Mối Duyên Ngang Trái

Chương 27

Hoa Mơ

15/12/2024

Tôi quay ra cửa, một lần nữa đi vào, biểu cảm vui vẻ gọi mẹ chồng thật to. Bà lật đật chạy ra, nhìn tôi cau mày hỏi

-Cái gì mà chưa vào đến nhà đã gọi um lên vậy hả?

-Hôm nay con mua được nhiều hải sản tươi lắm, định gọi hỏi mẹ mình làm món gì cho ngon đấy ạ?

-Có vậy mà cô đã vui rồi à?

Bà thốt ra câu này, sau đó không biết lại nghĩ gì, cứ thế chỉ vài giây là nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Tôi thấy bà cười với mình, điều mà rất hiếm hoi mới sảy ra, đồng nghĩ với việc giả tạo ấy chỉ làm tôi thêm rùng mình

-À mẹ thấy cũng ngon đấy, nhưng giờ mẹ đi công việc rồi, con gọi thằng Tùng đi rồi hỏi nó ăn gì hai vợ chồng cùng làm.

-Dạ, nhưng mẹ đi đâu nhớ trưa về sớm ăn cơm cùng gia đình nha.

-Ừ. Mẹ sẽ tranh thủ.

Đứng nhìn bà đi khuất, bất giác tôi cảm thấy toàn thân mình lạnh run, thật đáng sợ cho lòng dạ của mẹ con nhà này. Cũng vì vậy mà một lần nữa tôi kiên quyết hơn ý định rời xa họ, không phải vì họ không tốt, cũng không phải tôi không yêu họ, mà là họ quá độc ác và thái độ của họ đối với tôi là muốn triệt luôn đường sống của mẹ con tôi khiến tôi cảm thấy rằng thế giới của họ chất chứa quá nhiều độc hại, chẳng còn có thể cứu vãn và không chứa được tôi nữa.

Kỳ thật không hiểu sau trước đây tôi lại không nhận ra sớm điều này và còn có thể mặt dày níu kéo họ. Nếu như tôi nhận ra sớm, từ trước khi có bé Na thì có lẽ mọi chuyện giờ đây đã khác hơn nhiều rồi.

“Vào một ngày bình thường tôi chọn từ bỏ một người quan trọng mặc dù có chút không nỡ nhưng lại là lựa chọn duy nhất cứu mạng mẹ con tôi.”



Cả một buổi ngồi nướng hải sản với Tùng mà tâm trí tôi chẳng chút ổn định. Càng nhìn anh tôi càng run sợ, cứ nghĩ chỉ lệch nhịp một giây thôi là anh sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tôi mất thế nên ngồi bên anh, dù ngoài trời nhiệt độ không mấy khắc nghiệt ấy thế mà cả người tôi lại rịn đầy mồ hôi.

-Em sao vậy mồ hôi chảy ướt mặt rồi kìa?

Tùng vờ nhìn sang tôi sau đó đưa cho tôi chiếc khăn với ánh nhìn đầy lo lắng càng làm cho tôi thêm sợ hãi. Đón nhận chiếc khăn từ anh không hiểu sao tay tôi liên tục run lên mất đi kiểm soát

-Em không sao? Chắc tại thấy nóng thôi.

-Trời âm u như vầy mà nóng à? Em khác người thật đấy?

Vừa hỏi Tùng vừa nhích tới, định đưa tay lau mặt cho tôi, nhưng giờ đây với Tùng tôi đã quá ghê tởm nên định sẽ né trách. Vừa kịp lúc Na trong nhà khóc ré lên, có lẽ vừa ngủ dậy không thấy mẹ nên con giật mình. Vì vậy mà tôi chạy nhanh vào với con luôn để cho Tùng một mình ngồi nướng.



Bẵng đi mấy hôm trôi qua, trong nhà lúc này êm ắng lắm, mẹ con Tùng chẳng có hành động gì. Tôi thì vẫn đang suy nghĩ tìm cách nào thuận tiện nhất để thoát ra ngoài thì đúng lúc sáng Tùng lên công ty vừa về. Anh chìa ra trước mặt tôi và mẹ 2 vé du lịch Phú Quốc. Anh nhìn tôi và mẹ cười cười rồi lên tiếng thông báo

-Công ty có chuyến du lịch Phú Quốc, con có đem 2 vé về cho mẹ và Ngọc. Cả nhà mình chuẩn bị đầu tuần đi nha.

Mẹ chồng nghe xong lập tức cười tươi như hoa, định gật đầu rồi, nhưng không hiểu sau khi thấy Tùng nhìn qua bà thì bà khựng lại ngay, nụ cười trên môi dần tắt ngủm. Bà khẽ nhíu chặt đôi mày, cờ hồ như có điều đắn đo, mãi một lúc mới tặt lưỡi trả lời Tùng

-Nhà mình đi thì ai lo cho ba con đây. Haii mẹ cũng muốn đi lắm, nhưng không thể bỏ ba con được. Thôi thì con đưa mẹ con con Ngọc đi đi. Lâu nay nó ở nhà lo cho gia đình cực khổ. Đưa nó đi cho khoay khỏa đi con. Mẹ già rồi không đi cũng không sao đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mối Duyên Ngang Trái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook