Mỗi Lần Gả Chồng Đều Phải Chết

Chương 14: Tuyệt Sắc Nữ Tu Ở Hiện Đại (Mười Ba)

Phi Tử Hiểu

14/10/2021

Editor: Bạch Lộc Thời

Beta : Phương Huyền

Sau khi đã quyết định giải quyết xong chuyện của Hình Phong sẽ gả mình đi nên tất nhiên dường như Cơ Tuệ có động lực vô hạn. Cô gần như khiến tất cả mọi người trong thế giới ngầm bị chấn kinh bởi trận chiến giữa Hình gia và Đại Minh - lông cánh đã đầy đủ với thế sét đánh không kịp bưng tai.

Cô sử dụng con cờ mà mình chôn ở Hình gia khiến cho Hình gia bắt đầu xuất hiện nội chiến, em họ của Hình Phong là Hình Văn chính thức bắt đầu tranh đoạt chức vị gia chủ của Hình gia với Hình Phong. Mà đại khái là bởi vì Hình Phong bị Cơ Tuệ phế đi một cánh tay gần như đã trở thành một phế nhân, nên lại có gần nửa số người Hình gia quay lại ủng hộ Hình Văn, điều này ngược lại khiến cho người ta cảm thấy vui mừng.

Cùng lúc đó, trong giới kinh doanh Cơ Tuệ cầm đầu Cơ gia liên hợp với hai gia tộc Mộc, Ngô chèn ép với gia tộc của Bạch Hiểu. Vốn dĩ thế lực của Bạch gia cũng chỉ có thể so sánh với một trong ba nhà nên tất nhiên là đỡ không nổi công kích như vậy, mà bên phía Hình Phong thì ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể giúp đỡ được người khác, cho nên không xảy ra chút việc nào ngoài ý muốn, chỉ sau một tháng Bạch gia đã phải tuyên bố phá sản, sản nghiệp cũng bị ba gia tộc phân chia lẫn nhau. Đương nhiên, Cơ Tuệ cũng không quên để lại chút gì đó cho các gia tộc khác đứng nhìn, dù sao đây cũng là quy tắc ngầm!

So sánh với Bạch gia chỉ kiên trì được một tháng thì Hình Phong lại lâu hơn một chút. Nhưng mà hắn thực sự chịu không nổi loạn trong giặc ngoài cho nên không qua nổi mấy ngày cũng đã sụp đổ. Gia chủ Hình gia chính thức đổi thành người mà Cơ Tuệ nâng đỡ - Hình Văn. Mà vị gia chủ này cũng hiểu rất rõ địa vị của mình, chỉ mới ngày thứ hai cầm quyền hắn đã đích thân tới cửa cảm ơn, còn đưa theo cả Hình Phong và Bạch Hiểu đã bị hôn mê trói tới.

Đối với điều này, thái độ Cơ gia biểu thị: chỉ cần ngươi không tự tìm đường chết thì chúng ta mãi mãi là đồng minh.

Đến nước này nam nữ chủ chính thức bại trận.

Khách khí tiễn Hình Văn rời đi, Cơ Tuệ quay về phòng nhìn hai người bị trói như bạch tuộc nằm ở trên giường không biết chuyện gì, không khỏi cong môi nở một nụ cười vui vẻ. Mà lúc này hệ thống cũng đã thực thể hóa đứng bên cạnh cô nhìn nam nữ chủ, có chút tò mò hỏi: “Ký chủ, cô định xử lý Bạch Hiểu và Hình Phong như thế nào?”

“Xử lý như thế nào giờ, chậc! Thật phiền phức!” Hiếm khi thấy Cơ Tuệ nhíu mày, cô cũng thật sự cảm thấy có chút bối rối. Dù sao vì thân phận đặc biệt của nam nữ chủ nên chắc chắn không thể giết, mà nếu thả thì lại là thả hổ về rừng, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ làm ra chuyện gì đó gây phiền phức ngoài ý muốn. Đang suy nghĩ, trong đầu Cơ Tuệ đột nhiên lóe lên linh quang, nhớ tới nội dung của một bộ tiểu thuyết mình từng xem.

Cô hứng thú nhếch miệng, hơi khom lưng nhìn nữ chính, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của cô ta. Cô cười nói với hệ thống: “Tê Đồng, ngươi có cảm thấy phim truyền hình nam nữ chủ sinh tử gắn bó, không rời không bỏ rất hay không?”

“Hả?” Hệ thống ngạc nhiên, không hiểu nhìn Cơ Tuệ. Nhưng chỉ một giây sau hắn mở to hai mắt, chỉ thấy trong tay Cơ Tuệ đẩy linh lực một mạch tràn vào cơ thể Bạch Hiểu. Một giây sau hệ thống nhìn thấy Bạch Hiểu rên rỉ khổ sở, khóe miệng chảy ra vết máu nhỏ, hắn thất thanh nói: “Ký chủ, cô định phế Bạch Hiểu?”

“Đương nhiên, không phế đi tu vi thì với cái tư chất và không gian của cô ta bản cung sao có thể là đối thủ, dù sao cô ta cũng là nhân vật chính!” Cơ Tuệ nói, giọng điệu cuối lại có chút đắc ý, mang theo một chút hương vị không rõ.

“Cũng đúng a! Không phế đi thì đúng là không thể yên tâm được.” Sau khi kinh ngạc hệ thống cũng đồng ý với cách làm của Cơ Tuệ. Dù sao dưới tình huống không thể giết chết nhân vật chính thì làm như vậy ổn nhất, nếu không làm như vậy có trời mới biết nhân vật chính sẽ lại nghĩ ra cái chủ ý xấu nào nữa.

Nghĩ tới đây hệ thống đột nhiên nhớ tới linh tuyền trong không gian của Bạch Hiểu, đang muốn nhắc nhở một câu thì thấy Cơ Tuệ đơn giản mà thô bạo dùng răng cắn nát ngón tay của mình, sau đó lấy máu làm mực vẽ một cái pháp trận kỳ quái ở bên trên cổ tay của Bạch Hiểu. Một giây sau hắn nhìn thấy pháp trận kia phát sáng ở trên cổ tay Bạch Hiểu, cái vòng ngọc xưa cũ nhanh chóng hiện hình rồi cuối cùng "cạch --” một tiếng, vỡ thành năm, sáu mảnh.

Cmn! Ký chủ của hắn muốn nghịch thiên!

Dưới tình huống này hệ thống trợn mắt há hốc mồm, Cơ Tuệ cảm thấy có chút đáng tiếc nhặt mảnh vụn của vòng ngọc lên, nở nụ cười có chút không biết phải làm gì nói: “Đáng tiếc nếu không phải không gian giới chỉ này đã nhận chủ, không chừng chờ đến lúc bản cung chơi chán rồi còn có thể mang nó về làm quà cho Tam hoàng muội, nhất định con bé sẽ rất thích nó!”



“Ký chủ......” Hệ thống nuốt nước miếng một cái, hắn cảm thấy mình nói chuyện có chút không lưu loát, “Sao cô lại có cách phá linh tuyền không gian?”

“Trước đó tiện tay xem qua trong điển tịch thời thượng cổ ở tàng thư các, bản cung cảm thấy thú vị nên đã nhớ kỹ.” Cơ Tuệ không để ý nói, đồng thời tiện tay ném mảnh vỡ của cái vòng ngọc vào thùng rác. Cô nhìn về phía hệ thống, đi tới nhào nặn khuôn mặt của hắn một lúc, chê bai nói: “thật là không có kiến thức, ngươi nói xem tốt xấu gì ngươi cũng là một cái hệ thống, theo lý thuyết không phải cái gì cũng biết sao? Sao kiến thức còn không uyên bác bằng bản cung?”

“Điều này cũng không thể trách tôi được a......” Hệ thống phồng má, có chút ủy khuất nói: “tôi chỉ là một cái hệ thống mới, mặc dù có thể kết nối với cơ sở dữ liệu chủ thần nhưng mà cơ sở dữ liệu quá khổng lồ, tôi thì không phải cái gì cũng được nhìn......Tất nhiên sẽ không biết mấy chuyện như này.” Thật tình cái bộ dạng không biết này của hắn lại đáng yêu hơn mấy phần.

“Thật ngu xuẩn!” Cơ Tuệ bĩu môi, buông tha cho hệ thống. Cô vỗ tay, một cô gái ăn mặc diêm dúa đi vào, sau khi liếc mắt đưa tình với cô rồi dùng giọng ỏn ẻn nói: “Công chúa điện hạ tôn quý của tôi có mệnh lệnh gì cho người ta sao?” Nói xong còn nháy mắt mấy cái, cái khuôn mặt kia xinh đẹp vô cùng lại thêm mái tóc quăn màu hồng càng làm nổi bật vẻ ngoài mê người của cô ấy, trông cô ấy giống như một yêu tinh mê hoặc lòng người.

“Rose, nghe nói cô có thế lực ở “khu ổ chuột” ở nước A đúng không?” Cơ Tuệ hoàn toàn không nhìn cử chỉ của cô gái, nhàn nhạt hỏi.

“Đúng là có, đó là thế lực mà người ta đã bố trí lúc nhàm chán, công chúa điện hạ muốn dùng tới sao?” Rose nói, ánh mắt như nước rơi ở trên người hệ thống, cô liếm liếm môi dưới rất khêu gợi và rất có tính ám chỉ, nở một nụ cười vô cùng quyến rũ về phía hệ thống, mang theo vẻ gợi cảm chết người.

Sau đó cô ấy nhìn thấy hệ thống mặt không đổi sắc trốn ra sau lưng Cơ Tuệ.

Rose:......

Nở một nụ cười nhàm chán, Rose không chờ Cơ Tuệ mở miệng đã nói tiếp: “Công chúa điện hạ muốn đem hai người kia tới đó sao?”

Hai người kia tất nhiên là Bạch Hiểu và Hình Phong.

Nghe vậy Cơ Tuệ tất nhiên là gật đầu, “khu ổ chuột” ở nước A mà cô nói tới ở đây cũng không phải khu dân nghèo chân chính. Trên thực tế đó là một nơi khá hỗn loạn và đen tối, là chỗ mà thế giới tội ác tụ tập. Ở nơi đó không có pháp luật cũng không có trật tự, nắm đấm là chân lý, mà đem nam nữ chủ biến thành cái dạng này đưa tới nơi đó, kết quả có thể tưởng tượng được.

Đương nhiên, Cơ Tuệ cũng không phải muốn đưa nam nữ chủ đi chịu chết, nghĩ tới đây cô nhân tiện nói: “Rose, nhớ bảo vệ an toàn của bọn họ cho thật kỹ, chỉ cần không để họ chết, còn lại thì tùy, như thế nào cũng được.”

“Chậc, lại còn không cho chết nữa! Thực là phiền phức đó!” Rose lại liếm môi lần nữa, nói: “Nhưng mà công chúa điện hạ không sợ bọn họ có cơ hội xoay người sao?”

Vì đó là vùng đất tràn ngập đen tối và tội ác nên tất nhiên sẽ tồn tại không chỉ có nguy hiểm mà còn có nhiều kỳ ngộ.

“Nếu bọn họ thật sự có bản lãnh quật khởi thì tất nhiên bản cung sẽ không ngại chơi thêm một lần nữa với bọn họ.” Cơ Tuệ vừa cười vừa nói, hứng thú trong mắt cũng không phải giả. Vì cô đã có thể đánh bại nam nữ chủ một lần nên tất nhiên cô cũng có tự tin tái chiến một lần nữa, huống chi nếu như nam nữ chủ thật sự có thể quật khởi thì không phải càng thú vị sao? Thử thách chính là ý nghĩa của cuộc sống!

Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là đừng để bị lật thuyền trong mương mới được!

Tất nhiên Rose không biết suy nghĩ thật của Cơ Tuệ, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng tới việc cô cảm thấy Cơ Tuệ “điên cuồng” và phần tự tin đã khiến cô ấy thấy ấn tượng. Không tiếng động nhếch miệng, Rose nắm lấy tay Cơ Tuệ rồi khom lưng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn tượng trưng cho sự thần phục, thần sắc thành kính giống như đang tuyên thệ.

“Như người mong muốn, công chúa điện hạ của tôi!”



Bỗng nhiên cô nàng lại cười lên, giống như cái vẻ đứng đắn ban nãy chỉ là ảo giác, nói: “Nhưng mà để coi như thù lao thì công chúa điện hạ có thể để vị thiếu niên sau lưng người ngủ một đêm với người ta có được không? Lâu rồi người ta chưa được hưởng trái cây nào ngây ngô như vậy đâu!” Giọng nói tràn ngập nũng nịu, sắc mặt hết sức ngả ngớn.

Cơ Tuệ không nói gì rút tay về, bá đạo ôm hệ thống vào trong ngực, cằm hơi nâng lên, nói: “Nghĩ gì thế?”

“Được rồi, được rồi! Hóa ra là người của công chúa điện hạ, đương nhiên người ta sẽ không đụng tới.”

Rose cũng không thất vọng, cô ngồi thẳng lên nắm lấy sợi dây đang trói Bạch Hiểu và Hình Phong rồi lôi họ đi không hề nhẹ nhàng một chút nào. Cái tác phong hung hãn kia hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài diêm dúa kia, hình tượng ngay lập tức bị vỡ tan thành mây khói.

Vừa đi vừa nói: “vậy người ta đi trước đây, chúc công chúa điện hạ chơi vui vẻ!”

Mà lúc sắp đi ra cửa, Rose đột nhiên quay đầu nở một nụ cười ngọt ngào về phía hai người, “hảo tâm” nhắc nhở: “Nhưng mà thân thể của vị thiếu niên nhỏ này nhìn có vẻ yếu đuối nhu nhược, công chúa điện hạ cũng không nên tham ăn quá mà làm người ta bị thương đấy!” Nói xong không đợi Cơ Tuệ phản ứng liền chạy như một làn khói.

“Cái tên này này......” Cơ Tuệ không thể làm gì khác hơn khẽ lắc đầu, ánh mắt rơi vào hệ thống đang bị cô giam cầm trong ngực, mặt đỏ bừng không biết là bởi vì thân mật với cô hay là do Rose trêu ghẹo.

Cô nhếch miệng, cố tình hạ giọng nói: “Tê Đồng......” Lại đột nhiên cảm thấy trong ngực buông lỏng, đã không thấy bóng dáng của hệ thống, chỉ còn lại một câu nói với giọng điệu có chút quái dị:

“Vì đã không có việc gì nên tôi trở về không gian hệ thống trước.”

“Ha Ha!” Cơ Tuệ cười khẽ, lộ ra vẻ mặt cực kỳ vui.

Trên thực tế, công bằng mà nói, cô không hề có chút hứng thú gì với Tê Đồng, dù sao cô cũng thích kẻ mạnh mẽ hơn, ví dụ giống như là Mộc Thiên Thần. Cho nên hệ thống mềm mại đáng yêu hoàn toàn nằm ngoài phạm vi săn mồi của cô. Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới việc cô thích trêu đùa hắn, nhất là lúc mặt hắn đỏ bừng vì bị trêu chọc -- Cơ Tuệ biểu thị mức độ vui vẻ này thực sự không kém chút nào so với việc trêu đùa hoàng huynh nhà mình.

Chỉ khác nhau ở chỗ một cái là nhổ răng lão hổ, còn một cái là bắt nạt động vật nhỏ.

Nghĩ tới đây Cơ Tuệ đột nhiên cảm thấy có chút buồn phiền, nghĩ tới khi còn nhỏ hoàng huynh nhà mình dễ thương đáng yêu như nào, kể cả bị cô trêu đùa tới mức khóc cũng sẽ không chạy đi cáo trạng. Thế mà sao lớn lên rồi lại thành kiểu người đáng ghét như thế, lại còn hạn chế quyền tự do cưới gả của cô, nếu như hắn không quản nghiêm như vậy cô sớm đã tự gả mình đi từ lâu rồi.

Nhưng mà...... Nhớ tới Mộc Thiên Thần, Cơ Tuệ không khỏi nhếch môi, cô lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của đối phương.

“Alo? Tuệ Nhi?”

“Ừ, là bản cung!” Cơ Tuệ đi đến bên cửa sổ, vừa hay nhìn thấy Bạch Hiểu và Hình Phong bị Rose lôi về hướng xe rồi nhét lên xe, cô cười nói:

“Thiên Thần, chuyện Hình Phong đã giải quyết xong rồi, chúng ta -- kết hôn thôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Lần Gả Chồng Đều Phải Chết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook