Mộc Tiên Truyện

Chương 17: Viêm Dương Chân Nhân

Đạm Đạm Trúc Quân

05/09/2023

"Hinh nhi đã mười tuổi rồi, thời gian trôi nhanh quá." Tộc trưởng Mục Khiêm nói, "Hôm nay là sinh nhật của ngươi, ngươi muốn cái gì thì nói với gia gia, gia gia nhất định sẽ cho ngươi."

"Cảm ơn gia gia, Hinh nhi cái gì cũng có."

“Thực sự không muốn bất cứ thứ gì à? Đi qua nơi này là không có cửa hàng nữa đâu!"

“Vậy con có thể có cái gì ạ?”

“Ngươi cũng thật lanh lợi.”

Nói xong, hắn dẫn Ninh Hinh đi tới Tàng Bảo các Mục gia.

“Gia gia, người cho ta chọn trong đây sao?”

“Không vui à?”

“Không có, làm sao mà ta không vui được.”

“Vào đi, chọn một thứ mà ngươi thích.”

"Cảm ơn gia gia, ta có thể tùy tiện chọn?”

“Ừ, nhớ kỹ chỉ được chọn một.”

Sau khi tiến vào Tàng Bảo các Mục gia, Ninh Hinh cảm thấy mắt mình không thể nhìn nữa rồi, trước mắt nàng toàn là bảo bối thế gia truyền thừa hơn vạn năm.

Ninh Hinh ngây người ở bên trong không lâu, sau đó nàng chỉ thản nhiên nhìn những bảo vật mặc kệ là thứ nào cũng sẽ dẫn đến tranh đoạt. Đây quả thực là một phép thử, phải đấu tranh chống lại lòng tham sâu thẳm trong lòng mình. Trên thực tế, nàng cũng không biết là đây quả thực là khảo nghiệm đối với mỗi đệ tử dòng chính Mục gia mỗi khi lên mười.

Sau khi đệ tử dòng chính Mục gia vào Tàng Bảo các, không có quy định thời gian và không có người canh giữ, như thể họ không sợ bị ngươi trộm đi. Nhưng nếu lấy nhiều hơn hai cái, ngươi sẽ bị cấm chế đánh ngay lập tức, mùi vị đảm bảo cả đời khó quên.

Hơn nữa, nổi lên lòng tham lam với Mục gia thì cuối cùng sẽ không đạt được gì, bài khảo nghiệm nhằm cảnh cáo con cháu Mục gia không được tham lam, tự đưa mình vào nguy cơ sống còn.

"Vạn Độc Kinh, đây là cái gì?" Nàng nói rồi nhìn đi nhìn lại ngọc giản trong tay.

Vạn Độc Kinh, bên trong không chỉ ghi lại các loại độc tính của Yêu thú và thực vật mà còn ghi lại quá trình chế tác chất độc và thuốc giải độc.

"Độc?"

Hiện tại ở Tu Chân giới cơ bản đều dùng đan dược, trên cơ bản không có thuốc.

Ninh Hinh rất hứng thú với miếng ngọc giản chuyên môn nói về chất độc này, nên nàng không nhìn những thứ khác nữa, mà chỉ cầm miếng ngọc giản đi ra nói với Mục Khiêm sự lựa chọn của nàng.



Mục Khiêm rất vui mừng khi cháu gái của lão không bị bảo vật mê hoặc, chỉ cần chưa đến một nén nhang đã đi ra, lão rất cao hứng.

"Ngươi chọn nhanh như vậy à? Không nhìn nhiều hơn."

"Gia gia, tu vi của ta hiện tại không cao, những bảo bối đó cầm cũng vô dụng, đeo vào cũng không an toàn. Không bằng đợi cho đến khi tu vi cao ta lại đến chọn."

"Haha, ngươi cũng thật thông minh, thế đã chọn cái gì?"

"Một quyển Độc Kinh, lúc ta ở Tàng Thư lâu chưa gặp qua.”

Thời gian cứ thế trôi thoáng cái đã vài năm, Ninh Hinh năm nay mười ba tuổi, A Ý mười tuổi, mọi người đều đang dần trưởng thành.

Trong mấy năm gần đây, mối quan hệ giữa Ninh Hinh và Ninh Nguyệt ngày càng trở nên xấu đi, bởi vì Ninh Nguyệt có Băng linh căn biến dị nên có thể tu luyện nhanh chóng, lực công kích cường đại, bình thường cũng luôn chú ý thu hút lòng người, hiện tại phần lớn người Dương Thành đều biết về Băng tiên tử Mục gia.

Ninh Nguyệt năm nay mười lăm tuổi, Luyện khí tầng mười một, tốc độ tu luyện của nàng vượt xa các tu sĩ đồng môn trong Mục gia, nàng cũng rất xinh đẹp, hơn nữa còn có khí chất Băng Linh Căn, nàng tựa hồ không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng đây chỉ là bề ngoài, trong lòng Ninh Hinh nàng chính là ngụy Bạch Liên.

Ninh Hinh Luyện Khí ở tầng chín, còn A Ý là Luyện Khí tầng tám. Ninh Hinh mấy năm nay cơ bản đã đọc hết sách ở Tàng Thư lâu của Mục gia, ngoại trừ tầng bảy. Và từ đó nàng biết được tu sĩ không thể mù quáng theo đuổi tốc độ tu luyện quá nhanh, thứ nhất là sợ căn cơ không ổn định, thứ hai là tâm tình không theo kịp.

Vì biết rằng liên tục áp chế tu vi có thể mở rộng kinh mạch nên Ninh Hinh và Ninh Ý mấy năm nay đều áp chế tu vi không ngứng, một là ngăn cản tu vi phát triển quá nhanh, hai là khuếch trương kinh mạch. Vẹn cả đôi đường.

"Thật là tức chết người mà, ngươi tu luyện sau ta hai năm mà đã là tu sĩ Luyện khí hậu kỳ, còn ta vẫn còn dừng lại ở tầng tám." Mục Thủy Lan liên tục phàn nàn với Ninh Hinh.

“Đó là do ngươi không tập trung tu luyện. Ngươi ít đi ra ngoài chơi đi, không chừng sẽ giống ta.”

“Ta không ra ngoài chơi thường xuyên mà, chỉ là tu luyện mệt mỏi nên thỉnh thoảng mới ra ngoài, được chưa hả?

“Tùy ngươi, dù sao ta cũng không quản được, đúng rồi, ta muốn đến Điện Quan Môn, ngươi đi không?”

“Mục Ninh Hinh, ngươi có sao không vậy? Điện Quan Môn là nơi mà nữ tử chúng ta nên đi sao? Ngươi không biết người tiến vào đó đều nằm mà đi ra à?"

"Ta biết, nhưng ta muốn thử một lần."

“Vậy thử đi bị giày vò cho biết.”

Ninh Hinh cũng biết việc này không hề dễ dàng. Nàng mới đến Luyện khí hậu kỳ, hay lại đợi một thời gian nữa.

“Tiểu thư, hình như Viêm Dương chân nhân của Thiên Nhất tông về Mục gia rồi, ngươi mau đến nhìn đi.”

“Có cái gì mà nhìn, người đó với chúng ta không giống nhau, ngươi cảm thấy hắn sẽ gặp mấy tiểu bối Mục gia sao?" Ninh Hinh tiếp tục cúi đầu nghiên cứu ngọc giản trong tay, nàng không ngẩng đầu trở về.



Viêm Dương chân nhân, tu vi đỉnh phong Nguyên Anh trung kỳ, đệ tử dòng chính Mục gia, cùng thế hệ với gia gia, Đơn linh căn Hỏa hệ, Luyện Khí sư thất phẩm.

"Viêm Dương chân nhân tính tình tương đối tùy ý, không quan tâm đến những chuyện trần tục, hơn nữa hắn cũng rất giản dị."

"Vậy sao?" Nếu đúng là như vậy thì cũng khá tốt. Đồng dạng đều là người lười, về sau nàng nhất định sẽ cùng dạng với hắn, tùy tâm sở dục, vô câu vô thúc, làm việc mình thích, nếu là như vậy thì nàng nên gặp vị chân nhân đây một lần mới được.

"Lần này Viêm Dương chân nhân trở lại Mục gia vì chọn đệ tử cho Thiên Nhất tồng, cứ 20 năm một lần, mà năm sau là hạn 20 năm. Không chừng chúng ta sẽ cùng nhau đến Thiên Nhất tông đấy."

“Ngươi rất muốn vào Thiên Nhất tông?"

"Tất nhiên, ai trong Mục gia chẳng muốn đi Thiên Nhất tông?”

"Tốt như vậy?"

"Đương nhiên, gia tộc tuy không thiếu tài nguyên tu luyện nhưng trao đổi đồ vật với các đệ tử khác cũng thật khó, đều là số ít của Mục gia. Nhưng vào Thiên Nhất tông thì lại khác, ngươi có thể trao đổi, luận bàn với những đệ tử ưu tú của Nhạc Thiên giới để nâng cao tu vi và kinh nghiệm, đồng thời, ngươi cũng có thể kết bạn với những đệ tử thế gia nữa, làm sao mà không tốt được. "

“Như vậy à, thật tốt.”

Ninh Hinh cảm thấy đi vào Thiên Nhất tông cũng giống kì thi đại học kiếp trước.

“Nhưng đệ tử Mục gia thế hệ này nhiều như vậy, họ đều vào Thiên Nhất tông sao?"

" Tất nhiên là không, ta và ngươi thì chắc chắn không cần phải lo lắng, nhưng đệ tử chi thứ thì cần phải cạnh tranh."

Sau đó Ninh Hinh và Mục Thủy Lan đã lặng lẽ đi đến đến nội viện của tộc trưởng Mục Khiêm, họ bị tộc trưởng phát hiện ngay khi đến nơi.

“Là Ninh Hinh à, vào đi."

“Ninh Hinh, Thủy Lan bái kiến tộc trưởng, bái kiến lão tổ.”

"Haha, không tệ không tệ, hậu bối Mục gia càng ngày càng tốt, đây là quà của ta tặng các ngươi, nhận đi." Viêm Dương chân nhân cười nhìn Ninh Hinh cùng Mục Thủy Lan.

Ninh Hinh nhìn tộc trưởng, nàng không biết có nên nhận hay không.

"Cầm đi, còn không mau đa tạ lão tổ."

“Đa tạ lão tổ.”

Thiên Nhất tông? Đi vào đó có tốt không? Nền tảng khác nhau, phạm vi tiếp xúc cũng không giống, nền tảng càng lớn, tầm nhìn với thế giới cũng càng lớn, đây là lí do mà tất cả đều muốn vào ba đại tông.

Ngoại trừ học tập, nó còn mang ta đi nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mộc Tiên Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook