Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 148: Trêu chọc Hoàng Thế Vinh

Giai Nhân

18/05/2021

Bữa tiệc lần này là Hoa thị đứng ra tổ chức, Hoa thị là công ty bất động sản tại Thương Á này, cũng là đối tác thân thiết của Hoàng gia suốt mấy năm nay. Thật ra đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ, nhưng vì mối quan hệ lâu dài suốt mấy năm nay, Hoàng Thế Vinh mới phải nể mặt đến dự loại bữa tiệc nhàm chán thế này.

Bữa tiệc hôm nay thực chất chính là cơ hội để phô trương thanh thế, tìm kiếm một công ty lớn để tạo lập quan hệ, một số người được dẫn đến bữa tiệc ngoài cháu gái, con gái của một số thương nhân nào đó, còn có cả diễn viên người mẫu nổi tiếng trong giới giải trí.

Hoàng Thế Vinh sớm đã có giai nhân đi bên cạnh, ánh mắt hắn không một dây lơ đãng liếc nhìn người khác, cả một quá trình luôn sóng bước bên cạnh Tô Đồ Lang Quân tiến vào trong sảnh.

Tiệc rượu được tổ chức trên sân thượng của tòa nhà 19 tầng, đêm nay sắc trời rất đẹp, sao trời lấp lánh điểm tô trên nền trời tối đen. Ở một góc nào đó có một nhóm người gồm ba cô gái trẻ tuổi mặc lễ phục xinh đẹp đứng ở một chỗ trò chuyện vui vẻ.

"Phấn Phấn, nghe nói Hoắc tam thiếu bị người ta đánh phải nhập viện, hôm nay không đến chỗ này được, người đi thay là Hoắc nhị thiếu có phải không?"

"Y Phàm, Hoắc Giao Long kia chính là người kém cỏi nhất Hoắc gia, không đáng để cậu để tâm đâu"

"Lần này đến tham dự bữa tiệc nhà cậu chính là muốn kiếm một thiếu gia công tử, nhưng mà cậu nhìn xem chỗ này toàn là mấy lão gia thôi này"

"An Lạc, Y Phàm, các cậu không cần gấp, Thương Á này cũng không phải chỉ có mỗi mình Hoắc Tử Trì, một lát nữa khẳng định sẽ có người xuất sắc cho các cậu lựa chọn"

An Lạc là cô gái mặc lễ phục màu đen bó sát, mái tóc dài đen tuyền được búi gọn gàng trên đỉnh đầu, một chút tóc mái cũng được kẹp lên cẩn thận, vừa vặn làm lộ ra sống lưng trắng hồng gợi cảm mà lễ phục phía sau cố tình tạo một đường cắt rất dài:

"Phấn Phấn, tớ thấy một người rồi, chính là người mặc vest trắng kia"

Hoa Gia Phấn theo hướng chỉ tay của cô bạn thân, nhìn về phía một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ở một chỗ cầm ly rượu vang đỏ, nhìn qua thật sự là một người đàn ông sáng giá trong đêm tiệc này, chỉ có điều cô nhận ra được, người đàn ông này không phải đối tượng thích hợp để bạn mình làm quen:

"Người đó không được, đó là Trần giám đốc của Chu thị,..."

Không đợi Hoa Gia Phấn nói hết câu, Phí An Lạc đã sáng rực hai mắt kích động lên tiếng:

"Còn trẻ tuổi như vậy đã là giám đốc, tớ phải nhanh nhanh đến mới được"

Hoa Gia Phấn vội vã nắm tay Phí An Lạc kéo lại:

"Đợi đã, anh ta kết hôn rồi"

Phí An Lạc hả một tiếng, đáy mắt có điểm thất vọng mất mát:

"Kết hôn rồi?"

Hồ Y Phàm là cô gái mặc lễ phục màu đỏ, phần đuôi váy rất dài quét dưới đất, phía trên trễ vai hờ hững, vừa vặn để lộ ra phần xương quai xanh gợi cảm xinh đẹp:

"Phấn Phấn, người đàn ông đang đi về chỗ của anh ta thì thế nào, anh ấy là ai vậy?"

Hoa Gia Phấn nhìn tới người đàn ông kia, rồi lại quay sang nhìn Hồ Y Phàm:

"Anh ta chính là đối tượng kết hôn của Trần giám đốc đó, tổng tài của Chu thị"

Cả Hồ Y Phàm và Phí An Lạc đều hả một tiếng, Hoa Gia Phấn thở dài:

"Hai người bọn họ tình cảm rất tốt, chỉ là tính tình của vị Chu tổng kia không được tốt cho lắm, các cậu đừng trêu chọc đến vị đó nhà anh ta. Nghe nói Trần giám đốc lúc trước là thực tập sinh ở Chu thị, sau khi tốt nghiệp liền làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài, lúc trở về hai người bọn họ liền kết hôn luôn. Lần trước Trình Trân Châu không biết tốt xấu đi đến câu dẫn Trần giám đốc, kết quả liền bị Chu tổng kia không nể nang gì ở giữa bữa tiệc làm cho xấu mặt, con đường nghệ thuật của cô ta sau đó cũng bị phong sát rồi"

Hồ Y Phàm và Phí An Lạc đều là người trong giới, vừa nghe thấy hai từ phong sát liền tự động e dè, dù sao bọn họ đến đây chính là để tìm kim chủ, tìm kim chủ không được mà bị phong sát thì không hay.

Sau một hồi quan sát, Phí An Lạc liền nhìn thấy đối tượng, trùng hợp chính là cả Hồ Y Phàm cũng nhìn thấy người đó, hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, trong vài giây liền tự động cười nhẹ hiểu ý. Hồ Y Phàm kéo tay Hoa Gia Phấn chỉ về phía người đàn ông mặc áo sơ mi xanh pastel đang cùng một nhóm người cười nói xã giao:

"Phấn Phấn, người kia có được không, áo sơ mi xanh biển đấy, đã kết hôn hay chưa?"



Hoa Gia Phấn quan sát một hồi cũng không biết người đàn ông kia là ai, chỉ có điều lúc nhìn thấy người đàn ông đó trái tim cô cũng không tự giác được mà đập loạn:

"Tớ... tớ không biết, nhưng mà anh ta nhìn cũng thật là đẹp"

Phí An Lạc đột nhiên cười một tiếng:

"Phấn Phấn, ba người chúng ta quả đúng là bạn thân, ngay cả sở thích nhìn đàn ông cũng giống nhau. Như thế này đi, ba người chúng ta xem xem ai mời được anh ta tối nay đi chơi. Người thắng cuộc hôm sau phải mời hai người lại một bữa ra trò, thế nào có dám chơi không?"

Hồ Y Phàm sảng khoái đáp được một tiếng, Hoa Gia Phấn thoáng đỏ mặt một chút cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Hoàng Thế Vinh cùng một vài đối tác quen biết nói chuyện, Tô Đô Lang Quân cũng không thích kè kè ở bên người hắn cho nên tự mình đi về phía lan can hóng gió, không nghĩ tới muốn yên tĩnh một chút cũng không được, rất nhiều người lại chủ động tiến tới cùng cậu nói vài câu xã giao hỏi han.

Tô Đồ Lang Quân cảm thấy nhất định là Hoàng Thế Vinh cố ý không cho cậu yên tĩnh, bởi vì những người kia trước khi đến chỗ cậu nói chuyện đều đã đến chỗ của hắn xã giao trước rồi.

Tô Đồ Lang Quân vừa đuổi được một nhóm người đi liền có ba cô gái đi đến chỗ hắn, ba người mặc ba bộ lễ phục khác nhau, mỗi người một màu, mỗi người lại một tính cách.

Cô gái mặc váy trắng công chúa kia có vẻ rất ngại ngùng e lệ, ngay cả nhìn thẳng cậu cũng không dám, cô gái mặc lễ phục đỏ lại nhiệt tình như lửa, hoạt bát nói nhiều vô cùng. Còn người cuối cùng là cô gái mặc chiếc váy màu đen, nói rất ít nhưng mỗi lời nói ra đều mạnh dạn xen lẫn một vài ý tứ mờ ám.

Tô Đồ Lang Quân đứng tựa vào lan can, một tay hờ hững cầm ly rượu vang đỏ, gió trời thổi làm khẽ tung bay mái tóc đen ngắn của cậu, gương mặt của cậu hiện lên chút biếng nhác, đôi mắt xinh đẹp cũng lười không muốn nhìn ba người kia.

"Xin chào, anh có phiền không?" Người nói là Phí An Lạc

Tô Đồ Lang Quân không biết đối phương rốt cuộc là tiểu thư nhà ai nhưng đã tham dự loại tiệc này nếu như không phải con cháu của thế gia, thì cũng là tình nhân của một giám đốc nào đó, cậu cũng không muốn trực tiếp từ chối quá thẳng thừng. Nhưng khi vừa liếc mắt nhìn về phía xa xa, cũng thấy Hoàng Thế Vinh đang bị vây quanh ba cô gái khác cười nói vui vẻ, cậu liền nghĩ ra cách để hắn tự mình đến chỗ này:

"Tạm thời thì không"

Hồ Y Phàm cầm ly rượu trong tay, tiến lên một bước kéo gần khoảng cách với Tô Đồ Lang Quân, ý muốn cùng hắn cụng ly:

"Em là Y Phàm, anh có thể gọi em là Phàm Phàm hay Tiểu Phàm cũng được"

Tô Đồ Lang Quân nâng tay, chạm ly cùng cô gái mặc váy đỏ phía trước:

"Tôi là Tô Đồ Lang Quân"

Hồ Y Phàm liền cười khúc khích:

"Anh là Lang Quân sao, em gọi anh là Lang Quân nhé"

Cô gái mặc váy trắng lúc này cũng có chút e lệ, nói sau cùng:

"Còn em là Phấn Phấn"

Tô Đồ Lang Quân khẽ gật đầu nói một câu cho có lệ:

"Xin chào"

Phí An Lạc có lẽ là người bạo dạn nhất trong ba người, cô chủ động đi về phía lan can, đứng sát bên cạnh Tô Đồ Lang Quân, bàn tay thon dài hờ hững cầm ly rượu chạm nhẹ vào ly của cậu:

"Em là Phí An Lạc, anh có thể gọi em là An Lạc"

Đối diện với ba cô gái này, Tô Đồ Lang Quân căn bản không cần tự mình tìm chủ đề để nói, mà cậu cũng không có ý định tán tỉnh bất cứ ai, chỉ là hiện tại đột nhiên muốn trêu chọc Hoàng Thế Vinh một chút mà thôi. Người đàn ông kia rõ ràng đã thấy cậu đang được ba cô gái xinh đẹp vây quanh, nhưng vẫn còn chưa đi đến, thật sự là muốn xem hắn rốt cuộc là chịu đựng được bao lâu.



Hồ Y Phàm cũng không chịu lép vế trước Phí An Lạc, nhanh chóng đứng ở một bên lan can cạnh cậu hỏi:

"Phải rồi Quân ca, anh hiện tại đang làm trong lĩnh vực gì?"

Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười:

"Tôi sao? Bất động sản"

Phí An Lạc liếc mắt nhìn Hồ Y Phàm, hai cô gái ánh mắt chạm nhau, tự nhiên ngầm hiểu đối phương đang có chủ ý gì.

Phí An Lạc nhẹ nhàng nói:

"Em và Y Phàm đều là tân nhân mới trong giới giải trí, gần đây đang tìm một căn chung cư nhỏ, điều kiện ổn ổn một chút, không biết anh hiện tại còn trống căn nhà nào không?"

Tô Đồ Lang Quân quay sang nhìn Phí An Lạc, ba cô gái này tiếp cận cậu, đương nhiên vừa đến cậu đã nhìn ra chủ ý của bọn họ là gì, chỉ là hiện tại cậu cũng không muốn lật tẩy:

"Là vậy sao, vấn đề này tôi sẽ lưu tâm đến, nếu như có căn nhà thích hợp sẽ liên hệ với hai cô"

Phí An Lạc tuy rằng có chút tiếc nuối, con cá lớn thế nhưng không cắn câu, nhưng mà cô liền nhanh chóng nắm bắt lấy cơ hội:

"Như vậy có thể cho chúng em cách thức liên lạc hay không?"

Hồ Y Phàm cầm sẵn điện thoại ở trong tay:

"Số điện thoại của anh chẳng hạn, hoặc là em có thể giúp anh lưu lại số của em"

Tô Đồ Lang Quân không cầm điện thoại trong người, từ buổi sáng ở trên xe, lúc Hoắc Tử Trì gọi tới, Hoàng Thế Vinh cứ như vậy giữ chặt điện thoại của cậu không chịu trả, người nào gọi vì công việc sẽ đưa cho cậu nghe rồi nhanh chóng tịch thu. Vừa hay hắn đang giữ điện thoại của cậu, lúc này lại thuận tiện trêu chọc hắn:

"Điện thoại hiện tại tôi không mang theo, nếu không các cô có thể nhắn lại một tin vào số máy của tôi"

Hồ Y Phàm gật đầu:

"Có thể, như vậy anh đọc số đi"

Tô Đồ Lang Quân đang định đọc số điện thoại của mình, Hoa Gia Phấn nãy giờ vẫn luôn im lặng lúc này liền e then lên tiếng:

"Em có thể cũng lưu lại số anh hay không... nếu như sau này em có nhu cầu muốn tìm căn hộ, có thể liên hệ với anh"

Tô Đồ Lang Quân nhìn Hoa Gia Phấn, cô gái trước mặt e thẹn nhút nhát chính là gu của một số người đàn ông, chỉ đáng tiếc người này không phải tiêu chuẩn của cậu:

"Cũng được đi"

Rất nhanh sau đó, trong túi quần của Hoàng Thế Vinh liền rung lên vài nhịp, hắn vốn dĩ không có ý định bỏ ra xem, nhưng mà bởi vì liên tục như vậy liền nghi ngờ có chuyện quan trọng. Quả nhiên điện thoại của Tô Đồ Lang Quân truyền đến ba tin nhắn từ số lạ, mà mức độ nghiêm trọng trong tin nhắn lại tăng lên từ từ như sau:

"Em là Phấn Phấn, đây là số điện thoại của em, anh nhớ lưu lại"

"Xin chào anh Lang Quân, em là Tiểu Y Phàm của anh"

"Đây là số của em, Lạc Lạc... anh có thể tìm em bất cứ lúc này" Phía sau còn đặc biệt thêm một hình áo ngực của phụ nữ rất mờ ám.

Hoàng Thế Vinh lúc đứng ở bên này sớm đã thấy ba cô gái kia vậy quanh Tô Đồ Lang Quân, cùng nhìn ra được ánh mắt khiêu khích trêu chọc của cậu lúc nhìn hắn. Hắn vốn là định không thèm để ý đến cậu, không thể lúc nào cũng để cậu xoay vòng vòng trong tay như thế được, chỉ có điều hắn cuối cùng vẫn là thoát không nổi cậu rồi.

Hoàng Thế Vinh uống cạn ly rượu trong tay, ánh mắt mang theo tia tức giận tiến về phía Tô Đồ Lang Quân, đáng tiếc người nào đó không biết trời cao đất dày, còn rất thản nhiên cùng ba cô gái cười nói vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook