Mộ Sắc Thần Quang

Chương 17: Ma pháp . . .

Lãng Thấm

13/08/2020

“Buông tay!” Alan nhấn mạnh từng âm tiết, dùng sức giãy tay ra, nhưng tay Edward vẫn chặt như vòng sắt, Alan rút mãi vẫn không rút ra được.

Edward mím môi lại, trên mặt nhìn như không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt màu vàng kim xác thực cực kỳ kiên định, biểu thị hắn vô luận như thế nào cũng không buông tay.

“Edward, buông tay ra!” mắt Alan nheo lại nguy hiểm, ngữ điệu cũng bắt đầu biến lạnh, lãnh khí bao trùm bốn phía.

Tay Edward buông lỏng một chút, nhưng Alan vẫn không thể rút tay ra. Chẳng biết tại sao, vốn định nổi trận lôi đình nhưng khi cậu vừa nhìn vào đôi mắt vàng hổ phách ẩn chứa khẩn cầu của Edward, đột nhiên có một hồi chột dạ khó hiểu chưa từng có kéo đến, ngay cả lời châm chọc muốn thốt ra cũng bị nghẹn lại nuốt xuống.

“Edward – Cullen! Tôi muốn anh buông ra!” Alan rút tay trái còn tự do từ trong túi ra, nếu Edward còn không chịu buông tay thì cậu không ngại dùng ma pháp giải quyết phiền toái nhỏ này!

“Alan, không nên đi.” Edward thấp giọng nói, sự khẩn cầu trong mắt đã lan rộng đến trên mặt.

“Anh.. anh nói cái gì.” Alan dừng lại, sắc mặt có chút khác thường.

Nói thật, vì nhiều lần đều cảm nhận được sức mạnh tương tự như nhiếp hồn thủ niệm từ trên người Edward, cho nên Alan vẫn luôn phòng bị Edward nhiều hơn hẳn so với những người khác trong gia tộc Cullen, mỗi lần gặp phải hắn cậu đều vô thức vận dụng bế quan bí thuật. Hiện tại nghe lời này, lời nói này của Edward chứng tỏ hắn biết rõ trong lòng cậu đang suy nghĩ gì.

Vận dụng bế quan bí thuật vẫn bị hắn đoán được suy nghĩ trong nội tâm, Alan thật sự không biết nên tức giận hay không nói gì… Còn có cảm giác khác thường trong lòng.

Thuyết bất thanh, đạo bất minh. Cũng không cảm thấy bị mạo phạm, cũng không tức giận như trong tưởng tượng, thậm chí có một loại cảm xúc khác thường.

Cư dân trong thị trấn vốn là không nhiều, hiện tại lại xảy ra chuyện này. Các học sinh đều nổ tung bắt đầu nghị luận, mắt thấy cháu trai của đương sự cảnh trưởng Charlie ở chỗ này, đều xúm lại hỏi.

“Alan, làm sao bây giờ? cảnh sát trưởng Charlie không có việc gì chứ?”

“Đã báo cảnh sát, bên Seattle đã có cảnh sát hình sự chạy đến tiếp viện…”

“Chỉ là nhân viên cảnh sát trong trấn vốn không nhiều lắm, chờ những cảnh sát hình sự kia chạy đến, không biết cảnh sát trưởng Charlie có…”

“Nghe nói bọn họ chạy trốn đến La Push đấy…”

“Xảy ra chuyện này, hay mọi người đi về trước đi…”



“Được rồi các vị.” Alan cắt đứt mọi người bảy miệng tám lưỡi, tỉnh táo nói: “Lực lượng cảnh sát của thị trấn không đủ, những nhân viên cảnh sát còn lại vẫn phải giữ gìn trị an của thị trấn, chỉ sợ không thể rút người ra đi cứu Charlie. Airui nói đúng, hiện tại việc chúng ta cần làm là trở về nhà mình, để tránh mang thêm phiền toái đến cho cảnh sát.”

“Vậy còn cậu, Alan. Cậu ở vùng ngoại ô, tớ lo lắm, không bằng cậu về nhà tớ ở đi.” Airui lo lắng nói.

Những người khác cũng mời Alan đến nhà họ.



“Không cần.” Alan khẽ mĩm cười nói: “Hiện tại chuyện tôi cần phải làm chính là tin tưởng cảnh sát, về nhà chờ tin của Charlie. Bây giờ tôi về nhà Charlie trước, mọi người không cần lo lắng.”

Nói xong, Alan tạm biệt chủ nhà Denis, Airui và bọn người Alice, áo bào cuồn cuộn hướng đến chiếc Porsche màu xanh ngọc ở bên ngoài.

“Alan… Alan.” Ngay lúc  Alan chuẩn bị mở cửa xe, Edward đột nhiên chạy ra, đứng bên cạnh cậu vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Cậu… Cậu muốn trở lại nhà Charlie đúng không?”

“Đương nhiên.” Alan nhướng mi nói: “Tôi nghĩ nếu thính lực của anh không có vấn đề, tôi đã nói như vậy.”

“Alan, cậu hãy nghe tôi nói…” Edward châm chước từ ngữ, sắc mặt trở nên hết sức nghiêm túc: “Alan, tuy tôi không biết vì sao, nhưng quả thật cậu có chút không giống người thường. Nhưng mà, đừng để bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, được chứ?”

Lúc hắn nói ra câu ‘Không giống người thường’, trái tim Alan đập chậm nửa nhịp, nhưng mà Edward cũng không níu chặt không tha vấn đề này.

“… Đương nhiên, chẳng lẽ anh cho rằng tôi là người tùy tiện để mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm sao?” Alan kinh ngạc nhìn Edward nửa ngày, rồi mới mở miệng nói: “Tôi chỉ trở lại nhà Charlie mà thôi.”

Ta cũng không có hứa cái gì, còn phần về nhà Charlie, ta cũng không nói sau khi về rồi lại không đi ra. Alan lẩm bẩm trong lòng.

Lúc nói dối lừa gạt Edward, cảm giác chột dạ kỳ dị kia lại xuất hiện lần nữa, Alan một bên âm thầm phỉ nhổ loại cảm giác này, một bên kiếm cớ cho lời nói dối của mình.

“Thật sự.” Edward nghiêm túc xác nhận.

“Đúng vậy, anh cho rằng tôi sẽ làm gì? Một mình nhào vào nguy hiểm để cứu người sao? Edward, tôi thấy anh coi phim hành động nhiều quá, tôi chỉ muốn về chờ Charlie mà thôi.” Alan bị ánh mắt màu vàng nhạt của hắn dồn ép, bất giác nói.

“Được rồi, kỳ thật… Tôi chỉ là lo lắng.” Sắc mặt Edward dịu xuống: “Như vậy, trên đường cẩn thận. Tôi tin Charlie nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Alan quay đầu, vẻ thoải mái trên mặt lập tức trở nên cực kỳ hờ hững, nhìn kỹ tựa hồ còn có vài phần khắc nghiệt, cậu khởi động xe, nhanh chóng chạy về nhà Charlie.

Từ kính chiếu hậu nhìn thấy Edward vẫn còn đứng tại chỗ nhìn theo hướng cậu chạy, lông mày Alan chậm rãi nhíu lại, thái độ của Edward đối với cậu, thật sự làm cậu không hiểu chút nào.

Từ địch ý lúc bắt đầu tại căn tin; tiếp theo là gặp mặt ở biệt thự trong rừng, hắn rõ ràng không hi vọng cậu ở lại; sau đó… Sau đó từ đêm tắm lạnh kia, sự tình bắt đầu có chút biến hóa.

Ánh nhìn như có như không luôn hướng về phía cậu, sự lấy lòng và bắt chuyện không giải thích được, ánh mắt mâu thuẫn vừa muốn thân cận vừa muốn rời xa, cùng với… Thái độ hôm nay của hắn làm cậu không biết làm sao.

Hắn… Rốt cuộc muốn làm gì!

Alan hung hăng vỗ đầu của mình một cái, ngừng những suy nghĩ miên man này lại, tăng tốc phóng về nhà Charlie.

Nếu là sư tử lông dài Gryffindor, chỉ sợ hiện tại đã ngu ngốc không có đầu óc liều mạng xông vào nơi đó. Đáng tiếc, cậu là phù thủy xuất thân từ Slytherin, tự nhiên sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn mà vô dụng này!

Không biết phương hướng cụ thể mà bọn họ lẩn trốn? Lúc Charlie bị bắt làm con tin đến tột cùng là tình huống như thế nào? Bọn họ rốt cục có bao nhiêu người? Mang theo bao nhiêu vũ khí?



Những thứ này Alan đều không biết, những nhân viên trong cục cảnh sát cũng không thể nói cho cậu biết. Như vậy, cậu cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp. Nhưng mà trước đó, cần phải biết những thông tin cần thiết, không thể như ruồi bọ không có đầu óc đâm loạn lung tung.

Quy tắc hành động thứ mười chín của Slytherin: Chuẩn bị chu đáo, quyết đoán mà đi.

Sinh tử của người khác Alan sẽ không quan tâm nhiều, nhưng mà, coi trọng người nhà là tiềm chất của tất cả Slytherin.

Một Slytherin tiêu chuẩn, tuyệt đối sẽ không giao phó an toàn cùng tánh mạng của người nhà cho thần sáng, có lẽ, bọn họ càng nguyện ý tin tưởng bản thân…

Alan kiếp này không xa lánh cộng đồng, cũng không hoàn toàn không hiểu biết gì về thế giới Muggle như kiếp trước.

Những vũ khí kia của Muggle, đôi khi có thể chống lại nghệ thuật hắc ám của các phù thủy vô cùng cường đại.

Cho nên cậu nhất định phải cẩn thận lại càng cẩn thận, chú ý không có chút phân tâm. Nhưng nhất thiết phải nhanh! Nếu chậm… Một khi những tên cướp bắt Charlie rời khỏi khu vực này, như vậy đối với bọn họ Charlie sẽ không còn là con tin tất yếu, tám chín phần sẽ bị giết!

Nghĩ đến đây, Alan không khỏi tăng tốc, Porsche màu xanh ngọc dùng tốc độ siêu việt gào thét trên mặt đường.

Cửa nhà Denis, Edward vẫn đứng ở nơi Alan rời đi. Không để ý lời mời của các học sinh ngẫu nhiên đi ngang qua lúc về nhà, khuôn mặt tuấn mỹ âm tình bất định, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

“Này, Edward, anh lại nghĩ cái gì.” Thanh âm réo rắt như thanh tuyền vang lên, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Alice xuất hiện bên cạnh hắn.

“Vì sao không đưa cậu ấy về?” Alice hỏi: “Tuy tỏ ra vô cùng tỉnh táo, nhưng lúc này cậu ấy vẫn cần có người làm bạn a.”

Tiếp đó, cô nháy mắt mấy cái, cười nói: “Đây chính là cơ hội tốt của anh, vì sao không nắm chắc cho tốt.”

“Được rồi, Alice.” Edward có chút quẫn bách quay đầu, sau đó hơi buồn bã nói: “Cậu ta… Cậu ta rất phòng bị anh, anh, anh… Không muốn làm cậu ấy chán ghét. Kỳ thật như vậy cũng tốt, anh có thể tìm cho chính mình một lý do, có thể cho anh… Alice! Em làm sao vậy!”

Alice không trả lời, lúc này Alice giống như đang rơi vào một cảnh giới kỳ dị, tuy trên mặt không biến hóa chút nào, nhưng lại như bịt kín một tầng sương mù lúc ẩn lúc hiện, mà cặp mắt màu vàng nhạt vốn có thần bắt đầu dần dần trống rỗng.

“Chết tiệt!” Có năng lực đặc thù, Edward tự nhiên thấy rõ Alice rốt cục nhìn thấy cái gì, sắc mặt hắn đột biến, cánh mũi nhẹ nhàng khẽ ngửi, liền vội vàng chạy về hướng nọ.

Nhà Charlie.

Alan tìm được một bộ quần áo Charlie thường mặc, thấp giọng lẩm bẩm, đầu ngón tay xuất hiện ánh lửa trắng muốt, rơi vào quần áo.

“Xích!” một tiếng, trên quần áo dâng lên một ánh lửa vô sắc trong suốt, nhanh chóng bị đốt thành tro bụi.

Chú ngữ tựa như tiếng ca từ đôi môi mỏng dần tản ra, ẩn chứa nhịp điệu kỳ dị, tro tàn trên sàn như bị cái gì kêu gọi, đột nhiên không gió mà bay lên, ngưng tụ thành một đám, bất thình lình bay ra bên ngoài.

Alan thần sắc nghiêm túc, hít sâu một hơi, đuổi theo hướng tro tàn bay đi, ẩn vào bóng đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Sắc Thần Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook