Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Chương 19: Sự Quan Tâm Của Tô Tiểu Tình
Lạc Tử Thất
05/07/2024
Vừa định quay người, đèn pin quét qua một cái liền phát hiện một vật to lớn đang ngồi xổm trong con mương nhỏ bên dưới sườn ruộng.
Chu Phong cầm đèn pin rọi lại, ánh mắt hơi sáng lên.
Đây là, ếch trâu!
Một con ếch trâu thật lớn!
Ít nhất cũng nặng 1.5 ký!
Là đồ tẩm bổ rất tốt.
Giá trị dinh dưỡng cao hơn nhiều so với ếch.
Bắt nó cho Tô Tiểu Tình bồi bổ cơ thể rất là không tồi.
Lúc này Chu Tiểu Yến cũng nhìn thấy con ếch trâu đó.
Nhìn thấy con ếch trâu to lớn, những con ếch lớn lúc trước bắt được cũng không thể nào so sánh với con ếch trâu này.
Đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Yến nhìn thấy một con ếch lớn như vậy.
Hoàn toàn không dám phát ra tiếng, sợ vừa lên tiếng sẽ dọa con ếch bỏ chạy.
Chu Phong không hề kích động lập tức lên bắt con ếch trâu, bởi vì anh biết ở bên ngoài đồng, chỗ nào có ếch trâu, khả năng xuất hiện rắn độc rất lớn!
Hơn nữa, lực phản ứng của ếch trâu nhạy hơn nhiều so với ếch thường. Ngay cả khi chiếu đèn pin vào nó, nó vẫn có khả năng sẽ bỏ chạy.
Chu Phong thấp giọng nói với Chu Tiểu Yến: “Tiểu Yến, đây là một con ếch trâu, phản ứng nhạy hơn ếch thường rất nhiều, em đi xa một chút.”
Anh lo lắng lúc đó có rắn độc, Chu Tiểu Yến sẽ bị dọa sợ chết khiếp.
Chu Tiểu Yến dùng sức gật đầu, nhẹ nhàng đi xa một chút.
Chu Phong cầm đèn pin chiếu vào mắt con ếch trâu rồi lặng lẽ bước xuống ruộng.
Lúc này anh đang rất tập trung.
Không chỉ để mắt đến con ếch trâu, mà còn phải đề phòng có rắn độc có thể xuất hiện bất ngờ.
Sau khi Chu Phong bước xuống ruộng, Chu Tiểu Yến nhìn khung cảnh tối đen xung quanh, vừa sợ hãi, vừa có chút mong chờ Chu Phong bắt được con ếch trâu, cô kiễng chân lên, vươn cổ nhìn về phía Chu Phong.
Đột nhiên, giây tiếp theo, cô nhìn thấy một vật rất dài bị Chu Phong ném ra dưới ánh sáng yếu ớt của đèn pin.
Cô sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi Chu Phong từ con mương nhỏ phía dưới sườn núi đi lên, cô mới định thần lại, vội vàng bước tới, lo lắng hỏi: “Anh năm, anh thế nào rồi? Gặp phải rắn sao?”
“Vừa rồi có phải là rắn không?”
“Anh có bị rắn cắn không?”
Chu Tiểu Yến lo lắng vừa nói vừa khóc.
Cô rất sợ rắn, không ngờ đêm nay lại gặp phải rắn, cô hối hận vì đã gọi Chu Phong ra ngoài bắt ếch buổi tối.
Nếu như không ra ngoài, thì sẽ không gặp phải rắn.
Hu hu hu hu….
Cô khóc ra tiếng.
Chu Phong không ngờ rằng Chu Tiểu Yến sẽ khóc, vội vàng nói: “Đừng khóc, Tiểu Yến, anh không bị rắn cắn, con rắn đó đã bị anh bóp chết ném đi rồi.”
“Hả?” Chu Tiểu Yến nghe thấy lời này, ngớ người nhìn Chu Phong.
Chu Phong giơ tay phải lên, đặt con ếch trâu lớn bắt được lắc lắc ở trước mặt Chu Tiểu Ngôn, cười nói: “Đây, anh bắt được nó rồi.”
“A! Thật sự bắt được rồi! Anh năm, anh thật là lợi hại!” Chu Tiểu Yến vui vẻ ôm lấy Chu Phong.
Cô vừa nhớ lại con vật dài vừa bị ném ra ngoài là con rắn, thì sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.
Cô hoang mang lo sợ.
Sợ Chu Phong sẽ bị rắn cắn.
Mặc dù Chu Phong hay lừa tiền tiêu vặt của cô, nhưng vẫn là anh năm ruột của cô, thêm nữa bây giờ Chu Phong đã thay đổi rồi, trở nên tốt hơn, tình thân của cô đối với Chu Phong càng đậm hơn rồi.
Đương nhiên không đành lòng để Chu Phong bị rắn cắn.
