Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 147: Xe chấn

Giai Nhân

15/05/2021

Cuộc gặp gỡ giữa Hoàng Thế Vinh và Hoắc Tử Trì xem như là hòa bình, tuy rằng ánh mắt đối địch tràn đầy mùi thuốc súng nồng nặc trong phòng bệnh, lời nói châm biếm không ngừng, nhưng bọn họ vẫn là một người nằm ở trên giường, một người đứng ở một bên đấu khẩu. Điều này cũng phải khiến cho Tô Đồ Lang Quân có điểm không ngờ tới được, vốn tưởng rằng tính cách của bọn họ hễ gặp nhau khẳng định sẽ phát nổ, lại chỉ dừng lại ở mức đấu khẩu qua lại, Tô Đồ Lang Quân xem như cũng đỡ mệt mỏi phải ngăn cản hai người.

Lúc rời khỏi phòng bệnh, nụ cười trên gương mặt của Hoàng Thế Vinh lập tức biến mất sau cánh cửa kia, cả một đường hành lang yên tĩnh luôn trầm mặc mang một sắc mặt ngưng trọng, đủ để biết hắn vừa rồi chính là cố gắng kiềm chế rồi.

Lúc ở trong phòng Hoắc Tử Trì luôn châm chọc khiêu khích Hoàng Thế Vinh, nhưng Hoàng Thế Vinh vẫn luôn mỉm cười đáp lời những lời còn muốn chí mạng hơn. Hai người bọn họ cứ như vậy chỉ xoay quanh một chuyện chính là cậu, khiến cho cậu nghe cũng phải cảm thấy thầm cầu nguyện trong lòng.

Thang máy đi xuống hầm để xe, Hoàng Thế Vinh cũng vẫn còn chưa nói chuyện, Tô Đồ Lang Quân cũng không hiểu hắn tức giận cái gì tại vì sao không chịu nói chuyện với cậu, nhưng mà đến khi ngồi vào trong xe rồi, Hoàng Thế Vinh liền lập tức đè cậu ở trên ghế lái phụ, cúi đầu mạnh mẽ hôn miệng cậu, đầu lưỡi gấp gáp tiến quân thần tốc vào trong khoang miệng cậu đảo thật nhiều vòng, khiến cho hô hấp của cậu liền rơi vào trạng thái khó khăn, khuôn ngực kịch liệt phập phồng.

Hoàng Thế Vinh dùng sức giữ chặt hai cánh tay đang muốn đẩy hắn ra kia của Tô Đồ Lang Quân, càng thêm ác liệt dùng sức cắn mút đôi môi mềm mại ngon ngọt của cậu, dày vò một hồi mới chịu buông tha cho cậu một chút:

"Tiểu Lang Quân, anh thật sự muốn đánh đòn em"

Tô Đồ Lang Quân vẫn còn bị nụ hôn kia ảnh hưởng, đôi mắt xinh đẹp phiếm hồng long lanh ngập nước, trong nhất thời còn chưa thể phản ứng được điều gì:

"Bởi vì anh thật sự không biết em rốt cuộc từ nhỏ đến lớn đã ở sau lưng anh làm những chuyện gì rồi"

Chuyện mà Tô Đồ Lang Quân từ nhỏ đến lớn ở sau lưng Hoàng Thế Vinh làm không cho hắn biết quả thật là rất nhiều, hiện tại ngay ở chỗ này một vài lời ngắn gọn giải thích cũng không có cách nào. Chỉ là thứ mà Hoàng Thế Vinh quan tâm đến chính là, cậu rốt cuộc là đã làm cái gì lại khiến cho tên đang nằm trong bệnh viện kia yêu thích đến thế, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hoàng Thế Vinh lại cúi đầu hôn xuống môi của Tô Đồ Lang Quân, nụ hôn lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dây dưa như kiểu không nỡ rời đi, trong không gian xe chật chội yêu tĩnh, chỉ còn nghe được tiếng quần áo ma sát cùng tiếng nước phát ra ở trong miệng của bọn họ:

"Tiểu Lang Quân, anh nghĩ chúng ta phải kết hôn sớm một chút, tốt nhất để tin tức kết hôn của chúng ta lên mặt báo đi, tránh cho việc sau này có một vài tên không có mắt lại mơ tưởng đến em"

Điện thoại của Tô Đồ Lang Quân đột nhiên vang lên, trong nhất thời cắt đứt không gian mờ ám này. Cậu đưa tay vào trong túi quần lấy ra điện thoại, một dãy số lạ hiển thị trên màn hình chữ nhật, cũng không chút do dự mà ấn tiếp nhận điện thoại.

"Tiểu kiêu ngạo"

Âm lượng truyền ra trong điện thoại không lớn, nhưng ở một khoảng cách gần như thế này Hoàng Thế Vinh đương nhiên nghe được rõ mồn một. Hắn vốn dĩ là một người đàn ông có tính chiếm hữu cực kỳ cao, lại cộng thêm lúc ở trong phòng bệnh sớm đã kiềm chế rất nhiều mà không tiến tới đánh cho Hoắc Tử Trì thêm một lần nữa, lúc này vừa nghe thấy ba từ kia liền lập tức ném điện thoại của Tô Đồ Lang Quân xuống sàn ô tô, giây kế tiếp lại tiếp tục đè cậu xuống hôn ngấu nghiến.

Có lẽ Tô Đồ Lang Quân chính là có một chút máu M trong người, đối phương càng mạnh bạo lại càng khiến cho cậu kích thích phục tùng. Hoàng Thế Vinh cởi thắt lưng, mở ra hai hàng cúc áo sơ mi trên cùng. Tô Đồ Lang Quân nín thở chờ đợi, rất nhanh cả người đều bị người đàn ông kia lột sạch sẽ không còn bất cứ một mảnh vải nào.

Hoàng Thế Vinh kéo Tô Đồ Lang Quân về phía ghế lái chính, để cậu ngồi ở trên đùi của hắn, bàn tay to lớn dùng sức đánh thật mạnh lên mông cậu, một tiếng "bốp" giòn tan phát ra kèm theo tiếng kêu khe khẽ ngay sau đó. Cái mông trắng rất rõ ràng hiện lên năm đầu ngón tay ửng hồng. Hoàng Thế Vinh khàn giọng, đôi mắt một mí kia híp lại đầy nguy hiểm, khàn giọng hỏi:

"Đau không?"

Tô Đồ Lang Quân đưa tay ra phía sau mông mình xoa xoa rồi gật đầu. Hoàng Thế Vinh không cho cậu được như ý nguyện, kéo tay cậu đặt lên vai của hắn:

"Không cho xoa, còn xoa nữa sẽ đánh đau hơn"

Hoàng Thế Vinh lại hung hăng đánh thêm một cái nữa xuống mông của Tô Đồ Lang Quân, Tô Đô Lang Quân vừa đau vừa kích thích, vật giữa hai chân cũng theo đó mà dựng thẳng, hai tay đặt trên vai của Hoàng Thế Vinh cũng nắm chặt hơn:

"Ưm"

Hoàng Thế Vinh chỉ đánh một bên mông, mỗi lần đánh đều chuẩn xác hạ xuống vị trí cũ, cái mông trắng nõn lúc này hiện lên năm đầu ngón tay thật rõ ràng, chạm vào còn cảm nhận được vết hằn lên:

"Sau này còn dám quyến rũ người đàn ông khác nữa không?"

Tô Đồ Lang Quân mờ mịt lắc đầu. Hoàng Thế Vinh đưa tay chạm vào môi của cậu, đầu ngón tay liền đánh chủ ý chuyển tới trong khoang miệng cậu bắt đầu trêu chọc thêm một phen, lúc đầu ngón tay kia rời khỏi còn kéo theo một dòng nước lấp lánh dâm mị.

Hoàng Thế Vinh đưa ngón tay sớm đã ướt át từ trong miệng của Tô Đồ Lang Quân di chuyển xuống dưới mông cậu, chậm rãi đút vào bên trong cơ thể cậu kia. Buổi sáng hai người có ở trong phòng tắm vui đùa một hồi, hiện tại nơi đó vẫn còn rất mềm mại, thế cho nên rất nhanh nơi đó có thể tiếp nhận vật nam tính kia của hắn.



"Tiểu Lang Quân, lại muốn rồi?"

Tô Đồ Lang Quân thở hổn hển, có chút hấp tấp nóng vội gật gật đầu. Hoàng Thế Vinh cười cười, vỗ nhẹ cái mông bị sưng kia của cậu rồi nói:

"Ngoan, đứng lên một chút, anh phải cởi quần"

Tô Đồ Lang Quân chống tay lên vai của Hoàng Thế Vinh đứng lên, Hoàng Thế Vinh chỉ cần lấy ra vật nam tính của mình từ trong quần, kế tiếp liền vỗ nhẹ mông cậu ý nói cậu ngồi xuống tự mình làm.

Trong xe lúc này có hai người, một lớn một nhỏ, một quần áo chỉnh tề và một thân thể trắng nõn không mảnh vải che thân đang nhấp nhô không ngừng:

"Tiểu Lang Quân, gọi ông xã đi, ông xã sẽ giúp em không tốn nhiều sức"

Hoàng Thế Vinh rõ ràng là cố tình không động chỉ để cho một mình Tô Đồ Lang Quân loay hoay nãy giờ không có cách nào thoải mái được:

"Ông xã, ông xã..."

Hoàng Thế Vinh xấu xa ừ một tiếng, vẫn như vậy ngồi im bất động. Tô Đồ Lang Quân hiểu ý hắn, chủ động hôn môi hắn khẽ nói:

"Ông xã... giúp Quân Quân đi"

Hoàng Thế Vinh hỏi:

"Giúp như thế nào?"

Tô Đồ Lang Quân cũng không ngại nói một vài lời thô tục lúc phát sinh sự việc nhiệt tình này:

"Động mạnh... động mạnh đi... chơi trò xe chấn"

Hoàng Thế Vinh hừ một tiếng, đánh vào mông của Tô Đồ Lang Quân một cái rồi đỡ lấy eo cậu bắt đầu di chuyển mãnh liệt:

"Tiểu hư hỏng, phải dạy dỗ thật tốt"

Chiếc xe này là chiếc Triệu Chung thuê để tiện cho việc đi lại của hai người, là một chiếc xe hơi bình thường chật hẹp, ghế ngồi cũng không phải êm ái giống như chiếc xe của hai người. Cùng nhau phát sinh ra sự việc nhiệt tình này trong một chiếc xe lạ, thật sự là một cảm giác vô cùng mới mẻ, Hoàng Thế Vinh đặc biệt ra sức hại Tô Đồ Lang Quân không thể chống đỡ được gục ở trên ngực hắn thở dốc:

"Tiểu Lang Quân, làm bẩn quần áo anh rồi, phải tính sao đây?"

Tô Đồ Lang Quân đáp:

"Không biết"

Hoàng Thế Vinh vuốt ve sống lưng cậu:

"Đánh đòn"

Tô Đồ Lang Quân nũng nịu:

"Còn đánh nữa sẽ hỏng, sau này không để ý đến anh"

Hoàng Thế Vinh cười ha ha:



"Uy hiếp anh sao? Không để ý đến anh được bao lâu, em nhất định tịch mịch"

Tô Đồ Lang Quân cũng hùa theo hắn nói:

"Lúc nào tịch mịch sẽ để ý, hết tịch mịch rồi thì không để ý"

Hoàng Thế Vinh hỏi:

"Này không phải đang lợi dụng anh sao?"

Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu, hôn vào môi của Hoàng Thế Vinh:

"Quần áo bẩn rồi thì đã sao? Anh ngại của em hả?"

Hoàng Thế Vinh cười cười:

"Không ngại, nơi đó anh còn dám ăn, còn có cái gì của em là ngại chứ".

...

Hoàng Thế Vinh lần này đến Thương Á cũng nhân tiện giải quyết công việc luôn, hắn cần tham gia bữa tiệc của đối tác vào buổi tối hôm nay. Loại tiệc tùng xã giao này hắn cũng quá quen thuộc, mang theo một người đi đến cùng bọn họ uống vài chén, nói vài lời khách sáo, sau đó cứ như vậy thu về một hợp đồng làm ăn nho nhỏ.

Hôm nay Tô Đồ Lang Quân mặc một chiếc quần kaki trắng, áo sơ mi xanh pastel mát mắt, trang phục đơn giản nhưng nhìn qua cực kỳ thời trang. Hoàng Thế Vinh càng nhìn càng thuận mắt, đứng ở trước gương nói muốn giúp cậu sơ vin, nhưng mà bàn tay kia cầm áo cậu lại luồn cả vào bên trong quần lót của cậu nắm lấy Tiểu Quân Quân:

"Đừng mà Tiểu Vinh, còn như vậy sẽ lại phải đổi bộ khác"

Hoàng Thế Vinh cắn cắn vành tai của Tô Đồ Lang Quân:

"Đổi bộ khác thì đổi bộ khác, dù sao em cũng không thiếu quần áo mặc"

Tô Đồ Lang Quân cũng không phản kháng, tùy ý để cho bàn tay ai kia tác quái trong quần cậu:

"Thiếu, lúc đến đây không nghĩ sẽ dự tiệc cho nên không mang đồ dự tiệc. quần áo mang đến cũng chỉ có bộ này hợp hoàn cảnh thôi"

Hoàng Thế Vinh chậm rãi rời khỏi nơi đó, giúp cậu sơ vin chỉnh tề, sau đó lại xấu tính đưa hai tay lên xoa xoa ngực của cậu. Tô Đồ Lang Quân ở trong gương liếc hắn:

"Lại nữa, xoa cái gì, chỗ đó cũng như chỗ của anh thôi"

Hoàng Thế Vinh đáp một chữ:

"Khác"

Tô Đồ Lang Quân hỏi:

"Khác cái gì?"

Hoàng Thế Vinh trả lời:

"Cảm giác khác, tự xoa của anh không thích bằng xoa của em".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook