Chương 159: Bàn chuyện kết hôn
Giai Nhân
28/06/2021
Vài ngày sau đó, Hoàng Thế Vinh cuối cùng cũng được thả ra, đứng đợi hắn ở ngoài không ai khác chính là Tô Đồ Lang Quân. Tô Đồ Lang Quân còn
mang đến một tin tức tốt cho hắn, khiến cho hắn cảm thấy người này chẳng khác gì ngôi sao may mắn của mình:
"Bác trai xuất viện rồi, em nói anh đi công tác nên không đến bệnh viện được, chúng ta mau trở về nhà, đừng để bác trai phải nghi ngờ"
Hoàng Thế Vinh nhìn chiếc xe thể thao quen thuộc đỗ ở bên dưới, hắn mỉm cười ôm lấy Tô Đồ Lang Quân vào trong lòng rồi thản nhiên bước đi:
"Còn gọi bác trai, tại sao mãi vẫn chưa sửa được?"
Tô Đồ Lang Quân nhỏ giọng đáp lời:
"Đợi đến khi chính thức mới nói sau đi"
Hoàng Thế Vinh lái xe, rất nhanh chiếc xe thể thao đã đỗ ở trước cửa biệt thự Hoàng gia. Hoàng Thế Trung chưa bình phục hoàn toàn, vẫn còn phải ngồi xe lăn, lúc này ông đang ở sau vườn xem tài liệu công ty thời gian gần đây.
Hoàng Thế Trung vừa nhìn thấy Hoàng Thế Vinh liền mới an tâm trở lại, trước đây ông luôn cảm thấy người xung quanh giấu giếm ông chuyện gì đó về hắn, nhiều lần nghi ngờ muốn gọi điện thoại xác nhận cho hắn nhưng đều bị người nhà tìm cách thoái thác, hiện tại thấy hắn rồi ông liền thở phào một hơi:
"Tiểu Vinh, tại sao mấy ngày trước đột nhiên biến mất, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không liên lạc cho ba?"
Hoàng Thế Vinh cười cười, đi về phía Hoàng Thế Trung, hắn ngồi xổm xuống, đưa tay giúp ông xoa bóp hai chân một chút:
"Chẳng phải vẫn thường xuyên gọi về đó hay sao, chỉ là con gọi về lúc nào cũng là ba nhỏ bắt máy, ba nhỏ nói ba đang ngủ cho nên không có đánh thức ba dậy nữa"
Hoàng Thế Trung nhíu mày hoài nghi, Hoàng Thế Vinh vẫn bình tĩnh, nở nụ cười tự nhiên, hắn liếc nhìn tài liệu trong tay ba mình một chút rồi hỏi:
"Ba đang xem cái gì thế?"
Hoàng Thế Trung thở dài:
"Không nghĩ tới công ty có nhiều thay đổi như thế, con bán cổ phần cho người ngoài sao?"
Hoàng Thế Vinh chậm rãi cầm lấy tài liệu kia trong tay Hoàng Thế Trung gấp lại, rồi bỏ qua một bên:
"Ba mới hồi phục, không cần phải quan tâm đến chuyện này, con sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa"
Hoàng Thế Trung đương nhiên không phải là không tin tưởng Hoàng Thế Vinh, ông là lo đứa con trai này vẫn còn khờ khạo, không thể đấu lại được với người tâm cơ lâu năm như Hoàng Thế Minh:
"Hơn nữa vị trí tổng giám đốc hiện tại, cũng do Hoàng Thế Minh nắm giữ sao?"
Hoàng Thế Vinh lên tiếng trấn an ba mình:
"Ba đừng lo lắng, việc của ba hiện tại chính là nghỉ ngơi cho thật tốt, những chuyện khác ba không cần phải bận tâm, con nhất định sẽ không để cho Hoàng thị sa sút"
Hoàng Thế Trung im lặng quan sát Hoàng Thế Vinh một lúc, phát hiện ra con trai mình đúng là đã trưởng thành thật rồi, ông khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, bản thân cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Hoàng Thế Trung được Hàn Kỳ đẩy vào trong nhà, ngoài vườn lúc này cũng chỉ còn lại hai người là Hoàng Thế Vinh cùng Tô Đồ Lang Quân. Tô Đồ Lang Quân ngồi trên ghế đá, dưới một gốc cây cổ thụ, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua kẽ lá, dưới tán cây có một gương mặt đẹp như tượng khắc vô cùng ôn nhu.
Hoàng Thế Vinh bước đến chỗ của Tô Đồ Lang Quân, bởi vì chỗ này chỉ có một chiếc ghế đơn, chiếc ghế khác cách chỗ đó hai ba mét vì thế Hoàng Thế Vinh liền trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt của cậu, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay mềm mại trắng mịn của đối phương:
"Tiểu Lang Quân, đợi anh giải quyết xong chuyện này, chúng ta phải tính đến chuyện kết hôn đi"
Tô Đồ Lang Quân từ nhỏ đã thích Hoàng Thế Vinh, cũng sớm đã nghĩ đến chuyện kết hôn với hắn ngay từ khi còn học mẫu giáo rồi, ước muốn được kết hôn với người đàn ông trước mắt này luôn khiến cho cậu có cảm giác phấn khích không thôi, nhưng hiện tại ở trước mặt hắn, cậu vẫn tỏ vẻ bình thản không quá ham mê:
"Ừ". truyện đam mỹ
Hoàng Thế Vinh xoa xoa chiếc nhẫn ở ngón áp út của Tô Đồ Lang Quân, ánh mắt thâm tình từ bên dưới nhìn lên cậu:
"Em không thích hả?"
Tô Đồ Lang Quân dùng ngữ điệu bình thản, ngắn gọn đáp một chữ:
"Thích"
Hoàng Thế Vinh nhíu mày:
"Tại sao anh lại cảm thấy, em hình như không mấy hứng thú nhỉ"
Tô Đồ Lang Quân bật cười, dưới ánh nắng vàng xinh đẹp, nụ cười kia càng trở nên lóa mắt hơn bao giờ hết:
"Bởi vì em sớm đã nghĩ đến từ lúc còn nhỏ rồi, đám cưới của chúng ta sẽ là hai màu trắng xanh chủ đạo, tốt nhất là nên tổ chức tại một hòn đảo nhỏ vào mùa hè, em không thích quá mức ồn ào, cho nên chỉ cần mời những người thân thiết mà thôi. Sau khi hôn lễ kết thúc, chúng ta sẽ đi du thuyền ra giữa biển, em muốn có không gian riêng với anh, tốt nhất là anh nên học lái du thuyền đi, bởi vì em muốn ở trên du thuyền đó chỉ có duy nhất hai chúng ta mà thôi, anh có đáp ứng được hay không?"
Hoàng Thế Vinh gật đầu:
"Được, đều có thể đáp ứng được hết".
Buổi tối ngày hôm đó, Tô Đồ Lang Quân ở tại Hoàng gia dùng bữa, bữa cơm này còn có thêm sự xuất hiện của hai người nhà họ Hoàng khác, chính là Hoàng Thế Minh cùng Hoàng Mộng Đình.
Vốn dĩ trong lòng mỗi người đều luôn biết rõ bản thân không ưa gì đối phương, nhưng mà lúc này ở trên bàn ăn vẫn phải biểu hiện ngoài mặt khách sáo cùng thân thiết.
Hoàng Thế Minh hướng Hoàng Thế Trung hỏi thăm tình hình sức khỏe cho có lệ:
"Thế Trung, lúc trước em ở trong bệnh viện điều trị anh không thường xuyên đến thăm được bởi vì Hoàng thị có rất nhiều chuyện cần phải gấp rút giải quyết nhanh, em cũng đừng nên vì chuyện này mà để bụng anh"
Hoàng Thế Trung cũng khách sáo mỉm cười:
"Em sao có thể để bụng anh, còn phải cảm ơn anh mới đúng, may mắn có anh mới có thể chống đỡ được Hoàng thị"
Hoàng Thế Minh cũng ha ha cười, cố tình không đề cập đến vấn đề chức vụ hiện tại của mình:
"Em nói như vậy là anh yên tâm rồi"
Hoàng Mộng Đình ngồi ở đối diện Hoàng Thế Vinh, nhìn thấy một màn chăm sóc đặc biệt mà Hoàng Thế Vinh dành cho Tô Đồ Lang Quân liền ăn đến không còn cảm thấy có mùi vị gì ngoài vị vừa đắng vừa chua. Tô Đồ Lang Quân dĩ nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt sát khí ở phía trước, nhưng một chút sát khí đó cũng không đáng để cậu phải quan tâm, vẫn cứ như vậy thản nhiên tiếp nhận thức ăn mà Hoàng Thế Vinh giúp cậu bỏ vào trong bát.
"Phải rồi, không biết Tiểu Vinh khi nào thì định kết hôn?"
Người hỏi câu này chính là Hoàng Thế Minh, Tô Đồ Lang Quân ngồi ở một bên im lặng chăm chú lắng nghe, trong lòng cũng bắt đầu tính toán. Hoàng Thế Vinh mang theo một gương mặt bình thản trả lời:
"Hiện tại Hoàng thị vẫn còn nhiều chuyện cần phải giải quyết, cháu vẫn còn chưa có ý định kết hôn"
Hoàng Thế Minh uống một ngụm rượu rồi lại nói:
"Nên kết hôn sớm một chút đi, nói gì thì nói Hoàng gia sau này cũng là cháu thừa kế, sớm sớm kết hôn sinh một đứa, còn nối dõi tông đường cho Hoàng gia chứ"
Một lời nói này của Hoàng Thế Minh liền lập tức làm cho không khí trên bàn ăn rơi vào sự im lặng, đương nhiên Hoàng Thế Minh không có khả năng không biết Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân đã đính hôn, ông ta là cố tình muốn bỏ qua chuyện này, ý muốn nói hắn nhanh chóng kết hôn cùng với người con gái khác.
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi đứng dậy, cầm lấy chai rượu rót thêm một chút vào trong chén của Hoàng Thế Vinh rồi mỉm cười nói thế này:
"Cảm ơn Hoàng thúc đã nhắc nhở, thời gian trước chúng cháu cũng đã xem qua vài cô nhi viện nhưng mà vì Hoàng thị đột nhiên gặp biến cố cho nên chuyện này đành phải tạm thời gác lại"
Hoàng Thế Minh nhìn chằm chằm ly rượu Tô Đồ Lang Quân vừa mới rót cho mình, nhíu mày một hồi lại nói tiếp:
"Hoàng thúc đương nhiên là biết tình cảm của hai đứa từ nhỏ như thế nào, nhưng mà thúc nhiều lời nói một câu thế này, Tiểu Vinh à, cháu là người đàn ông bình thường, có thể sinh một đứa làm sao phải nhận con nuôi đây. Đừng quên ông nội chẳng phải cũng có hai người vợ đấy hay sao, cháu cùng người con gái khác kết hôn, sau đó vẫn có thể ở chung một chỗ với Lang Quân mà"
Hoàng Thế Vinh đang định lên tiếng phản bác liền bị bàn tay của Tô Đồ Lang Quân ở dưới gầm bàn nắm lại ngăn cản:
"Nghe lời của Hoàng thúc, hình như là đã để ý đến một cô gái hợp với Tiểu Vinh rồi?"
Hoàng Mộng Đình ngồi ở bên này cúi đầu, cả một quá trình vẫn luôn tập trung lắng nghe. Hoàng Thế Minh thấy Tô Đồ Lang Quân hỏi thế liền đáp thế này:
"Chuyện có hai người vợ này cũng không phải dễ dàng chấp nhận được, tùy tiện ra ngoài kết hôn cùng với một cô gái, nói gì thì nói cũng là người ngoài, sau này chung sống cùng Lang Quân tránh không được gây khó dễ. Chi bằng Hoàng thúc tính thế này, dù sao Mộng Đình nhà thúc hai đứa cũng quen biết từ nhỏ, lại là người trong nhà, hơn nữa cũng không chung huyết thống, có thể sinh ra một đứa bé khỏe mạnh. Nhưng mà hiện tại quốc gia cũng chưa công nhận kết hôn đồng giới cho nên lúc đăng ký kết hôn phải thiệt thòi cho Lang Quân một chút, cháu thấy như thế nào?"
Tô Đồ Lang Quân cười ha ha:
"Chuyện này lại hỏi cháu, sao cháu có thể quyết định được đây, phải hỏi chị Mộng Đình nữa mới được"
Hoàng Thế Minh ho nhẹ một tiếng, quay sang hỏi Hoàng Mộng Đình cho có lệ:
"Ý của Mộng Đình con sao?"
Hoàng Mộng Đình gương mặt ửng đỏ, lén lén nhìn Hoàng Thế Vinh một cái rồi e thẹn gật đầu:
"Xem như... con chịu thiệt thòi vì Hoàng gia"
Tô Đồ Lang Quân cười cười nói tiếp:
"Chỉ sợ chị Mộng Đình phải chịu thiệt thòi nhiều rồi. Nếu như nói chỉ cần đứa nhỏ, cũng không nhất thiết phải làm giấy đăng ký kết hôn mà, giả sử sau này đứa nhỏ sinh ra cũng là do cháu cùng Tiểu Vinh nuôi nấng. Chị Mộng Đình là nhỏ, cháu là lớn, Chị Mộng Đình có thể ở sân sau, gia sự tại nhà không cần thiết phải nhúng tay vào, mỗi lần trong nhà mở tiệc nếu như không phải là yêu cầu toàn gia hội họp cũng không cần phải xuất hiện. Còn có, hiện tại cũng không phải giống như ngày xưa, có điều Hoàng gia cũng là gia tộc có quy củ, lớn nhỏ trong nhà cũng cần phải có nề nếp, cháu cũng không có quá mức đề cao tiểu tiết, chỉ cần sau này nếu như đụng mặt trong nhà, chị Mộng Đình cúi đầu chào cháu một tiếng là được rồi"
Tô Đồ Lang Quân vừa nói xong câu này, trên bàn ăn liền có một tiếng ho sặc sụa, quay lại liền phát hiện Hàn Kỳ ngồi ở một góc đang vội vàng uống nước, gương mặt đỏ bừng vì bị nghẹn.
Hoàng Mộng Đình đương nhiên cũng bị những lời nói này của Tô Đồ Lang Quân chọc tức, nhanh chóng đập mạnh đũa xuống bàn nói lớn:
"Cậu nói cái gì thế, cậu mà cũng xứng với Hoàng gia?"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi đáp lời:
"Xét về môn đăng hộ đối, hiển nhiên Tô gia cũng không kém Hoàng gia, hơn nữa hai nhà đã có mối quen biết thân thiết từ trước, em và Tiểu Vinh cũng coi như là thanh mai trúc mã, tình cảm xuất phát từ hai phía, cậu tự tôi nguyện. Nếu nói có xứng với Hoàng gia hay không hình như cũng không phải do chị Mộng Đình một câu nói mà quyết định, vẫn là nên hỏi trưởng bối trước, có phải không chú Thế Trung, chú Hàn Kỳ?"
Hoàng Thế Trung sớm đã biết đứa nhóc nhà họ Tô miệng lưỡi sắc bén, giống hệt như ba của nó, hơn nữa ông cũng sớm đã rất hài lòng với cậu, chính vì thế không có gì là không đồng ý cả:
"Quân Quân rất hợp ý của chúng ta, Tiểu Vinh cũng thích nó, sau này nhận nuôi một đứa nhỏ cũng không là vấn đề gì, nó chính là con cháu Hoàng gia"
Hoàng Mộng Đình quay sang Hoàng Thế Minh như muốn cầu xin sự giúp đỡ:
"Ba"
Hoàng Thế Minh cũng lên tiếng:
"Nhưng mà nếu nhận nuôi một đứa trẻ khác, Hoàng gia..."
Hoàng Thế Vinh lúc này mới lên tiếng:
"Hoàng thúc, thúc có phải là muốn nói đến cháu cũng không phải thật sự là người Hoàng gia đúng không?"
Hoàng Thế Trung nhíu mày trầm giọng nói:
"Anh, ba cũng chỉ có một người vợ hợp pháp là mẹ em, em không muốn nhắc đến vấn đề này, vậy thì anh sau này cũng đừng nhắc đến nữa".
"Bác trai xuất viện rồi, em nói anh đi công tác nên không đến bệnh viện được, chúng ta mau trở về nhà, đừng để bác trai phải nghi ngờ"
Hoàng Thế Vinh nhìn chiếc xe thể thao quen thuộc đỗ ở bên dưới, hắn mỉm cười ôm lấy Tô Đồ Lang Quân vào trong lòng rồi thản nhiên bước đi:
"Còn gọi bác trai, tại sao mãi vẫn chưa sửa được?"
Tô Đồ Lang Quân nhỏ giọng đáp lời:
"Đợi đến khi chính thức mới nói sau đi"
Hoàng Thế Vinh lái xe, rất nhanh chiếc xe thể thao đã đỗ ở trước cửa biệt thự Hoàng gia. Hoàng Thế Trung chưa bình phục hoàn toàn, vẫn còn phải ngồi xe lăn, lúc này ông đang ở sau vườn xem tài liệu công ty thời gian gần đây.
Hoàng Thế Trung vừa nhìn thấy Hoàng Thế Vinh liền mới an tâm trở lại, trước đây ông luôn cảm thấy người xung quanh giấu giếm ông chuyện gì đó về hắn, nhiều lần nghi ngờ muốn gọi điện thoại xác nhận cho hắn nhưng đều bị người nhà tìm cách thoái thác, hiện tại thấy hắn rồi ông liền thở phào một hơi:
"Tiểu Vinh, tại sao mấy ngày trước đột nhiên biến mất, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không liên lạc cho ba?"
Hoàng Thế Vinh cười cười, đi về phía Hoàng Thế Trung, hắn ngồi xổm xuống, đưa tay giúp ông xoa bóp hai chân một chút:
"Chẳng phải vẫn thường xuyên gọi về đó hay sao, chỉ là con gọi về lúc nào cũng là ba nhỏ bắt máy, ba nhỏ nói ba đang ngủ cho nên không có đánh thức ba dậy nữa"
Hoàng Thế Trung nhíu mày hoài nghi, Hoàng Thế Vinh vẫn bình tĩnh, nở nụ cười tự nhiên, hắn liếc nhìn tài liệu trong tay ba mình một chút rồi hỏi:
"Ba đang xem cái gì thế?"
Hoàng Thế Trung thở dài:
"Không nghĩ tới công ty có nhiều thay đổi như thế, con bán cổ phần cho người ngoài sao?"
Hoàng Thế Vinh chậm rãi cầm lấy tài liệu kia trong tay Hoàng Thế Trung gấp lại, rồi bỏ qua một bên:
"Ba mới hồi phục, không cần phải quan tâm đến chuyện này, con sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa"
Hoàng Thế Trung đương nhiên không phải là không tin tưởng Hoàng Thế Vinh, ông là lo đứa con trai này vẫn còn khờ khạo, không thể đấu lại được với người tâm cơ lâu năm như Hoàng Thế Minh:
"Hơn nữa vị trí tổng giám đốc hiện tại, cũng do Hoàng Thế Minh nắm giữ sao?"
Hoàng Thế Vinh lên tiếng trấn an ba mình:
"Ba đừng lo lắng, việc của ba hiện tại chính là nghỉ ngơi cho thật tốt, những chuyện khác ba không cần phải bận tâm, con nhất định sẽ không để cho Hoàng thị sa sút"
Hoàng Thế Trung im lặng quan sát Hoàng Thế Vinh một lúc, phát hiện ra con trai mình đúng là đã trưởng thành thật rồi, ông khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, bản thân cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Hoàng Thế Trung được Hàn Kỳ đẩy vào trong nhà, ngoài vườn lúc này cũng chỉ còn lại hai người là Hoàng Thế Vinh cùng Tô Đồ Lang Quân. Tô Đồ Lang Quân ngồi trên ghế đá, dưới một gốc cây cổ thụ, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua kẽ lá, dưới tán cây có một gương mặt đẹp như tượng khắc vô cùng ôn nhu.
Hoàng Thế Vinh bước đến chỗ của Tô Đồ Lang Quân, bởi vì chỗ này chỉ có một chiếc ghế đơn, chiếc ghế khác cách chỗ đó hai ba mét vì thế Hoàng Thế Vinh liền trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt của cậu, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay mềm mại trắng mịn của đối phương:
"Tiểu Lang Quân, đợi anh giải quyết xong chuyện này, chúng ta phải tính đến chuyện kết hôn đi"
Tô Đồ Lang Quân từ nhỏ đã thích Hoàng Thế Vinh, cũng sớm đã nghĩ đến chuyện kết hôn với hắn ngay từ khi còn học mẫu giáo rồi, ước muốn được kết hôn với người đàn ông trước mắt này luôn khiến cho cậu có cảm giác phấn khích không thôi, nhưng hiện tại ở trước mặt hắn, cậu vẫn tỏ vẻ bình thản không quá ham mê:
"Ừ". truyện đam mỹ
Hoàng Thế Vinh xoa xoa chiếc nhẫn ở ngón áp út của Tô Đồ Lang Quân, ánh mắt thâm tình từ bên dưới nhìn lên cậu:
"Em không thích hả?"
Tô Đồ Lang Quân dùng ngữ điệu bình thản, ngắn gọn đáp một chữ:
"Thích"
Hoàng Thế Vinh nhíu mày:
"Tại sao anh lại cảm thấy, em hình như không mấy hứng thú nhỉ"
Tô Đồ Lang Quân bật cười, dưới ánh nắng vàng xinh đẹp, nụ cười kia càng trở nên lóa mắt hơn bao giờ hết:
"Bởi vì em sớm đã nghĩ đến từ lúc còn nhỏ rồi, đám cưới của chúng ta sẽ là hai màu trắng xanh chủ đạo, tốt nhất là nên tổ chức tại một hòn đảo nhỏ vào mùa hè, em không thích quá mức ồn ào, cho nên chỉ cần mời những người thân thiết mà thôi. Sau khi hôn lễ kết thúc, chúng ta sẽ đi du thuyền ra giữa biển, em muốn có không gian riêng với anh, tốt nhất là anh nên học lái du thuyền đi, bởi vì em muốn ở trên du thuyền đó chỉ có duy nhất hai chúng ta mà thôi, anh có đáp ứng được hay không?"
Hoàng Thế Vinh gật đầu:
"Được, đều có thể đáp ứng được hết".
Buổi tối ngày hôm đó, Tô Đồ Lang Quân ở tại Hoàng gia dùng bữa, bữa cơm này còn có thêm sự xuất hiện của hai người nhà họ Hoàng khác, chính là Hoàng Thế Minh cùng Hoàng Mộng Đình.
Vốn dĩ trong lòng mỗi người đều luôn biết rõ bản thân không ưa gì đối phương, nhưng mà lúc này ở trên bàn ăn vẫn phải biểu hiện ngoài mặt khách sáo cùng thân thiết.
Hoàng Thế Minh hướng Hoàng Thế Trung hỏi thăm tình hình sức khỏe cho có lệ:
"Thế Trung, lúc trước em ở trong bệnh viện điều trị anh không thường xuyên đến thăm được bởi vì Hoàng thị có rất nhiều chuyện cần phải gấp rút giải quyết nhanh, em cũng đừng nên vì chuyện này mà để bụng anh"
Hoàng Thế Trung cũng khách sáo mỉm cười:
"Em sao có thể để bụng anh, còn phải cảm ơn anh mới đúng, may mắn có anh mới có thể chống đỡ được Hoàng thị"
Hoàng Thế Minh cũng ha ha cười, cố tình không đề cập đến vấn đề chức vụ hiện tại của mình:
"Em nói như vậy là anh yên tâm rồi"
Hoàng Mộng Đình ngồi ở đối diện Hoàng Thế Vinh, nhìn thấy một màn chăm sóc đặc biệt mà Hoàng Thế Vinh dành cho Tô Đồ Lang Quân liền ăn đến không còn cảm thấy có mùi vị gì ngoài vị vừa đắng vừa chua. Tô Đồ Lang Quân dĩ nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt sát khí ở phía trước, nhưng một chút sát khí đó cũng không đáng để cậu phải quan tâm, vẫn cứ như vậy thản nhiên tiếp nhận thức ăn mà Hoàng Thế Vinh giúp cậu bỏ vào trong bát.