Chu Phong nhìn cô bé đang kích động ôm mình, cười nói: "Chúng ta về nhà đi, nếu không đợi lát nữa lại có một con rắn khác tới."
Chu Tiểu Yên nghe vậy, nhanh chóng buông Chu Phong ra, mở túi da rắn ra, để Chu Phong cho con ếch trâu lớn vào, sau đó vội vàng giục Chu Phong về nhà.
Trên đường đi cô cẩn thận nắm lấy cánh tay của Chu Phong.
Mãi đến khi gần về đến nhà, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ nhà chính, Chu Tiểu Yến mới thở phào nhẹ nhõm và buông Chu Phong ra.
Sau đó cô vui vẻ chạy về phía nhà chính hét lớn: “Chị dâu, chị dâu, chúng em bắt được rất nhiều ếch.”
“Hơn nữa, anh năm còn bắt được một con ếch trâu lớn, ếch trâu cực kỳ lớn, anh năm thật là lợi hại!”
Chu Tiểu Yến vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Đêm nay đi bắt ếch thật là quá kích thích rồi.
Tô Tiểu Tình đã dỗ hai đứa nhỏ ngủ rồi, Chu Tiểu Yến chạy vào trong nhà chính, hót líu lo giống như một con chim vui vẻ, kể lại cho Tô Tiểu Tình nghe chuyện tối nay bắt ếch.
Khi nói đến việc bắt ếch trâu, lúc Chu Phong ném ra một con rắn, trái tim của Tô Tiểu Tình cũng thắt lại.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, Chu Phong vừa lúc đi tới cửa nhà chính.
“Chị dâu, anh năm không sao, anh ấy không có bị rắn cắn.” Chu Tiểu Yến biết Tô Tiểu Tình lo lắng cái gì, vội vàng nói.
Tô Tiểu Tình đứng dậy, đi đến bên cạnh Chu Phong, nhìn thấy trên quần áo của hắn có rất nhiều cỏ dại, liền nói: "Anh nhanh đi tắm đi."
Vào thời điểm này trong năm, trên các bờ ruộng có rất nhiều cỏ dại, khi cỏ dại cào vào người, dù đã mặc quần áo vẫn ngứa ngáy.
“Được, anh đem ếch bỏ vào nhà bếp rồi đi tắm.” Chu Phong gật đầu.
“Anh không sao chứ?” Tô Tiểu Tình hỏi nhỏ.
Mặc dù Chu Tiểu Yến nói Chu Phong không bị rắn độc cắn trúng, nhưng mà, cô lo lắng Chu Phong đang dỗ dành Chu Tiểu Yến để cho cô không lo lắng, nên cô hỏi lại cho chắc chắn.
------
Dịch: MBMH Translate
Chu Phong cầm đèn pin rọi lại, ánh mắt hơi sáng lên.
Đây là, ếch trâu!
Một con ếch trâu thật lớn!
Ít nhất cũng nặng 1.5 ký!
Là đồ tẩm bổ rất tốt.
Giá trị dinh dưỡng cao hơn nhiều so với ếch.
Bắt nó cho Tô Tiểu Tình bồi bổ cơ thể rất là không tồi.
Lúc này Chu Tiểu Yến cũng nhìn thấy con ếch trâu đó.
Nhìn thấy con ếch trâu to lớn, những con ếch lớn lúc trước bắt được cũng không thể nào so sánh với con ếch trâu này.
Đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Yến nhìn thấy một con ếch lớn như vậy.
Hoàn toàn không dám phát ra tiếng, sợ vừa lên tiếng sẽ dọa con ếch bỏ chạy.
Chu Phong không hề kích động lập tức lên bắt con ếch trâu, bởi vì anh biết ở bên ngoài đồng, chỗ nào có ếch trâu, khả năng xuất hiện rắn độc rất lớn!
Hơn nữa, lực phản ứng của ếch trâu nhạy hơn nhiều so với ếch thường. Ngay cả khi chiếu đèn pin vào nó, nó vẫn có khả năng sẽ bỏ chạy.
Chu Phong thấp giọng nói với Chu Tiểu Yến: “Tiểu Yến, đây là một con ếch trâu, phản ứng nhạy hơn ếch thường rất nhiều, em đi xa một chút.”
Anh lo lắng lúc đó có rắn độc, Chu Tiểu Yến sẽ bị dọa sợ chết khiếp.
Chu Tiểu Yến dùng sức gật đầu, nhẹ nhàng đi xa một chút.
Chu Phong cầm đèn pin chiếu vào mắt con ếch trâu rồi lặng lẽ bước xuống ruộng.
Lúc này anh đang rất tập trung.
Không chỉ để mắt đến con ếch trâu, mà còn phải đề phòng có rắn độc có thể xuất hiện bất ngờ.
Sau khi Chu Phong bước xuống ruộng, Chu Tiểu Yến nhìn khung cảnh tối đen xung quanh, vừa sợ hãi, vừa có chút mong chờ Chu Phong bắt được con ếch trâu, cô kiễng chân lên, vươn cổ nhìn về phía Chu Phong.
Đột nhiên, giây tiếp theo, cô nhìn thấy một vật rất dài bị Chu Phong ném ra dưới ánh sáng yếu ớt của đèn pin.
Cô sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi Chu Phong từ con mương nhỏ phía dưới sườn núi đi lên, cô mới định thần lại, vội vàng bước tới, lo lắng hỏi: “Anh năm, anh thế nào rồi? Gặp phải rắn sao?”
“Vừa rồi có phải là rắn không?”
“Anh có bị rắn cắn không?”
Chu Tiểu Yến lo lắng vừa nói vừa khóc.
Cô rất sợ rắn, không ngờ đêm nay lại gặp phải rắn, cô hối hận vì đã gọi Chu Phong ra ngoài bắt ếch buổi tối.
Nếu như không ra ngoài, thì sẽ không gặp phải rắn.
Hu hu hu hu….
Cô khóc ra tiếng.
Chu Phong không ngờ rằng Chu Tiểu Yến sẽ khóc, vội vàng nói: “Đừng khóc, Tiểu Yến, anh không bị rắn cắn, con rắn đó đã bị anh bóp chết ném đi rồi.”
“Hả?” Chu Tiểu Yến nghe thấy lời này, ngớ người nhìn Chu Phong.
Chu Phong giơ tay phải lên, đặt con ếch trâu lớn bắt được lắc lắc ở trước mặt Chu Tiểu Ngôn, cười nói: “Đây, anh bắt được nó rồi.”
“A! Thật sự bắt được rồi! Anh năm, anh thật là lợi hại!” Chu Tiểu Yến vui vẻ ôm lấy Chu Phong.
Cô vừa nhớ lại con vật dài vừa bị ném ra ngoài là con rắn, thì sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.
Cô hoang mang lo sợ.
Sợ Chu Phong sẽ bị rắn cắn.
Mặc dù Chu Phong hay lừa tiền tiêu vặt của cô, nhưng vẫn là anh năm ruột của cô, thêm nữa bây giờ Chu Phong đã thay đổi rồi, trở nên tốt hơn, tình thân của cô đối với Chu Phong càng đậm hơn rồi.
Đương nhiên không đành lòng để Chu Phong bị rắn cắn.
Chu Phong nhìn cô bé đang kích động ôm mình, cười nói: "Chúng ta về nhà đi, nếu không đợi lát nữa lại có một con rắn khác tới."
Chu Tiểu Yên nghe vậy, nhanh chóng buông Chu Phong ra, mở túi da rắn ra, để Chu Phong cho con ếch trâu lớn vào, sau đó vội vàng giục Chu Phong về nhà.
Trên đường đi cô cẩn thận nắm lấy cánh tay của Chu Phong.
Mãi đến khi gần về đến nhà, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ nhà chính, Chu Tiểu Yến mới thở phào nhẹ nhõm và buông Chu Phong ra.
Sau đó cô vui vẻ chạy về phía nhà chính hét lớn: “Chị dâu, chị dâu, chúng em bắt được rất nhiều ếch.”
“Hơn nữa, anh năm còn bắt được một con ếch trâu lớn, ếch trâu cực kỳ lớn, anh năm thật là lợi hại!”
Chu Tiểu Yến vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Đêm nay đi bắt ếch thật là quá kích thích rồi.
Tô Tiểu Tình đã dỗ hai đứa nhỏ ngủ rồi, Chu Tiểu Yến chạy vào trong nhà chính, hót líu lo giống như một con chim vui vẻ, kể lại cho Tô Tiểu Tình nghe chuyện tối nay bắt ếch.
Khi nói đến việc bắt ếch trâu, lúc Chu Phong ném ra một con rắn, trái tim của Tô Tiểu Tình cũng thắt lại.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, Chu Phong vừa lúc đi tới cửa nhà chính.
“Chị dâu, anh năm không sao, anh ấy không có bị rắn cắn.” Chu Tiểu Yến biết Tô Tiểu Tình lo lắng cái gì, vội vàng nói.
Tô Tiểu Tình đứng dậy, đi đến bên cạnh Chu Phong, nhìn thấy trên quần áo của hắn có rất nhiều cỏ dại, liền nói: "Anh nhanh đi tắm đi."
Vào thời điểm này trong năm, trên các bờ ruộng có rất nhiều cỏ dại, khi cỏ dại cào vào người, dù đã mặc quần áo vẫn ngứa ngáy.
“Được, anh đem ếch bỏ vào nhà bếp rồi đi tắm.” Chu Phong gật đầu.
“Anh không sao chứ?” Tô Tiểu Tình hỏi nhỏ.
Mặc dù Chu Tiểu Yến nói Chu Phong không bị rắn độc cắn trúng, nhưng mà, cô lo lắng Chu Phong đang dỗ dành Chu Tiểu Yến để cho cô không lo lắng, nên cô hỏi lại cho chắc chắn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.