Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Chương 18: Ban Đêm Bắt Ếch
Lạc Tử Thất
05/07/2024
Tắt đèn pin, Chu Phong đi ra khỏi nhà chính, lúc này Chu Tiểu Yến đang cầm gậy trúc, còn tìm được dây, chuẩn bị làm mồi câu ếch.
Chu Phong bảo cô thả gậy trúc xuống, đêm nay không dùng được.
“Vì sao?” Chu Tiểu Yến mơ hồ hỏi.
“Không cần gậy trúc thì làm sao câu ếch được?”
Chu Phong vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô, "Đêm hôm khuya khoắt cầm gậy trúc câu ếch? Vậy bao lâu mới có thể câu được một con?”
Chu Tiểu Yến gãi gãi đầu, ngây ngô hỏi: "Vậy anh không cầm cái gì thì làm sao câu ếch?"
Chu Phong nhếch môi cười, "Chờ anh bộc lộ tài năng cho em xem, em đi lấy túi da rắn, lát nữa dùng để cho ếch vào.”
“Ồ.”Chu Tiểu Yến vào phòng bếp tìm một cái túi da rắn, sau đó giống như người hầu đi theo Chu Phong.
Lúc này là mùa thu, bông lúa trên đồng ruộng đã vàng rực rỡ, nặng trịch, có thể thu hoạch.
Chu Phong trực tiếp dẫn Chu Tiểu Yến đi ra đồng, đi trên bờ ruộng, bên tai đều là tiếng dế mèn, tiếng ếch kêu.
Bốn phía đều đen kịt, chỉ có đèn pin trong tay Chu Phong có ánh sáng.
Phạm vi phóng xạ của ánh đèn có hạn, chỉ có thể chiếu phía trước, không chiếu được phía sau, Chu Tiểu Yến đi theo phía sau Chu Phong, vừa hưng phấn, đồng thời lại hơi sợ hãi, hô: "Anh năm, anh chậm một chút, chờ em một chút.”
Quê của bọn họ ở phía Nam, đầu tháng 11 còn có rắn, phải đến tháng 12 rắn mới bắt đầu ngủ đông.
Chu Tiểu Yến rất sợ rắn.
Chu Phong chiếu về phía sau một chút, chờ sau khi Chu Tiểu Yến theo kịp, anh mới tiếp tục đi về phía trước.
Thời gian đi trong bóng tối càng dài, thỉnh thoảng phụ cận truyền đến vài tiếng chó sủa, Chu Tiểu Yến càng sợ hãi, vội vàng theo sát phía sau Chu Phong, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng kéo góc áo Chu Phong.
Bỗng nhiên, Chu Phong ngừng lại.
Ánh đèn pin dừng lại ở một chỗ.
Chu Tiểu Yến duỗi cổ nhìn qua, ánh mắt lập tức vui vẻ, hạ giọng, mừng rỡ nói: "Anh ơi, có ếch! Một con ếch rất lớn!”
Cô không dám nhúc nhích, sợ dọa con ếch lớn này chạy mất.
Nên âm lượng lúc nói chuyện cũng đặc biệt nhỏ.
Chu Phong không trả lời, anh cũng đã lâu không bắt ếch, khá là mới mẻ.
Tay phải cầm đèn pin chiếu thẳng vào mắt ếch, anh rón rén đi qua, động tác tận lực nhẹ nhàng, sau đó khom lưng, dùng một tay vừa nhanh vừa chuẩn bắt được ếch.
Xoay người, Chu Tiểu Yến đã cực kỳ hưng phấn mở một lỗ nhỏ trên miệng túi da rắn ra, giơ đến trước mặt Chu Phong.
Chu Phong bỏ con ếch lớn vừa bắt vào túi da rắn, Chu Tiểu Yến lập tức buộc lại miệng túi da rắn, hưng phấn nói: "Bắt được rồi, thế này thì cũng dễ quá nhỉ? Anh năm, con ếch kia vừa rồi hình như bị choáng váng hay sao ấy, thế mà lại không nhúc nhích!”
Chu Phong cười nói: “Bởi vì anh năm của em anh dũng thần võ, cả con ếch khi nhìn anh, cũng bị kinh ngạc ngay tại chỗ.”
Chu Tiểu Yến sững sờ, sau đó nghĩ lại Chu Phong là đang lung lay mình, cô không nhịn được tò mò vội vàng hỏi: “Anh năm, anh đừng có khoe khoang nữa, rốt cục là xảy ra chuyện gì? Lúc trước em đi câu ếch, chỉ hơi có động tĩnh nhỏ ếch cũng sẽ bỏ chạy nên phải đặc biệt cẩn thận, chứ đừng nói đến việc bắt trực tiếp con ếch.”
Chu Phong vừa đi vừa cười nói: “Buổi tối, nếu như anh đột nhiên dùng ánh sáng mạnh soi vào mắt em, em sẽ như thế nào?”
“Sẽ hoa mắt a!”
“Có nhìn được những thứ ở xung quanh không?”
Chu Tiểu Yến lắc đầu: “Mắt hoa cả rồi, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, không nhìn thấy gì cả.”
Chu Phong cười nói: “Vậy nên?”
Chu Tiểu Yến lập chí phải thi lên đại học, giống như chị dâu Tô Tiểu Tình như vậy, thế nên đầu óc của cô cũng rất linh hoạt, vừa nghe Chu Phong nói như vậy, cô lập tức thông suốt, vui vẻ nói: “Anh năm, ý của anh là ếch cũng giống như chúng ta vậy, sau khi bị ánh sáng đèn pin của anh chiếu vào, nó không thể nhìn thấy vật thể di chuyển ở xung quanh, nên sẽ ngoan ngoãn bị bắt lại?”
“Chỉ số IQ của em khá tốt, thi đại học có hy vọng rồi.” Chu Phong cười nói.
Lúc này Chu Tiểu Yến cũng rất vui vẻ, cô nhìn bóng lưng ở phía trước của Chu Phong, trong lòng có chút lẩm bẩm.
Vì sao lại có cảm giác anh năm đã thay đổi rất nhiều?
Lúc trước dù anh năm cũng thường hay nói đùa với cô, nhưng sẽ không nói với cô bằng cách này.
Anh sẽ thừa nước đục thả câu trước, sau đó mới làm màu.
Sẽ không từng bước hướng dẫn cô, để cô tự động não tìm hiểu.
Anh năm của bây giờ cho cô cảm giác giống như giáo viên ở trong trường vậy, hơn nữa còn là một giáo viên có phương pháp giảng dạy rất thú vị, chứ không phải loại giáo viên cứng nhắc.
Cô thích kiểu anh năm như thế này~
Cô tự mình suy ra nguyên tắc này và cảm thấy có chút thành tựu.
Trên đường đi, cả hai phối hợp bắt ếch và giả làm ếch trên sườn ruộng.
Cứ đi cứ đi, đi xa dần.
Nhìn xung quanh bốn phía đều là hạt lúa, một mảnh tối thui.
“Anh năm, chúng ta về thôi.” Chu Tiểu Yến nói.
Lúc này, bọn họ đã bắt được hơn 20 con ếch, hơn nữa còn rất to, những con nhỏ bọn họ đều không bắt.
“Được.” Chu Phong xem thời gian, có thể trở về rồi.
------
Dịch: MBMH Translate
Chu Phong bảo cô thả gậy trúc xuống, đêm nay không dùng được.
“Vì sao?” Chu Tiểu Yến mơ hồ hỏi.
“Không cần gậy trúc thì làm sao câu ếch được?”
Chu Phong vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô, "Đêm hôm khuya khoắt cầm gậy trúc câu ếch? Vậy bao lâu mới có thể câu được một con?”
Chu Tiểu Yến gãi gãi đầu, ngây ngô hỏi: "Vậy anh không cầm cái gì thì làm sao câu ếch?"
Chu Phong nhếch môi cười, "Chờ anh bộc lộ tài năng cho em xem, em đi lấy túi da rắn, lát nữa dùng để cho ếch vào.”
“Ồ.”Chu Tiểu Yến vào phòng bếp tìm một cái túi da rắn, sau đó giống như người hầu đi theo Chu Phong.
Lúc này là mùa thu, bông lúa trên đồng ruộng đã vàng rực rỡ, nặng trịch, có thể thu hoạch.
Chu Phong trực tiếp dẫn Chu Tiểu Yến đi ra đồng, đi trên bờ ruộng, bên tai đều là tiếng dế mèn, tiếng ếch kêu.
Bốn phía đều đen kịt, chỉ có đèn pin trong tay Chu Phong có ánh sáng.
Phạm vi phóng xạ của ánh đèn có hạn, chỉ có thể chiếu phía trước, không chiếu được phía sau, Chu Tiểu Yến đi theo phía sau Chu Phong, vừa hưng phấn, đồng thời lại hơi sợ hãi, hô: "Anh năm, anh chậm một chút, chờ em một chút.”
Quê của bọn họ ở phía Nam, đầu tháng 11 còn có rắn, phải đến tháng 12 rắn mới bắt đầu ngủ đông.
Chu Tiểu Yến rất sợ rắn.
Chu Phong chiếu về phía sau một chút, chờ sau khi Chu Tiểu Yến theo kịp, anh mới tiếp tục đi về phía trước.
Thời gian đi trong bóng tối càng dài, thỉnh thoảng phụ cận truyền đến vài tiếng chó sủa, Chu Tiểu Yến càng sợ hãi, vội vàng theo sát phía sau Chu Phong, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng kéo góc áo Chu Phong.
Bỗng nhiên, Chu Phong ngừng lại.
Ánh đèn pin dừng lại ở một chỗ.
Chu Tiểu Yến duỗi cổ nhìn qua, ánh mắt lập tức vui vẻ, hạ giọng, mừng rỡ nói: "Anh ơi, có ếch! Một con ếch rất lớn!”
Cô không dám nhúc nhích, sợ dọa con ếch lớn này chạy mất.
Nên âm lượng lúc nói chuyện cũng đặc biệt nhỏ.
Chu Phong không trả lời, anh cũng đã lâu không bắt ếch, khá là mới mẻ.
Tay phải cầm đèn pin chiếu thẳng vào mắt ếch, anh rón rén đi qua, động tác tận lực nhẹ nhàng, sau đó khom lưng, dùng một tay vừa nhanh vừa chuẩn bắt được ếch.
Xoay người, Chu Tiểu Yến đã cực kỳ hưng phấn mở một lỗ nhỏ trên miệng túi da rắn ra, giơ đến trước mặt Chu Phong.
Chu Phong bỏ con ếch lớn vừa bắt vào túi da rắn, Chu Tiểu Yến lập tức buộc lại miệng túi da rắn, hưng phấn nói: "Bắt được rồi, thế này thì cũng dễ quá nhỉ? Anh năm, con ếch kia vừa rồi hình như bị choáng váng hay sao ấy, thế mà lại không nhúc nhích!”
Chu Phong cười nói: “Bởi vì anh năm của em anh dũng thần võ, cả con ếch khi nhìn anh, cũng bị kinh ngạc ngay tại chỗ.”
Chu Tiểu Yến sững sờ, sau đó nghĩ lại Chu Phong là đang lung lay mình, cô không nhịn được tò mò vội vàng hỏi: “Anh năm, anh đừng có khoe khoang nữa, rốt cục là xảy ra chuyện gì? Lúc trước em đi câu ếch, chỉ hơi có động tĩnh nhỏ ếch cũng sẽ bỏ chạy nên phải đặc biệt cẩn thận, chứ đừng nói đến việc bắt trực tiếp con ếch.”
Chu Phong vừa đi vừa cười nói: “Buổi tối, nếu như anh đột nhiên dùng ánh sáng mạnh soi vào mắt em, em sẽ như thế nào?”
“Sẽ hoa mắt a!”
“Có nhìn được những thứ ở xung quanh không?”
Chu Tiểu Yến lắc đầu: “Mắt hoa cả rồi, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, không nhìn thấy gì cả.”
Chu Phong cười nói: “Vậy nên?”
Chu Tiểu Yến lập chí phải thi lên đại học, giống như chị dâu Tô Tiểu Tình như vậy, thế nên đầu óc của cô cũng rất linh hoạt, vừa nghe Chu Phong nói như vậy, cô lập tức thông suốt, vui vẻ nói: “Anh năm, ý của anh là ếch cũng giống như chúng ta vậy, sau khi bị ánh sáng đèn pin của anh chiếu vào, nó không thể nhìn thấy vật thể di chuyển ở xung quanh, nên sẽ ngoan ngoãn bị bắt lại?”
“Chỉ số IQ của em khá tốt, thi đại học có hy vọng rồi.” Chu Phong cười nói.
Lúc này Chu Tiểu Yến cũng rất vui vẻ, cô nhìn bóng lưng ở phía trước của Chu Phong, trong lòng có chút lẩm bẩm.
Vì sao lại có cảm giác anh năm đã thay đổi rất nhiều?
Lúc trước dù anh năm cũng thường hay nói đùa với cô, nhưng sẽ không nói với cô bằng cách này.
Anh sẽ thừa nước đục thả câu trước, sau đó mới làm màu.
Sẽ không từng bước hướng dẫn cô, để cô tự động não tìm hiểu.
Anh năm của bây giờ cho cô cảm giác giống như giáo viên ở trong trường vậy, hơn nữa còn là một giáo viên có phương pháp giảng dạy rất thú vị, chứ không phải loại giáo viên cứng nhắc.
Cô thích kiểu anh năm như thế này~
Cô tự mình suy ra nguyên tắc này và cảm thấy có chút thành tựu.
Trên đường đi, cả hai phối hợp bắt ếch và giả làm ếch trên sườn ruộng.
Cứ đi cứ đi, đi xa dần.
Nhìn xung quanh bốn phía đều là hạt lúa, một mảnh tối thui.
“Anh năm, chúng ta về thôi.” Chu Tiểu Yến nói.
Lúc này, bọn họ đã bắt được hơn 20 con ếch, hơn nữa còn rất to, những con nhỏ bọn họ đều không bắt.
“Được.” Chu Phong xem thời gian, có thể trở về rồi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.