"Phải rồi, không biết Tiểu Vinh khi nào thì định kết hôn?"
Người hỏi câu này chính là Hoàng Thế Minh, Tô Đồ Lang Quân ngồi ở một bên im lặng chăm chú lắng nghe, trong lòng cũng bắt đầu tính toán. Hoàng Thế Vinh mang theo một gương mặt bình thản trả lời:
"Hiện tại Hoàng thị vẫn còn nhiều chuyện cần phải giải quyết, cháu vẫn còn chưa có ý định kết hôn"
Hoàng Thế Minh uống một ngụm rượu rồi lại nói:
"Nên kết hôn sớm một chút đi, nói gì thì nói Hoàng gia sau này cũng là cháu thừa kế, sớm sớm kết hôn sinh một đứa, còn nối dõi tông đường cho Hoàng gia chứ"
Một lời nói này của Hoàng Thế Minh liền lập tức làm cho không khí trên bàn ăn rơi vào sự im lặng, đương nhiên Hoàng Thế Minh không có khả năng không biết Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân đã đính hôn, ông ta là cố tình muốn bỏ qua chuyện này, ý muốn nói hắn nhanh chóng kết hôn cùng với người con gái khác.
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi đứng dậy, cầm lấy chai rượu rót thêm một chút vào trong chén của Hoàng Thế Vinh rồi mỉm cười nói thế này:
"Cảm ơn Hoàng thúc đã nhắc nhở, thời gian trước chúng cháu cũng đã xem qua vài cô nhi viện nhưng mà vì Hoàng thị đột nhiên gặp biến cố cho nên chuyện này đành phải tạm thời gác lại"
Hoàng Thế Minh nhìn chằm chằm ly rượu Tô Đồ Lang Quân vừa mới rót cho mình, nhíu mày một hồi lại nói tiếp:
"Hoàng thúc đương nhiên là biết tình cảm của hai đứa từ nhỏ như thế nào, nhưng mà thúc nhiều lời nói một câu thế này, Tiểu Vinh à, cháu là người đàn ông bình thường, có thể sinh một đứa làm sao phải nhận con nuôi đây. Đừng quên ông nội chẳng phải cũng có hai người vợ đấy hay sao, cháu cùng người con gái khác kết hôn, sau đó vẫn có thể ở chung một chỗ với Lang Quân mà"
Hoàng Thế Vinh đang định lên tiếng phản bác liền bị bàn tay của Tô Đồ Lang Quân ở dưới gầm bàn nắm lại ngăn cản:
"Nghe lời của Hoàng thúc, hình như là đã để ý đến một cô gái hợp với Tiểu Vinh rồi?"
Hoàng Mộng Đình ngồi ở bên này cúi đầu, cả một quá trình vẫn luôn tập trung lắng nghe. Hoàng Thế Minh thấy Tô Đồ Lang Quân hỏi thế liền đáp thế này:
"Chuyện có hai người vợ này cũng không phải dễ dàng chấp nhận được, tùy tiện ra ngoài kết hôn cùng với một cô gái, nói gì thì nói cũng là người ngoài, sau này chung sống cùng Lang Quân tránh không được gây khó dễ. Chi bằng Hoàng thúc tính thế này, dù sao Mộng Đình nhà thúc hai đứa cũng quen biết từ nhỏ, lại là người trong nhà, hơn nữa cũng không chung huyết thống, có thể sinh ra một đứa bé khỏe mạnh. Nhưng mà hiện tại quốc gia cũng chưa công nhận kết hôn đồng giới cho nên lúc đăng ký kết hôn phải thiệt thòi cho Lang Quân một chút, cháu thấy như thế nào?"
Tô Đồ Lang Quân cười ha ha:
"Chuyện này lại hỏi cháu, sao cháu có thể quyết định được đây, phải hỏi chị Mộng Đình nữa mới được"
Hoàng Thế Minh ho nhẹ một tiếng, quay sang hỏi Hoàng Mộng Đình cho có lệ:
"Ý của Mộng Đình con sao?"
Hoàng Mộng Đình gương mặt ửng đỏ, lén lén nhìn Hoàng Thế Vinh một cái rồi e thẹn gật đầu:
"Xem như... con chịu thiệt thòi vì Hoàng gia"
Tô Đồ Lang Quân cười cười nói tiếp:
"Chỉ sợ chị Mộng Đình phải chịu thiệt thòi nhiều rồi. Nếu như nói chỉ cần đứa nhỏ, cũng không nhất thiết phải làm giấy đăng ký kết hôn mà, giả sử sau này đứa nhỏ sinh ra cũng là do cháu cùng Tiểu Vinh nuôi nấng. Chị Mộng Đình là nhỏ, cháu là lớn, Chị Mộng Đình có thể ở sân sau, gia sự tại nhà không cần thiết phải nhúng tay vào, mỗi lần trong nhà mở tiệc nếu như không phải là yêu cầu toàn gia hội họp cũng không cần phải xuất hiện. Còn có, hiện tại cũng không phải giống như ngày xưa, có điều Hoàng gia cũng là gia tộc có quy củ, lớn nhỏ trong nhà cũng cần phải có nề nếp, cháu cũng không có quá mức đề cao tiểu tiết, chỉ cần sau này nếu như đụng mặt trong nhà, chị Mộng Đình cúi đầu chào cháu một tiếng là được rồi"
Tô Đồ Lang Quân vừa nói xong câu này, trên bàn ăn liền có một tiếng ho sặc sụa, quay lại liền phát hiện Hàn Kỳ ngồi ở một góc đang vội vàng uống nước, gương mặt đỏ bừng vì bị nghẹn.
Hoàng Mộng Đình đương nhiên cũng bị những lời nói này của Tô Đồ Lang Quân chọc tức, nhanh chóng đập mạnh đũa xuống bàn nói lớn:
"Cậu nói cái gì thế, cậu mà cũng xứng với Hoàng gia?"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi đáp lời:
"Xét về môn đăng hộ đối, hiển nhiên Tô gia cũng không kém Hoàng gia, hơn nữa hai nhà đã có mối quen biết thân thiết từ trước, em và Tiểu Vinh cũng coi như là thanh mai trúc mã, tình cảm xuất phát từ hai phía, cậu tự tôi nguyện. Nếu nói có xứng với Hoàng gia hay không hình như cũng không phải do chị Mộng Đình một câu nói mà quyết định, vẫn là nên hỏi trưởng bối trước, có phải không chú Thế Trung, chú Hàn Kỳ?"
Hoàng Thế Trung sớm đã biết đứa nhóc nhà họ Tô miệng lưỡi sắc bén, giống hệt như ba của nó, hơn nữa ông cũng sớm đã rất hài lòng với cậu, chính vì thế không có gì là không đồng ý cả:
"Quân Quân rất hợp ý của chúng ta, Tiểu Vinh cũng thích nó, sau này nhận nuôi một đứa nhỏ cũng không là vấn đề gì, nó chính là con cháu Hoàng gia"
Hoàng Mộng Đình quay sang Hoàng Thế Minh như muốn cầu xin sự giúp đỡ:
"Ba"
Hoàng Thế Minh cũng lên tiếng:
"Nhưng mà nếu nhận nuôi một đứa trẻ khác, Hoàng gia..."
Hoàng Thế Vinh lúc này mới lên tiếng:
"Hoàng thúc, thúc có phải là muốn nói đến cháu cũng không phải thật sự là người Hoàng gia đúng không?"
Hoàng Thế Trung nhíu mày trầm giọng nói:
"Anh, ba cũng chỉ có một người vợ hợp pháp là mẹ em, em không muốn nhắc đến vấn đề này, vậy thì anh sau này cũng đừng nhắc đến nữa".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.