Chương 18: Truy tìm ban đêm. . .
Lãng Thấm
13/08/2020
Trong rừng cây không biên giới, màu xanh đen tô điểm cho thế giới mang theo dấu hiệu nguyên thủy này, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu nho nhỏ cùng tiếng vỗ cánh của cú đêm, khiến cho cảnh vật vốn đang yên tĩnh trở nên ồn ào một cách mâu thuẫn.
Những cây thông cao lớn gần như che khuất cả bầu trời, ánh trăng sao le lói đổ xuống một chút ánh sáng, làm cho khu rừng có màu chủ đạo là xanh nhạt tăng thêm một chút màu xám bạc như trong những câu truyện cổ tích.
Một thân ảnh cao ngất, mặc một bộ lễ phục như áo khoác, ánh trăng mờ ảo trong lúc lơ đãng tỏa sáng trên gương mặt anh tuấn của cậu, tựa như một vị hoàng tử đang đuổi theo nàng công chúa từ buổi vũ hội.
Nhưng trong khu rừng u ám này lại không có cung điện tráng lệ, thiếu niên như hoàng tử này truy đuổi cũng không phải vị công chúa xinh đẹp kinh diễm tứ phương nào, mà là quang ảnh trước người như một đám sương.
Kỳ quái chính là, bước chân của cậu đạp trên mặt đất đầy những cành khô nhưng lại không phát ra tiếng động nào. Nhìn kỹ một chút, lòng bàn chân cậu cũng không thật sự giẫm lên mặt đất, mà là hơi nổi lên, linh hoạt xuyên qua khu rừng, khó trách sao lại không phát ra chút tiếng vang nào.
Alan có vẻ thành thạo trong khung cảnh tối đen yên tĩnh mà nguy hiểm này, không có bỡ ngỡ, mà lại tỉnh táo thuần thục né tránh những nhánh cây từ mọi phía vì chạy nhanh mà cứ xuất hiện liên tục, lướt qua mặt đất gồ ghề đầy những rễ cây.
Điều này cũng không kỳ quái, năm đó mặc dù là viện trưởng xà viện, nhưng Severus hiển nhiên không phải một Slytherin chính thống. Từ thời thiếu niên còn học ở trường, có can đảm dò xét rừng cấm tuyệt không chỉ có tổ bốn người Gryffindor tự xưng ‘nhóm đạo tặc’ kia, thiếu niên quái gở si mê ma dược cũng là một trong những người thăm dò qua rừng cấm.
Phải biết rằng, những ma dược trân quý mà hiếm có trong giới ma pháp kia, đại đa số đều sinh trưởng trong khu rừng cấm thần bí mà rộng lớn ấy.
Trong mấy chục năm ở Hogwarts, phiến rừng u ám kia sớm bị cậu khai hoang qua không biết bao nhiêu lần. Chỉ khác ở chỗ sau khi trở thành giáo sư ma dược thì quang minh chánh đại đi vào, mà lúc còn học ở trường thì lén lén lút lút lẻn vào trong đêm khuya yên tĩnh mà thôi.
Cậu cũng không giống tổ bốn người Gryffindor và thằng quái vật khổ nhỏ mắt xanh – Harry Potter được Dumbledore cố ý thả vào đi dạo tung tăng vui vẻ! Bọn họ thực sự cho rằng rừng cấm có thể dễ dàng lẻn vào như vậy sao?
Giám thị Filch diễu võ dương oai tại Hogwarts mấy chục năm, thủ đoạn gì lão nhìn không ra; phòng ngự cấm chế của học viện ma pháp Hogwarts xưng hùng trong giới phù thủy mấy ngàn năm chẳng lẽ chỉ dùng để trang trí; nhân mã thông minh tuyệt đỉnh trong rừng cấm, sao lại để người ta tùy tiện xâm nhập lãnh địa của chúng; còn có vài thứ ‘nho nhỏ dễ thương’ mà gã người khổng lồ lai Hagrid kia nuôi dưỡng, làm sao có thể không phát hiện tiếng động huyên náo như thế trong rừng cấm…
Cho dù là Mrs-Norris cáo mượn oai hùm nhiều năm, chỉ dựa vào tiếng ‘Meo meo’ cũng đã hoành hành Hogwarts, làm vô số nhóc con phù thủy nghe thấy đều biến sắc, cũng không phải thứ có thể dễ dàng đánh lừa.
Cậu cũng không giống ‘nhóm đạo tặc’ có ‘cửa sau’ để lạm dụng, đám sư tử cao ngạo tự đại kia tự cho là có thể giấu diếm được tất cả mọi người, kỳ thật nhất cử nhất động đều không thoát khỏi quản chế của người khác.
Chỉ có Severus, vì thu thập ma dược, từ nghiên cứu chân chính mới đút kết ra phương pháp hữu hiệu làm sao để lướt qua chướng ngại chồng chất, thần không biết quỷ không hay tiếp cận mục tiêu và hành tẩu trong rừng cấm.
Chú khinh thân, chú bay lên không tăng thêm chú cách âm, có hiệu quả chạy nhanh trong rừng. Lời chú bay lên có thể tránh việc trực tiếp tiếp xúc với mặt đất gập ghềnh; lời chú khinh thân có hiệu quả tránh khỏi nhánh cây cản trở và tăng tốc độ chạy; mà lời chú cách âm thì có thể bảo đảm mình không phát ra bất kì âm thanh hoạt động nào trong rừng, dù là tiếng hô hấp cũng bị phong bế, như vậy có thể tránh khỏi sự chú ý của dã thú trong rừng.
Liên tục truy đuổi hơn hai giờ, thân thể Alan cũng bắt đầu mệt mỏi. Tố chất thân thể của phù thủy kỳ thật cũng không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu, có thể là do sự ảnh hưởng không rõ nguyên nhân của ma lực trong cơ thể, thậm chí có khả năng càng suy yếu hơn một chút. Tuy Alan có thói quen rèn luyện nhiều năm, nhưng tố chất thân thể cậu cũng chỉ đạt tiêu chuẩn người bình thường mà thôi.
Dựa vào một gốc cây đại thụ, Alan thở hổn hển ngừng lại trong chốc lát, vươn tay uống bình ma dược bổ sung thể lực tiếp theo.
Nói thật, bởi vì thời gian nghiên cứu quá ngắn lại thêm tài liệu thiếu thốn, loại ma dược bổ sung thể lực này có hạn chế rất lớn và tác dụng phụ về sau.
Loại ma dược này tuy có thể ngay lập tức bổ sung thể lực, nhưng chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, một khi đến giờ bản thân sẽ mệt nhọc gấp bội, hơn nữa trong vài ngày tiếp theo đều rơi vào trạng thái hỗn loạn, ma lực tuần hoàn trong cơ thể cũng bị rối loạn ở mức độ nhất định. Đối với Alan còn chưa nghiên cứu tìm ra ma dược hay phương pháp giảm bớt ma lực bạo động mà nói, đây chính là một việc cực kì nguy hiểm.
Chỉ là hiện tại để sớm cứu Charlie ra, cũng không có lựa chọn khác.
Cũng may bọn cướp chọn chính là tuyến đường đến La Push, tuyến đường này có khu rừng rậm rạp, con đường khúc chiết, chỉ có thể đi bộ mà thôi.
Nếu bọn cướp chọn đường lớn có thể lái xe thì hiện tại sợ không biết đã trốn đến nơi nào, như vậy Alan chỉ còn có thể ói ra máu.
Nhìn phương hướng mà ma pháp truy tung biểu hiện, bọn cướp chỉ chọn tuyến đường bộ đi La Push, không tiến vào phạm vi khu vực bảo tồn trong rừng, mà lại trốn về hướng tây, hướng bờ biển Thái Bình Dương.
Trên bờ biển, hẳn là có đội thuyền tiếp ứng của chúng. Như vậy xem ra, tối thiểu trước khi đến bờ biển, Charlie sẽ vẫn được an toàn.
Bọn cướp đã dám cướp tù phạm bị áp giải từ cục cảnh sát ra, còn dám bắt cóc cảnh sát trưởng làm con tin, như vậy trong bọn họ nhất định có một người cực kỳ cẩn thận.
Người cẩn thận, chắc chắn sẽ không vứt bỏ lá bài tẩy còn lại trong tay trước khi hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, bởi vì họ không thể cam đoan trước khi mình tuyệt đối an toàn còn cần lá bài tẩy này hay không.
Alan nhanh chóng sơ lược tình huống có thể xuất hiện qua một lần, hít sâu một hơi, nâng cao tinh thần, tiếp tục đuổi theo làn sương của quần áo đã bị ếm bùa truy tung của Charlie mà tạo thành.
Lại liên tục truy đuổi hơn một giờ, Alan đột nhiên phát hiện phía trước hình như có vài ánh lửa.
Có người đang hút thuốc, đây là ánh lửa khi có người hút thuốc, trong khu rừng âm u trở nên rõ ràng đến lạ thường.
“Hô ——!” Phất tay phá tan đi sương mù của ma pháp truy tung, Alan ẩn núp thật cận thận, thong thả tiếp cận ánh lửa.
Nhẹ giọng lẩm bẩm vài câu chú ngữ, Alan thấy cảnh vật lập tức phóng đại rõ ràng mấy lần, thính lực cũng theo gió nhẹ mà trở nên linh mẫn rất nhiều.
Đập vào mi mắt chính là một căn nhà ván gỗ, bên cạnh còn chồng chất từng đống củi, xem ra là nơi tạm nghỉ của công nhân đốn củi trong rừng, trên ván cửa nhà gỗ còn treo ký hiệu của công ty họ.
Căn nhà bằng gỗ có vẻ cực kỳ cũ nát, nhưng tổng thể vẫn tương đối toàn diện, không có quá nhiều tổn hại. Mặc dù có ánh lửa sáng ngời lộ ra từ cửa sổ và khe cửa nhà gỗ, nhưng Alan cũng không thể xác định bên trong đến tột cùng có bao nhiêu tên cướp, càng không cách nào xác định hiện trạng của Charlie.
Nhưng thật ra bên ngoài nhà gỗ có hai tên cao to đang canh giữ, lúc này bọn họ đang hút thuốc dò xét bốn phía, ánh lửa vừa rồi chính là từ chỗ bọn họ phát ra, bắp thịt trên cánh tay cùng súng ống tựa ở đầu vai nói rõ đây là bọn cướp có vũ lực cường hãn.
Súng trường đột kích M16, ngày sản xuất: ngày 8 tháng 2 năm 1964 // ngày 28 tháng 2 năm 1967 . Tuy sớm bị thời đại đào thải, nhưng tầm sát thương bốn trăm mét vẫn khiến Alan nhíu mày
Alan cũng không phải không hiểu chút gì về súng ống, mà hoàn toàn ngược lại, cha cậu, Robert, bởi vì nhiều năm chụp ảnh ở các nơi trên thế giới, đối với các loại súng ống đều có hứng thú nồng hậu, Alan ít nhiều gì cũng có tiếp xúc một chút, tự nhiên biết rõ uy lực của loại súng trường này.
Hơn nữa, nhìn tố chất thân thể hai tên cướp này, rõ ràng là người đã trải qua huấn luyện đặc thù, thậm chí rất có thể là quân nhân xuất ngũ. Loại người này bất luận là tố chất thân thể hay tố chất tinh thần đều cao hơn nhiều so với người bình thường, muốn cứu Charlie ra trong tình huống này, lại còn không biết nhân số cụ thể của đối phương, thật sự là khó như lên trời!
Alan vẫn không nhúc nhích tựa sau một cây đại thụ, gắt gao nhìn chằm chằm vào nhà gỗ, trong đầu tỉnh táo nhanh chóng xẹt qua các loại phương án, nhưng từng cái đều bị cậu bác bỏ.
Đầu tiên phải thần không biết quỷ không hay quật ngã hai tên cướp tuần tra này, sau đó điều tra có mấy người trong nhà và tình huống của Charlie…
Đúng lúc này, hai tên cướp tuần tra kia đột nhiên bắt đầu nói chuyện, Alan lập tức dựng lỗ tai lên.
“Ai, tao nói này Brooke, mày nghĩ khi nào chúng ta mới có thể rời đi hử?” Một gã đàn ông vẻ mặt có chút lo lắng nói, cơ thể khỏe mạnh của gã nhìn qua có thể so sánh với Emmett nhà Cullen.
“Chờ đi, Firth.” Một tên tóc vàng hung hăng hít một ngụm khói, một vết sẹo nổi bật trên mặt hắn, từ khóe mắt thẳng đến cái cằm, khiến cho gương mặt vốn rất anh tuấn có vẻ dữ tợn: “Matty còn đang liên lạc với đầu rắn, chờ thuyền tới chúng ta có thể xuất phát.”
“A, chó chết, thật sự một giây tao cũng không chờ được. Rượu, thức ăn, đàn bà … Không có gì cả.” Firth oán giận nói.
“Ha ha, đợi chút đi. Sau khi chuyện thành công thì tiền thuê cũng đủ mày hưởng thụ thật đã mà, hiện tại phàn nàn làm gì.”
“Hừ, đúng rồi… Thằng cốm kia làm sao đây? Còn chưa chết hả? Chúng ta mang theo nó đi có bất tiện quá không.” Firth hầm hừ nói: “Tao thấy, trực tiếp khử hắn…”
Gã làm động tác cắt cổ, bộ dáng kia rất thuần thục, hiển nhiên là một tên liều mạng xem mạng người như cỏ rác.
“Matty còn muốn giữ nó lại làm con tin để phòng hờ, hơn nữa nó đã bị thương, đợi khi lên thuyền trực tiếp ném xuống biển là xong.” Brooke chẳng hề để ý nói.
…
Alan, mượn ma pháp viễn trình nghe lén ở đằng xa, thở ra một hơi, theo lời của chúng Charlie tuy bị thương, nhưng tối thiểu tánh mạng vẫn được bảo đảm, hơn nữa tạm thời không có nguy hiểm.
Như vậy, bây giờ nên làm gì?
Alan vắt óc suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy tảng đá bên cạnh, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng.
Những cây thông cao lớn gần như che khuất cả bầu trời, ánh trăng sao le lói đổ xuống một chút ánh sáng, làm cho khu rừng có màu chủ đạo là xanh nhạt tăng thêm một chút màu xám bạc như trong những câu truyện cổ tích.
Một thân ảnh cao ngất, mặc một bộ lễ phục như áo khoác, ánh trăng mờ ảo trong lúc lơ đãng tỏa sáng trên gương mặt anh tuấn của cậu, tựa như một vị hoàng tử đang đuổi theo nàng công chúa từ buổi vũ hội.
Nhưng trong khu rừng u ám này lại không có cung điện tráng lệ, thiếu niên như hoàng tử này truy đuổi cũng không phải vị công chúa xinh đẹp kinh diễm tứ phương nào, mà là quang ảnh trước người như một đám sương.
Kỳ quái chính là, bước chân của cậu đạp trên mặt đất đầy những cành khô nhưng lại không phát ra tiếng động nào. Nhìn kỹ một chút, lòng bàn chân cậu cũng không thật sự giẫm lên mặt đất, mà là hơi nổi lên, linh hoạt xuyên qua khu rừng, khó trách sao lại không phát ra chút tiếng vang nào.
Alan có vẻ thành thạo trong khung cảnh tối đen yên tĩnh mà nguy hiểm này, không có bỡ ngỡ, mà lại tỉnh táo thuần thục né tránh những nhánh cây từ mọi phía vì chạy nhanh mà cứ xuất hiện liên tục, lướt qua mặt đất gồ ghề đầy những rễ cây.
Điều này cũng không kỳ quái, năm đó mặc dù là viện trưởng xà viện, nhưng Severus hiển nhiên không phải một Slytherin chính thống. Từ thời thiếu niên còn học ở trường, có can đảm dò xét rừng cấm tuyệt không chỉ có tổ bốn người Gryffindor tự xưng ‘nhóm đạo tặc’ kia, thiếu niên quái gở si mê ma dược cũng là một trong những người thăm dò qua rừng cấm.
Phải biết rằng, những ma dược trân quý mà hiếm có trong giới ma pháp kia, đại đa số đều sinh trưởng trong khu rừng cấm thần bí mà rộng lớn ấy.
Trong mấy chục năm ở Hogwarts, phiến rừng u ám kia sớm bị cậu khai hoang qua không biết bao nhiêu lần. Chỉ khác ở chỗ sau khi trở thành giáo sư ma dược thì quang minh chánh đại đi vào, mà lúc còn học ở trường thì lén lén lút lút lẻn vào trong đêm khuya yên tĩnh mà thôi.
Cậu cũng không giống tổ bốn người Gryffindor và thằng quái vật khổ nhỏ mắt xanh – Harry Potter được Dumbledore cố ý thả vào đi dạo tung tăng vui vẻ! Bọn họ thực sự cho rằng rừng cấm có thể dễ dàng lẻn vào như vậy sao?
Giám thị Filch diễu võ dương oai tại Hogwarts mấy chục năm, thủ đoạn gì lão nhìn không ra; phòng ngự cấm chế của học viện ma pháp Hogwarts xưng hùng trong giới phù thủy mấy ngàn năm chẳng lẽ chỉ dùng để trang trí; nhân mã thông minh tuyệt đỉnh trong rừng cấm, sao lại để người ta tùy tiện xâm nhập lãnh địa của chúng; còn có vài thứ ‘nho nhỏ dễ thương’ mà gã người khổng lồ lai Hagrid kia nuôi dưỡng, làm sao có thể không phát hiện tiếng động huyên náo như thế trong rừng cấm…
Cho dù là Mrs-Norris cáo mượn oai hùm nhiều năm, chỉ dựa vào tiếng ‘Meo meo’ cũng đã hoành hành Hogwarts, làm vô số nhóc con phù thủy nghe thấy đều biến sắc, cũng không phải thứ có thể dễ dàng đánh lừa.
Cậu cũng không giống ‘nhóm đạo tặc’ có ‘cửa sau’ để lạm dụng, đám sư tử cao ngạo tự đại kia tự cho là có thể giấu diếm được tất cả mọi người, kỳ thật nhất cử nhất động đều không thoát khỏi quản chế của người khác.
Chỉ có Severus, vì thu thập ma dược, từ nghiên cứu chân chính mới đút kết ra phương pháp hữu hiệu làm sao để lướt qua chướng ngại chồng chất, thần không biết quỷ không hay tiếp cận mục tiêu và hành tẩu trong rừng cấm.
Chú khinh thân, chú bay lên không tăng thêm chú cách âm, có hiệu quả chạy nhanh trong rừng. Lời chú bay lên có thể tránh việc trực tiếp tiếp xúc với mặt đất gập ghềnh; lời chú khinh thân có hiệu quả tránh khỏi nhánh cây cản trở và tăng tốc độ chạy; mà lời chú cách âm thì có thể bảo đảm mình không phát ra bất kì âm thanh hoạt động nào trong rừng, dù là tiếng hô hấp cũng bị phong bế, như vậy có thể tránh khỏi sự chú ý của dã thú trong rừng.
Liên tục truy đuổi hơn hai giờ, thân thể Alan cũng bắt đầu mệt mỏi. Tố chất thân thể của phù thủy kỳ thật cũng không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu, có thể là do sự ảnh hưởng không rõ nguyên nhân của ma lực trong cơ thể, thậm chí có khả năng càng suy yếu hơn một chút. Tuy Alan có thói quen rèn luyện nhiều năm, nhưng tố chất thân thể cậu cũng chỉ đạt tiêu chuẩn người bình thường mà thôi.
Dựa vào một gốc cây đại thụ, Alan thở hổn hển ngừng lại trong chốc lát, vươn tay uống bình ma dược bổ sung thể lực tiếp theo.
Nói thật, bởi vì thời gian nghiên cứu quá ngắn lại thêm tài liệu thiếu thốn, loại ma dược bổ sung thể lực này có hạn chế rất lớn và tác dụng phụ về sau.
Loại ma dược này tuy có thể ngay lập tức bổ sung thể lực, nhưng chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, một khi đến giờ bản thân sẽ mệt nhọc gấp bội, hơn nữa trong vài ngày tiếp theo đều rơi vào trạng thái hỗn loạn, ma lực tuần hoàn trong cơ thể cũng bị rối loạn ở mức độ nhất định. Đối với Alan còn chưa nghiên cứu tìm ra ma dược hay phương pháp giảm bớt ma lực bạo động mà nói, đây chính là một việc cực kì nguy hiểm.
Chỉ là hiện tại để sớm cứu Charlie ra, cũng không có lựa chọn khác.
Cũng may bọn cướp chọn chính là tuyến đường đến La Push, tuyến đường này có khu rừng rậm rạp, con đường khúc chiết, chỉ có thể đi bộ mà thôi.
Nếu bọn cướp chọn đường lớn có thể lái xe thì hiện tại sợ không biết đã trốn đến nơi nào, như vậy Alan chỉ còn có thể ói ra máu.
Nhìn phương hướng mà ma pháp truy tung biểu hiện, bọn cướp chỉ chọn tuyến đường bộ đi La Push, không tiến vào phạm vi khu vực bảo tồn trong rừng, mà lại trốn về hướng tây, hướng bờ biển Thái Bình Dương.
Trên bờ biển, hẳn là có đội thuyền tiếp ứng của chúng. Như vậy xem ra, tối thiểu trước khi đến bờ biển, Charlie sẽ vẫn được an toàn.
Bọn cướp đã dám cướp tù phạm bị áp giải từ cục cảnh sát ra, còn dám bắt cóc cảnh sát trưởng làm con tin, như vậy trong bọn họ nhất định có một người cực kỳ cẩn thận.
Người cẩn thận, chắc chắn sẽ không vứt bỏ lá bài tẩy còn lại trong tay trước khi hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, bởi vì họ không thể cam đoan trước khi mình tuyệt đối an toàn còn cần lá bài tẩy này hay không.
Alan nhanh chóng sơ lược tình huống có thể xuất hiện qua một lần, hít sâu một hơi, nâng cao tinh thần, tiếp tục đuổi theo làn sương của quần áo đã bị ếm bùa truy tung của Charlie mà tạo thành.
Lại liên tục truy đuổi hơn một giờ, Alan đột nhiên phát hiện phía trước hình như có vài ánh lửa.
Có người đang hút thuốc, đây là ánh lửa khi có người hút thuốc, trong khu rừng âm u trở nên rõ ràng đến lạ thường.
“Hô ——!” Phất tay phá tan đi sương mù của ma pháp truy tung, Alan ẩn núp thật cận thận, thong thả tiếp cận ánh lửa.
Nhẹ giọng lẩm bẩm vài câu chú ngữ, Alan thấy cảnh vật lập tức phóng đại rõ ràng mấy lần, thính lực cũng theo gió nhẹ mà trở nên linh mẫn rất nhiều.
Đập vào mi mắt chính là một căn nhà ván gỗ, bên cạnh còn chồng chất từng đống củi, xem ra là nơi tạm nghỉ của công nhân đốn củi trong rừng, trên ván cửa nhà gỗ còn treo ký hiệu của công ty họ.
Căn nhà bằng gỗ có vẻ cực kỳ cũ nát, nhưng tổng thể vẫn tương đối toàn diện, không có quá nhiều tổn hại. Mặc dù có ánh lửa sáng ngời lộ ra từ cửa sổ và khe cửa nhà gỗ, nhưng Alan cũng không thể xác định bên trong đến tột cùng có bao nhiêu tên cướp, càng không cách nào xác định hiện trạng của Charlie.
Nhưng thật ra bên ngoài nhà gỗ có hai tên cao to đang canh giữ, lúc này bọn họ đang hút thuốc dò xét bốn phía, ánh lửa vừa rồi chính là từ chỗ bọn họ phát ra, bắp thịt trên cánh tay cùng súng ống tựa ở đầu vai nói rõ đây là bọn cướp có vũ lực cường hãn.
Súng trường đột kích M16, ngày sản xuất: ngày 8 tháng 2 năm 1964 // ngày 28 tháng 2 năm 1967 . Tuy sớm bị thời đại đào thải, nhưng tầm sát thương bốn trăm mét vẫn khiến Alan nhíu mày
Alan cũng không phải không hiểu chút gì về súng ống, mà hoàn toàn ngược lại, cha cậu, Robert, bởi vì nhiều năm chụp ảnh ở các nơi trên thế giới, đối với các loại súng ống đều có hứng thú nồng hậu, Alan ít nhiều gì cũng có tiếp xúc một chút, tự nhiên biết rõ uy lực của loại súng trường này.
Hơn nữa, nhìn tố chất thân thể hai tên cướp này, rõ ràng là người đã trải qua huấn luyện đặc thù, thậm chí rất có thể là quân nhân xuất ngũ. Loại người này bất luận là tố chất thân thể hay tố chất tinh thần đều cao hơn nhiều so với người bình thường, muốn cứu Charlie ra trong tình huống này, lại còn không biết nhân số cụ thể của đối phương, thật sự là khó như lên trời!
Alan vẫn không nhúc nhích tựa sau một cây đại thụ, gắt gao nhìn chằm chằm vào nhà gỗ, trong đầu tỉnh táo nhanh chóng xẹt qua các loại phương án, nhưng từng cái đều bị cậu bác bỏ.
Đầu tiên phải thần không biết quỷ không hay quật ngã hai tên cướp tuần tra này, sau đó điều tra có mấy người trong nhà và tình huống của Charlie…
Đúng lúc này, hai tên cướp tuần tra kia đột nhiên bắt đầu nói chuyện, Alan lập tức dựng lỗ tai lên.
“Ai, tao nói này Brooke, mày nghĩ khi nào chúng ta mới có thể rời đi hử?” Một gã đàn ông vẻ mặt có chút lo lắng nói, cơ thể khỏe mạnh của gã nhìn qua có thể so sánh với Emmett nhà Cullen.
“Chờ đi, Firth.” Một tên tóc vàng hung hăng hít một ngụm khói, một vết sẹo nổi bật trên mặt hắn, từ khóe mắt thẳng đến cái cằm, khiến cho gương mặt vốn rất anh tuấn có vẻ dữ tợn: “Matty còn đang liên lạc với đầu rắn, chờ thuyền tới chúng ta có thể xuất phát.”
“A, chó chết, thật sự một giây tao cũng không chờ được. Rượu, thức ăn, đàn bà … Không có gì cả.” Firth oán giận nói.
“Ha ha, đợi chút đi. Sau khi chuyện thành công thì tiền thuê cũng đủ mày hưởng thụ thật đã mà, hiện tại phàn nàn làm gì.”
“Hừ, đúng rồi… Thằng cốm kia làm sao đây? Còn chưa chết hả? Chúng ta mang theo nó đi có bất tiện quá không.” Firth hầm hừ nói: “Tao thấy, trực tiếp khử hắn…”
Gã làm động tác cắt cổ, bộ dáng kia rất thuần thục, hiển nhiên là một tên liều mạng xem mạng người như cỏ rác.
“Matty còn muốn giữ nó lại làm con tin để phòng hờ, hơn nữa nó đã bị thương, đợi khi lên thuyền trực tiếp ném xuống biển là xong.” Brooke chẳng hề để ý nói.
…
Alan, mượn ma pháp viễn trình nghe lén ở đằng xa, thở ra một hơi, theo lời của chúng Charlie tuy bị thương, nhưng tối thiểu tánh mạng vẫn được bảo đảm, hơn nữa tạm thời không có nguy hiểm.
Như vậy, bây giờ nên làm gì?
Alan vắt óc suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy tảng đá bên cạnh, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.