu mà makeup lên sẽ nhìn giả lắm." Nghiêm Tư Nhuệ trả lời không chút do dự, anh muốn diễn thật thì đương nhiên rượu cũng phải uống thật.
Lưu Quân Hạo nghe câu trả lời, cậu im lặng một lúc lâu, tay xoay xoay chiếc nhẫn trên tay như đang suy nghĩ về việc gì rất nghiêm trọng.
Nghiêm Tư Nhuệ đợi mãi không có dấu hiệu của việc tiếp lời, có chút khó hiểu nhìn sang Lưu Quân Hạo, anh thắc mắc "Em hỏi chi vậy?"
"Bệnh dạ dày của anh ổn chưa?"
Một câu hỏi đột ngột.
"Bệnh cũ không đáng ngại, uống một chút để diễn phân đoạn cũng không ảnh hưởng."
"Anh lại muốn làm liều?" Lưu Quân Hạo cao giọng, cậu lo lắng cho sức khoẻ của anh.
"Anh là diễn viên."
"Làm diễn viên thì phải liều mạng à?"
"Uống một chút không sao... Hơn nữa... anh không nghĩ bản thân đang liều mạng. Hi sinh vì nghệ thuật, anh cảm thấy xứng đáng."
"Sức khoẻ chỉ có một thôi."
"Quân Hạo, em càng nói càng không hợp lý." Nghiêm Tư Nhuệ cau mày, anh thật sự không nhẫn nại trả lời "Anh uống rượu chưa chắc đã gây ảnh hưởng đến dạ dày, em ngồi đây phán đoán, em tra hỏi anh thì có ích gì đâu chứ."
"Phòng bệnh hơn chữa bệnh, anh không nghe qua câu này à?" Lưu Quân Hạo trả lời.
Cậu không muốn nhìn thấy anh đau, mới lo uống thuốc để giảm đau. Năm đó, sinh nhật tuổi 18 của cậu, cậu vẫn còn nhớ anh đã bị căn bệnh dạ dày hành hạ như thế nào. Dù không trực tiếp trải nghiệm, nhưng khi nhìn anh cả người run rẩy, mồ hôi đầm đìa khi phát bệnh thì cậu cũng cảm nhận được phần nào của sự đau đớn mà anh chịu.
Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ không ai nhường ai, ai cũng tự bảo vệ quan điểm và suy nghĩ của mình nên đã cãi nhau một trận. Ekip xung quanh cũng không chen vào, họ sợ sẽ bị chửi lây luôn chứ chẳng đùa được với hai người.
"Anh không sao, em đừng quản nhiều quá, tình trạng sức khoẻ của anh, anh tự rõ...." Nghiêm Tư Nhuệ nói hết câu mới nhận ra bản thân lỡ lời, cậu khựng lại nhìn Lưu Quân Hạo "... ý của anh là em đừng lo lắng quá, anh không sao thật mà."
Lưu Quân Hạo đặt điện thoại xuống bàn, cậu cũng đã makeup xong xuôi hết.
"Không cần giải thích."
"Quân Hạo... em đừng giận, câu nói của anh thật sự không có ý gì đâu." Nghiêm Tư Nhuệ bối rối.
"Có ý hay không có ý cũng không quan trọng, em cũng chỉ là muốn nhắc nhở anh với thân phận bạn diễn mà thôi." Lưu Quân Hạo nói xong, cậu đứng dậy chuẩn bị ra ngoài "Anh muốn diễn thế nào cũng được, em không có ý kiến."
"Quân Hạo... anh..."
Nghiêm Tư Nhuệ chưa hết câu thì cánh cửa đã đóng sầm lại, cậu cũng đành bất lực tại chỗ.
"Chị Hy, có phải Quân Hạo giận em rồi không?"
Trần Hy gật đầu.
Cô thật sự mệt mỏi nha, cãi nhau một trận lớn xong lại quay sang hỏi có phải giận không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.