Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 160: Chơi trò hành động

Giai Nhân

06/07/2021

Buổi tối hôm đó trời đột nhiên đổ mưa lớn, trên TV có chương trình thời sự đưa tin về tuyến đường giao thông bị ảnh hưởng bởi cơn mưa này, thế cho nên tất cả mọi người không có sự lựa chọn nào khác là đành ở lại biệt thự Hoàng gia.

Đối với Tô Đô Lang Quân cũng không có vấn đề gì, nhưng ba con Hoàng Thế Minh và Hoàng Mộng Đình lại có chút bất đắc dĩ. Hoàng Thế Minh ở trên bàn ăn bị em trai của mình ám chỉ đến vấn đề con riêng, Hoàng Mộng Đình lại bị Tô Đồ Lang Quân đả kích chuyện vợ lẽ, quả thật rất khó nuốt trôi cục tức này.

Ăn tối xong, Hàn Kỳ vốn có thói quen đi ngủ sớm, mà ba người đàn ông họ Hoàng lại đến thư phòng bàn bạc một số chuyện làm ăn, lúc này chỉ có mình Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Mộng Đình là còn ngồi dưới phòng khách.

Vốn dĩ Tô Đồ Lang Quân muốn đứng dậy rời khỏi phòng khách, nhưng mà Hoàng Mộng Đình lại chủ động gọi cậu lại:

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu"

Tô Đồ Lang Quân cảm thấy dù sao hiện tại cũng đang ở cùng một chỗ, vừa vặn cậu cũng không bận việc gì, thật sự muốn ở lại nghe một chút rốt cuộc người phụ nữ này muốn cùng cậu nói cái gì:

"Chị Mộng Đình có chuyện muốn nói với em sao?"

Hoàng Mộng Đình liếc mắt nhìn Tô Đồ Lang Quân, ánh mắt kia lộ rõ vẻ chán ghét, hừ một tiếng;

"Chuyện giữa cậu và Thế Vinh"

Tô Đồ Lang Quân ai nha một tiếng:

"Cũng không khó đoán ra là chị sẽ nhắc đến việc này mà"

Hoàng Mộng Đình lạnh giọng đáp:

"Cậu biết là tốt, tôi nói thẳng luôn, tôi có tình cảm với Thế Vinh. Cậu ấy cùng bất cứ người phụ nữ nào kết hôn, tôi đều chỉ cảm thấy nuối tiếc, nhưng nếu như kết hôn với cậu thì thật sự là không thể được"

Tô Đồ Lang Quân không nóng không lạnh trả lời:

"Cái gì gọi là không thể được?"

Hoàng Mộng Đình hỏi:

"Cậu có thể sinh con cho Thế Vinh sao? Hai người các cậu ở cùng một chỗ thì cậu cũng sẽ không có thân phận gì hợp pháp gì. Hơn nữa đề xuất của ba tôi cũng không có làm khó cậu, nếu như Thế Vinh kết hôn cùng tôi, tôi có thể sinh cho Hoàng gia đứa cháu trai nối dõi tông đường, tôi cũng có thể một mắt nhắm một mắt mở với chuyện của hai cậu"

Tô Đồ Lang Quân cả một quá trình đều im lặng giống như đợi Hoàng Mộng Đình nói hết câu, sau khi Hoàng Mộng Đình không nói nữa rồi thì cậu liền mỉm cười đáp lời:

"Em thì không thể một mắt nhắm một mắt mở với chị được, hơn nữa hai mắt này của em cũng phải mở thật lớn quan sát chị, người năm lần bảy lượt muốn cướp Tiểu Vinh với em"

Hoàng Mộng Đình cười lạnh:

"Mạnh mồm nhất thời, Hoàng gia là đại gia tộc lớn, hai người các cậu không có con nối dõi đến lúc đó có thể chịu được áp lực của gia tộc hay không?"

Tô Đồ Lang Quân nhàn nhạt đáp lời:

"Chị đừng quên Tiểu Vinh cũng là được nhận nuôi"

Hoàng Mộng Đình gật đầu:

"Đúng vậy, cậu ta cũng là được nhận nuôi, tuy rằng mang họ Hoàng nhưng tất cả những người lớn tuổi trong Hoàng gia có thật sự coi trọng cậu ta hay không? Cậu hãy nhớ rằng cho đến thời điểm hiện tại Thế Vinh và vị trí gia chủ của Hoàng gia vẫn chưa được thông qua"

Tô Đồ Lang Quân điềm tĩnh đáp lời:



"Tiểu Vinh không sống dưới cái bóng của thiếu gia Hoàng thị, cũng không cần tranh giành vị trí gia chủ gì đó. Còn có, Tiểu Vính ngày hôm nay mới được trở về nhà, anh ấy là người đàn ông khỏe mạnh hơn người thường, chị Mộng Đình buổi tối nếu như nghe thấy tiếng động gì cũng đừng để ý nhé"

Nói rồi Tô Đồ Lang Quân đứng dậy bước lên lầu, để lại Hoàng Mộng Đình một mặt tức giận ở phía sau.

Hoàng Thế Vinh nói xong chuyện công việc liền đi lên phòng ngủ, lúc mở cửa phòng đã thấy Tô Đồ Lang Quân mặc bộ quần áo ở nhà của hắn, đang ngồi ở trên giường cúi đầu xem điện thoại ở trong tay. Hoàng Thế Vinh đóng cửa lại, chậm rãi leo lên giường, ngồi ở bên cạnh Tô Đồ Lang Quân, bàn tay không quên kéo cậu ôm vào trong lòng:

"Em đang làm gì?"

Tô Đồ Lang Quân để điện thoại di động xuống giường, cậu quay sang nhìn Hoàng Thế Vinh nói:

"Tiểu Vinh, chúng ta nhận nuôi một đứa nhỏ được không?"

Hoàng Thế Vinh có điểm bất ngờ, ánh mắt chăm chú quan sát Tô Đồ Lang Quân. Vật nhỏ của hắn vốn dĩ không quá thích thú với trẻ nhỏ, có phải là do bị lời nói vừa rồi của Hoàng Thế Minh ảnh hưởng đến hay không:

"Tại sao đột nhiên lại muốn nhận nuôi đứa nhỏ?"

Tô Đồ Lang Quân đáp:

"Em thấy độ tuổi này của chúng ta cũng nên nhận nuôi một đứa rồi, hơn nữa sau này chúng ta tổ chức hôn lễ, có một đứa nhỏ đáng yêu cầm hoa tiến vào lễ đường cũng tốt"

Hoàng Thế Vinh đương nhiên không tin hỏi lại:

"Chỉ đơn giản thế thôi sao?"

Tô Đồ Lang Quân tựa đầu vào lồng ngực của Hoàng Thế Vinh:

"Sao vậy, anh không phải cũng thích trẻ con sao?"

Hoàng Thế Vinh vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của Tô Đồ Lang Quân, chất tóc cực kỳ tốt, bóng mượt mát lạnh:

"Anh thích trẻ con nhưng mà vẫn thích em hơn, nếu như em vì lời nói nào đó tác động mà muốn nhận nuôi một đứa nhỏ trong khi bản thân chưa thật sự sẵn sàng, vậy thì anh không muốn như thế"

Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu nhìn Hoàng Thế Vinh, kiên quyết đáp lời:

"Em đã sẵn sàng rồi, ngày mai chúng ta đến cô nhi viện trước đây anh ở có được không?"

Hoàng Thế Vinh nhìn chằm chằm Tô Đồ Lang Quân, giống như là đang muốn dò xét xem đối phương nói có thật hay không, sau khi cảm thấy sự kiên quyết trong mắt cậu, hắn liền cười nhẹ, cúi đầu hôn vào trán cậu một cái:

"Được rồi, nghe theo em, anh đi tắm đây"

Tô Đồ Lang Quân đúng là đã bị lời nói của ba con Hoàng Thế Minh ảnh hưởng, hơn nữa cậu biết Hoàng Thế Vinh rất thích trẻ con, tuy rằng thời điểm này chưa thích hợp lắm nhưng mà sớm một chút có đứa nhỏ, để cho người trong Hoàng thị có thời gian thừa nhận đứa nhỏ kia, cũng muốn Hoàng Mộng Đình cắt đứt mọi suy nghĩ không nên có kia với Hoàng Thế Vinh.

Hoàng Thế Vinh tắm rất nhanh đã đi vào trong, hắn mặc một bộ pijama cộc tay kẻ sọc đơn giản, trên người tản mát mùi hương sữa tắm nhàn nhạt nam tính. Bởi vì quãng thời gian ở nơi tạm giam không được ngủ thoải mái, cả ngày hôm nay cũng là bồi Hoàng Thế Trung cho nên Hoàng Thế Vinh vừa ngồi xuống giường liền quay cô hôn nhẹ vào môi Tô Đồ Lang Quân một cái, kế đến liền tắt đèn nằm xuống giường định đi ngủ.

Tô Đồ Lang Quân cũng bất ngờ với hành động này của hẳn, còn tưởng hắn sẽ quay qua trêu đùa cậu một phen, không nghĩ tới lúc này lại chịu ngoan ngoãn đi ngủ như vậy. Tô Đồ Lang Quân có chút xấu xa, muốn nhân cơ hội đêm nay nhắc nhở với Hoàng Mộng Đình ở phòng cách vách một chút, ai ngờ người đàn ông kia thay đổi tính nết, không chịu phối hợp với cậu.

Tô Đồ Lang Quân vòng tay qua ôm lấy eo của Hoàng Thế Vinh, nỉ non ở bên tai hắn thăm dò:

"Tiểu Vinh, anh mệt sao?"



Hoàng Thế Vinh thuận thế kéo Tô Đồ Lang Quân ôm vào trong lòng ừ một tiếng:

"Ở trong đó không được ngủ thoải mái, về nhà mới thấy sảng khoái biết bao"

Tô Đồ Lang Quân im lặng muốn đợi xem Hoàng Thế Vinh có phản ứng gì tiếp theo không, kết quả đối phương vẫn nằm như chết. Tô Đồ Lang Quân không cam tâm, liền đưa tay lên trước ngực hắn gãi gãi:

"Anh không đắp chăn hả?"

Hoàng Thế Vinh nâng chăn lên đắp vào người, Tô Đồ Lang Quân ở trong chăn gác chân lên đùi hắn. Hoàng Thế Vinh vốn đang nhắm mắt an ổn nghỉ ngơi, lúc này liền mở mắt, bởi vì bên đùi hắn có cảm giác giống như có thứ gì đó cứng nóng chọc vào, hơn nữa còn vô cùng gần gũi. Hoàng Thế Vinh xoay người, đưa tay vào trong chăn sờ xuống phía dưới, đầu ngón tay tiếp xúc với da thịt nhẵn nhũi của đối phương liền quên đi hết mệt mỏi, lật người nằm đè lên cậu hỏi:

"Tiểu yêu tinh, sao lại không chịu mặc quần hả?"

Tô Đồ Lang Quân nhẹ giọng:

"Vốn dĩ là định tiết kiệm thời gian, nhưng mà không ngờ là anh trực tiếp cắt đứt thời gian không muốn làm"

Hoàng Thế Vinh nhanh tay đưa xuống phía dưới thăm do vuốt ve mơn trớn nơi đó của Tô Đồ Lang Quân:

"Tuy rằng thật sự có chút mệt mỏi, nhưng mà Tiểu Lang Quân em tối đến phát tình sẽ bứt dứt, anh đây hy sinh một chút cũng được"

Nói rồi Hoàng Thế Vinh liền trực tiếp ném chăn đang vướng víu trên người của cả hai qua một bên, gấp gáp nâng chân Tô Đồ Lang Quân lên, đầu ngón tay mang theo sự thô ráp tiến vào thăm dò.

"Tiểu Vinh, anh nói xem phải làm thế nào thì chị họ anh mới chết tâm?"

Hoàng Thế Vinh cười tà, cúi đầu xuống cắn cắn vành tai của Tô Đồ Lang Quân, giọng nói mang theo tia tà ác:

"Thì ra là như vậy, tiểu yêu tinh rất biết tính toán"

Hoàng Thế Vinh lúc này mới hiểu ra rằng lý do tại vì sao Tô Đồ Lang Quân đã cởi sẵn nằm trên giường chờ hắn, lại còn đột nhiên nhắc tới Hoàng Mộng Đình, há chẳng phải vật nhỏ nhỏ mọn này biết người bên cách vách là ai, muốn cùng hắn cố tình chơi trò hành động để cho ai đó nghe thấy.

Hoàng Thế Vinh cũng không phụ lòng Tô Đồ Lang Quân, động tác mạnh mẽ dứt khoát, cố tình phát ra tiếng da thịt va chạm thật lớn, khiến cho người dù không chứng kiến được cũng phải tự mình mường tượng ra bọn họ mãnh liệt đến như thế nào.

Đèn điện trong phòng đều đã tắt, gương mặt đối phương mơ hồ không nhìn thấy, chỉ thấy được bóng dáng cao lớn đang không ngừng di chuyển, ngoài tiếng da thịt va chạm mãnh liệt còn có cả tiếng rên rỉ đứt quãng vô cùng khiêu khích đối phương.

Hoàng Mộng Đình cũng là một người trưởng thành, hai người ở bên kia làm chuyện gì, cô đương nhiên là biết rõ, hơn nữa tiếng động kỳ quái kia dù có bịt tai thật chặt cũng không có cách gì biến mất, cả một đêm cứ văng vẳng bên tai không dứt.

Hoàng Mộng Đình cuối cùng cũng không chịu được nữa, gương mặt tức giận, bước xuống giường, mở cửa đi đến trước phòng của Hoàng Thế Vinh dùng sức gõ của.

Hoàng Thế Vinh mặc kệ, Tô Đồ Lang Quân lúc này cũng không có ý định cho hắn đi, cánh tay vòng qua cần cổ hắn ôm lấy thật chặt. Hai người cứ như vậy miệt mài với việc của mình, cửa phòng ở bên ngoài càng ngày càng truyền tới tiếng gõ dồn dập hồi lâu, cuối cùng vẫn là người phụ nữ ngu ngốc kia kích động đẩy cửa ra thật mạnh.

Trong phòng rất tối, mùi hương tình dục cũng rất rõ ràng, mơ hồ còn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng xung quanh. Hoàng Mộng Đình không dám bước vào, chỉ có thể tức giận đứng ở bên ngoài nói:

"Hai người không định để cho người khác ngủ hay sao, làm ơn biết tiết chế"

Trong bóng đêm liền có tiếng bật cười trong trẻo, là tiếng cười của Tô Đồ Lang Quân, rất nhanh sau đó liền truyền tới giọng nói nhẹ nhàng:

"Thật có lỗi rồi chị Mộng Đình, lúc vừa rồi không phải em đã nói rồi sao, anh ấy ở phương diện kia có chút mạnh mẽ, nếu như chị có nghe thấy cái gì cũng đừng để ý. Còn có lúc rời đi cảm phiền nhớ đóng cửa"

Vài giây sau liền có tiếng rầm, người nọ thế nhưng bị lời nói kia của Tô Đồ Lang Quân chọc cho đến nghẹn lời, Hoàng Thế Vinh lúc này mới giả bộ nói với cậu thế này:

"Tiểu Lang Quân nhà chúng ta thật không ngoan, anh phải tiếp tục dạy dỗ em".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook