Mở Hỷ Quan, Bách Quỷ Tán, Vương Phi Đến Từ Địa Ngục
Chương 10: Ngài Có Phải Là Nam Nhân Không?
Nhất Oản Phật Khiêu Tường
18/09/2024
Nữ đạo sĩ Vô Song đã bị chỉnh trang trước khi được đưa lên, chỉ còn lại vết thương trên trán. Nhìn từ ngoài, nàng ta thực sự trông giống như lời Tiêu Trầm Nghiễn nói - một nữ nhân vì quá đau buồn mà ngất đi bên cạnh quan tài.
Nhưng Vô Cực biết rõ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Hắn ta kiểm tra tình trạng của sư muội, và phát hiện ra ba hồn bảy vía của nàng ta đã bị quỷ khí phá hủy, nhìn bề ngoài thì còn sống, nhưng thực chất đã trở thành một cái xác không hồn.
Sự phẫn nộ và kinh hoàng dâng lên trong lòng Vô Cực.
Ngay sau đó, giọng nói điềm tĩnh nhưng chứa đầy sát khí của Tiêu Trầm Nghiễn vang lên, khiến mọi người trong phòng cảm thấy lạnh sống lưng.
"Nếu nàng ta là sư muội của ngươi, vậy không phải chỉ là một thị nữ bình thường."
"Bản vương rất tò mò, tại sao phủ thượng thư lại gả kèm một nữ đạo sĩ vào vương phủ? Các ngươi đang mưu tính gì?"
Keng!
Đám thân vệ áo giáp đen xung quanh đồng loạt rút kiếm.
Vân Hậu Hành và Vô Cực run rẩy, lo sợ nhìn Tiêu Trầm Nghiễn.
Nam nhân ngồi lặng lẽ trên ghế thái sư, dù cơ thể có vẻ yếu ớt bệnh tật, nhưng sát khí tỏa ra từ người hắn là không thể che giấu.
"Vân thượng thư, ngươi đã nghĩ ra lời giải thích chưa?"
Vân Hậu Hành toát mồ hôi lạnh, nhìn Vô Cực như cầu cứu. Ông ta nhanh chóng chỉ tay về phía Thanh Vũ: "Là nàng ta! Chính nàng ta hại người!"
Vô Cực vội vàng nói: "Sư muội của ta chỉ vào vương phủ để giúp đảm bảo không có ma quỷ quấy phá trong hôn lễ. Không ngờ, chính muội ấy lại bị hại!"
Vẻ mặt hắn ta đầy đau đớn, ánh mắt đầy căm hận nhìn về phía Thanh Vũ, hét lên:
"Vương gia có điều không biết, loài ác quỷ mượn xác hoàn hồn này rất giỏi mê hoặc lòng người, dùng tà thuật che mắt để điều khiển tâm trí người khác."
"Nàng ta giết tiểu thư Ngọc Kiều chỉ là khởi đầu, về sau chắc chắn sẽ ăn tim gan của người sống mỗi ngày để duy trì sự tồn tại ở nhân gian."
"Nếu không tiêu diệt nàng ta, hậu họa khôn lường!"
Lời nói của Vô Cực nghe có vẻ hợp lý, Vân Hậu Hành cũng vội vã gật đầu theo: "Đúng vậy! Con quỷ này đã giết nữ nhi ta, không thể để nó ở lại nhân gian tiếp tục làm hại người khác!"
Hai người họ đã xác định Thanh Vũ chính là kẻ mượn xác báo thù, và chắc chắn ác quỷ này muốn giết chết họ, vì họ là kẻ chủ mưu của hoạt nhân sát.
Nếu không nhanh chóng tiêu diệt nàng, họ chắc chắn sẽ là những kẻ đầu tiên chết dưới tay nàng.
"Đạo sĩ rởm từ đâu ra, nói ta là quỷ thì ta là quỷ sao?" Thanh Vũ cười khẩy.
Vô Cực cầm phất trần quét qua: "Còn dám chối cãi? Bần đạo sẽ khiến ngươi hiện nguyên hình!"
Hắn ta lấy ra năm tấm bùa vàng, chúng tự bốc cháy và bay về phía Thanh Vũ.
Gió thổi qua, năm tấm bùa lập tức bị cuốn ngược lại, dính chặt vào tay áo của Vô Cực và lập tức bốc cháy dữ dội.
Vô Cực hoảng hốt kêu lên, vội vàng cởi bỏ áo ngoài, ánh mắt hắn trở nên hung hãn: "Quả nhiên là ác quỷ! Đạo hạnh không tầm thường!"
"Đạo sĩ rởm thì có!" Thanh Vũ cười mỉa, liếc về phía Tiêu Trầm Nghiễn, ánh mắt đầy thách thức: "Vương gia, ngài cứ để người khác đến tận cửa bôi nhọ vương phi của ngài như vậy sao? Ngài có phải là nam nhân không?"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Tiêu Trầm Nghiễn vân vê chuỗi Phật châu trong tay, đứng dậy.
Hắn cao gần một mét chín, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng, khí chất đầy uy lực khiến mọi người khó thở. Khi hắn trầm lặng, cảm giác áp lực càng thêm khủng khiếp, không ai dám đối diện với hắn.
Vân Hậu Hành và Vô Cực cảm thấy lạnh sống lưng.
Họ mải mê đối phó với Thanh Vũ mà quên mất rằng Tiêu Trầm Nghiễn còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Tiêu Trầm Nghiễn vẫn giữ chuỗi phật châu trong tay, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Vương phi nói rất có lý."
"Nếu Vân thượng thư và đạo trưởng Vô Cực đã chắc chắn rằng vương phi là quỷ, vậy thì hãy đưa ra bằng chứng. Nếu không..."
Keng!
Đám thân vệ áo giáp đen vừa thu kiếm không lâu lại rút ra đồng loạt, mũi kiếm chĩa thẳng vào Vân Hậu Hành và Vô Cực.
Tiêu Trầm Nghiễn cười nhạt: "Nếu không có bằng chứng, thì tất cả các ngươi sẽ phải chết và làm quỷ."
Thanh Vũ nhướng mày thích thú.
Cả Vân Hậu Hành và Vô Cực đều thở hổn hển, Vô Cực cắn răng nói: "Bần đạo có cách để chứng minh. Ác quỷ sợ lửa, chỉ cần chất củi và đốt lửa, nếu nàng ta là quỷ, sẽ hiện nguyên hình!"
"Đồ ngu! Người sống chẳng lẽ không sợ lửa?" Thanh Vũ chế giễu: "Đưa một người lên giàn hỏa thiêu, chẳng phải dù là người cũng sẽ bị đốt thành tro sao?"
"Sao ngươi không đề nghị chặt đầu ta luôn xem ta có còn thở nữa không?"
Thanh Vũ đảo mắt: "Đồ ngốc!"
Sắc mặt Vô Cực trắng bệch.
Mọi người trong vương phủ suýt nữa bật cười, nhưng Thanh Vũ lại tiếp tục: "Nhưng muốn ta đồng ý thử lửa, cũng không phải là không thể."
Tim Vô Cực như ngừng đập.
Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào hắn ta, nụ cười quỷ dị:
"Mỗi mình ta lên giàn thiêu thì chán lắm. Theo như ngươi nói, chỉ có quỷ mới sợ lửa. Vậy ngươi là người, ngươi không sợ lửa đâu, đúng không? Vậy thì cùng lên thử với ta đi."
"Nếu ngươi sợ, vậy chẳng phải chứng minh ngươi không phải người?"
"Không phải người... thì đáng bị chặt đầu!"
Sắc mặt Vô Cực thay đổi, hắn ta hoảng loạn, và ngay lập tức nghe thấy Tiêu Trầm Nghiễn ra lệnh:
"Người đâu, chất củi, đốt lửa!”
Nhưng Vô Cực biết rõ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Hắn ta kiểm tra tình trạng của sư muội, và phát hiện ra ba hồn bảy vía của nàng ta đã bị quỷ khí phá hủy, nhìn bề ngoài thì còn sống, nhưng thực chất đã trở thành một cái xác không hồn.
Sự phẫn nộ và kinh hoàng dâng lên trong lòng Vô Cực.
Ngay sau đó, giọng nói điềm tĩnh nhưng chứa đầy sát khí của Tiêu Trầm Nghiễn vang lên, khiến mọi người trong phòng cảm thấy lạnh sống lưng.
"Nếu nàng ta là sư muội của ngươi, vậy không phải chỉ là một thị nữ bình thường."
"Bản vương rất tò mò, tại sao phủ thượng thư lại gả kèm một nữ đạo sĩ vào vương phủ? Các ngươi đang mưu tính gì?"
Keng!
Đám thân vệ áo giáp đen xung quanh đồng loạt rút kiếm.
Vân Hậu Hành và Vô Cực run rẩy, lo sợ nhìn Tiêu Trầm Nghiễn.
Nam nhân ngồi lặng lẽ trên ghế thái sư, dù cơ thể có vẻ yếu ớt bệnh tật, nhưng sát khí tỏa ra từ người hắn là không thể che giấu.
"Vân thượng thư, ngươi đã nghĩ ra lời giải thích chưa?"
Vân Hậu Hành toát mồ hôi lạnh, nhìn Vô Cực như cầu cứu. Ông ta nhanh chóng chỉ tay về phía Thanh Vũ: "Là nàng ta! Chính nàng ta hại người!"
Vô Cực vội vàng nói: "Sư muội của ta chỉ vào vương phủ để giúp đảm bảo không có ma quỷ quấy phá trong hôn lễ. Không ngờ, chính muội ấy lại bị hại!"
Vẻ mặt hắn ta đầy đau đớn, ánh mắt đầy căm hận nhìn về phía Thanh Vũ, hét lên:
"Vương gia có điều không biết, loài ác quỷ mượn xác hoàn hồn này rất giỏi mê hoặc lòng người, dùng tà thuật che mắt để điều khiển tâm trí người khác."
"Nàng ta giết tiểu thư Ngọc Kiều chỉ là khởi đầu, về sau chắc chắn sẽ ăn tim gan của người sống mỗi ngày để duy trì sự tồn tại ở nhân gian."
"Nếu không tiêu diệt nàng ta, hậu họa khôn lường!"
Lời nói của Vô Cực nghe có vẻ hợp lý, Vân Hậu Hành cũng vội vã gật đầu theo: "Đúng vậy! Con quỷ này đã giết nữ nhi ta, không thể để nó ở lại nhân gian tiếp tục làm hại người khác!"
Hai người họ đã xác định Thanh Vũ chính là kẻ mượn xác báo thù, và chắc chắn ác quỷ này muốn giết chết họ, vì họ là kẻ chủ mưu của hoạt nhân sát.
Nếu không nhanh chóng tiêu diệt nàng, họ chắc chắn sẽ là những kẻ đầu tiên chết dưới tay nàng.
"Đạo sĩ rởm từ đâu ra, nói ta là quỷ thì ta là quỷ sao?" Thanh Vũ cười khẩy.
Vô Cực cầm phất trần quét qua: "Còn dám chối cãi? Bần đạo sẽ khiến ngươi hiện nguyên hình!"
Hắn ta lấy ra năm tấm bùa vàng, chúng tự bốc cháy và bay về phía Thanh Vũ.
Gió thổi qua, năm tấm bùa lập tức bị cuốn ngược lại, dính chặt vào tay áo của Vô Cực và lập tức bốc cháy dữ dội.
Vô Cực hoảng hốt kêu lên, vội vàng cởi bỏ áo ngoài, ánh mắt hắn trở nên hung hãn: "Quả nhiên là ác quỷ! Đạo hạnh không tầm thường!"
"Đạo sĩ rởm thì có!" Thanh Vũ cười mỉa, liếc về phía Tiêu Trầm Nghiễn, ánh mắt đầy thách thức: "Vương gia, ngài cứ để người khác đến tận cửa bôi nhọ vương phi của ngài như vậy sao? Ngài có phải là nam nhân không?"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Tiêu Trầm Nghiễn vân vê chuỗi Phật châu trong tay, đứng dậy.
Hắn cao gần một mét chín, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng, khí chất đầy uy lực khiến mọi người khó thở. Khi hắn trầm lặng, cảm giác áp lực càng thêm khủng khiếp, không ai dám đối diện với hắn.
Vân Hậu Hành và Vô Cực cảm thấy lạnh sống lưng.
Họ mải mê đối phó với Thanh Vũ mà quên mất rằng Tiêu Trầm Nghiễn còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Tiêu Trầm Nghiễn vẫn giữ chuỗi phật châu trong tay, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Vương phi nói rất có lý."
"Nếu Vân thượng thư và đạo trưởng Vô Cực đã chắc chắn rằng vương phi là quỷ, vậy thì hãy đưa ra bằng chứng. Nếu không..."
Keng!
Đám thân vệ áo giáp đen vừa thu kiếm không lâu lại rút ra đồng loạt, mũi kiếm chĩa thẳng vào Vân Hậu Hành và Vô Cực.
Tiêu Trầm Nghiễn cười nhạt: "Nếu không có bằng chứng, thì tất cả các ngươi sẽ phải chết và làm quỷ."
Thanh Vũ nhướng mày thích thú.
Cả Vân Hậu Hành và Vô Cực đều thở hổn hển, Vô Cực cắn răng nói: "Bần đạo có cách để chứng minh. Ác quỷ sợ lửa, chỉ cần chất củi và đốt lửa, nếu nàng ta là quỷ, sẽ hiện nguyên hình!"
"Đồ ngu! Người sống chẳng lẽ không sợ lửa?" Thanh Vũ chế giễu: "Đưa một người lên giàn hỏa thiêu, chẳng phải dù là người cũng sẽ bị đốt thành tro sao?"
"Sao ngươi không đề nghị chặt đầu ta luôn xem ta có còn thở nữa không?"
Thanh Vũ đảo mắt: "Đồ ngốc!"
Sắc mặt Vô Cực trắng bệch.
Mọi người trong vương phủ suýt nữa bật cười, nhưng Thanh Vũ lại tiếp tục: "Nhưng muốn ta đồng ý thử lửa, cũng không phải là không thể."
Tim Vô Cực như ngừng đập.
Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào hắn ta, nụ cười quỷ dị:
"Mỗi mình ta lên giàn thiêu thì chán lắm. Theo như ngươi nói, chỉ có quỷ mới sợ lửa. Vậy ngươi là người, ngươi không sợ lửa đâu, đúng không? Vậy thì cùng lên thử với ta đi."
"Nếu ngươi sợ, vậy chẳng phải chứng minh ngươi không phải người?"
"Không phải người... thì đáng bị chặt đầu!"
Sắc mặt Vô Cực thay đổi, hắn ta hoảng loạn, và ngay lập tức nghe thấy Tiêu Trầm Nghiễn ra lệnh:
"Người đâu, chất củi, đốt lửa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.