Chương 22
Hoa Mơ
15/12/2024
Tôi thở phào khi Tùng lúc này ngó ra nhìn bà ta, nên tôi vội lánh đi nhanh luôn vào phòng. Vì vậy mà cuộc nói chuyện của họ tôi không thể nghe tiếp được nữa.
Ngồi trên giường, tôi chơi với con, ở tháng tuổi của Na lúc này thì trò chơi ú à làm con thích thú lắm, đôi môi nhỏ xíu hồng hào cứ luôn miệng cười tấm toe tấm toét.
Cạnh.
Tiếng cửa phòng bật mở, vì đã chuẩn bị tâm lý nên Tùng về tôi chẳng chút gì lo sợ. Ngược lại có khi người lo lắng bây giờ đang là Tùng mới đúng
-Ngọc.
Âm thanh trầm ấm quen thuộc cất lên, bất giác trong lồng n.g.ự.c tôi như ai đó cầm búa gõ mạnh. Tôi hít một hơi quay lại. Trân mắt nhìn gương mặt đối diện vừa thân thuộc vừa xa lạ chậm rãi trả lời
-Anh về rồi.
Tùng đi tới, để cặp táp trên bàn, tay đưa lên cổ nới lỏng cà vạt ra. Anh ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay kéo tôi quay lại đối diện với anh bằng cử chỉ nhẹ nhàng nhất có thể
-Ngọc, anh xin lỗi, anh có lỗi với em vì đã giấu chuyện đó với em. Nhưng mà anh làm vậy là thật sự có nỗi khổ. Em hiểu cho anh nha Ngọc. Anh yêu em, anh không muốn chúng ta phải ly hôn đâu em.
Tùng vừa nói vừa khóc, nhưng với tôi lúc này thì điều đó thật sự chẳng phải là quá giả tạo hay sao. Anh yêu tôi, yêu thì tại sao còn đi cặp kè với người khác. Lại giấu tôi việc tày trời nửa. Tôi lúc này đối với sự yếu đuối của anh hoàn toàn chẳng chút đồng cảm. Ngược lại tôi còn căm hận, chỉ muốn lao tới bóp lấy cổ anh, hỏi anh tất cả đầu đuôi câu chuyện.
-Anh không muốn ly hôn nhưng lại ngoại tình với người khác? Anh ăn tạp như thế không thấy dơ hay sao hả?
-Anh… ai nói với em là anh có người bên ngoài hả? Ngọc nghe anh nói, anh chỉ có mình em, anh yêu em, vợ của thằng Tùng này là em chỉ mình em thôi. Cho nên en phải tin tưởng ở anh, đừng đòi ly hôn nha em.
Tùng khá là mất bình tĩnh cứ một câu yêu hai câu thương, nói yêu tôi nhưng giọng nói lại run rẩy như thể đang muốn giấu giếm chuyện xấu gì đó mà sợ sẽ bị phát hiện càng khiến cho tôi thêm thấy anh bây giờ thật sự rất hèn nhát
-Là mẹ anh và bà dì Sáu gì đó nói vô tình em nghe đấy?
-Em nói sao, là mẹ nói?
-Đúng, họ còn nói khi anh ly hôn em họ sẽ rước cái cô gái kia về cho anh ngay. Chuyện đã đến nước này thì thôi em sẽ nhường anh cho cô ta, để mẹ vui lòng mà không cố tình hà khắc với em để em chịu không nổi mà đồng ý rời đi.
Tôi vừa nói vừa khóc, đáng lẽ là sẽ giả vờ khóc trước mặt Tùng thôi để cho anh thấy tôi thật sự rất tội nghiệp, nhưng có lẽ do bị tổn thương nhiều nói xong là nức nở luôn vì thương cho sự chịu đựng của bản thân mình quá lớn.
Tùng càng nghe, nét mặt anh sa xầm đầy toan tính nhưng không thể phũ nhận rằng trong đáy mắt anh lúc này đang nhìn tôi có cả sự yêu thương. Anh đưa tay, ôm tôi vào lòng anh, không nói gì cả chỉ có lồng n.g.ự.c anh là nhấp nhô vang lên nh,4ững nhịp đập nặng nề…
Vừa đúng lúc này Na khóc, tôi vùng tay khỏi anh bước lên giường ôm lấy con. Tùng nhìn Na, đôi mày nhíu chặt, tôi có thể thấy ánh mắt anh không dành cho con được tình yêu thương của bật làm cha mẹ mà trong ấy, trong cái ánh nhìn đang bộc lộ kia chỉ chất chứa sự tội lỗi dành cho Na mà thôi.
-Em dỗ con đi. Anh tìm mẹ một chút!
Tôi gật đầu, không trả lời chỉ tranh thủ dỗ cho Na nín. Khi Tùng bước ra khỏi phòng, tôi cũng vội bế Na bước theo sau, tất nhiên là trong vòng tay mẹ, ôm lấy bầu sữa từ mẹ thì Na không còn Khóc nữa.
Tùng hùng hồ đi thẳng ra ngoài, đứng trước mặt mẹ và bà kia đang ngồi tồm tàm bỏ miệng nhai bánh ngọt, không chút kiêng dè Tùng đứng trước họ lớn tiếng quát lớn như thể đang hỏi tội mẹ mình
-Mẹ đã nói bậy bạ gì với Ngọc để bây giờ Ngọc đòi ly dị vậy hả? Mẹ bớt gây phiền phức lại cho con đi.
Ngồi trên giường, tôi chơi với con, ở tháng tuổi của Na lúc này thì trò chơi ú à làm con thích thú lắm, đôi môi nhỏ xíu hồng hào cứ luôn miệng cười tấm toe tấm toét.
Cạnh.
Tiếng cửa phòng bật mở, vì đã chuẩn bị tâm lý nên Tùng về tôi chẳng chút gì lo sợ. Ngược lại có khi người lo lắng bây giờ đang là Tùng mới đúng
-Ngọc.
Âm thanh trầm ấm quen thuộc cất lên, bất giác trong lồng n.g.ự.c tôi như ai đó cầm búa gõ mạnh. Tôi hít một hơi quay lại. Trân mắt nhìn gương mặt đối diện vừa thân thuộc vừa xa lạ chậm rãi trả lời
-Anh về rồi.
Tùng đi tới, để cặp táp trên bàn, tay đưa lên cổ nới lỏng cà vạt ra. Anh ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay kéo tôi quay lại đối diện với anh bằng cử chỉ nhẹ nhàng nhất có thể
-Ngọc, anh xin lỗi, anh có lỗi với em vì đã giấu chuyện đó với em. Nhưng mà anh làm vậy là thật sự có nỗi khổ. Em hiểu cho anh nha Ngọc. Anh yêu em, anh không muốn chúng ta phải ly hôn đâu em.
Tùng vừa nói vừa khóc, nhưng với tôi lúc này thì điều đó thật sự chẳng phải là quá giả tạo hay sao. Anh yêu tôi, yêu thì tại sao còn đi cặp kè với người khác. Lại giấu tôi việc tày trời nửa. Tôi lúc này đối với sự yếu đuối của anh hoàn toàn chẳng chút đồng cảm. Ngược lại tôi còn căm hận, chỉ muốn lao tới bóp lấy cổ anh, hỏi anh tất cả đầu đuôi câu chuyện.
-Anh không muốn ly hôn nhưng lại ngoại tình với người khác? Anh ăn tạp như thế không thấy dơ hay sao hả?
-Anh… ai nói với em là anh có người bên ngoài hả? Ngọc nghe anh nói, anh chỉ có mình em, anh yêu em, vợ của thằng Tùng này là em chỉ mình em thôi. Cho nên en phải tin tưởng ở anh, đừng đòi ly hôn nha em.
Tùng khá là mất bình tĩnh cứ một câu yêu hai câu thương, nói yêu tôi nhưng giọng nói lại run rẩy như thể đang muốn giấu giếm chuyện xấu gì đó mà sợ sẽ bị phát hiện càng khiến cho tôi thêm thấy anh bây giờ thật sự rất hèn nhát
-Là mẹ anh và bà dì Sáu gì đó nói vô tình em nghe đấy?
-Em nói sao, là mẹ nói?
-Đúng, họ còn nói khi anh ly hôn em họ sẽ rước cái cô gái kia về cho anh ngay. Chuyện đã đến nước này thì thôi em sẽ nhường anh cho cô ta, để mẹ vui lòng mà không cố tình hà khắc với em để em chịu không nổi mà đồng ý rời đi.
Tôi vừa nói vừa khóc, đáng lẽ là sẽ giả vờ khóc trước mặt Tùng thôi để cho anh thấy tôi thật sự rất tội nghiệp, nhưng có lẽ do bị tổn thương nhiều nói xong là nức nở luôn vì thương cho sự chịu đựng của bản thân mình quá lớn.
Tùng càng nghe, nét mặt anh sa xầm đầy toan tính nhưng không thể phũ nhận rằng trong đáy mắt anh lúc này đang nhìn tôi có cả sự yêu thương. Anh đưa tay, ôm tôi vào lòng anh, không nói gì cả chỉ có lồng n.g.ự.c anh là nhấp nhô vang lên nh,4ững nhịp đập nặng nề…
Vừa đúng lúc này Na khóc, tôi vùng tay khỏi anh bước lên giường ôm lấy con. Tùng nhìn Na, đôi mày nhíu chặt, tôi có thể thấy ánh mắt anh không dành cho con được tình yêu thương của bật làm cha mẹ mà trong ấy, trong cái ánh nhìn đang bộc lộ kia chỉ chất chứa sự tội lỗi dành cho Na mà thôi.
-Em dỗ con đi. Anh tìm mẹ một chút!
Tôi gật đầu, không trả lời chỉ tranh thủ dỗ cho Na nín. Khi Tùng bước ra khỏi phòng, tôi cũng vội bế Na bước theo sau, tất nhiên là trong vòng tay mẹ, ôm lấy bầu sữa từ mẹ thì Na không còn Khóc nữa.
Tùng hùng hồ đi thẳng ra ngoài, đứng trước mặt mẹ và bà kia đang ngồi tồm tàm bỏ miệng nhai bánh ngọt, không chút kiêng dè Tùng đứng trước họ lớn tiếng quát lớn như thể đang hỏi tội mẹ mình
-Mẹ đã nói bậy bạ gì với Ngọc để bây giờ Ngọc đòi ly dị vậy hả? Mẹ bớt gây phiền phức lại cho con đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.