Mộc Tiên Truyện

Chương 18: Thiên Nhất Tông

Đạm Đạm Trúc Quân

06/09/2023

Ở Nhạc Thiên giới có tam đại tông môn đứng đầu, sau đó là ngũ đại gia tộc, cuối cùng là các môn phái và gia tộc tu tiên cỡ vừa và nhỏ. Tam đại tông môn và ngũ đại gia tộc nắm giữ gần như phần lớn tài nguyên tu luyện trên toàn đại lục.

Tam đại tông môn, Thiên Nhất tông, Thiên Dương tông và Thiên Việt tông. Ngũ đại gia tộc là La gia, Cố gia, Hàn gia, Mục gia, Tiết gia. Mỗi gia tộc đều có tông môn riêng để dựa vào. Mục gia từ trước đến nay đều tương đối thân thiết với Thiên Nhất tông, đệ tử ưu tú trong gia tộc về cơ bản sẽ được đưa đến Thiên Nhất tông tu luyện.

Thiên Nhất tông ở Thổ Nhạc đại lục tuyệt đối là cường giả đứng đầu, trong môn phái có bảy đại tu sĩ Hóa Thần, hơn chục tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn. Tài nguyên giảng dạy nơi đó rất hùng hậu nên điều kiện thu nạp đệ tử tương đối cao, có thể nói Thiên Nhất Tông đã quy tụ tinh anh khắp đại lục.

Thiên Nhất Tông có tám đỉnh núi chính, trong đó có một đỉnh là nơi của tông chủ, người đứng đầu tông môn phụ trách, bảy đỉnh còn lại đều do tu sĩ Hóa Thần tọa trấn. Tám đỉnh núi linh khí vô cùng dày đặc, nông đậm như là thiên đường cho người tu luyện. Sau đó còn có mười hai ngọn núi bên trong và hai mươi bốn ngọn núi bên ngoài, chủ nhân của mỗi ngọn núi đều là những tu sĩ Nguyên Anh.

Điều kiện tuyển chọn của Thiên Nhất tông thấp nhất là Tam linh căn. Nếu muốn bái sư, ngoại trừ linh căn, còn phải nhìn đến tâm tính, ngộ tính,...

Mục gia bình thường sẽ chọn gửi một ít đệ tử Đơn linh căn, Song linh căn đến Thiên Nhất tông, đối với Mục gia mà nói nếu gửi đệ tử Tam linh căn vào Thiên Nhất tông thì còn không bằng tu luyện trong gia tộc, nhưng cũng có một đệ tử tư chất không tốt muốn thử sức nên họ phải đứng ra tự tìm cơ hội cho mình.

"Hinh nhi muội muội, ngươi cùng A Ý cũng đi Thiên Nhất tông sao?" Mục Cường ủ rũ hỏi Ninh Hinh.

"Có lẽ vậy, có chuyện gì sao?" Ninh Hinh hỏi xong lại có chút xấu hổ, muốn an ủi hắn nhưng lại không biết phải nói gì.

Mục Cường là Tứ linh căn, tư chất kém, hắn luôn ở bên cạnh A Ý, hắn lớn hơn Ninh Hinh vài tuổi thôi, bình thường dựa vào đan dược của Ninh Hinh và A Ý để cố gắng nâng cao tu vi, hiện giờ đang ở tầng sáu, nếu A Ý rời đi, hắn sẽ không thể ở lại Mục phủ rồi.

Nhiệm vụ của hắn là chăm sóc nàng cùng A Ý, nếu bọn nàng đều bỏ đi, coi như là mẫu thân giữ hắn lại thì cuộc sống của hắn cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

"Không sao đâu, nương nhất định sẽ giữ ngươi lại, ngươi muốn học gì? Hoặc là ngươi muốn làm gì, ta sẽ đi hỏi nương giúp ngươi, A Cường, nếu ngươi có việc gì, chỉ cần cho ta và A Ý biết, chúng ta sẽ giúp ngươi." Ninh Hinh nhìn Mục Cường nvà nói.

"Ta biết, chỉ là ta không muốn các rời đi."

“Có sao đâu, cũng không phải chúng ta không trở lại, về sau ta và A Ý thường xuyên về thăm nhà là được.”

“Các ngươi nói gì thế?” Giọng A Ý ở rất xa truyền đến.

“Đang nói... chúng ta nên đi Thiên Nhất Tông không?”

“Đương nhiên phải đi rồi, tỷ, người không muốn đi à?”



“Không phải là muốn hay không muốn. Chẳng phải nói gia tộc sẽ chọn ra ai được đi sao?”

“Chúng ta muốn đi đương nhiên có thể đi.”

“Hừ, ngươi chỉ muốn ra ngoài chơi, không nghĩ đến việc sau khi ta đi mẫu thân chỉ còn một mình sao.”

“A, không phải ta...”

“Còn nữa nếu chúng ta rời đi thì A Cường và Tiểu Linh phải làm sao?”   

“A, họ không thể đi cùng chúng ta à?”

“Thiếu gia, tiểu thư đừng lo lắng cho bọn ta, mấy năm này đi theo tiểu thư ta học được không ít kiến thức dược lý, sau này ta muốn thu thập nhiều linh dược, bình thường không có việc gì ta sẽ ra sau phố bày quầy bán hàng.”

“Như vậy thì vất vả lắm!” A Ý gào to.

"Lúc đầu có thể hơi khó khăn nhưng về sau sẽ dần dần tốt hơn. Có lẽ sau này khi người quay lại, ta đã có cửa hàng của riêng mình rồi đấy."

"A Cường, chúng ta tin ngươi, ngươi nhất định sẽ thành công. Nếu ngươi có gì cần giúp đỡ thì phải nói với ta, được không? Sau khi chúng ta rời đi, ngươi vẫn có thể tìm nương ta."

"Ta biết rồi, cảm ơn Hinh nhi, A Ý."

"Nói cái gì đấy, chúng ta là huynh đệ mà." A Ý nói. Ba người nhìn nhau, sau đó lại cùng nhau mìm cười.

Ninh Hinh trở về Ngô Đồng uyển, nhìn thấy mẫu thân mình, La Tĩnh đang ngồi một mình dưới cửa sổ vẽ phù, nếu nàng và Ninh ý đến Thiên Nhất tông, mẫu thân ở Mục phủ sẽ cô đơn biết bao.

“Nương, người đang vẽ phù gì vậy?"

“Con không thể nhìn ra?”



“Người cũng không phải không biết con, còn có rất nhiều phù con không biết, người đang vẽ đây là phù cao cấp, làm sao con biết được đây." Ninh Hinh do dự một lúc rồi hỏi: "Nương, con không thực sự muốn đến Thiên Nhất tông."

La Tĩnh vừa không chú ý lá phù dưới tay thì nó liền vô hiệu rồi, nàng ngẩng đầu nhìn nữ nhi: “Vì sao không muốn?”

"Nương, người xem tài nguyên tu luyện của ta cũng không ít, cho nên cũng không nhất thiết phải đi Thiên Nhất tông đúng không? Hay để Ninh Ý đi một mình?”

“Con lo lắng ta ở trong phủ một mình sao, Hinh nhi, ngươi còn nhỏ nên cũng không cần phải nghĩ nhiều như thế, nương sống lâu như vậy đơn nhiên sẽ biết chăm sóc bản thân thật tốt. Ngược lại con và A Ý mới làm ta lo lắng đấy.”

“Sau khi đến Thiên Nhất tông con sẽ biết thế giới này rất rộng lớn thế nào, có rất nhiều phong cảnh không giống Mục phủ. Với tư chất của con, nếu gia nhập một môn phái thì sẽ bái được vị sư phụ tốt, nếu có một người chỉ điểm thì trên con đường tu luyện thì sẽ tránh được nhiều khó khăn, sau khi gia nhập môn phái cũng có thể gặp gỡ nhiều người và kết thân với những bằng hữu mới, rất tốt phải không? "

“Con chỉ là không nỡ bỏ lại người. "Ninh Hinh vùi đầu vào lòng mẫu thân.

"Đều đã thành đại cô nương rồi, sao con vẫn như vậy. "Trong giọng điệu La Tĩnh có sự vui vẻ khó tả.

"Lớn hơn nữa thì vẫn là nữ nhi của người. "

Nữ nhi của nàng thì làm sao mà nàng không biết? Bề ngoài nàng có thể trông như không quan tâm, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn bã. Đối với chuyện Mục Dương nàng cũng biết rằng nữ nhi oán hận hắn rất nhiều, nếu không làm sao đến giừo nàng vẫn không nói với phụ thân dù chỉ một câu.

La Tĩnh thực sự bất lực trước những gì Mục Dương đã làm, nàng muốn hắn coi trọng nữ nhi mình, nhưng lại không có biện pháp ôn nhu với hắn, nàng đối với hắn không hề có cảm tình, căn bản giữa họ chỉ là lợi ích gia tộc, nàng chẳng qua là con bài của La gia. Sau cái chết của mẫu thân, Mục gia mặc kệ ý nguyện mà đem nàng gả đến Mục gia.

Kể từ khi bước vào Mục phủ, nàng chưa bao giờ quay lại La gia, nàng không muốn hồi tưởng lại thứ gì ở La gia, ngoại trừ mẫu thân.

“Hinh nhi, nhân sinh dài đằng đẵng, con còn rất nhiều con đường phải đi, chẳng lẽ con muốn một mực ở bên mẫu thân mãi sao? Hãy ra ngoài kết vài bằng hữu, hành trình tu luyện quá dài, ngoài việc tu luyện, con phải học các điều chỉnh cuộc sống, bằng không sẽ dễ bị mất phương hướng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm.”

“Nương, những chuyện này, chỉ là người ở lại Mục phủ, từ khi Tạ Như ý vào thì phụ thân căn bản không đến đây, nếu con và Ninh ý rời đi, một mình người chẳng phải sẽ rất cô đơn sao?’

“Đồ ngốc, ngươi cho thời gian của tu sĩ nhiều như vậy sao, mẫu thân cũng mong ngươi về sớm để ta có thể chuyên tâm tu luyện, những năm gần đây ta luôn ở cạnh con cùng Ninh Ý nên không tu luyện, vừa vặn cơ hội lần này ta sẽ bế quan.”

"Thật sao? "

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mộc Tiên Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook