Mở Hỷ Quan, Bách Quỷ Tán, Vương Phi Đến Từ Địa Ngục
Chương 23: Đẹp Thật, Nhưng Hơi Hao Tổn Mạng Người
Nhất Oản Phật Khiêu Tường
10/10/2024
Thanh Vũ một tay siết chặt cổ La Thị, tay còn lại giật lấy chiếc gương đồng trong tay bà ta.
Ánh mắt nàng cụp xuống, đối diện với đôi mắt ma quỷ đẫm huyết lệ của nguyên chủ trong gương, tràn ngập vẻ tủi thân.
Ngay lập tức, Thanh Vũ khẽ nhếch môi tỏ vẻ chán ghét, chẳng buồn nhìn thêm.
“Ngươi thật chẳng có chút bản lĩnh nào cả!” Nàng quát mắng.
Đã cho cơ hội để tự mình báo thù, vậy mà nửa đêm vừa mới làm loạn đã bị người ta thu vào gương.
Bút phán quan "chậc" một tiếng: “Cái gương đồng này có thể nuốt hồn quỷ? Ngoài Vân Thanh Vũ ra, trong đó còn nhốt rất nhiều oan hồn khác sao?”
“La Thị dùng máu tươi của mình mở gương, định thả những hồn ma này ra để giết ngươi, bà ta đúng là không có não mà!”
“Những thứ tà vật như thế này, mỗi lần sử dụng đều phải trả giá bằng chính thọ mệnh của mình!”
Thanh Vũ đầy vẻ khinh bỉ, tự mình nói như đang độc thoại: “Đúng vậy, lấy thọ mệnh của mình ra làm cái giá để thả quỷ hại người, đến heo còn không ngu như vậy.”
La Thị trừng to mắt, không dám tin những lời này, bà ta muốn nói rằng không thể nào.
Nhìn vẻ mặt của bà ta, Thanh Vũ càng cười lớn hơn.
“Ha ha ha, bà ta quả nhiên không biết gì cả.”
“Đúng là bị người ta bán mà còn không hay biết?” Thanh Vũ nheo mắt như hiểu ra điều gì: “Để ta đoán xem, người đưa cho ngươi chiếc gương này là tên yêu đạo Vô Song? Hay là Vô Cực?”
Môi La Thị run rẩy không ngừng, bà ta kinh hãi đến mức không nói nên lời, nhưng phản ứng của bà ta đã đủ để Thanh Vũ có câu trả lời.
Thanh Vũ khẽ cười trong lòng, cuối cùng cũng đã giải đáp được nghi vấn bấy lâu.
Bút phán quan tiếp lời: “Những oan hồn trong gương đều tràn đầy hận ý đối với La Thị và những người bên cạnh bà ta, xem ra chính La Thị đã hại chết họ!”
“Hai tên yêu đạo đó và La Thị có lẽ đã cấu kết với nhau từ trước, tặng chiếc gương này cho bà ta chẳng qua là để tiện diệt khẩu mà thôi!”
“Ha ha ha, cái bà ngu ngốc này, còn tưởng rằng người ta đưa gương cho bà ta là để phòng thân cơ đấy!”
Nụ cười của Thanh Vũ lạnh lùng, một câu nói của nàng khiến La Thị như rơi vào hầm băng: “Ta thật sự rất tò mò, một nữ nhân nơi nội viện như ngươi, làm sao trên tay lại nhuốm máu của nhiều người đến vậy, mà toàn là mạng của những đứa trẻ.”
Đồng tử của La Thị co rút kịch liệt, như thể vừa bị sét đánh, giọng nói run rẩy: “Ngươi... ngươi biết những gì?”
Thanh Vũ không đáp, chỉ cười nhạt: “Chẳng phải ngươi muốn dùng cái gương này sao?”
“Để ta dạy ngươi, nó thực sự nên được sử dụng như thế nào.”
Vừa dứt lời, chiếc gương đồng trên tay Thanh Vũ liền nứt ra từng khe hở.
Những bóng ma mờ ảo lao ra khỏi gương, tranh nhau thoát khỏi sự kìm hãm.
Khi Thanh Vũ thả tay ra, những bàn tay ma quỷ lập tức xuất hiện, siết chặt lấy cổ La Thị.
Cả người bà ta lạnh buốt, chỉ kịp thét lên một tiếng, nhưng rất nhanh, ngay cả tiếng hét cũng không phát ra được.
Những bóng ma điên cuồng lao vào thân thể của quản gia và những hộ vệ còn lại.
Dây đỏ đứt tung, ác quỷ nhập vào cơ thể.
Trong chốc lát, cả viện biến thành chốn quỷ dữ hoành hành.
Lục Kiều và Hồng Nhụy đứng im không dám nhúc nhích, hai nha hoàn vừa nãy vốn mạnh mẽ hùng hổ, lúc này lại trở nên nhỏ bé, đáng thương và bất lực.
Đặc biệt là khi họ chứng kiến cảnh quản gia tự nhổ từng chiếc răng, miệng đầy máu, rồi lại lao tới cắn xé La Thị, cả hai như muốn ngừng thở.
Nhìn thấy Thanh Vũ bước tới, hai người bất giác lùi lại, sau đó lại cố gắng lấy hết can đảm mà lên tiếng:
“Vương, vương phi... họ, họ...”
Thanh Vũ chớp mắt, mỉm cười: “Cảnh náo nhiệt này, có đẹp không?”
Lục Kiều mặt mũi tái nhợt, Hồng Nhụy nuốt khan, “Đẹp, đẹp lắm.” Chỉ là... thật hao tổn mạng người.
“Muốn nhìn rõ hơn không?”
Hai tiểu tỳ dù sợ hãi nhưng không thắng nổi sự tò mò, vẫn gật đầu.
Thanh Vũ giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào mí mắt trái của mỗi người, mở ra cho họ một nửa âm dương nhãn.
Ánh mắt nàng cụp xuống, đối diện với đôi mắt ma quỷ đẫm huyết lệ của nguyên chủ trong gương, tràn ngập vẻ tủi thân.
Ngay lập tức, Thanh Vũ khẽ nhếch môi tỏ vẻ chán ghét, chẳng buồn nhìn thêm.
“Ngươi thật chẳng có chút bản lĩnh nào cả!” Nàng quát mắng.
Đã cho cơ hội để tự mình báo thù, vậy mà nửa đêm vừa mới làm loạn đã bị người ta thu vào gương.
Bút phán quan "chậc" một tiếng: “Cái gương đồng này có thể nuốt hồn quỷ? Ngoài Vân Thanh Vũ ra, trong đó còn nhốt rất nhiều oan hồn khác sao?”
“La Thị dùng máu tươi của mình mở gương, định thả những hồn ma này ra để giết ngươi, bà ta đúng là không có não mà!”
“Những thứ tà vật như thế này, mỗi lần sử dụng đều phải trả giá bằng chính thọ mệnh của mình!”
Thanh Vũ đầy vẻ khinh bỉ, tự mình nói như đang độc thoại: “Đúng vậy, lấy thọ mệnh của mình ra làm cái giá để thả quỷ hại người, đến heo còn không ngu như vậy.”
La Thị trừng to mắt, không dám tin những lời này, bà ta muốn nói rằng không thể nào.
Nhìn vẻ mặt của bà ta, Thanh Vũ càng cười lớn hơn.
“Ha ha ha, bà ta quả nhiên không biết gì cả.”
“Đúng là bị người ta bán mà còn không hay biết?” Thanh Vũ nheo mắt như hiểu ra điều gì: “Để ta đoán xem, người đưa cho ngươi chiếc gương này là tên yêu đạo Vô Song? Hay là Vô Cực?”
Môi La Thị run rẩy không ngừng, bà ta kinh hãi đến mức không nói nên lời, nhưng phản ứng của bà ta đã đủ để Thanh Vũ có câu trả lời.
Thanh Vũ khẽ cười trong lòng, cuối cùng cũng đã giải đáp được nghi vấn bấy lâu.
Bút phán quan tiếp lời: “Những oan hồn trong gương đều tràn đầy hận ý đối với La Thị và những người bên cạnh bà ta, xem ra chính La Thị đã hại chết họ!”
“Hai tên yêu đạo đó và La Thị có lẽ đã cấu kết với nhau từ trước, tặng chiếc gương này cho bà ta chẳng qua là để tiện diệt khẩu mà thôi!”
“Ha ha ha, cái bà ngu ngốc này, còn tưởng rằng người ta đưa gương cho bà ta là để phòng thân cơ đấy!”
Nụ cười của Thanh Vũ lạnh lùng, một câu nói của nàng khiến La Thị như rơi vào hầm băng: “Ta thật sự rất tò mò, một nữ nhân nơi nội viện như ngươi, làm sao trên tay lại nhuốm máu của nhiều người đến vậy, mà toàn là mạng của những đứa trẻ.”
Đồng tử của La Thị co rút kịch liệt, như thể vừa bị sét đánh, giọng nói run rẩy: “Ngươi... ngươi biết những gì?”
Thanh Vũ không đáp, chỉ cười nhạt: “Chẳng phải ngươi muốn dùng cái gương này sao?”
“Để ta dạy ngươi, nó thực sự nên được sử dụng như thế nào.”
Vừa dứt lời, chiếc gương đồng trên tay Thanh Vũ liền nứt ra từng khe hở.
Những bóng ma mờ ảo lao ra khỏi gương, tranh nhau thoát khỏi sự kìm hãm.
Khi Thanh Vũ thả tay ra, những bàn tay ma quỷ lập tức xuất hiện, siết chặt lấy cổ La Thị.
Cả người bà ta lạnh buốt, chỉ kịp thét lên một tiếng, nhưng rất nhanh, ngay cả tiếng hét cũng không phát ra được.
Những bóng ma điên cuồng lao vào thân thể của quản gia và những hộ vệ còn lại.
Dây đỏ đứt tung, ác quỷ nhập vào cơ thể.
Trong chốc lát, cả viện biến thành chốn quỷ dữ hoành hành.
Lục Kiều và Hồng Nhụy đứng im không dám nhúc nhích, hai nha hoàn vừa nãy vốn mạnh mẽ hùng hổ, lúc này lại trở nên nhỏ bé, đáng thương và bất lực.
Đặc biệt là khi họ chứng kiến cảnh quản gia tự nhổ từng chiếc răng, miệng đầy máu, rồi lại lao tới cắn xé La Thị, cả hai như muốn ngừng thở.
Nhìn thấy Thanh Vũ bước tới, hai người bất giác lùi lại, sau đó lại cố gắng lấy hết can đảm mà lên tiếng:
“Vương, vương phi... họ, họ...”
Thanh Vũ chớp mắt, mỉm cười: “Cảnh náo nhiệt này, có đẹp không?”
Lục Kiều mặt mũi tái nhợt, Hồng Nhụy nuốt khan, “Đẹp, đẹp lắm.” Chỉ là... thật hao tổn mạng người.
“Muốn nhìn rõ hơn không?”
Hai tiểu tỳ dù sợ hãi nhưng không thắng nổi sự tò mò, vẫn gật đầu.
Thanh Vũ giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào mí mắt trái của mỗi người, mở ra cho họ một nửa âm dương nhãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.