Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Chương 17: Nhất Cử Lưỡng Tiện
Lạc Tử Thất
05/07/2024
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Tình đỏ lên, lấy tay che bát cơm, nói: "Em có thể tự mình lột, anh lột một ít cho Tiểu Yến ăn đi."
Chu Tiểu Yến rất thức thời, vội vàng nói: "Không cần, chị dâu năm, em sẽ tự ăn.”
“Anh năm, anh lột cho chị dâu ăn đi.” Nói xong, cô cười híp mắt như con mèo con.
Thấy anh năm đối xử tốt với chị dâu như vậy, cô vui vẻ hơn so với bất cứ ai.
Như vậy về sau chị dâu cũng không cần mệt mỏi như vậy nữa.
Cho nên, cẩu lương này cô ăn rất thoải mái, dù ăn thêm một chút cũng không sao, cô chịu đựng được.
Chu Phong cười nói với Tô Tiểu Tình: "Em xem, Tiểu Yến bảo anh lột cho em ăn kìa.”
Nói xong, Chu Phong tiếp tục cầm một con cua hấp bắt đầu lột vỏ.
Tô Tiểu Tình không tiện nói thêm cái gì, lại lo lắng Chu Phong sẽ nói thêm một ít lời khiến cô mặt đỏ tới mang tai nữa.
Yên lặng tiếp nhận sự đối xử tốt của Chu Phong.
Bữa cơm ăn đến giữa chừng, Chu Tiểu Yến ăn cua cay đến độ đứng cả lên, lấy tay tát tát miệng vì quá cay.
Nhưng lại quá ngon, hoàn toàn không dừng lại được.
Cho đến bây giờ cô cũng không biết anh năm nhà mình lại còn có tay nghề nấu cua ngon như này.
“Anh năm, cay quá, em ăn cua hấp đây.” Chu Tiểu Yến nói, cầm một con cua hấp lên.
Bắt đầu học cách Chu Phong xử lý những thứ không thể ăn trong cua.
Rốt cục xử lý xong, bẻ cua thành hai nửa, sau khi ăn một miếng, cô hưởng thụ nhắm mắt lại, thán phục nói: "Không ngờ cua hấp này thế mà ăn lại ngon như vậy! Xem ra trước kia là do chúng ta không biết nấu cua, cũng không biết cách ăn cua!”
“Nấu bằng cách này ăn ngon quá!”
Chu Phong vừa cười vừa nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
Bữa tối này ba người đều ăn rất thỏa mãn, Chu Tiểu Yến giúp thu dọn bát đũa.
Tô Tiểu Tình chuẩn bị rửa chén, Chu Phong nói để anh làm.
Tô Tiểu Tình kinh ngạc nhìn Chu Phong, "Anh rửa?”
Từ khi hai người kết hôn, cho đến bây giờ Chu Phong chưa từng rửa bát đũa.
“Ừm, em và Tiểu Yến tắm cho các bảo bảo đi, công việc dọn phòng bếp cứ giao cho anh, anh sẽ dọn dẹp nơi này sạch sẽ.” Chu Phong vừa cười vừa nói.
Tô Tiểu Tình không nói thêm gì nữa, ra khỏi phòng bếp.
Trong lòng hơi cảm thấy có gì đó không còn giống trước kia.
Chu Phong hình như thật sự bắt đầu thay đổi.
Nhưng không biết sự thay đổi này sẽ kéo dài mấy ngày đây.
--
Sau khi Tô Tiểu Tình đi, Chu Phong rửa bát đũa xong, lại rửa sạch nồi niêu xoong chảo, quét dọn phòng bếp một lần nữa.
Dọn xong những thứ này, đã qua một giờ.
Nhìn phòng bếp sạch sẽ, Chu Phong lại đau lòng cho Tô Tiểu Tình.
Lúc trước việc từ trong nhà đến ngoài nhà, một ngày ba bữa cơm, chăm sóc hai bảo bảo v.v.. đều là Tô Tiểu Tình làm.
Mà Tô Tiểu Tình còn phải đi làm.
Một ngày có 24 giờ, chỉ làm cơm nước, rửa chén đũa v.v.. một ngày cũng mất mấy giờ, cộng thêm chăm sóc bảo bảo, mỗi ngày Tô Tiểu Tình hẳn là đều bận rộn như con quay, không có thời gian nghỉ ngơi.
Cũng may, chính mình trọng sinh trở về.
Anh tuyệt đối sẽ không để cho bờ vai gầy gò của Tô Tiểu Tình chống đỡ cái nhà này nữa.
Anh sẽ che mưa chắn gió cho cô và bọn trẻ.
Tám giờ tối, các bảo bảo tắm rửa xong, Chu Phong cũng dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, ba người ngồi ở trong phòng chính vừa trêu chọc bảo bảo vừa nói chuyện phiếm.
Chu Tiểu Yến nghe thấy tiếng ếch kêu bên ngoài, ánh mắt sáng lên, vẻ mặt chờ mong nói với Chu Phong: “Anh năm, đi câu ếch đi.”
“Câu ếch không chỉ vui, mà ếch câu được còn có thể nấu ăn.”
“Nhất cử lưỡng tiện.”
Chu Phong vừa cười vừa nói: "Được.”
Trong nhà có hai bảo bảo nhỏ, Tô Tiểu Tình đang trong thời kỳ cho con bú, phải ăn đồ ngon.
Loại cua này thi thoảng ăn thì tạm được, nhưng tính hàn, phụ nữ thời kỳ cho con bú không nên ăn nhiều.
Mà trong ếch có rất nhiều protein, nguyên tố vi lượng, cùng với phốt pho và canxi, rất thích hợp cho phụ nữ thời kỳ cho con bú.
Không chỉ có thể bổ dưỡng cơ thể mẹ, mà còn có thể làm cho những thành phần dinh dưỡng này được em bé hấp thụ qua sữa, có lợi cho sự phát triển của em bé.
Chu Tiểu Yến nghe Chu Phong đồng ý, rất cao hứng.
Chu Phong nói với Tô Tiểu Tình: "Tiểu Tình, anh và Tiểu Yến ra ngoài bắt ếch, sẽ không đi lâu đâu.”
Tô Tiểu Tình gật gật đầu.
Chu Tiểu Yến bây giờ đã lên cấp ba, thứ bảy chủ nhật thường thường sẽ học thêm, thời gian có thể chơi rất ít, lúc này vừa vặn được nghỉ, có thể để cho Chu Tiểu Yến vừa đi bắt ếch vừa chơi đùa, Tô Tiểu Tình rất ủng hộ việc này.
Làm việc và nghỉ ngơi kết hợp là tốt nhất.
Chu Phong vào trong phòng cầm một cái đèn pin, đèn pin thời đại này là loại vỏ ngoài làm bằng kim loại thuần màu bạc, đẩy nút lên thì đèn pin sẽ được bật.
Ánh đèn rất sáng, pin bên trong rất đầy đủ.
Chắc đủ dùng tối nay.
------
Dịch: MBMH Translate
Chu Tiểu Yến rất thức thời, vội vàng nói: "Không cần, chị dâu năm, em sẽ tự ăn.”
“Anh năm, anh lột cho chị dâu ăn đi.” Nói xong, cô cười híp mắt như con mèo con.
Thấy anh năm đối xử tốt với chị dâu như vậy, cô vui vẻ hơn so với bất cứ ai.
Như vậy về sau chị dâu cũng không cần mệt mỏi như vậy nữa.
Cho nên, cẩu lương này cô ăn rất thoải mái, dù ăn thêm một chút cũng không sao, cô chịu đựng được.
Chu Phong cười nói với Tô Tiểu Tình: "Em xem, Tiểu Yến bảo anh lột cho em ăn kìa.”
Nói xong, Chu Phong tiếp tục cầm một con cua hấp bắt đầu lột vỏ.
Tô Tiểu Tình không tiện nói thêm cái gì, lại lo lắng Chu Phong sẽ nói thêm một ít lời khiến cô mặt đỏ tới mang tai nữa.
Yên lặng tiếp nhận sự đối xử tốt của Chu Phong.
Bữa cơm ăn đến giữa chừng, Chu Tiểu Yến ăn cua cay đến độ đứng cả lên, lấy tay tát tát miệng vì quá cay.
Nhưng lại quá ngon, hoàn toàn không dừng lại được.
Cho đến bây giờ cô cũng không biết anh năm nhà mình lại còn có tay nghề nấu cua ngon như này.
“Anh năm, cay quá, em ăn cua hấp đây.” Chu Tiểu Yến nói, cầm một con cua hấp lên.
Bắt đầu học cách Chu Phong xử lý những thứ không thể ăn trong cua.
Rốt cục xử lý xong, bẻ cua thành hai nửa, sau khi ăn một miếng, cô hưởng thụ nhắm mắt lại, thán phục nói: "Không ngờ cua hấp này thế mà ăn lại ngon như vậy! Xem ra trước kia là do chúng ta không biết nấu cua, cũng không biết cách ăn cua!”
“Nấu bằng cách này ăn ngon quá!”
Chu Phong vừa cười vừa nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
Bữa tối này ba người đều ăn rất thỏa mãn, Chu Tiểu Yến giúp thu dọn bát đũa.
Tô Tiểu Tình chuẩn bị rửa chén, Chu Phong nói để anh làm.
Tô Tiểu Tình kinh ngạc nhìn Chu Phong, "Anh rửa?”
Từ khi hai người kết hôn, cho đến bây giờ Chu Phong chưa từng rửa bát đũa.
“Ừm, em và Tiểu Yến tắm cho các bảo bảo đi, công việc dọn phòng bếp cứ giao cho anh, anh sẽ dọn dẹp nơi này sạch sẽ.” Chu Phong vừa cười vừa nói.
Tô Tiểu Tình không nói thêm gì nữa, ra khỏi phòng bếp.
Trong lòng hơi cảm thấy có gì đó không còn giống trước kia.
Chu Phong hình như thật sự bắt đầu thay đổi.
Nhưng không biết sự thay đổi này sẽ kéo dài mấy ngày đây.
--
Sau khi Tô Tiểu Tình đi, Chu Phong rửa bát đũa xong, lại rửa sạch nồi niêu xoong chảo, quét dọn phòng bếp một lần nữa.
Dọn xong những thứ này, đã qua một giờ.
Nhìn phòng bếp sạch sẽ, Chu Phong lại đau lòng cho Tô Tiểu Tình.
Lúc trước việc từ trong nhà đến ngoài nhà, một ngày ba bữa cơm, chăm sóc hai bảo bảo v.v.. đều là Tô Tiểu Tình làm.
Mà Tô Tiểu Tình còn phải đi làm.
Một ngày có 24 giờ, chỉ làm cơm nước, rửa chén đũa v.v.. một ngày cũng mất mấy giờ, cộng thêm chăm sóc bảo bảo, mỗi ngày Tô Tiểu Tình hẳn là đều bận rộn như con quay, không có thời gian nghỉ ngơi.
Cũng may, chính mình trọng sinh trở về.
Anh tuyệt đối sẽ không để cho bờ vai gầy gò của Tô Tiểu Tình chống đỡ cái nhà này nữa.
Anh sẽ che mưa chắn gió cho cô và bọn trẻ.
Tám giờ tối, các bảo bảo tắm rửa xong, Chu Phong cũng dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, ba người ngồi ở trong phòng chính vừa trêu chọc bảo bảo vừa nói chuyện phiếm.
Chu Tiểu Yến nghe thấy tiếng ếch kêu bên ngoài, ánh mắt sáng lên, vẻ mặt chờ mong nói với Chu Phong: “Anh năm, đi câu ếch đi.”
“Câu ếch không chỉ vui, mà ếch câu được còn có thể nấu ăn.”
“Nhất cử lưỡng tiện.”
Chu Phong vừa cười vừa nói: "Được.”
Trong nhà có hai bảo bảo nhỏ, Tô Tiểu Tình đang trong thời kỳ cho con bú, phải ăn đồ ngon.
Loại cua này thi thoảng ăn thì tạm được, nhưng tính hàn, phụ nữ thời kỳ cho con bú không nên ăn nhiều.
Mà trong ếch có rất nhiều protein, nguyên tố vi lượng, cùng với phốt pho và canxi, rất thích hợp cho phụ nữ thời kỳ cho con bú.
Không chỉ có thể bổ dưỡng cơ thể mẹ, mà còn có thể làm cho những thành phần dinh dưỡng này được em bé hấp thụ qua sữa, có lợi cho sự phát triển của em bé.
Chu Tiểu Yến nghe Chu Phong đồng ý, rất cao hứng.
Chu Phong nói với Tô Tiểu Tình: "Tiểu Tình, anh và Tiểu Yến ra ngoài bắt ếch, sẽ không đi lâu đâu.”
Tô Tiểu Tình gật gật đầu.
Chu Tiểu Yến bây giờ đã lên cấp ba, thứ bảy chủ nhật thường thường sẽ học thêm, thời gian có thể chơi rất ít, lúc này vừa vặn được nghỉ, có thể để cho Chu Tiểu Yến vừa đi bắt ếch vừa chơi đùa, Tô Tiểu Tình rất ủng hộ việc này.
Làm việc và nghỉ ngơi kết hợp là tốt nhất.
Chu Phong vào trong phòng cầm một cái đèn pin, đèn pin thời đại này là loại vỏ ngoài làm bằng kim loại thuần màu bạc, đẩy nút lên thì đèn pin sẽ được bật.
Ánh đèn rất sáng, pin bên trong rất đầy đủ.
Chắc đủ dùng tối nay.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.