Mở Hỷ Quan, Bách Quỷ Tán, Vương Phi Đến Từ Địa Ngục
Chương 22: Vả Mặt, Đúng Là Phải Tự Mình Ra Tay Mới Sảng Khoái
Nhất Oản Phật Khiêu Tường
10/10/2024
Sợi dây đỏ buộc chặt những chiếc chuông, tám phương vị đều treo một tấm gương đồng, hướng thẳng về phía cửa.
Lục Kiều và Hồng Nhụy cảm thấy không khí có điều bất ổn, tiếng chuông vang lên khiến cả hai như có lưỡi rìu bổ vào đầu, khiến đầu óc đau nhức dữ dội.
Bỗng nhiên, nơi cất giữ lá bùa đỏ của họ trở nên nóng rực, như có một luồng khí lạnh thâm nhập vào cơ thể.
Tiếng chuông khiến đầu họ như muốn nổ tung cuối cùng cũng dịu lại, hai người vừa mừng rỡ vừa hoảng hốt, quay sang nhìn Thanh Vũ.
Quả nhiên, lá bùa mà vương phi ban cho thật sự hữu dụng!
Thế nhưng, họ thấy Thanh Vũ đang ôm đầu, vẻ mặt đau đớn, miệng kêu lên: “Ồn ào quá... ồn ào muốn chết... đầu ta sắp nổ tung rồi...”
Hai người sững sờ.
Nhìn thấy vậy, quản gia bật cười ha hả, La Thị cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý, lạnh lùng cười nhạt:
“Ngươi đúng là mạng lớn thật, bị luyện thành hoạt nhân sát mà vẫn không chết.”
“Dù không biết ngươi gặp được kỳ duyên nào, có được chút bản lĩnh thông linh, nhưng ngươi tưởng rằng chỉ với vài trò mèo mọn, gọi một con tiểu quỷ tới, là có thể làm loạn ở phủ thượng thư sao?”
“Có phải cảm thấy đầu đau nhức không? Ha ha ha, chỉ cần tiếng chuông này vang thêm nửa nén hương nữa, ngươi sẽ biến thành một kẻ điên, khi đó ta sẽ xẻ thịt ngươi cho chó ăn, để ngươi nếm thử mùi vị hồn phi phách tán!”
“Để ngươi làm bạn chôn theo với Ngọc Kiều!”
La Thị cười sảng khoái, như thể đã nhìn thấy kết cục của Thanh Vũ.
Thanh Vũ bật cười: “Ôi, nghe thật đáng sợ quá nhỉ.” Nàng buông tay, gương mặt kiều diễm mà yêu mị lộ rõ vẻ khinh thường, không muốn diễn nữa: “Cho ngươi nửa ngày chuẩn bị, mà ngươi chỉ nghĩ ra được trò này thôi sao?”
Ánh mắt nàng liếc qua tấm gương đồng trong tay La Thị.
Trong gương có một nữ quỷ đang đập mạnh vào mặt gương, chính là Vân Thanh Vụ.
Tối qua, khi nàng ta còn đang làm loạn ở phủ thượng thư, thì bị nhốt vào trong gương này.
La Thị như bị bóp nghẹt cổ, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, “Ngươi không sao? Sao có thể!”
Thanh Vũ cười khẩy: “Chứ ngươi nghĩ sao? Dựa vào vài cái chuông rẻ tiền? Hay là dựa vào cái gương đồng vỡ nát kia, hay là dựa vào những suy nghĩ viển vông của ngươi?”
“Nói gì thì hai tên yêu đạo kia còn có chút bản lĩnh, ngươi chỉ là một nữ nhân bình thường, lấy đâu ra tự tin như vậy?” Thanh Vũ thật sự không hiểu.
“Không! Không thể nào!!”
La Thị hét lên, tối qua nữ quỷ đó nghe thấy tiếng chuông là lập tức chịu trói, tại sao hôm nay lại...
La Thị nghiến răng, lập tức cắn ngón tay, viết lên mặt gương một chữ “Tử”.
Chữ “Tử” vừa xuất hiện.
Những tấm gương đồng treo trong sân đều rung lên dữ dội, như thể có thứ gì đó muốn xông ra khỏi gương.
Những chiếc chuông buộc trên dây đỏ kêu lên điên cuồng.
Lục Kiều và Hồng Nhụy chỉ cảm thấy lá bùa đỏ ở thắt lưng trở nên nóng rực đến khó chịu.
“Vân Thanh Vũ! Ngươi hãy chết đi!!”
Tiếng thét hung hãn của La Thị bất ngờ biến thành tiếng gào kinh hoàng.
Quản gia cũng gào lên một tiếng, sợ hãi ngã ngồi xuống đất.
Lục Kiều và Hồng Nhụy mở to mắt kinh ngạc, họ thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ Thanh Vũ di chuyển thế nào, chỉ chớp mắt, nàng đã xuất hiện ngay trước mặt La Thị.
Thanh Vũ bóp lấy cổ La Thị, vung tay tát mạnh một cái.
Chát—
La Thị hét lên: “A—”
Thanh Vũ xuýt xoa, lẩm bẩm: “Vả mặt, đúng là phải tự mình ra tay mới sảng khoái.”
Nàng đảo tay, vung thêm một cái tát nữa, mang theo sức mạnh của quỷ, khiến răng hàm của La Thị bật ra.
“Ôi chà~ Sảng khoái quá!” Thanh Vũ cười lớn, liên tiếp vung tay tát tới tấp.
Quản gia sợ đến mức muốn chạy trốn, nhưng chỉ với một ánh mắt của Thanh Vũ, sợi dây đỏ buộc trên cột lập tức siết chặt quanh cổ lão, kéo lão lên cao như kéo xác chết.
Tiếng thét không ngừng vang lên, những tên hộ vệ còn chút ý thức thì đồng loạt lùi lại, có kẻ đập cửa muốn chạy thoát, có kẻ lại định trèo qua tường.
Phực phực phực—
Từng sợi dây đỏ đột ngột đứt ra, như những con rắn trườn đi, quấn lấy cổ hoặc mắt cá chân của từng tên hộ vệ, treo chúng lên lơ lửng giữa không trung.
Giống như những con côn trùng rơi vào mạng nhện, mọi sự giãy giụa đều trở nên vô ích.
La Thị run rẩy trong tay của Thanh Vũ, không thể hiểu nổi, rõ ràng Vân Thanh Vụ chỉ là một kẻ vô dụng, dù đã biến thành hoạt nhân sát, dù đã đội mồ sống lại, cũng không thể nào mạnh đến vậy!
“Ngươi... ngươi không phải Vân... ô ô...” La Thị bị siết chặt cổ, khó khăn nói không nên lời.
Thanh Vũ cười khẽ, ghé sát tai La Thị thì thầm: “Giờ mới nhận ra ta không phải sao? Đồ ngu ngốc.”
“Đáng tiếc, quá muộn rồi.”
Lục Kiều và Hồng Nhụy cảm thấy không khí có điều bất ổn, tiếng chuông vang lên khiến cả hai như có lưỡi rìu bổ vào đầu, khiến đầu óc đau nhức dữ dội.
Bỗng nhiên, nơi cất giữ lá bùa đỏ của họ trở nên nóng rực, như có một luồng khí lạnh thâm nhập vào cơ thể.
Tiếng chuông khiến đầu họ như muốn nổ tung cuối cùng cũng dịu lại, hai người vừa mừng rỡ vừa hoảng hốt, quay sang nhìn Thanh Vũ.
Quả nhiên, lá bùa mà vương phi ban cho thật sự hữu dụng!
Thế nhưng, họ thấy Thanh Vũ đang ôm đầu, vẻ mặt đau đớn, miệng kêu lên: “Ồn ào quá... ồn ào muốn chết... đầu ta sắp nổ tung rồi...”
Hai người sững sờ.
Nhìn thấy vậy, quản gia bật cười ha hả, La Thị cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý, lạnh lùng cười nhạt:
“Ngươi đúng là mạng lớn thật, bị luyện thành hoạt nhân sát mà vẫn không chết.”
“Dù không biết ngươi gặp được kỳ duyên nào, có được chút bản lĩnh thông linh, nhưng ngươi tưởng rằng chỉ với vài trò mèo mọn, gọi một con tiểu quỷ tới, là có thể làm loạn ở phủ thượng thư sao?”
“Có phải cảm thấy đầu đau nhức không? Ha ha ha, chỉ cần tiếng chuông này vang thêm nửa nén hương nữa, ngươi sẽ biến thành một kẻ điên, khi đó ta sẽ xẻ thịt ngươi cho chó ăn, để ngươi nếm thử mùi vị hồn phi phách tán!”
“Để ngươi làm bạn chôn theo với Ngọc Kiều!”
La Thị cười sảng khoái, như thể đã nhìn thấy kết cục của Thanh Vũ.
Thanh Vũ bật cười: “Ôi, nghe thật đáng sợ quá nhỉ.” Nàng buông tay, gương mặt kiều diễm mà yêu mị lộ rõ vẻ khinh thường, không muốn diễn nữa: “Cho ngươi nửa ngày chuẩn bị, mà ngươi chỉ nghĩ ra được trò này thôi sao?”
Ánh mắt nàng liếc qua tấm gương đồng trong tay La Thị.
Trong gương có một nữ quỷ đang đập mạnh vào mặt gương, chính là Vân Thanh Vụ.
Tối qua, khi nàng ta còn đang làm loạn ở phủ thượng thư, thì bị nhốt vào trong gương này.
La Thị như bị bóp nghẹt cổ, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, “Ngươi không sao? Sao có thể!”
Thanh Vũ cười khẩy: “Chứ ngươi nghĩ sao? Dựa vào vài cái chuông rẻ tiền? Hay là dựa vào cái gương đồng vỡ nát kia, hay là dựa vào những suy nghĩ viển vông của ngươi?”
“Nói gì thì hai tên yêu đạo kia còn có chút bản lĩnh, ngươi chỉ là một nữ nhân bình thường, lấy đâu ra tự tin như vậy?” Thanh Vũ thật sự không hiểu.
“Không! Không thể nào!!”
La Thị hét lên, tối qua nữ quỷ đó nghe thấy tiếng chuông là lập tức chịu trói, tại sao hôm nay lại...
La Thị nghiến răng, lập tức cắn ngón tay, viết lên mặt gương một chữ “Tử”.
Chữ “Tử” vừa xuất hiện.
Những tấm gương đồng treo trong sân đều rung lên dữ dội, như thể có thứ gì đó muốn xông ra khỏi gương.
Những chiếc chuông buộc trên dây đỏ kêu lên điên cuồng.
Lục Kiều và Hồng Nhụy chỉ cảm thấy lá bùa đỏ ở thắt lưng trở nên nóng rực đến khó chịu.
“Vân Thanh Vũ! Ngươi hãy chết đi!!”
Tiếng thét hung hãn của La Thị bất ngờ biến thành tiếng gào kinh hoàng.
Quản gia cũng gào lên một tiếng, sợ hãi ngã ngồi xuống đất.
Lục Kiều và Hồng Nhụy mở to mắt kinh ngạc, họ thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ Thanh Vũ di chuyển thế nào, chỉ chớp mắt, nàng đã xuất hiện ngay trước mặt La Thị.
Thanh Vũ bóp lấy cổ La Thị, vung tay tát mạnh một cái.
Chát—
La Thị hét lên: “A—”
Thanh Vũ xuýt xoa, lẩm bẩm: “Vả mặt, đúng là phải tự mình ra tay mới sảng khoái.”
Nàng đảo tay, vung thêm một cái tát nữa, mang theo sức mạnh của quỷ, khiến răng hàm của La Thị bật ra.
“Ôi chà~ Sảng khoái quá!” Thanh Vũ cười lớn, liên tiếp vung tay tát tới tấp.
Quản gia sợ đến mức muốn chạy trốn, nhưng chỉ với một ánh mắt của Thanh Vũ, sợi dây đỏ buộc trên cột lập tức siết chặt quanh cổ lão, kéo lão lên cao như kéo xác chết.
Tiếng thét không ngừng vang lên, những tên hộ vệ còn chút ý thức thì đồng loạt lùi lại, có kẻ đập cửa muốn chạy thoát, có kẻ lại định trèo qua tường.
Phực phực phực—
Từng sợi dây đỏ đột ngột đứt ra, như những con rắn trườn đi, quấn lấy cổ hoặc mắt cá chân của từng tên hộ vệ, treo chúng lên lơ lửng giữa không trung.
Giống như những con côn trùng rơi vào mạng nhện, mọi sự giãy giụa đều trở nên vô ích.
La Thị run rẩy trong tay của Thanh Vũ, không thể hiểu nổi, rõ ràng Vân Thanh Vụ chỉ là một kẻ vô dụng, dù đã biến thành hoạt nhân sát, dù đã đội mồ sống lại, cũng không thể nào mạnh đến vậy!
“Ngươi... ngươi không phải Vân... ô ô...” La Thị bị siết chặt cổ, khó khăn nói không nên lời.
Thanh Vũ cười khẽ, ghé sát tai La Thị thì thầm: “Giờ mới nhận ra ta không phải sao? Đồ ngu ngốc.”
“Đáng tiếc, quá muộn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.