Chương 20: Hội Đấu Giá
Đạm Đạm Trúc Quân
06/09/2023
"Thủy Lam, ngươi có muốn mua gì sao?"
"Không có gì, chúng ta đi xem Linh phù đi. Ta muốn mua giấy với máu Yêu thú."
"Ngươi tới đâu rồi?"
“Còn có thể thế nào nữa, vẫn như cũ, không giống ngươi có mẫu thân là phù sư lục phẩm chỉ điểm."
“Nếu ngươi gặp vấn đề gì có thể tới hỏi mẫu thân ta.”
“Luôn đi làm phiền tới nương ngươi cũng không tốt.”
“Ngươi xấu hổ?”
Sau khi mua một số thứ cần để chế phù, ba người Ninh Hinh đi đến Đa Bảo các nhìn.
Chủ nhân của Đa Bảo các rất thần bí, thế lực lại vô cùng lớn, ở mấy thành trì khác trong Thổ Nhạc đại lục đều có cửa hàng của hắn, nghe nói ở đại lục khác cũng có chi nhánh nữa. Bên trong nơi này thường sẽ bán những vật rất đặc biệt nên Ninh Hinh rất thích đi dạo ở đây.
“Nghe nói không? Đa Bảo gần đây muốn tổ chức hội đấu giá.”
“Biết, nhưng mà hắn cũng chưa công bố thời gian tổ chức"
"Dù biết cũng không vào được. Ai mà không biết phí vào cửa Đa Bảo các rất cao."
"Đúng vậy, cho dù có bảo bối thì chúng ta cũng không lấy được."
Đa Bảo các trong nội thành tổ chức đấu giá thường xuyên, có thể sẽ trùng với thời điểm Thiên Nhất tông khai môn 20 năm một lần để thu nạp đệ tử, khu vực Tây Bắc sẽ có rất nhiều đệ tử tham gia, như vậy họ sẽ đi qua Dương thành, thì ra đây là nguyên nhân tổ chức hội đấu giá quy mô lớn à.
"Ninh Hinh, ngày đó chúng ta cùng đi nhé.”
"Được rồi."
“Quyết định vậy đi.”
Sau khi đi dạo phố, ba người Ninh Hinh trở về Mục phủ.
“Nương, con nghe nói Đa Bảo các sắp tổ chức một cuộc đấu giá quy mô lớn, con muốn đi xem, có được không?" Ninh Hinh hỏi La Tĩnh.
“Đương nhiên, đến lúc đó nói với nương, nương chuẩn bị Linh thạch.”
“Cảm ơn nương, người thật tốt, lúc đo con sẽ cùng Ninh Ý đi đến đó, nhân tiện con cũng hẹn với Thủy Lam rồi. Nương cũng đi được không?”
“Nương không đi, hội đấu giá cỡ hớn phụ thân ngươi có thể sẽ đến, hay ngươi đi với hắn đi.”
“Con không muốn, bên cạnh hắn nhất định sẽ có Ninh Nguyệt và Ninh Hạo, có họ ở bên, tâm tình dù tốt đến đâu cũng sẽ trở nên tồi tệ cho xem."
“Hinh nhi, hắn là phụ thân của ngươi, ngươi nên thân cận với hắn.”
“Nương, con biết, nhưng có một số việc con không thể kiểm soát được. "Ninh Hinh nghĩ nếu nàng đối xử với hắn như một người xa lạ thì nàng sẽ tâm bình khí hòa, dễ chịu hơn nhiều đấy.
“Ta sẽ nói với hắn. Đến lúc đó các ngươi sẽ cùng nhau đi, để ta yên tâm, nếu ngươi có được bảo vật quý sẽ bị đoạt bảo đấy."
“Nương, trong nội thành không được phép đánh nhau.”
"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, đừng để ta lo lắng. ”
Mục Thủy Lam truyền tin đến Đa Bảo các sẽ tổ chức đấu giá vào nửa tháng sau.
“A Ý, chúng ta đến hội đấu gia xem thử.”
"Thật sao? Đệ đã muốn đi xem đấu giá từ lâu rồi. ”
Vào ngày đấu giá, Ninh Hinh dẫn Mục Linh, A Ý, A Cường đến trước, họ đợi Mục Thủy Lam và những người khác ở cửa. Lần trước truyền tin nàng cũng biết trưởng lão cũng tham gia đấu giá lần này, cho nên nàng liền không muốn ở cùng đám người Mục Dương.
“Tỷ tỷ, sao chúng ta không vào trong đợi Thủy Lam và những người khác? "
"Chúng ta không có lệnh bài, hiện tại đi vào cần giao 200 linh thạch hạ phẩm. Không bằng đợi họ, sẽ được vào miễn phí. "
Một lúc sau, tộc trưởng Mục gia, đại trưởng lão, thành chủ Mục Phi và phụ thân Mục Dương đi tới, theo sau là Mộ Thủy Lam, Ninh Nguyệt, Ninh Hạo và một số hậu bối khác.
“Ninh Hinh và Ninh Ý đến sớm quá." Tộc trưởng đứng trước mặt hai người hỏi.
“Gia gia, chúng ta là mới đến. Bái kiến gia gia, đại trưởng lão, đại bá, phụ thân.” Ninh Hinh, Ninh Ý lần lượt bái vài trưởng lão.
"Vậy chúng ta vào đi," đại bá Mục Phi nói, sau đó một nhóm người cùng nhau bước vào Đa Bảo các.
Đi vào phòng riêng giành cho Mục gia, Ninh Hinh đánh giá chung quanh, trận pháp ở đây rất lợi hại, ngăn thần thức của tu sĩ phóng ra dò xét, bên trong có thể nhìn được hết bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn bên trong.
“Ta đến Ngô Đồng uyển gọi các ngươi, không ngờ các ngươi lại đến trước. “Mục Thủy Lam kéo Ninh Hinh sang một bên ngồi xuống, thấp giọng nói.
Phòng đấu giá có ba tầng, tầng một rải đầy ghế ngồi, tầng hai là phòng riêng, có hơn mười phòng riêng, là phòng chữ Địa, tầng ba chỉ có năm phòng riêng, đều là phòng chữ Thiên.
Tầng hai và tầng ba chắc hẳn đều bị các thế lực lớn bao rồi, tất cả đều chia nhóm chia cấp đấy.
Nhìn thấy đám người Ninh Hinh đang nhìn quanh, Ninh Hạo mỉa mai nói: "Đồ nhà quê, ngươi chưa bao giờ nhìn thấy à."
Sau khi Ninh Hạo nói xong lời này, tộc trưởng Mục Khiêm lập tức trợn mắt trừng Ninh Hạo, vẻ mặt có chút khó coi, "Không muốn xem thì đi ra ngoài."
"Haha, xem ra Ninh Hạo đúng là có kiến thức bất phàm." Mục Thủy Lam có chút mỉa mai nói.
“Lam nhi, có trưởng bối ở đây. “ Trưởng lão ngăn cản Mục Thủy Lam còn lời đang muốn nói.
“Hừ.”
“Lam nhi bị ta làm hư rồi, tộc trưởng bỏ qua cho.”
“Thủy Lam không hư, nàng rất tốt, không giống một số người.” A Ý đột nhiên nói.
Ninh Hinh kéo Ninh Ý, ngăn cản hắn nói chuyện, hắn có chút tức giận, nhưng không ngờ hắn sẽ đáp lại lời của trưởng lão. Nàng đã nghe thấy Ninh Hạo nói, không phải hắn chỉ muốn khoe khoang Mục Dương đã đưa bọn họ đi đấu giá rồi sao? A Ý có thể quan tâm, nhưng nàng thì không quan tâm chút nào, không đáng, Nàng cố gắng phớt lờ Mục Dương, nhưng A Ý, hắn không thể, hắn vẫn dành sự ngưỡng mộ cho Mục Dương, Ninh Hinh không biết phải an ủi đệ đệ như thế nào, có lẽ khi hắn lớn lên cũng sẽ không quan tâm nhiều nữa.
"Ninh Ý, trưởng bối nói chuyện, đừng xem vào." Mục Dương trầm giọng nói, bây giờ hắn càng ngày càng không thể giải quyết được chuyện của Ninh Hinh và Ninh Nguyệt.
"Ninh Ý, xem kỹ cuộc đấu giá, chúng ta không được người khác mang vào, về sau không biết lúc nào mới có cơ hội tham gia tiếp, đệ quý trọng cơ hội lần này đi.” Ninh Hinh đối với Mục Dương rất tức giận, Ninh Hạo vừa nói chuyện, sao hắn không ngăn lại?
Tộc trưởng nhìn Ninh Hinh im lặng, A Ý ở một bên tức giận, lão cảm thấy nhi tử mình thật sự đã làm ra chuyện ngu xuẩn. Yêu mến Ninh Nguyệt và Ninh Hạo mà bỏ qua Ninh Hinh và Ninh Ý sẽ chỉ khiến họ ngày càng thù hận đối phương thôi.
Nha đầu Ninh Hinh những năm gần đây ngày càng trầm mặc, điều này chứng tỏ trong lòng có oán hận. Nhìn thấy nhi tử không thể giải quyết mâu thuẫn giữa hai bên, tộc trưởng cảm thấy bất lực. Đối với nhi tử này, lão đã cho hắn những gì tốt nhất, vậy mưới khiến hắn không bao giờ để ý cảm giác của người khác.
Tộc trưởng còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì lời nói của người đấu giá vang lên: "Hoan nghênh các vị đã đến Đa Bảo các đấu giá... Hiện tại sẽ không để các vị đợi lâu nữa, chúng ta sẽ bắt đầu.”
"Không có gì, chúng ta đi xem Linh phù đi. Ta muốn mua giấy với máu Yêu thú."
"Ngươi tới đâu rồi?"
“Còn có thể thế nào nữa, vẫn như cũ, không giống ngươi có mẫu thân là phù sư lục phẩm chỉ điểm."
“Nếu ngươi gặp vấn đề gì có thể tới hỏi mẫu thân ta.”
“Luôn đi làm phiền tới nương ngươi cũng không tốt.”
“Ngươi xấu hổ?”
Sau khi mua một số thứ cần để chế phù, ba người Ninh Hinh đi đến Đa Bảo các nhìn.
Chủ nhân của Đa Bảo các rất thần bí, thế lực lại vô cùng lớn, ở mấy thành trì khác trong Thổ Nhạc đại lục đều có cửa hàng của hắn, nghe nói ở đại lục khác cũng có chi nhánh nữa. Bên trong nơi này thường sẽ bán những vật rất đặc biệt nên Ninh Hinh rất thích đi dạo ở đây.
“Nghe nói không? Đa Bảo gần đây muốn tổ chức hội đấu giá.”
“Biết, nhưng mà hắn cũng chưa công bố thời gian tổ chức"
"Dù biết cũng không vào được. Ai mà không biết phí vào cửa Đa Bảo các rất cao."
"Đúng vậy, cho dù có bảo bối thì chúng ta cũng không lấy được."
Đa Bảo các trong nội thành tổ chức đấu giá thường xuyên, có thể sẽ trùng với thời điểm Thiên Nhất tông khai môn 20 năm một lần để thu nạp đệ tử, khu vực Tây Bắc sẽ có rất nhiều đệ tử tham gia, như vậy họ sẽ đi qua Dương thành, thì ra đây là nguyên nhân tổ chức hội đấu giá quy mô lớn à.
"Ninh Hinh, ngày đó chúng ta cùng đi nhé.”
"Được rồi."
“Quyết định vậy đi.”
Sau khi đi dạo phố, ba người Ninh Hinh trở về Mục phủ.
“Nương, con nghe nói Đa Bảo các sắp tổ chức một cuộc đấu giá quy mô lớn, con muốn đi xem, có được không?" Ninh Hinh hỏi La Tĩnh.
“Đương nhiên, đến lúc đó nói với nương, nương chuẩn bị Linh thạch.”
“Cảm ơn nương, người thật tốt, lúc đo con sẽ cùng Ninh Ý đi đến đó, nhân tiện con cũng hẹn với Thủy Lam rồi. Nương cũng đi được không?”
“Nương không đi, hội đấu giá cỡ hớn phụ thân ngươi có thể sẽ đến, hay ngươi đi với hắn đi.”
“Con không muốn, bên cạnh hắn nhất định sẽ có Ninh Nguyệt và Ninh Hạo, có họ ở bên, tâm tình dù tốt đến đâu cũng sẽ trở nên tồi tệ cho xem."
“Hinh nhi, hắn là phụ thân của ngươi, ngươi nên thân cận với hắn.”
“Nương, con biết, nhưng có một số việc con không thể kiểm soát được. "Ninh Hinh nghĩ nếu nàng đối xử với hắn như một người xa lạ thì nàng sẽ tâm bình khí hòa, dễ chịu hơn nhiều đấy.
“Ta sẽ nói với hắn. Đến lúc đó các ngươi sẽ cùng nhau đi, để ta yên tâm, nếu ngươi có được bảo vật quý sẽ bị đoạt bảo đấy."
“Nương, trong nội thành không được phép đánh nhau.”
"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, đừng để ta lo lắng. ”
Mục Thủy Lam truyền tin đến Đa Bảo các sẽ tổ chức đấu giá vào nửa tháng sau.
“A Ý, chúng ta đến hội đấu gia xem thử.”
"Thật sao? Đệ đã muốn đi xem đấu giá từ lâu rồi. ”
Vào ngày đấu giá, Ninh Hinh dẫn Mục Linh, A Ý, A Cường đến trước, họ đợi Mục Thủy Lam và những người khác ở cửa. Lần trước truyền tin nàng cũng biết trưởng lão cũng tham gia đấu giá lần này, cho nên nàng liền không muốn ở cùng đám người Mục Dương.
“Tỷ tỷ, sao chúng ta không vào trong đợi Thủy Lam và những người khác? "
"Chúng ta không có lệnh bài, hiện tại đi vào cần giao 200 linh thạch hạ phẩm. Không bằng đợi họ, sẽ được vào miễn phí. "
Một lúc sau, tộc trưởng Mục gia, đại trưởng lão, thành chủ Mục Phi và phụ thân Mục Dương đi tới, theo sau là Mộ Thủy Lam, Ninh Nguyệt, Ninh Hạo và một số hậu bối khác.
“Ninh Hinh và Ninh Ý đến sớm quá." Tộc trưởng đứng trước mặt hai người hỏi.
“Gia gia, chúng ta là mới đến. Bái kiến gia gia, đại trưởng lão, đại bá, phụ thân.” Ninh Hinh, Ninh Ý lần lượt bái vài trưởng lão.
"Vậy chúng ta vào đi," đại bá Mục Phi nói, sau đó một nhóm người cùng nhau bước vào Đa Bảo các.
Đi vào phòng riêng giành cho Mục gia, Ninh Hinh đánh giá chung quanh, trận pháp ở đây rất lợi hại, ngăn thần thức của tu sĩ phóng ra dò xét, bên trong có thể nhìn được hết bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn bên trong.
“Ta đến Ngô Đồng uyển gọi các ngươi, không ngờ các ngươi lại đến trước. “Mục Thủy Lam kéo Ninh Hinh sang một bên ngồi xuống, thấp giọng nói.
Phòng đấu giá có ba tầng, tầng một rải đầy ghế ngồi, tầng hai là phòng riêng, có hơn mười phòng riêng, là phòng chữ Địa, tầng ba chỉ có năm phòng riêng, đều là phòng chữ Thiên.
Tầng hai và tầng ba chắc hẳn đều bị các thế lực lớn bao rồi, tất cả đều chia nhóm chia cấp đấy.
Nhìn thấy đám người Ninh Hinh đang nhìn quanh, Ninh Hạo mỉa mai nói: "Đồ nhà quê, ngươi chưa bao giờ nhìn thấy à."
Sau khi Ninh Hạo nói xong lời này, tộc trưởng Mục Khiêm lập tức trợn mắt trừng Ninh Hạo, vẻ mặt có chút khó coi, "Không muốn xem thì đi ra ngoài."
"Haha, xem ra Ninh Hạo đúng là có kiến thức bất phàm." Mục Thủy Lam có chút mỉa mai nói.
“Lam nhi, có trưởng bối ở đây. “ Trưởng lão ngăn cản Mục Thủy Lam còn lời đang muốn nói.
“Hừ.”
“Lam nhi bị ta làm hư rồi, tộc trưởng bỏ qua cho.”
“Thủy Lam không hư, nàng rất tốt, không giống một số người.” A Ý đột nhiên nói.
Ninh Hinh kéo Ninh Ý, ngăn cản hắn nói chuyện, hắn có chút tức giận, nhưng không ngờ hắn sẽ đáp lại lời của trưởng lão. Nàng đã nghe thấy Ninh Hạo nói, không phải hắn chỉ muốn khoe khoang Mục Dương đã đưa bọn họ đi đấu giá rồi sao? A Ý có thể quan tâm, nhưng nàng thì không quan tâm chút nào, không đáng, Nàng cố gắng phớt lờ Mục Dương, nhưng A Ý, hắn không thể, hắn vẫn dành sự ngưỡng mộ cho Mục Dương, Ninh Hinh không biết phải an ủi đệ đệ như thế nào, có lẽ khi hắn lớn lên cũng sẽ không quan tâm nhiều nữa.
"Ninh Ý, trưởng bối nói chuyện, đừng xem vào." Mục Dương trầm giọng nói, bây giờ hắn càng ngày càng không thể giải quyết được chuyện của Ninh Hinh và Ninh Nguyệt.
"Ninh Ý, xem kỹ cuộc đấu giá, chúng ta không được người khác mang vào, về sau không biết lúc nào mới có cơ hội tham gia tiếp, đệ quý trọng cơ hội lần này đi.” Ninh Hinh đối với Mục Dương rất tức giận, Ninh Hạo vừa nói chuyện, sao hắn không ngăn lại?
Tộc trưởng nhìn Ninh Hinh im lặng, A Ý ở một bên tức giận, lão cảm thấy nhi tử mình thật sự đã làm ra chuyện ngu xuẩn. Yêu mến Ninh Nguyệt và Ninh Hạo mà bỏ qua Ninh Hinh và Ninh Ý sẽ chỉ khiến họ ngày càng thù hận đối phương thôi.
Nha đầu Ninh Hinh những năm gần đây ngày càng trầm mặc, điều này chứng tỏ trong lòng có oán hận. Nhìn thấy nhi tử không thể giải quyết mâu thuẫn giữa hai bên, tộc trưởng cảm thấy bất lực. Đối với nhi tử này, lão đã cho hắn những gì tốt nhất, vậy mưới khiến hắn không bao giờ để ý cảm giác của người khác.
Tộc trưởng còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì lời nói của người đấu giá vang lên: "Hoan nghênh các vị đã đến Đa Bảo các đấu giá... Hiện tại sẽ không để các vị đợi lâu nữa, chúng ta sẽ bắt đầu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.