Mở Hỷ Quan, Bách Quỷ Tán, Vương Phi Đến Từ Địa Ngục
Chương 9: Yêu Ma Phương Nào, Dám Tác Oai Tác Quái Trong Vương Phủ
Nhất Oản Phật Khiêu Tường
18/09/2024
Tiêu Trầm Nghiễn: "..."
Hắn nhớ lại đêm qua, khi ý thức mơ hồ, có một mùi hương thanh mát, như mùi tuyết đầu mùa tràn ngập trong khoang miệng và mũi, giờ đây mùi hương đó lại khuấy động, khiến cơ thể hắn sinh ra cảm giác kỳ lạ như bị thiêu đốt.
Như thể có một ngọn lửa bùng lên trong đầu hắn.
Bang!
Thanh Vũ nhìn nam nhân với vẻ mặt u ám đập mạnh cửa rời đi, nàng trợn mắt, nói nhỏ: "Nhát gan", rồi kéo chăn ngủ tiếp.
Bên ngoài, đám thân vệ lo lắng suốt đêm.
Bách Tuế thấy Tiêu Trầm Nghiễn bước ra, thở phào nhẹ nhõm được nửa chừng, rồi nghẹn lại trong họng, những người khác cũng trưng ra vẻ mặt như thấy quỷ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào mặt và cổ của Tiêu Trầm Nghiễn.
Tiêu Trầm Nghiễn cảm thấy có gì đó bất thường, sắc mặt tối sầm lại, hắn chỉnh lại áo choàng và nói: "Tới thư phòng."
Nhưng trên đường đi, thân binh đến báo cáo rằng Vân Hậu Hành đã đến.
Trong mắt Tiêu Trầm Nghiễn thoáng hiện sự khinh miệt, xem ra lão ta đã đợi cả đêm, không thấy tin hắn chết nên không giữ được bình tĩnh mà đến đây.
"Còn nữ đạo sĩ tên Vô Song kia, đã thẩm vấn được gì chưa?"
"Nàng ta vẫn còn hôn mê, dù tra tấn cũng không tỉnh, xem ra không phải giả vờ." Tư Đồ Kính nói.
Bước chân của Tiêu Trầm Nghiễn khựng lại.
Tư Đồ Kính nhún vai: "Mọi cách ta thử đều vô ích." Ánh mắt hắn đầy ẩn ý khi liếc về phía căn phòng: "Có khi nào là vị vương phi mới vào phủ không muốn để nữ đạo sĩ đó tỉnh lại cũng nên."
Trong mắt Tiêu Trầm Nghiễn lóe lên ánh nhìn sâu thẳm.
"Đưa Vân Hậu Hành đến Trích Tinh Viện, và mang cả Vân Ngọc Kiều cùng cái quan tài kia theo. Để ông ta tự mình nhận diện nữ nhi."
Là cha thì hẳn phải nhận ra được con mình, biết rõ đó là người hay quỷ.
Hắn cũng muốn xem "Vân Thanh Vụ" sẽ phản ứng thế nào khi gặp người cha "tốt" này.
...
Tại Trích Tinh viện, khi Vân Hậu Hành nhìn thấy thi thể thê thảm của Vân Ngọc Kiều trong quan tài, chân ông ta mềm nhũn.
Ông ta ngước nhìn Tiêu Trầm Nghiễn đang ngồi trong hành lang uống thuốc, đôi mắt rưng rưng nước mắt, lên tiếng trước: "Vương gia! Nữ nhi ta khỏe mạnh gả vào vương phủ, sao lại chết rồi?"
Tiêu Trầm Nghiễn đặt chén thuốc xuống, khuôn mặt anh tuấn mang vẻ bệnh tật, toàn bộ sự sắc bén dường như đã bị bào mòn, nhưng khi hắn cất giọng, vẫn tạo ra áp lực nặng nề:
"Vân thượng thư quên rồi sao, là xác chết được khiêng từ phủ ngươi vào vương phủ, bây giờ lại hỏi bản vương tại sao chết?"
Vân Hậu Hành làm ra vẻ đau khổ: "Hôm qua đúng là đại tiểu thư của phủ ta chết trước khi xuất giá, nhưng nhị tiểu thư Ngọc Kiều khi gả vào vẫn còn sống mà!"
"Thật sao?" Tiêu Trầm Nghiễn giả vờ ngạc nhiên nhướng mày.
Bách Tuế lên tiếng: "Vân thượng thư nhớ nhầm rồi chăng, rõ ràng người sống gả vào là đại tiểu thư, còn nhị tiểu thư mới là người chết mà!"
Vân Hậu Hành sửng sốt, vị đạo sĩ trẻ tuổi nhắm mắt dưỡng thần đứng bên cạnh cũng bừng mắt tỉnh dậy.
Vị đạo sĩ này tên là Vô Cực, chính là sư huynh của nữ đạo sĩ bên cạnh Vân Ngọc Kiều tối qua và cũng là kẻ chủ mưu luyện chế hoạt nhân sát.
Đêm qua hắn ta cảm nhận được hoạt nhân sát đã thành công, theo lý thuyết, vương phủ của Tiêu Trầm Nghiễn đáng lẽ phải gặp họa. Nhưng mọi chuyện diễn ra trái với dự tính, thêm nữa lại không có tin tức từ sư muội của hắn ta.
Vì vậy sáng nay hắn ta theo Vân Hậu Hành đến đây.
Vân Hậu Hành vội nói: "Không thể nào! Người nằm trong quan tài gả vào vương phủ chính là đại tiểu thư Vân Thanh Vụ!"
Cộc.
Tiêu Trầm Nghiễn gõ nhẹ ngón tay xuống bàn: "Thế thì lạ thật, chẳng lẽ đêm qua bản vương lại thành thân với một xác chết?"
Lúc này, trong lòng Vân Hậu Hành cũng tràn ngập sự hoang mang, ông ta theo phản xạ nhìn về phía Vô Cực.
Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
"Người đâu, mời vương phi ra đây, để nàng gặp cha mình."
Bên trong phòng.
Thanh Vũ đã bị đánh thức từ lâu, nhưng nàng chậm rãi sửa soạn, chưa vội lộ diện.
“Đúng là lòng dạ hiểm độc.”
Không hổ danh Tiêu Trầm Nghiễn, biết cách khiến nàng gặp rắc rối.
Nhưng Vân Hậu Hành tự đưa mình đến đây cũng tốt, đỡ tốn công nàng phải đi tìm.
Thanh Vũ bước ra, đối diện với ánh mắt sửng sốt của Vân Hậu Hành, nở nụ cười rạng rỡ: "Ồ, phụ thân đại nhân đến rồi à~"
Sắc mặt Vân Hậu Hành tái mét, ông ta theo bản năng lùi lại ba bước, suýt chút nữa buột miệng thốt lên: Sao ngươi có thể còn sống?
Vô Cực hét lên: "Yêu ma phương nào, dám tác oai tác quái trong vương phủ!"
Bách Tuế giả vờ kinh ngạc: "Yêu ma gì? Đây chẳng phải đại tiểu thư của Vân thượng thư, vương phi của vương phủ ta sao?"
"Không! Nàng ta không phải là đại tiểu thư của ta!" Vân Hậu Hành kinh hoàng: "Nàng ta là quỷ! Nàng ta chắc chắn không phải là người! Đại tiểu thư Vân Thanh Vụ đã chết từ hôm qua rồi!"
"Ta biết rồi, chắc chắn chính con yêu quái này đã giết chết Ngọc Kiều của ta, đúng không?"
Mắt của Vô Cực cũng tràn đầy sát khí, hắn ta nhìn chằm chằm vào Thanh Vũ: "Ngay khi bước vào vương phủ, bần đạo đã cảm nhận được có quỷ khí dày đặc, nhất định có yêu ma đang hại người, và bây giờ ta đã tìm thấy nguồn gốc."
Vân Ngọc Kiều đã chết, Vô Cực đoán rằng sư muội của mình cũng đã gặp nạn.
"Vị này là ai?" Tiêu Trầm Nghiễn hỏi, liếc mắt nhìn Vô Cực.
"Bần đạo pháp hiệu là Vô Cực."
Đôi mắt Tiêu Trầm Nghiễn hơi nheo lại, Tư Đồ Kính hiểu ý, không lâu sau, một nữ tử ăn mặc như thị nữ, bất tỉnh nhân sự, được đưa vào.
Đó chính là sư muội của Vô Cực, nữ đạo sĩ tên Vô Song.
Sắc mặt Vô Cực thay đổi, lập tức tiến tới, nghiêm giọng hỏi: "Tại sao sư muội của ta lại trở nên thế này?"
"Sư muội?" Tiêu Trầm Nghiễn tỏ vẻ ngạc nhiên: "Chẳng phải nữ tử này là thị nữ của nhị tiểu thư Vân Ngọc Kiều sao?"
Hắn nói với vẻ thản nhiên: "Bản vương cứ nghĩ rằng nàng ta vì trung thành với chủ cũ nên muốn đi theo nhị tiểu thư xuống suối vàng làm bạn, thế nên nằm ngất cạnh quan tài, gọi thế nào cũng không tỉnh.”
Hắn nhớ lại đêm qua, khi ý thức mơ hồ, có một mùi hương thanh mát, như mùi tuyết đầu mùa tràn ngập trong khoang miệng và mũi, giờ đây mùi hương đó lại khuấy động, khiến cơ thể hắn sinh ra cảm giác kỳ lạ như bị thiêu đốt.
Như thể có một ngọn lửa bùng lên trong đầu hắn.
Bang!
Thanh Vũ nhìn nam nhân với vẻ mặt u ám đập mạnh cửa rời đi, nàng trợn mắt, nói nhỏ: "Nhát gan", rồi kéo chăn ngủ tiếp.
Bên ngoài, đám thân vệ lo lắng suốt đêm.
Bách Tuế thấy Tiêu Trầm Nghiễn bước ra, thở phào nhẹ nhõm được nửa chừng, rồi nghẹn lại trong họng, những người khác cũng trưng ra vẻ mặt như thấy quỷ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào mặt và cổ của Tiêu Trầm Nghiễn.
Tiêu Trầm Nghiễn cảm thấy có gì đó bất thường, sắc mặt tối sầm lại, hắn chỉnh lại áo choàng và nói: "Tới thư phòng."
Nhưng trên đường đi, thân binh đến báo cáo rằng Vân Hậu Hành đã đến.
Trong mắt Tiêu Trầm Nghiễn thoáng hiện sự khinh miệt, xem ra lão ta đã đợi cả đêm, không thấy tin hắn chết nên không giữ được bình tĩnh mà đến đây.
"Còn nữ đạo sĩ tên Vô Song kia, đã thẩm vấn được gì chưa?"
"Nàng ta vẫn còn hôn mê, dù tra tấn cũng không tỉnh, xem ra không phải giả vờ." Tư Đồ Kính nói.
Bước chân của Tiêu Trầm Nghiễn khựng lại.
Tư Đồ Kính nhún vai: "Mọi cách ta thử đều vô ích." Ánh mắt hắn đầy ẩn ý khi liếc về phía căn phòng: "Có khi nào là vị vương phi mới vào phủ không muốn để nữ đạo sĩ đó tỉnh lại cũng nên."
Trong mắt Tiêu Trầm Nghiễn lóe lên ánh nhìn sâu thẳm.
"Đưa Vân Hậu Hành đến Trích Tinh Viện, và mang cả Vân Ngọc Kiều cùng cái quan tài kia theo. Để ông ta tự mình nhận diện nữ nhi."
Là cha thì hẳn phải nhận ra được con mình, biết rõ đó là người hay quỷ.
Hắn cũng muốn xem "Vân Thanh Vụ" sẽ phản ứng thế nào khi gặp người cha "tốt" này.
...
Tại Trích Tinh viện, khi Vân Hậu Hành nhìn thấy thi thể thê thảm của Vân Ngọc Kiều trong quan tài, chân ông ta mềm nhũn.
Ông ta ngước nhìn Tiêu Trầm Nghiễn đang ngồi trong hành lang uống thuốc, đôi mắt rưng rưng nước mắt, lên tiếng trước: "Vương gia! Nữ nhi ta khỏe mạnh gả vào vương phủ, sao lại chết rồi?"
Tiêu Trầm Nghiễn đặt chén thuốc xuống, khuôn mặt anh tuấn mang vẻ bệnh tật, toàn bộ sự sắc bén dường như đã bị bào mòn, nhưng khi hắn cất giọng, vẫn tạo ra áp lực nặng nề:
"Vân thượng thư quên rồi sao, là xác chết được khiêng từ phủ ngươi vào vương phủ, bây giờ lại hỏi bản vương tại sao chết?"
Vân Hậu Hành làm ra vẻ đau khổ: "Hôm qua đúng là đại tiểu thư của phủ ta chết trước khi xuất giá, nhưng nhị tiểu thư Ngọc Kiều khi gả vào vẫn còn sống mà!"
"Thật sao?" Tiêu Trầm Nghiễn giả vờ ngạc nhiên nhướng mày.
Bách Tuế lên tiếng: "Vân thượng thư nhớ nhầm rồi chăng, rõ ràng người sống gả vào là đại tiểu thư, còn nhị tiểu thư mới là người chết mà!"
Vân Hậu Hành sửng sốt, vị đạo sĩ trẻ tuổi nhắm mắt dưỡng thần đứng bên cạnh cũng bừng mắt tỉnh dậy.
Vị đạo sĩ này tên là Vô Cực, chính là sư huynh của nữ đạo sĩ bên cạnh Vân Ngọc Kiều tối qua và cũng là kẻ chủ mưu luyện chế hoạt nhân sát.
Đêm qua hắn ta cảm nhận được hoạt nhân sát đã thành công, theo lý thuyết, vương phủ của Tiêu Trầm Nghiễn đáng lẽ phải gặp họa. Nhưng mọi chuyện diễn ra trái với dự tính, thêm nữa lại không có tin tức từ sư muội của hắn ta.
Vì vậy sáng nay hắn ta theo Vân Hậu Hành đến đây.
Vân Hậu Hành vội nói: "Không thể nào! Người nằm trong quan tài gả vào vương phủ chính là đại tiểu thư Vân Thanh Vụ!"
Cộc.
Tiêu Trầm Nghiễn gõ nhẹ ngón tay xuống bàn: "Thế thì lạ thật, chẳng lẽ đêm qua bản vương lại thành thân với một xác chết?"
Lúc này, trong lòng Vân Hậu Hành cũng tràn ngập sự hoang mang, ông ta theo phản xạ nhìn về phía Vô Cực.
Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
"Người đâu, mời vương phi ra đây, để nàng gặp cha mình."
Bên trong phòng.
Thanh Vũ đã bị đánh thức từ lâu, nhưng nàng chậm rãi sửa soạn, chưa vội lộ diện.
“Đúng là lòng dạ hiểm độc.”
Không hổ danh Tiêu Trầm Nghiễn, biết cách khiến nàng gặp rắc rối.
Nhưng Vân Hậu Hành tự đưa mình đến đây cũng tốt, đỡ tốn công nàng phải đi tìm.
Thanh Vũ bước ra, đối diện với ánh mắt sửng sốt của Vân Hậu Hành, nở nụ cười rạng rỡ: "Ồ, phụ thân đại nhân đến rồi à~"
Sắc mặt Vân Hậu Hành tái mét, ông ta theo bản năng lùi lại ba bước, suýt chút nữa buột miệng thốt lên: Sao ngươi có thể còn sống?
Vô Cực hét lên: "Yêu ma phương nào, dám tác oai tác quái trong vương phủ!"
Bách Tuế giả vờ kinh ngạc: "Yêu ma gì? Đây chẳng phải đại tiểu thư của Vân thượng thư, vương phi của vương phủ ta sao?"
"Không! Nàng ta không phải là đại tiểu thư của ta!" Vân Hậu Hành kinh hoàng: "Nàng ta là quỷ! Nàng ta chắc chắn không phải là người! Đại tiểu thư Vân Thanh Vụ đã chết từ hôm qua rồi!"
"Ta biết rồi, chắc chắn chính con yêu quái này đã giết chết Ngọc Kiều của ta, đúng không?"
Mắt của Vô Cực cũng tràn đầy sát khí, hắn ta nhìn chằm chằm vào Thanh Vũ: "Ngay khi bước vào vương phủ, bần đạo đã cảm nhận được có quỷ khí dày đặc, nhất định có yêu ma đang hại người, và bây giờ ta đã tìm thấy nguồn gốc."
Vân Ngọc Kiều đã chết, Vô Cực đoán rằng sư muội của mình cũng đã gặp nạn.
"Vị này là ai?" Tiêu Trầm Nghiễn hỏi, liếc mắt nhìn Vô Cực.
"Bần đạo pháp hiệu là Vô Cực."
Đôi mắt Tiêu Trầm Nghiễn hơi nheo lại, Tư Đồ Kính hiểu ý, không lâu sau, một nữ tử ăn mặc như thị nữ, bất tỉnh nhân sự, được đưa vào.
Đó chính là sư muội của Vô Cực, nữ đạo sĩ tên Vô Song.
Sắc mặt Vô Cực thay đổi, lập tức tiến tới, nghiêm giọng hỏi: "Tại sao sư muội của ta lại trở nên thế này?"
"Sư muội?" Tiêu Trầm Nghiễn tỏ vẻ ngạc nhiên: "Chẳng phải nữ tử này là thị nữ của nhị tiểu thư Vân Ngọc Kiều sao?"
Hắn nói với vẻ thản nhiên: "Bản vương cứ nghĩ rằng nàng ta vì trung thành với chủ cũ nên muốn đi theo nhị tiểu thư xuống suối vàng làm bạn, thế nên nằm ngất cạnh quan tài, gọi thế nào cũng không tỉnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.